[ATSH2] Bài hát này không phải về tình yêu
Sau này, hãy gặp lại nhau khi hoa nở
Mason Nguyễn x CONGB
_Nguyễn Xuân Bách x Nguyễn Thành Công_
__________
"Xuống núi á? Thôi, đi chi cho cực, ở đây có ruộng, có rừng, sống được mà."Cậu chỉ cười, giọng nhỏ dần về sau.
"Dưới núi có nhiều việc hơn. Tao...tao muốn dành dụm, kiếm ít tiền để hỏi cưới người tao thương."Trái tim tôi thắt lại.
À, thì ra cậu đã có người thương.
Lúc đó tôi nghĩ, có lẽ tình yêu của tôi tới trước, nhưng trái tim của cậu ấy vốn sớm đã chẳng cho tôi cơ hội rồi.Tối đó, tôi không ngủ được. Tôi ngồi suốt bên bếp lửa, nhìn khói bay lên mà mắt cay xè. Người cậu thích chắc hẳn là một cô gái nhỏ nhắc và ngọt ngào, hoặc là một cô gái chăm chỉ và tài giỏi gì đấy...Tôi nhớ có lần thấy Bách thích ra mặt mấy tấm khăn thêu ở chợ phiên, thế là tôi mượn anh Linh ít đồ, nhờ anh hướng dẫn tôi may đồ. Tôi, một thằng vụng về đến nỗi xâu kim cũng run, ngồi mấy đêm liền làm cho bằng được cái khăn. Tôi chỉ có mong muốn đơn giản rằng dù Bách có đi xa, vẫn mang theo chút gì đó là của tôi.Nhưng có lẽ tôi ngu thật.Tôi mải mê cái khăn ấy, mà quên khuyên Bách đừng đi.Đường xuống núi hiểm trở, bao người từng đi rồi mất tích. Người ta kể, có kẻ trở về thì điên dại, không còn nhận ra ai. Nhưng Bách vẫn quyết đi.Sáng hôm ấy, sương mù phủ dày, tiếng chim kêu trên đỉnh núi nghe buồn lạ. Tôi chạy theo, đưa cho cậu cái khăn mình may."Cầm theo đi, phòng khi nhớ nhà."Bách đón lấy, cười hiền:
"Ừ, tao sẽ mang theo. Cảm ơn Công nhé."Rồi cậu đi.Vài ngày sau, tin dữ bay về.Người ta bảo đường núi bị sạt, cậu ấy trượt chân xuống vực. Khi tìm thấy thì chỉ còn một cái xác phủ đất đá, áo quần rách bươm. Người dân trong làng khiêng cậu về, tôi nhớ rõ mình đã khóc đến khản giọng. Tôi gào gọi cậu dậy, tôi đánh vào bờ vai tím tái ấy bằng đôi bàn tay run rẩy. Da cậu đã lạnh, tím ngắt, vết máu khô lại trên môi. Tôi nhìn cậu rất lâu, rồi không chịu nổi nữa mà bật khóc như trẻ con.Cái gì vậy chứ?
Cái gì khiến người ta gặp nhau, thương nhau, rồi lại phải nhìn nhau ra đi như thế?Mấy ngày sau đó, thằng Dương, bạn chung của chúng tôi, đưa tôi một bức thư. Nó nói tìm thấy trong túi áo cậu khi đem đồ cậu đi đốt.Giấy lem bùn, chữ mực xanh nhòe, nhưng từng hàng, từng hàng, tôi vẫn đọc rất rõ."Công, Công nhớ cái hôm mình nói chuyện với nhau, tao bảo muốn dành ít tiền hỏi cưới người tao thương không?
Người tao thương là Công, tao muốn cùng Công về xây dựng tổ ấm như người đời vẫn làm.
Tao vẫn mơ được nắm tay em, mơ được ôm em một lần mà không phải lén lút trốn ánh mắt người ta. Nếu tao có mệnh hệ gì, tao cũng muốn thư này đến được tay em.
Nguyễn Thành Công, nếu có một kiếp khác, em có nguyện làm một nửa của đời tao không? "Tôi gấp lá thư lại, ôm vào ngực.
Tôi vừa cười, vừa khóc.Tôi quá ngu ngốc.
Còn cậu ấy lại quá tự tin.Kết cục của chúng ta, vốn đã định sẵn từ khi ta sinh ra tại đây rồi....chết rồi, thì làm gì có kiếp sau?
________
Nay coi lại "Tết ở Làng địa ngục", èo ơi anh Hải Nam đẹp trai vãi, xong xem cứ ngứa ngáy thế là lại lôi fic lên viết, hehe Mong mọi người thích nha.❤️🔥
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz