ZingTruyen.Xyz

[ATEEZ] Cánh Cửa Cuối Cùng

Oneshot

Hanyooforever

Ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng len qua khe cửa sổ, đánh thức từng thành viên trong ký túc xá. Nhưng hôm nay, một điều kỳ lạ đã xảy ra, khi những ai tỉnh dậy đều nhận ra một sự thay đổi không thể ngờ.

Seonghwa, Yeosang, Wooyoung và Mingi bốn cậu chàng quen thuộc với chiều cao và nét mặt trưởng thành bỗng chốc biến thành những đứa trẻ nhỏ xíu, đáng yêu, mỗi người mang nét hồn nhiên, tinh nghịch và cả sự ngơ ngác.
Các thành viên còn lại Yunho, Hongjoong, San và Jongho vẫn giữ nguyên hình dáng trưởng thành, và nhanh chóng nhận trách nhiệm chăm sóc từng "em bé"
Wooyoung nhỏ, khoảng 6 tuổi, tóc vẫn bồng bềnh như người lớn nhưng gương mặt tròn trịa, má phúng phính khiến ai nhìn cũng muốn nghịch. Cậu bé đang chơi với những chiếc xe đồ chơi trên sàn nhà, tay ngoáy ngoáy những bánh xe nhỏ xíu, mắt sáng lên vì thích thú.
San, người luôn có nét dịu dàng và vui tính, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Wooyoung nhỏ, mỉm cười nhìn cậu bé:
"Wooyoung, anh San đây rồi! Nào, để anh giúp bạn chơi nhé."
Wooyoung nhỏ quay sang, ánh mắt trong trẻo nhìn San rồi cười toe toét:
"Anh San chơi với em đi! Em muốn xây đường cho xe chạy."
San lấy vài chiếc xe và cùng Wooyoung nhỏ bắt đầu xếp các đường ray, rồi diễn tả những câu chuyện thú vị cho từng chuyến xe chạy qua, làm Wooyoung nhỏ cười khanh khách.

Cả buổi sáng, San chăm sóc Wooyoung nhỏ như một người anh trai đích thực: cho ăn, dỗ dành khi cậu bé hơi quấy khóc, cho cùng chơi đùa những trò ngớ ngẩn nhưng đầy niềm vui. San còn khéo léo giúp Wooyoung nhỏ đánh răng và thay quần áo, luôn kiên nhẫn và tận tâm.

Mingi nhỏ, khoảng 7 tuổi, với mái tóc rối bù và ánh mắt tinh nghịch, đang đứng một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài sân trời sáng. Cậu bé nhỏ nhắn khoác chiếc áo phông quá khổ, tay đút túi quần, dáng vẻ có chút bướng bỉnh nhưng cũng không giấu được vẻ tò mò.
Yunho bước vào phòng, ánh mắt dịu dàng như người anh lớn. Anh gọi nhẹ:
"Mingi, sáng rồi đó. Dậy chơi với anh nào."
Mingi nhỏ quay lại, nhăn mặt không muốn rời khung cửa sổ, tay chỉ lên trời:
"Anh Yunho, bên ngoài trời lạnh lắm. Em không muốn đi đâu hết."
Yunho cười, bước tới ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay Mingi nhỏ:
"Anh sẽ ở đây cùng bạn. Nào, mình làm vài trò chơi trong nhà nhé?"

Yunho bắt đầu lấy ra bộ đồ chơi xếp hình, gọi Mingi nhỏ ngồi xuống bên cạnh. Ban đầu, Mingi có vẻ không mấy hào hứng, thỉnh thoảng nhíu mày ngó nghiêng quanh phòng. Nhưng khi Yunho bắt đầu ghép những khối xếp hình thành hình con vật, cậu bé nhỏ dần cười tươi, mắt long lanh đầy thích thú.
"Anh Yunho, em muốn làm con sư tử!"
"Được rồi, để anh giúp bạn nhé."
Yunho cẩn thận lắp từng mảnh, giải thích từng bước, trong khi Mingi nhỏ chăm chú quan sát và thỉnh thoảng chỉ vào các mảnh ghép với ánh mắt hồn nhiên.
Sau đó, Yunho dẫn Mingi nhỏ đi ăn sáng. Dù Mingi hơi khó ăn, anh vẫn nhẹ nhàng dỗ dành, cắt nhỏ thức ăn, bón từng miếng, làm cho bữa ăn trở nên vui vẻ và ấm áp.

Chiều đến, Yunho chơi trốn tìm với Mingi nhỏ khắp ký túc xá, từ phòng khách đến hành lang, khiến cả hai cười vang. Mingi nhỏ nhiều lần trốn sau rèm cửa hay dưới bàn khiến Yunho phải nhăn mặt, giả vờ tìm rất khó khăn, làm cậu bé thích thú hơn bao giờ hết.

Cả ngày, Yunho không chỉ là người chăm sóc mà còn là bạn chơi thân thiết nhất của Mingi nhỏ. Cậu bé ngày một trở nên gần gũi, quấn quýt bên anh, nhiều lúc còn cố tình bám lấy tay Yunho khi đi lại.

Yeosang nhỏ, khoảng 6 tuổi, đang ngồi co ro trong góc phòng, vẻ mặt có chút ngại ngùng và hơi e thẹn. Cậu bé có đôi mắt to tròn, trong vắt như nước suối, mái tóc mượt mà phủ nhẹ lên trán, đôi má phúng phính ửng hồng vì lạnh.
Jongho bước vào, ánh mắt trầm ấm khi nhìn thấy Yeosang nhỏ. Anh quỳ xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc, dịu dàng gọi:
"Yeosang hyung, em đây rồi. Đừng sợ nhé."
Yeosang nhỏ nhìn lên, mắt long lanh, hơi run run nhưng cố gắng mỉm cười. Jongho lấy chiếc áo khoác nhẹ, khoác lên vai cậu bé, rồi từ từ kéo tay, dẫn Yeosang nhỏ ra ngoài.

Họ cùng nhau đi dạo quanh ký túc xá, Jongho bảo vệ Yeosang nhỏ khỏi gió lạnh và dịu dàng nắm lấy tay cậu bé mỗi khi có ai đó đi qua gần.
Khi về đến phòng, Jongho lấy ra bộ đồ chơi xếp hình và khéo léo khuyến khích Yeosang nhỏ tham gia:
"Thử xếp với em nhé, có thể làm một lâu đài thật to!"
Ban đầu Yeosang hơi lưỡng lự, nhưng dần dần bị cuốn vào trò chơi, tập trung ghép từng khối, thỉnh thoảng ngoảnh lại cười với Jongho.

Buổi chiều, Jongho kiên nhẫn dạy Yeosang nhỏ cách tự xúc ăn, dù cậu bé hay làm rơi thìa. Jongho không phàn nàn, luôn động viên bằng giọng nhẹ nhàng:
"Không sao, làm từ từ, em luôn ở đây mà."
Khi đêm đến, Jongho kể chuyện cổ tích cho Yeosang nhỏ, giọng ấm áp, vừa đủ để ru cậu bé vào giấc ngủ an lành.

Seonghwa nhỏ, bé nhất trong nhóm, khoảng 5 tuổi, trông nhỏ bé và yếu ớt với chiếc áo khoác quá rộng và đôi mắt to tròn đầy ngạc nhiên với thế giới xung quanh.
Hongjoong cảm nhận được sự mong manh ấy, nên anh nhẹ nhàng ôm Seonghwa nhỏ vào lòng, khẽ vuốt tóc:
"Hwa à, anh sẽ luôn bảo vệ bạn."
Seonghwa nhỏ tựa đầu vào ngực Hongjoong, mắt lim dim, cảm thấy ấm áp và yên tâm.

Hongjoong dành trọn ngày để chăm sóc cậu bé: từ cho ăn, chơi trò chơi ghép tranh, cho đến việc đưa Seonghwa nhỏ ra ngoài sân ký túc xá hít thở không khí trong lành.
Anh còn cẩn thận dạy Seonghwa nhỏ cách tự mặc áo quần và gấp chăn gối — những điều tưởng chừng đơn giản nhưng lại giúp cậu bé cảm thấy tự tin hơn rất nhiều.

Buổi tối, trước khi đi ngủ, Hongjoong đặt Seonghwa nhỏ lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn, rồi ngồi bên cạnh hát những bài hát ru dịu dàng. Giọng anh ấm áp như chạm vào trái tim bé nhỏ của Seonghwa.
Seonghwa nhỏ thiếp đi trong vòng tay của Hongjoong, mơ về một ngày mới tươi sáng hơn.

Bầu không khí trong ký túc xá yên tĩnh một cách bất thường. San, Yunho, Jongho, và Hongjoong đều cảm thấy một cảm giác lạ lùng, như thể có thứ gì đó đang kéo họ ra khỏi thực tại.
Mỗi người đều bận rộn với công việc riêng, nhưng dường như có một âm thanh, một luồng ánh sáng mờ nhạt len lỏi vào tâm trí, khiến họ không thể tập trung được.

San dừng lại giữa phòng khách, mắt mở to, nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Bỗng dưng, xung quanh anh bắt đầu chuyển động kỳ lạ không gian như xoay tròn, màu sắc chuyển dần sang tông tím u ám, và tiếng vọng vang lên xa xăm như một trò chơi ma mị.
Anh cảm thấy mình bị hút vào một hành lang dài, cuối hành lang là một cánh cửa lớn mang dấu hiệu kỳ bí.

Cùng lúc đó, Yunho đang pha nước uống trong bếp thì bỗng chốc tầm nhìn bị mờ đi, nhiệt độ phòng giảm đột ngột, không gian như bị đóng băng.
Một chiếc cánh cửa màu xanh lam hiện ra trước mặt, sáng lên yếu ớt như đang gọi mời.
Yunho bước đến gần, cảm giác tim đập nhanh hơn, không thể cưỡng lại.

Ở một góc khác, Jongho đang ngồi trên ghế sofa, bỗng nhiên cảm thấy thân hình nặng trĩu, tầm mắt mờ dần, và một cánh cửa màu đen tuyền u tối xuất hiện như một vết thương rộng lớn trên tường.
Âm thanh vang lên khe khẽ như tiếng thì thầm từ sâu thẳm trong tâm hồn anh: một thứ nỗi đau không thể gọi tên.

Cuối cùng, Hongjoong cảm nhận cơ thể mình như bị phân tán, giấc mơ và thực tại hòa vào nhau.
Một cánh cửa màu xám tro lạnh lẽo hiện ra trước mặt anh, gợi lên những tổn thương ngự trị sâu trong tim.

Bốn người lớn, mỗi người một cánh cửa, bước vào thế giới ảo mộng, nơi mà họ phải đối mặt với những bóng tối riêng biệt những tổn thương của Wooyoung, Mingi, Yeosang, và Seonghwa những người đã trở thành trẻ con vì gánh nặng tâm hồn quá lớn.

San mở cánh cửa màu tím u ám, bước vào một căn phòng nhỏ phủ đầy bóng tối lẫn ánh sáng yếu ớt. Trong góc phòng, Wooyoung nhỏ ngồi bệt xuống sàn, mắt nhìn xa xăm, đôi tay ôm đầu như muốn trốn tránh điều gì.
San bước tới, giọng anh nhẹ nhàng:
"Wooyoung, anh đến đây rồi. Bạn không cô đơn đâu."
Nhưng Wooyoung nhỏ chỉ lặng lẽ nhìn anh, giọng nói nhỏ nhẹ, có phần sợ hãi:
"Dù em có ở đây, em vẫn cảm thấy mình ở vực sâu... như bị bỏ lại phía sau, như không ai yêu thương."
San ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên vai Wooyoung nhỏ, lòng tràn ngập sự đồng cảm:
"Anh biết, có những lúc bạn cảm thấy như vậy. Nhưng anh sẽ luôn bên bạn, cùng bạn bước ra khỏi vực sâu đó."
Cả hai cùng ngồi yên, và San bắt đầu kể những câu chuyện vui vẻ, những kỷ niệm ấm áp của cả nhóm để kéo Wooyoung nhỏ trở lại với ánh sáng.

Bước qua cánh cửa màu xanh lam, Yunho thấy Mingi nhỏ đang đứng trong một căn phòng rộng lớn, nhưng ánh sáng nhạt nhòa, bóng tối phủ đầy xung quanh. Mingi nhỏ gục đầu, tay run run ôm lấy ngực như đang cố gắng kiềm nén một nỗi đau lớn.
Yunho bước tới, giọng anh ấm áp:
"Mingi, đừng tự trách bản thân nữa. Anh ở đây rồi."
Mingi nhỏ nhìn lên, mắt ngấn lệ, giọng nói yếu ớt:
"Em cảm thấy mình quá tệ, như không xứng đáng, em từng nghĩ muốn buông bỏ tất cả."
Yunho ôm chặt Mingi nhỏ, thầm thì:
"Bạn không phải chịu đựng một mình. Mỗi người đều có lúc yếu đuối, nhưng anh tin bạn sẽ mạnh mẽ hơn mọi tổn thương."
Từng lời nói như tia sáng len lỏi, dần xua tan bóng tối trong tim Mingi nhỏ, ánh mắt cậu bé sáng lên chút hi vọng.

Jongho bước vào cánh cửa màu đen, nơi không gian ngột ngạt như ngập tràn những ám ảnh sâu thẳm. Yeosang nhỏ nằm cuộn tròn trong góc, mắt nhắm chặt, biểu hiện của sự đau đớn và tổn thương khó diễn tả.
Jongho quỳ xuống bên cạnh, dùng giọng trầm ấm an ủi:
"Yeosang, em biết anh đang chịu đựng rất nhiều. Nhưng em sẽ không để anh đơn độc."
Yeosang nhỏ mở mắt, đầy nước mắt:
"Trong lòng em... có những góc tối mà không ai nhìn thấy. Em sợ... em không thể vượt qua."
Jongho nhẹ nhàng đặt tay lên lòng bàn tay Yeosang nhỏ, truyền cho cậu bé một sức mạnh dịu dàng:
"Em sẽ cùng anh bước qua bóng tối ấy, từng bước một."
Cảnh tượng dần chuyển từ đen tối sang ánh sáng dịu dàng, như một sự hồi sinh trong tâm hồn.

Hongjoong bước vào cánh cửa màu đỏ rực, cảm nhận ngay cái lạnh lẽo xen lẫn ngọn lửa âm ỉ trong không gian. Seonghwa nhỏ đứng giữa phòng, ánh mắt hoang mang và đầy đau thương, đôi vai nhỏ run lên như chịu đựng một gánh nặng vô hình.
Hongjoong tiến lại, giọng trầm lắng:
"Hwa, anh biết những nỗi đau trong lòng bạn sâu sắc đến nhường nào. Nhưng anh sẽ ở đây, không rời xa bạn."
Seonghwa nhỏ rưng rưng nước mắt, giọng nói khàn đặc:
"Em không biết làm sao để buông bỏ những vết thương ấy... chúng làm em mệt mỏi."
Hongjoong nhẹ nhàng ôm lấy Seonghwa nhỏ, vỗ về:
"Anh sẽ giúp bạn học cách chữa lành, từng chút một, từng ngày."
Không gian dần sáng lên, ngọn lửa lạnh lẽo dần ấm áp và lan tỏa sự an yên.

Bốn người lớn, mỗi người ở một hành lang riêng biệt, bắt đầu hành trình xoa dịu vết thương của những đứa trẻ bên trong tâm hồn bốn thành viên đã biến mất kia.

San, Yunho, Jongho và Hongjoong, mỗi người đứng bên trong thế giới riêng của mình, cố gắng hết sức để vỗ về, an ủi và xoa dịu tổn thương của Wooyoung, Mingi, Yeosang và Seonghwa những phiên bản nhỏ bé và mong manh mang đầy những vết thương tâm hồn sâu sắc.

San nhẹ nhàng kể những câu chuyện, thầm mong Wooyoung nhỏ sẽ mở lòng, sẽ tin tưởng và bước ra khỏi vực sâu. Nhưng Wooyoung nhỏ chỉ mím môi, mắt đẫm lệ, giữ im lặng trong nỗi sợ hãi khôn cùng. Những bóng tối trong lòng cậu bé không dễ gì bị xua tan.

Yunho ôm chặt Mingi nhỏ, thì thầm an ủi, nói về sức mạnh và niềm tin. Nhưng dù ánh mắt Mingi nhỏ đã lóe lên vài tia hy vọng, thì trong sâu thẳm vẫn là một sự tuyệt vọng đè nén không thể nói ra.

Jongho đối diện với Yeosang nhỏ, nắm chặt tay cậu bé, cố gắng truyền sức mạnh. Nhưng bóng đen tâm lý bên trong Yeosang vẫn bao phủ dày đặc, đè nặng đến mức khiến cậu bé thu mình lại, như bị bóp nghẹt.

Hongjoong ôm Seonghwa nhỏ trong vòng tay, hứa hẹn sẽ cùng cậu bước qua nỗi đau, nhưng dù có bao nhiêu sự kiên nhẫn, vết thương trong lòng Seonghwa vẫn rỉ máu, làm đôi vai nhỏ bé ấy run rẩy từng hồi.

Bỗng nhiên, từng nơi một trong những phiên bản trẻ con bắt đầu trở nên yếu ớt. Da dẻ họ tái xanh, hơi thở gấp gáp, mắt dần khép lại trong sự mệt mỏi kinh khủng.

San nhìn Wooyoung nhỏ, giọng run run:
"Không... không được, tỉnh lại đi!"
Yunho cũng rối bời, cố giữ Mingi nhỏ tỉnh táo:
"Mingi, hãy nghe anh! Cố lên!"

Jongho và Hongjoong cũng như bị bóp nghẹt trong cảm giác bất lực khi nhìn thấy những người họ yêu thương ngày càng kiệt quệ.

Cánh cửa dần dần đóng sập lại, tiếng vọng vang lên như một lời cảnh báo lạnh lùng:
"Không phải ai cũng có thể cứu được chính mình..."

San, Yunho, Jongho và Hongjoong tỉnh dậy đột ngột, mồ hôi ướt đẫm trán, tim đập mạnh như muốn vỡ tung. Không gian ký túc xá vẫn yên bình, nhưng trong lòng họ là một cơn bão cảm xúc vừa mới trải qua.
Họ nhìn nhau trong sự im lặng nặng nề, rồi đồng loạt chạy về phòng khách nơi bốn "đứa trẻ" Wooyoung, Mingi, Yeosang và Seonghwa đang nằm, bất động, thân hình nhỏ bé và yếu ớt đến mức ai nhìn cũng đau lòng.

San gấp gáp đặt tay lên ngực Wooyoung nhỏ, cảm nhận hơi thở yếu ớt:
"Wooyoung, tỉnh lại đi, bạn không được bỏ cuộc!"
Yunho nhìn Mingi nhỏ, đôi mắt tràn đầy nước, cố gắng giữ chặt tay cậu bé:
"Mingi, anh ở đây, đừng bỏ anh nhé!"

Jongho nhẹ nhàng nâng Yeosang nhỏ ôm vào lòng, nhưng cảm nhận tim cậu bé đập rất yếu:
"Yeo, cố gắng nào, em không thể mất anh!"
Hongjoong cúi xuống bên cạnh Seonghwa nhỏ, ngậm ngùi:
"Hwa à, anh sẽ tìm cách cứu bạn, đừng rời xa anh."

Những lời gọi tên đầy sự đau đớn và tuyệt vọng vang vọng khắp căn phòng, nhưng sự sống của bốn đứa trẻ vẫn rất mong manh, ngàn cân treo sợi tóc, từng nhịp thở như thể sắp tắt.

Bốn người lớn biết rằng họ phải làm điều gì đó, phải vượt qua giới hạn của bản thân để cứu lấy những người mình yêu thương trước khi quá muộn.

Không khí trong phòng khách trở nên ngột ngạt, từng giây trôi qua như một cuộc đua với tử thần. San, Yunho, Jongho và Hongjoong đứng bên giường, cố giữ lấy tay bốn đứa trẻ nhỏ mà tim họ như bị bóp nghẹt.

San dùng hết sức bình sinh, liên tục gọi Wooyoung tỉnh lại, nhưng từng hơi thở của cậu bé ngày càng yếu dần.
"Đừng bỏ cuộc, Wooyoung! Bạn phải cố gắng!"

Yunho lấy điện thoại gọi bác sĩ, nhưng sóng yếu, không liên lạc được. Anh bắt đầu tìm kiếm thuốc men trong phòng y tế ký túc xá, mắt không rời khỏi Mingi nhỏ đang dần lạnh dần.
"Mingi, hãy giữ lấy chút sức lực cuối cùng nhé. Anh tin bạn sẽ làm được."

Jongho quỳ bên Yeosang nhỏ, đôi tay run rẩy đặt lên ngực cậu bé, cố gắng truyền hơi ấm và sự sống.
"Yeo, em sẽ không để anh ra đi. Anh phải chiến đấu cùng em."

Hongjoong ôm chặt Seonghwa nhỏ, đôi mắt rưng rưng, miệng cầu nguyện trong lòng:
"Hwa à, anh xin lỗi vì đã để bạn phải chịu đựng đau khổ này. Anh sẽ tìm cách cứu bạn."

Bất chợt, bốn người lớn cùng nghe thấy một tiếng vọng ma mị từ cánh cửa ký túc xá:
"Muốn cứu họ, các người phải đối mặt với bóng tối sâu thẳm nhất trong chính bản thân mình."

Một luồng sáng kỳ lạ phát ra từ bốn cánh cửa những cánh cửa mà họ vừa bước qua trong ảo mộng dường như mở ra một lần nữa, kêu gọi họ bước vào.

Bốn người lớn biết đây chính là cơ hội cuối cùng, dù phải đối mặt với nỗi sợ, đau thương, và sự thật tàn nhẫn bên trong, họ không thể chần chừ.

San nghẹn ngào nhìn Wooyoung nhỏ, rồi quay sang nói với mọi người:
"Chúng ta phải bước vào đó một lần nữa. Không còn cách nào khác."

Từng người một, họ cầm tay nhau, hít sâu và bước qua cánh cửa trở lại thế giới của những tổn thương, của bóng tối, nơi cuộc chiến thực sự mới bắt đầu.

Bốn người lớn San, Yunho, Jongho và Hongjoong lại một lần nữa đứng trước bốn cánh cửa đầy ám ảnh. Nhưng lần này, phía sau cánh cửa không còn là những đứa trẻ nhỏ bé mà là chính bản thân của Wooyoung, Mingi, Yeosang và Seonghwa những phiên bản trưởng thành mang theo nỗi đau sâu sắc hơn gấp bội.

Khác với lần đầu, lần này khi bốn cánh cửa mở ra, không có trẻ con nào đón chào họ.
San và Yunho được ánh sáng dịu nhẹ kéo vào, dẫn họ đến bên Wooyoung và Mingi, những người đang co mình trong góc phòng, run rẩy, nhưng vẫn còn sống.
Còn Jongho và Hongjoong chỉ có bóng tối.

San và Yunho bước vào trước, tim họ như nặng trĩu khi nhìn thấy Wooyoung và Mingi gương mặt đầy tổn thương nhưng vẫn ánh lên một tia hy vọng le lói. Họ chạy đến, ôm chặt hai người bạn, và bằng tình yêu và sự kiên nhẫn, dần dần kéo họ khỏi bóng tối đang lẩn khuất bên trong.

Jongho chạm vào cánh cửa màu đen của Yeosang, lòng dâng lên linh cảm dữ dội. Khi anh bước qua, không khí thay đổi đột ngột: đặc sệt, lạnh buốt và ngột ngạt như một tầng địa ngục vô hình. Sàn nhà phủ đầy sương mù, ánh sáng yếu ớt như phát ra từ lưỡi dao.
Ở giữa căn phòng, Yeosang vẫn là một người trưởng thành, quỳ gối trên nền đất. Đầu cúi thấp, tóc phủ mặt, một cọc ghim khổng lồ dài như một cây giáo đen tuyền xuyên từ lưng xuống ngực, ghim thẳng xuống mặt đất.
Máu nhỏ từng giọt... từng giọt... nhưng máu không đỏ. Nó màu đen. Và từng giọt đó đang tan biến thành làn khói, bị chính mặt đất nuốt chửng.
Jongho đứng chết trân.
"Yeo... Yeosang hyung!!"
Yeosang không trả lời.
Phía sau Yeosang, một thứ sinh vật quỷ quyệt như được tạo nên từ hàng triệu mảnh gương vỡ, mỗi mảnh phản chiếu một ký ức đau đớn đang cười. Tiếng cười không lớn, không gào thét, mà rít lên như dao cạo cọ vào da thịt, chảy thẳng vào tai Jongho.
"Ngươi đến muộn rồi. Cậu ta, vốn chẳng muốn được cứu."

Cùng lúc đó, phía bên kia, Hongjoong bước qua cánh cửa xám, và cái lạnh lập tức siết lấy ngực anh. Anh thấy Seonghwa đứng lặng lẽ giữa một căn phòng trắng xoá trắng đến mức vô hồn. Trắng như nhà xác. Trắng như sự trống rỗng sau cùng.
Nhưng giữa ngực Seonghwa, cũng là một cọc ghim đen, đâm xuyên từ phía sau, găm vào nền đất.
Seonghwa đứng, nhưng cơ thể nghiêng nhẹ như sắp đổ, bàn tay buông thõng. Máu đen chảy dọc theo từng ngón tay.
Hongjoong hét lên:
"Seonghwa! Bạn nghe anh không?! Là anh đây, Hongjoong đây!"
Seonghwa ngẩng mặt lên, và nở một nụ cười không buồn, cũng không vui. Chỉ... trống rỗng.
"Bạn đến rồi à... nhưng bạn có biết không? Khi em ngã, chẳng ai nhìn thấy cả."
Giọng cậu nhỏ nhẹ như gió thoảng, mắt không còn tiêu cự, như thể Seonghwa không còn sống, mà chỉ đang đóng vai một người còn sống.

Jongho lao đến bên Yeosang, nắm lấy bả vai cậu:
"Yeo! Là em đây! Đừng buông tay!"
Nhưng cọc ghim đen bỗng dài ra, quấn lấy Yeosang như rễ cây, kéo thân thể cậu xuống sâu hơn. Sàn nhà bắt đầu nứt ra, từng kẽ nứt đen như miệng vực, hút dần cơ thể Yeosang vào.
Yeosang không chống cự. Ánh mắt mờ dần, giọng run run như thì thầm từ quá khứ:
"Nếu anh biến mất... liệu mọi người có bớt gánh nặng không?"
"Không! Không bao giờ! Mẹ kiếp Yeosang! Em ở đây! Em không để anh đi đâu hết!!"
Jongho gào lên, giật lấy tay Yeosang, nhưng từng đầu ngón tay bị bóng tối đốt cháy, không phải bằng lửa, mà bằng cảm giác bất lực thuần khiết.

Hongjoong cũng chạy đến ôm lấy Seonghwa từ phía sau, cố gắng giữ thân thể đang dần đổ sụp ấy lại.
"Anh xin lỗi. Anh xin lỗi vì đã không thấy sớm hơn. Anh ở đây rồi. Hwa à, đừng đi..."
Nhưng Seonghwa lắc đầu:
"Không ai cứu được em đâu... vì em đã chọn biến mất từ rất lâu rồi."

Cọc ghim trên ngực Seonghwa phát sáng rực rỡ ánh sáng đen rồi nổ tung thành hàng nghìn mảnh vụn cuốn lấy cơ thể cậu. Hongjoong bị hất văng, hét lên như một kẻ điên.
Trước mắt anh, Seonghwa bị xé thành từng mảnh ánh sáng, rồi tan biến như tro bụi vào trong căn phòng trắng giờ cũng đang rụp xuống, như một vũ trụ sụp đổ.

Jongho và Hongjoong bị đẩy văng ra khỏi cánh cửa, ngã gục giữa phòng khách ký túc.
Mắt họ mở to, hoảng loạn, đau đớn, và... bên cạnh họ là hai thân thể nhỏ bé Yeosang và Seonghwa giờ đã hoàn toàn lạnh ngắt.

San bật dậy đầu tiên, thở hổn hển. Cả cơ thể anh đẫm mồ hôi, tim đập loạn xạ như vừa chạy trốn khỏi địa ngục. Cổ họng khô khốc, nhưng thứ đầu tiên anh làm không phải là hỏi xem chuyện gì xảy ra mà là quay phắt sang bên cạnh.
"Wooyoung!"
Anh lảo đảo bò đến bên cậu bé đang nằm trên ghế sofa. Cơ thể nhỏ bé ấy... vẫn còn. Nhưng hơi thở... yếu ớt đến mức San phải ghé sát tai mới cảm nhận được.
"Woo à, bạn nghe anh không? Là anh đây... bạn giỏi lắm rồi, mở mắt đi..."
Không một cử động.

Ngay lúc đó, Yunho cũng bật dậy, hoảng loạn gọi:
"Mingi?!"
Cậu lao đến bên Mingi nhỏ đang nằm ngay sát bàn ăn, hai tay nắm lấy tay cậu bé lạnh ngắt. Yunho cúi đầu, áp trán mình vào trán Mingi, đôi mắt đỏ hoe:
"Làm ơn... đừng giống giấc mơ đó. Bạn đã nói bạn sẽ không buông tay mà, đúng không?"
Mingi không trả lời.

Rồi họ nhìn sang.
Căn phòng bỗng trở nên im ắng lạ thường.
Giữa nền sàn, Jongho và Hongjoong vừa bị hất văng ra khỏi không gian ảo mộng, cả hai đều ngã quỵ, toàn thân run rẩy, ánh mắt thất thần.
San lắp bắp:
"...Jongho? Hyung?"
Yunho đứng bật dậy:
"Hai người... cũng trở về rồi? Vậy... Yeosang và Hwa...?"
Không ai trả lời.

Hongjoong ngồi bất động. Đôi mắt vẫn mở, nhưng không còn nhìn thấy gì nữa. Cơ thể anh gồng cứng như thể vẫn chưa thoát khỏi sự chấn động tâm lý vừa rồi.
Jongho thì ôm chặt lấy đầu, môi mấp máy, gương mặt tái đi, và... nước mắt bắt đầu tuôn xuống. Lặng lẽ. Ấm nóng. Nhưng không ai nghe thấy tiếng nấc nào.
"Tụi em không cứu kịp..." – Jongho khàn giọng, như thể vừa xé cổ họng mà gào trong lòng.
San ngừng thở.
Yunho buông thõng tay, người cứng lại, ánh mắt bắt đầu đảo đi... về phía góc phòng.

Nơi đó, Seonghwa và Yeosang, hai thân thể nhỏ bé, nằm song song trên thảm. Mắt nhắm nghiền, cơ thể bất động tuyệt đối. Không có tiếng thở, không một lần nhấp nháy mi mắt, chẳng khác gì tượng sáp hoặc tệ hơn, như thể thời gian trong họ đã dừng lại.
San hét lên:
"KHÔNG! KHÔNG ĐƯỢC!"
Anh lao tới, quỳ xuống, lay mạnh vai Seonghwa nhỏ:
"Anh Hwa! Em còn chưa nói cảm ơn vì đã ôm em hôm sinh nhật mà! Em chưa kịp nói em yêu anh nữa mà! Làm ơn mở mắt đi!!!"
Không một tiếng đáp.

Yunho thì gần như phát điên, vừa lay Mingi nhỏ, vừa ngoái nhìn:
"Jongho... Hongjoong... nói gì đi chứ! Tụi nhỏ không sao đúng không?! Nói với tụi em đây chỉ là... một bài kiểm tra tâm lý đi!!"
Jongho gục xuống nền, tay siết chặt đến mức bật máu, miệng lặp đi lặp lại trong tuyệt vọng:
"Tụi em thấy... tụi em thấy bọn họ... bị kéo xuống... bị... nuốt chửng..."

Không khí trong ký túc giờ đây trở nên ngột ngạt tột độ, như thể có thứ gì vô hình đang bóp nghẹt cả căn phòng.
San, Yunho, Jongho và Hongjoong... bốn người sống sót, bốn người mang theo bốn vết nứt khác nhau trong tim, cùng nhìn về phía hai người bạn đã quá im lặng.

Và rồi, trong khoảnh khắc như nghìn năm đó... Wooyoung nhỏ khẽ cựa mình.
Chỉ là một chuyển động nhẹ. Như cái giật mình trong cơn mơ.
San đông cứng. Mắt mở to. Cả người như không dám thở mạnh.
"...Woo?"
Rồi Mingi nhỏ cũng khẽ nhíu mày. Một dấu hiệu. Rất nhỏ. Nhưng đủ để Yunho bật khóc.

Tuy nhiên, Yeosang và Seonghwa thì không.
Vẫn bất động. Vẫn lặng im.

"Tụi em... kéo họ không kịp. Bóng tối mạnh quá... mạnh đến mức tụi em thấy chính mình bị nhấn chìm,"
Jongho khẽ nói, mắt vẫn dán chặt vào Yeosang.
"Cọc ghim xuyên ngực họ... như thể chính tụi em cũng bị đâm."

Hongjoong lúc này mới mở miệng.
Giọng anh rất nhỏ. Và đứt quãng như bị vỡ từ bên trong:
"Nếu như tụi anh đến sớm hơn một chút... Nếu như tụi anh nhận ra những tổn thương đó... khi vẫn còn thời gian..."

Căn ký túc xá chìm trong im lặng.
Tối hôm đó, chẳng ai ngủ.
San nằm bên cạnh Wooyoung nhỏ đang mê man nhưng đã có hơi thở đều. Yunho thì không rời mắt khỏi Mingi tay cậu vẫn nắm tay cậu bé ấy, dù mắt đã khô đến mức không khóc nổi nữa.
Còn Jongho và Hongjoong thì... không ai nói với ai lời nào. Họ ngồi canh bên Yeosang và Seonghwa, như chờ một điều kỳ diệu sẽ xảy ra.
Nhưng không có gì cả.
Họ nằm đó. Nhỏ bé. Bất động.
Sắc mặt trắng nhợt, môi tím tái.
Thời gian như đóng băng, và mọi nguyện cầu chỉ tan ra trong im lặng.

Đến nửa đêm.
Lúc tiếng kim đồng hồ gõ vào 1 giờ sáng, căn phòng bỗng lạnh buốt.
Không có gió. Cửa sổ đóng. Nhưng không khí... trở nên nặng như chì.
Jongho khẽ run.
Không hiểu sao... lồng ngực anh co thắt.
Tim đập nhanh như thể sắp có chuyện.
Hongjoong đang tựa đầu vào thành ghế thì bỗng giật mình. Có gì đó chạm vào tay anh. Nhẹ. Như làn gió... nhưng rõ ràng có hình dạng.

Rồi họ thấy.
Hai bóng nhỏ.
Một bé tóc đen nhánh, ánh mắt ươn ướt như sắp khóc.
Một bé tóc bạc tro, ánh mắt trong suốt như đang van xin.
Yeosang nhỏ.
Seonghwa nhỏ.
Nhưng cơ thể họ vẫn đang nằm bất động ngay trước mặt Jongho và Hongjoong.
Rõ ràng.
Thì... những bóng nhỏ này là ai?

Jongho cứng người, nhưng khi Yeosang nhỏ nắm lấy tay anh ấm áp, rõ ràng, anh gần như bật khóc:
"Yeo hyung... là anh... đúng không?"
Cậu bé chỉ gật đầu, đôi môi mấp máy không tiếng.
Hongjoong thì không dám thở. Seonghwa nhỏ đứng trước anh, tay nhẹ kéo vạt áo anh như một thói quen quen thuộc đến nhói lòng. Ánh mắt cậu bé nhìn anh, như khẽ gọi:
"Đi với em... một lần cuối cùng."

Không cần nói gì thêm.
Họ hiểu.
Đây là cơ hội cuối cùng. Không phải để kéo họ về. Mà là... đi cùng họ vào trong nỗi đau, để chạm tới tận cùng gốc rễ, nơi từng tổn thương bắt đầu, nơi họ không được phép né tránh thêm nữa.

Bóng đêm mở lối. Cánh cửa lại hiện ra.
Lần này không màu đen. Không màu xám.
Chỉ là một khe sáng mỏng như vết cắt trong không gian. Như dao, sắc lạnh.
Yeosang nhỏ nắm tay Jongho. Seonghwa nhỏ nắm tay Hongjoong.
Cả hai bị kéo vào, không còn kịp nói với ai câu nào.

Tồi tệ hơn cả địa ngục
Cảnh tượng phía sau cánh cửa lần này không còn là một căn phòng.
Mà là... ký ức.
Từng mảnh ký ức. Những đoạn bị chôn giấu. Những lần bị bỏ rơi. Những ánh mắt vô tình. Những lời nói tưởng nhẹ nhàng nhưng lại cắt da cắt thịt.

Jongho bị đưa đến một nơi trắng xoá như trại tâm thần, nơi Yeosang trưởng thành đang ngồi gục mặt trên bàn, viết không ngừng vào giấy những dòng chữ:
"Tôi ổn. Tôi ổn. Tôi ổn. Tôi không muốn ai thấy tôi yếu đuối. Tôi phải mỉm cười."
Và sau lưng Yeosang là một cọc ghim mới, sắp rơi xuống.
Lưỡi cọc đẫm máu.
Jongho hét lên chạy đến, nhưng không gian như đang tan chảy dưới chân anh. Anh bước một bước, mặt đất sụp xuống. Bóng đen từ ký ức chính mình ùa tới, níu chân anh lại.

Hongjoong thì bị ném vào một căn phòng gương mỗi mặt kính là một đoạn trong ký ức Seonghwa: những ngày bị trách móc vì quá mềm yếu, những đêm phải ngồi một mình khi cả nhóm tập luyện, những lần anh cố gọi Hongjoong... nhưng Hongjoong không hề quay lại.
Gương vỡ. Máu trào ra.
Hongjoong nhìn thấy một phiên bản mình đang rảo bước đi xa, trong khi Seonghwa đứng phía sau, mỉm cười mà mắt đỏ hoe.

Cả hai hiểu rằng:
Muốn cứu họ... họ phải chấp nhận chính mình cũng từng là một phần của vết thương.
Và lần này, không có quyền sai thêm một lần nào nữa.

Khi ánh sáng rách toạc không gian và cả hai bước qua, Jongho và Hongjoong không còn đứng trong một căn phòng.
Mà là trong ký ức bị vùi lắp thật sâu.
Từng cảnh vụn vỡ quay chậm quanh họ như những đoạn phim bị bỏ quên, mờ đục, lạnh lẽo. Những khoảnh khắc... đã từng xảy ra.
Và đã từng bị phớt lờ.

Cảnh 1:
Yeosang lặng lẽ đứng sau cánh cửa phòng luyện tập, nhìn mọi người cười đùa. Nhưng cậu không bước vào.
Không ai kéo cậu vào.
Không ai để ý rằng... cậu đã đứng đó 40 phút, tay nắm chặt chiếc bánh sinh nhật tự tay làm, rồi âm thầm quay lưng.
Jongho đứng đó, tay siết chặt, cổ họng nghẹn lại.
"Lúc đó... em phải đến bên anh..."

Cảnh 2:
Seonghwa ngồi trong phòng ngủ, gập đầu lên gối.
Đêm đó là hôm Hongjoong nói lời nặng nề sau buổi họp nhóm.
"Bạn quá yếu, làm ai cũng mệt, bạn sẽ kéo mọi người xuống đó!"
Hongjoong khi ấy chỉ định thúc đẩy. Nhưng anh không biết Seonghwa đã khóc, suốt 2 tiếng sau đó.
Không ai đến phòng cậu. Không ai gõ cửa.
Hongjoong siết chặt nắm tay.
"Anh đã không gõ cửa..."

Cảnh 3:
Yeosang bước hụt khỏi sân khấu, chân bị trật.
Mọi người vội vã, có người lo cho phần biểu diễn, có người bối rối xử lý hậu trường.
Yeosang thì tự đứng dậy, lảo đảo vào phòng y tế.
Không ai hỏi: "Em có đau không?"
Jongho bấu lấy thành ghế, nước mắt trào ra lần nữa.
"Em lẽ ra phải chạy đến đầu tiên... Sao em lại im lặng vì sợ làm rối đội hình..."

Cảnh 4:
Seonghwa ngồi giữa phòng ký túc, thấy mọi người ôm nhau, đùa giỡn.
Ai cũng thân thiết với nhau.
Ai cũng thân thiết với... nhau.
Và khi ánh mắt cậu tìm Hongjoong, thì Hongjoong đang cười với San.
Cậu lại tự cười, rồi quay vào phòng, đóng cửa thật khẽ.
Hongjoong quay mặt đi. Anh không chịu nổi cảnh đó.
"Anh đã nghĩ bạn ổn. Bạn luôn mạnh mẽ như thế. Anh đã quá ngu ngốc..."

Rồi tất cả bỗng chuyển cảnh như thể ký ức đưa họ đến nơi cuối cùng.

Một căn phòng tối.
Ở giữa là Yeosang và Seonghwa trưởng thành, ngồi gục bên nhau, tóc rũ xuống, vai run lên từng hồi.
Xung quanh họ là hàng trăm cọc ghim tất cả đều găm xuống đất, và một cọc lớn nhất vẫn cắm xuyên qua ngực cả hai người.
Không còn ánh sáng.
Không còn tiếng gọi.
Không còn ai cả.
Cho đến khi... Jongho và Hongjoong bước vào.

Jongho chạy ngay đến Yeosang, quỳ xuống, giọng khàn khàn:
"Yeo à... lần này em không đến trễ đâu... Em ở đây rồi... Em biết em sai... Nhưng em sẽ không để anh ở lại nơi này một giây nào nữa."
Hongjoong bước đến bên Seonghwa, không nói gì. Chỉ ngồi xuống. Đặt trán mình lên vai cậu.
"Bạn muốn đánh anh, ghét anh, biến mất khỏi anh cũng được... nhưng xin bạn, nhìn anh lần nữa."
Không ai đáp.
Bóng tối gào rú xung quanh họ.
Cọc ghim phát sáng chuẩn bị đâm sâu hơn nữa.

Và rồi...
Jongho ôm lấy Yeosang, không cần sự cho phép, siết thật chặt, như thể có thể hòa làm một để chịu chung nỗi đau.
"Nếu anh bị đâm, vậy để em cùng đau với anh."
Cọc ghim run rẩy.
Bắt đầu nứt.

Hongjoong cũng ôm lấy Seonghwa, giọng thì thầm vào tai:
"Anh biết anh sai, nhưng bạn là gia đình của anh... Là người đầu tiên kéo anh khỏi chính vực sâu của anh. Anh không thể đánh mất bạn..."
Cọc ghim vỡ vụn.

Ánh sáng bùng lên, xua tan mọi thứ.
Cả không gian tối đen bị thổi tung như tro tàn.
Trong ánh sáng đó, Jongho thấy Yeosang quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe, miệng mấp máy:
"...Anh đã chờ... rất lâu."
Hongjoong thấy Seonghwa mỉm cười, dịu dàng, như lúc còn bé:
"Cảm ơn anh vì đã đến kịp..."

Cả bốn tỉnh dậy cùng lúc.
Trời đã hửng sáng.
Trên ghế sofa, Yeosang nhỏ và Seonghwa nhỏ từ từ mở mắt.
San, Yunho gào lên trong nghẹn ngào.
Jongho và Hongjoong chỉ biết khóc, và siết chặt lấy bàn tay vừa cử động của những người tưởng như đã mãi mãi biến mất.

Khi tất cả những giấc mơ đã tan, bóng tối tan biến, và ánh nắng đầu tiên len qua rèm cửa ký túc xá, tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc.
Nhưng cánh cửa cuối cùng... vẫn chưa mở.
Không ai nhìn thấy nó.
Chỉ đến khi đêm lại buông xuống, khi mọi người đã thở phào, khi San cẩn thận đắp chăn cho Wooyoung, Yunho khẽ vuốt tóc Mingi, khi Jongho lần thứ ba kiểm tra mạch đập của Yeosang, và Hongjoong ngồi lặng lẽ cạnh Seonghwa...
Thì ánh sáng màu lam nhạt trong như sương sớm hiện ra ở góc phòng.

Một cánh cửa. Không đen. Không tím. Không dữ dội.
Chỉ... buồn.
Bốn người liếc nhìn nhau.
Họ biết.
Lần này không phải để cứu ai.
Mà là để nghe.

Họ bước vào. Không gian mở ra là một cánh đồng ngập ánh trăng. Không một tiếng động, không một cơn gió. Chỉ có bốn bóng người nhỏ bé, đang ngồi giữa cỏ:
Seonghwa, Yeosang, Wooyoung, Mingi vẫn trong hình hài trẻ thơ, nhưng ánh mắt già dặn một cách lạ kỳ.

San bước đến đầu tiên, ngồi trước mặt Wooyoung.
Yunho đến bên Mingi.
Jongho quỳ xuống trước Yeosang.
Hongjoong ngồi cạnh Seonghwa.
Không ai nói gì.
Cho đến khi Seonghwa mở lời, giọng rất nhỏ:
"Em biết mọi người yêu em. Nhưng yêu... không phải lúc nào cũng đủ. Không phải khi em không thể tự nói rằng mình đang đau."

Yeosang cúi mặt, móng tay bấu vào gấu áo:
"Em sợ. Mỗi khi em cảm thấy mình không được cần đến... em lại tự nhủ chắc do mình quá phiền."

Wooyoung cười khẽ, nhưng mắt đỏ hoe:
"Em cố gắng thật vui vẻ. Để không ai phải lo. Nhưng đôi khi... em chỉ muốn một người hỏi em: 'Em có thật sự ổn không?'"

Mingi thì thở dài, giọng vỡ tan:
"Có những đêm em nghĩ... nếu biến mất thì sẽ nhẹ lòng hơn. Nhưng em sợ làm người khác thấy phiền, nên em chỉ... câm lặng."

Bốn người lớn cúi đầu.
Không thể ngụy biện. Không thể bảo rằng mình không biết.
Họ đã nhìn thấy tất cả trong những lần bước qua cánh cửa.
Họ biết mình đã bỏ lỡ những tiếng kêu cứu không thành lời.

Jongho lên tiếng đầu tiên, giọng anh run, nhưng rõ ràng:
"Em không muốn xin lỗi chỉ để xoa dịu anh.
Em chỉ muốn anh biết rằng... từ nay em sẽ nghe anh bằng trái tim. Không bằng cái nhìn từ xa."
Yeosang nhìn anh. Lần đầu tiên, ánh mắt ấy không còn xa cách.

Hongjoong khẽ nói, không dám nhìn thẳng vào Seonghwa:
"Anh đã sống trong đầu mình quá lâu... để rồi không nhận ra bạn đang chết dần trong im lặng.
Nếu bạn cho phép, từ giờ... anh sẽ sống cả phần của bạn."
Seonghwa cười nhẹ.

San cầm tay Wooyoung, xiết nhẹ:
"Anh cứ nghĩ ôm bạn là đủ. Nhưng lần này... anh sẽ không buông ra trừ khi bạn tự nói: 'Em ổn thật sự.'"
Wooyoung gật. Mắt cậu ánh lên niềm tin.

Yunho thì im lặng thật lâu.
Rồi cúi xuống, đặt tay lên ngực Mingi:
"Từ nay, nếu tim bạn nặng... chia nó cho anh. Dù chỉ là một nhịp."
Mingi nhìn anh, rồi khẽ dựa vào vai. Không nói gì. Nhưng lần đầu tiên... thở một hơi dài, không gồng.

Ánh trăng bỗng rực rỡ.
Cơ thể của bốn đứa trẻ nhỏ bắt đầu phát sáng không chói loá, mà ấm áp như nắng mai.
Từng người một... trở lại hình hài trưởng thành.
Yeosang. Seonghwa. Wooyoung. Mingi.
Vẫn là họ.
Nhưng không còn đơn độc.

Họ trở lại ký túc. Không ai nói về những cánh cửa nữa.
Nhưng Jongho bắt đầu ôm và hỏi Yeosang mỗi sáng:
"Ngủ ngon không? Nói thật đấy."
San ngồi xem phim với Wooyoung mỗi tối, không quên hỏi:
"Cười thế thôi, có chuyện gì không vui không?"
Yunho học cách đọc ngôn ngữ cơ thể của Mingi. Vì anh biết bạn nhà mình buồn chẳng bao giờ chịu nói thành lời.
Hongjoong không ngần ngại bày tỏ tình cảm với Seonghwa, dù là một cái chạm nhẹ hay một cái ôm đầy ý.

Cả tám người vẫn là một nhóm.
Nhưng từ hôm đó, họ là gia đình.
Một gia đình không còn để ai phải nhỏ bé, không ai bị quên lãng giữa tiếng cười.
Một gia đình mà trong đó, ai cũng được yêu, đúng cách, đúng lúc.

—END—
Một câu chuyện đối với mình thì khá là hay. Nhiều lúc mình tự hỏi tâm lý của chính bản thân luôn á vì đây xuất phát từ chính suy nghĩ của chính mình❤️❤️
Nên là ĐỪNG MANG TRUYỆN MÌNH ĐI ĐÂU HẾT NHAA!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz