Are Really
" Đến đúng lúc lắm, để xem tôi trừng trị các người thế nào "
Taehyung cởi chiếc áo vừa dính đầy mồ hôi, vừa ướt một mảng khi cậu lau người giúp Jeon Jungkook lúc nãy, chiếc áo sơ mi trắng được giải khai, Kim Taehyung thoáng trố mắt nhìn bên sườn thắt lưng chạy dài từ trên xuống dưới bụng. Cậu không hề để ý đến trên người hắn có vật này, lúc lau người Jungkook, cậu căn bản không cởi áo hắn ra.
Taehyung thoáng nhìn hình xăm 3D không lớn cũng không nhỏ trên người hắn, nhìn giống như một chiếc đồng hồ la mã chui ra khỏi vết rách da thịt, cảm giác vừa đau, vừa cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi địa ngục đáng sợ, chiếc 'đồng hồ' rốt cuộc đã vật lộn bao nhiêu năm, mới có thể sống tựa như một người bình thường, chưa bao giờ gặp phải biến cố trong quá khứ vậy?
Taehyung vươn ngón tay thon dài sờ lên hình xăm, hay có thể nói nó là một Jeon Jungkook khác đang giãy giụa trước cuộc sống khó khăn, đáng sợ dày vò hơn mười mấy năm, khao khát muốn tự do, khao khát muốn thoát khỏi sự cưỡng chế của những người kia, sự vùng vẫy để chôn vùi cái quá khứ không đáng phải nhớ lại đó, chôn cất dấu vết ghê tởm trên người mình.
JTsehyung run run chạm lên dọc theo thắt lưng, cậu có thể cảm nhận được những vết lồi lõm gồ ghề trên da thịt... Có thể đó là do vết đâm vào của hình xăm... Hoặc có thể là vết thương đã được khâu lại, để lâu năm trở thành sẹo.
Hắn lựa chọn quên đi quá khứ, bỏ qua hết thảy những điều mình đã trải qua, muốn sống một cuộc sống bình thường, an nhàn, quá khứ cứ để nó chôn vui theo thời gian đi.... Nhưng tưởng chừng như tất cả đều đã qua, nào có nghĩ đến mọi chuyện chỉ mới vừa bắt đầu. Người mà hắn ghê tởm, người mà hắn bài xích lẫn trốn tránh vì sợ hãi, lại sắp đặt chân vào thành phố bọn họ... Là muốn bắt hắn một lần nữa hay là muốn bắt luôn những cô cậu nhóc Alpha thuần chủng trong trường Sonkyung đây?
Trên thế giới này, rất ít ai biết đến sự tồn tại của người ABO, con người bình thường sống chung với ABO không phát hiện ra được điều gì, cứ nghĩ trường Sonkyung được xây tách biệt là bởi vì đó là trường quý tộc, chỉ có những người điểm cao ngất ngưỡng mới có thể vào được... Nhưng tất cả đều hoàn toàn ngược lại, chỉ cần bạn là người trong giới ABO, thì dù bạn điểm cao hay điểm thấp, giàu hay nghèo đều có thể đăng kí vào học. Sonkyung, một ngôi trường lành mạnh bảo vệ giới thuần chủng và giới lai tạo, là nơi có bệnh viện điều chế thuốc ức chế, thuốc giảm đau và cả dịch dưỡng tiên tiến nhất chỉ sau trụ sở nghiên cứu của nước Đức mà thôi.
Lần này không biết vì sao những người kia lại đánh hơi được nơi này, nếu là trước đây thì Kim Taehyung chắc chắn cũng sẽ lo lắng, nhưng bây giờ là thời đại tiên tiến, có pháp luật trừng trị kẻ ác, cậu tuyệt đối không sợ, muốn sợ thì những tên điên đó phải là người sợ trước nhất.
Trời bên ngoài đã chạng vạng tối, cậu mặc quần áo giúp hắn, che đi vết tích đau lòng trên người hắn, mệt mỏi nói với Thầy Alex " Ông trở về nghỉ ngơi đi"
Giằng co, căng thẳng hơn một tiếng đồng hồ, đúng là có chút mệt, Thầy Alex buồn bã bước ra ngoài, để lại Taehyung vẫn ngồi dựa vào đầu giường, để Jungkook tựa trên vai mình ngủ. Mùi hương Alpha ngọt ngào của cậu tỏa ra trong không khí, hòa quyện cùng với mùi hương bạc hà nồng đậm của Jungkook, khiến cho cả hai như thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau, một sự an toàn tuyệt đối.
Alpha thuần chủng luôn có hai mùi hương riêng biệt, một mùi đậm chất nguy hiểm khi phát hiện ra kẻ thù, mùi hương này có thể khiến kẻ nào yếu hơn mình gục ngã ngay tại chỗ hoặc là bị tê liệt cảm giác, một mùi khác chính là mùi vị ngọt ngào phát ra khi tới kì động dục hoặc là muốn đi tìm bạn tình.
Mùi thơm của Taehyung và Jeon Jungkook tỏa ra hiện tại không phải là mùi lúc kì động dục, mà nó là mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng làm cho người bên cạnh mình cảm thấy dễ chịu và được bao bọc trong một khu vực không còn sự nguy hiểm rình rập.
Kim Taehyung ngồi thật lâu, sự ấm áp lan tỏa mạnh mẽ vào trong tim khiến cơ thể cậu đang trong trạng thái căng mình, thả lỏng lại và ngủ say luôn.
Nửa đêm, hắn từ trong cơn hoảng loạn tỉnh giấc, nhưng hắn đã có một giấc ngủ rất ngon sau hơn mười mấy năm. Jeon Jungkook nghe được tiếng tim đập nhẹ nhàng theo quy luật của người nào đó, hắn vuốt mái tóc rũ xuống hất lên, để lộ vầng trán trơn bóng tỉ lệ thuận với khuôn mặt điển trai không góc chết, hắn ngồi dậy muốn uống một ngụm nước trà xanh có mùi thơm đựng trong bình giữ nhiệt.
Hắn luôn có thói quen mỗi khi giật mình tỉnh giấc, hắn luôn uống nước trà xanh đã bỏ thêm nước thuốc an thần dễ ngủ mà chính hắn tự nghiên cứu, hòa chúng với nhau rồi uống. Lần này cũng vậy, hắn ngồi dậy rất khẽ, sợ làm người bên cạnh tỉnh giấc, hắn lúc nhớ lúc không những chuyện trước đó đã xảy ra.
Sau khi Taehyung đi, Thầy Alex bước vào hàn huyên vài câu liền nói cho hắn biết, những người kia đã trở lại. Lúc đó đầu óc hắn trống rỗng, cơn buôn nôn từ trong dạ dày trào lên nhưng lại không thể nôn ra được thứ gì, cứ nghĩ đến viễn cảnh bọn người kia hết người này tới người khác uống máu của hắn trong ống nghiệm, hắn lại càng ghê tởm đến run cả người.
Hắn nhớ rõ cảnh Taehyung khập khiễng chạy vào hỏi hắn, nhưng hắn không còn sức lực để trả lời, thấy cậu muốn đánh nhau với Thầy Alex, hắn mới cố sức để ngăn cản. Ban đầu, hắn cũng nghĩ mình sẽ bài xích Taehyung giống như với những người khác, nhưng khi cậu chạm vào người mình, ôm mình nói những lời dịu dàng, trong lòng như có một dòng nước ấm rót vào, rất dễ chịu, trận buồn nôn cũng vì vậy mà được xua tan đi. Có lẽ Báo nhỏ này của hắn không chỉ là khắc tinh, mà còn là một con Báo có thể nhe răng nanh, giơ móng vuốt kéo hắn ra khỏi vũng bùn dơ bẩn.
Jeon Jungkook thoáng nở nụ cười rất nhẹ, nhưng khi nhìn vết máu trên tay Taehyung hắn lại nhíu chặt mày. Nếu nhớ không nhầm, hắn có cầm lấy tay Cậu nhưng không nhớ mình cầm lấy tay nào của cậu, giờ thì sáng tỏ rồi.
Vuốt lọn tóc mềm mại trên đầu Taehyung , hắn nhẹ giọng nói " Thật xin lỗi "
Cảm thấy trong người khỏe hơn nhiều, Jungkook lấy hộp đựng thuốc trong tủ giúp Cậu xử lý vết thương một lần nữa. Taehyung trong cơn buồn ngủ thấy đau, cậu động đậy tay muốn rụt lại nhưng không được. Hắn theo bản năng thổi thổi tay Taehyung như muốn giảm bớt cái đau, hắn nhìn thấy mái đầu tròn vo dựa lên cằm mình dụi dụi như cún con đang cọ lông, Jungkook hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu một hồi, mới ôm người nào đó vẫn ngủ say vì mệt mỏi vào trong ngực ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Hắn như thường lệ thức dậy rất sớm, hắn nấu cơm xong xuôi rồi mới thay bộ đồ khác đi vào phòng tập gym trong bệnh viện.
Thầy Alex cũng đến đây tập thể dục, nhìn thấy Jungkook, ông có chút áy náy nhưng lại không biết phải nói gì, chỉ hỏi hắn một câu " Đứa trẻ kia thế nào rồi?"
Mặc dù Taehyung có hơi bạo lực, hung dữ nhưng cậu cũng rất ngoan ngoãn, biết quan tâm, săn sóc người khác.
Jungkook hướng ông cười, lắc đầu " Dạ vẫn đang ngủ"
Thầy Alex thấy hắn cười, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sự tự trách bản thân ngày hôm qua giờ đã không còn nữa, ông bắt đầu nheo mắt nhớ lại đoạn tin nhắn cuộc họp ngày hôm qua nói:
" Cậu trai kia chính là Báo nhỏ sao?" Ông gật gù bổ sung thêm "Đúng là giống một con Báo thật"
Đêm qua, ông suýt chút nữa đã ăn nắm đấm của Báo con hung dữ kia rồi.
" Hôm nay nếu thầy không bận, có thể giúp em làm một vài quy trình thí nghiệm ngày hôm qua chúng ta nói được không?" Jeon Jungkook đổi sang chủ đề công việc.
Thầy Alex gật đầu, sau đó bọn họ liền bàn luận với nhau, ông cũng không nói với hắn là mình đã kể cho Taehyung nghe về sự việc của hắn ngày trước. Hắn cũng không hỏi.
Taehyung thức dậy lúc tám giờ, thấy tin nhắn Hắn gửi tới, cậu chạy đi rửa mặt rồi vào trong phòng ăn cơm, chân hiện tại đã có thể đi lại bình thường, chỉ cần bôi dầu mà jungkook đưa là xong.
Hôm nay, cậu không đi học liền nảy sinh ý định muốn đến 'thăm' bạn học Lee Young Ae đang nằm trong phòng bệnh 202 mà trước đó cậu đã dò hỏi cô y tá xinh đẹp.
kim taehyung nở cười đầy nguy hiểm đút tay không bị thương vào túi quần nói:
" Xem xem ông đây xử mi thế nào! "
Taehyung cởi chiếc áo vừa dính đầy mồ hôi, vừa ướt một mảng khi cậu lau người giúp Jeon Jungkook lúc nãy, chiếc áo sơ mi trắng được giải khai, Kim Taehyung thoáng trố mắt nhìn bên sườn thắt lưng chạy dài từ trên xuống dưới bụng. Cậu không hề để ý đến trên người hắn có vật này, lúc lau người Jungkook, cậu căn bản không cởi áo hắn ra.
Taehyung thoáng nhìn hình xăm 3D không lớn cũng không nhỏ trên người hắn, nhìn giống như một chiếc đồng hồ la mã chui ra khỏi vết rách da thịt, cảm giác vừa đau, vừa cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi địa ngục đáng sợ, chiếc 'đồng hồ' rốt cuộc đã vật lộn bao nhiêu năm, mới có thể sống tựa như một người bình thường, chưa bao giờ gặp phải biến cố trong quá khứ vậy?
Taehyung vươn ngón tay thon dài sờ lên hình xăm, hay có thể nói nó là một Jeon Jungkook khác đang giãy giụa trước cuộc sống khó khăn, đáng sợ dày vò hơn mười mấy năm, khao khát muốn tự do, khao khát muốn thoát khỏi sự cưỡng chế của những người kia, sự vùng vẫy để chôn vùi cái quá khứ không đáng phải nhớ lại đó, chôn cất dấu vết ghê tởm trên người mình.
JTsehyung run run chạm lên dọc theo thắt lưng, cậu có thể cảm nhận được những vết lồi lõm gồ ghề trên da thịt... Có thể đó là do vết đâm vào của hình xăm... Hoặc có thể là vết thương đã được khâu lại, để lâu năm trở thành sẹo.
Hắn lựa chọn quên đi quá khứ, bỏ qua hết thảy những điều mình đã trải qua, muốn sống một cuộc sống bình thường, an nhàn, quá khứ cứ để nó chôn vui theo thời gian đi.... Nhưng tưởng chừng như tất cả đều đã qua, nào có nghĩ đến mọi chuyện chỉ mới vừa bắt đầu. Người mà hắn ghê tởm, người mà hắn bài xích lẫn trốn tránh vì sợ hãi, lại sắp đặt chân vào thành phố bọn họ... Là muốn bắt hắn một lần nữa hay là muốn bắt luôn những cô cậu nhóc Alpha thuần chủng trong trường Sonkyung đây?
Trên thế giới này, rất ít ai biết đến sự tồn tại của người ABO, con người bình thường sống chung với ABO không phát hiện ra được điều gì, cứ nghĩ trường Sonkyung được xây tách biệt là bởi vì đó là trường quý tộc, chỉ có những người điểm cao ngất ngưỡng mới có thể vào được... Nhưng tất cả đều hoàn toàn ngược lại, chỉ cần bạn là người trong giới ABO, thì dù bạn điểm cao hay điểm thấp, giàu hay nghèo đều có thể đăng kí vào học. Sonkyung, một ngôi trường lành mạnh bảo vệ giới thuần chủng và giới lai tạo, là nơi có bệnh viện điều chế thuốc ức chế, thuốc giảm đau và cả dịch dưỡng tiên tiến nhất chỉ sau trụ sở nghiên cứu của nước Đức mà thôi.
Lần này không biết vì sao những người kia lại đánh hơi được nơi này, nếu là trước đây thì Kim Taehyung chắc chắn cũng sẽ lo lắng, nhưng bây giờ là thời đại tiên tiến, có pháp luật trừng trị kẻ ác, cậu tuyệt đối không sợ, muốn sợ thì những tên điên đó phải là người sợ trước nhất.
Trời bên ngoài đã chạng vạng tối, cậu mặc quần áo giúp hắn, che đi vết tích đau lòng trên người hắn, mệt mỏi nói với Thầy Alex " Ông trở về nghỉ ngơi đi"
Giằng co, căng thẳng hơn một tiếng đồng hồ, đúng là có chút mệt, Thầy Alex buồn bã bước ra ngoài, để lại Taehyung vẫn ngồi dựa vào đầu giường, để Jungkook tựa trên vai mình ngủ. Mùi hương Alpha ngọt ngào của cậu tỏa ra trong không khí, hòa quyện cùng với mùi hương bạc hà nồng đậm của Jungkook, khiến cho cả hai như thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau, một sự an toàn tuyệt đối.
Alpha thuần chủng luôn có hai mùi hương riêng biệt, một mùi đậm chất nguy hiểm khi phát hiện ra kẻ thù, mùi hương này có thể khiến kẻ nào yếu hơn mình gục ngã ngay tại chỗ hoặc là bị tê liệt cảm giác, một mùi khác chính là mùi vị ngọt ngào phát ra khi tới kì động dục hoặc là muốn đi tìm bạn tình.
Mùi thơm của Taehyung và Jeon Jungkook tỏa ra hiện tại không phải là mùi lúc kì động dục, mà nó là mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng làm cho người bên cạnh mình cảm thấy dễ chịu và được bao bọc trong một khu vực không còn sự nguy hiểm rình rập.
Kim Taehyung ngồi thật lâu, sự ấm áp lan tỏa mạnh mẽ vào trong tim khiến cơ thể cậu đang trong trạng thái căng mình, thả lỏng lại và ngủ say luôn.
Nửa đêm, hắn từ trong cơn hoảng loạn tỉnh giấc, nhưng hắn đã có một giấc ngủ rất ngon sau hơn mười mấy năm. Jeon Jungkook nghe được tiếng tim đập nhẹ nhàng theo quy luật của người nào đó, hắn vuốt mái tóc rũ xuống hất lên, để lộ vầng trán trơn bóng tỉ lệ thuận với khuôn mặt điển trai không góc chết, hắn ngồi dậy muốn uống một ngụm nước trà xanh có mùi thơm đựng trong bình giữ nhiệt.
Hắn luôn có thói quen mỗi khi giật mình tỉnh giấc, hắn luôn uống nước trà xanh đã bỏ thêm nước thuốc an thần dễ ngủ mà chính hắn tự nghiên cứu, hòa chúng với nhau rồi uống. Lần này cũng vậy, hắn ngồi dậy rất khẽ, sợ làm người bên cạnh tỉnh giấc, hắn lúc nhớ lúc không những chuyện trước đó đã xảy ra.
Sau khi Taehyung đi, Thầy Alex bước vào hàn huyên vài câu liền nói cho hắn biết, những người kia đã trở lại. Lúc đó đầu óc hắn trống rỗng, cơn buôn nôn từ trong dạ dày trào lên nhưng lại không thể nôn ra được thứ gì, cứ nghĩ đến viễn cảnh bọn người kia hết người này tới người khác uống máu của hắn trong ống nghiệm, hắn lại càng ghê tởm đến run cả người.
Hắn nhớ rõ cảnh Taehyung khập khiễng chạy vào hỏi hắn, nhưng hắn không còn sức lực để trả lời, thấy cậu muốn đánh nhau với Thầy Alex, hắn mới cố sức để ngăn cản. Ban đầu, hắn cũng nghĩ mình sẽ bài xích Taehyung giống như với những người khác, nhưng khi cậu chạm vào người mình, ôm mình nói những lời dịu dàng, trong lòng như có một dòng nước ấm rót vào, rất dễ chịu, trận buồn nôn cũng vì vậy mà được xua tan đi. Có lẽ Báo nhỏ này của hắn không chỉ là khắc tinh, mà còn là một con Báo có thể nhe răng nanh, giơ móng vuốt kéo hắn ra khỏi vũng bùn dơ bẩn.
Jeon Jungkook thoáng nở nụ cười rất nhẹ, nhưng khi nhìn vết máu trên tay Taehyung hắn lại nhíu chặt mày. Nếu nhớ không nhầm, hắn có cầm lấy tay Cậu nhưng không nhớ mình cầm lấy tay nào của cậu, giờ thì sáng tỏ rồi.
Vuốt lọn tóc mềm mại trên đầu Taehyung , hắn nhẹ giọng nói " Thật xin lỗi "
Cảm thấy trong người khỏe hơn nhiều, Jungkook lấy hộp đựng thuốc trong tủ giúp Cậu xử lý vết thương một lần nữa. Taehyung trong cơn buồn ngủ thấy đau, cậu động đậy tay muốn rụt lại nhưng không được. Hắn theo bản năng thổi thổi tay Taehyung như muốn giảm bớt cái đau, hắn nhìn thấy mái đầu tròn vo dựa lên cằm mình dụi dụi như cún con đang cọ lông, Jungkook hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu một hồi, mới ôm người nào đó vẫn ngủ say vì mệt mỏi vào trong ngực ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Hắn như thường lệ thức dậy rất sớm, hắn nấu cơm xong xuôi rồi mới thay bộ đồ khác đi vào phòng tập gym trong bệnh viện.
Thầy Alex cũng đến đây tập thể dục, nhìn thấy Jungkook, ông có chút áy náy nhưng lại không biết phải nói gì, chỉ hỏi hắn một câu " Đứa trẻ kia thế nào rồi?"
Mặc dù Taehyung có hơi bạo lực, hung dữ nhưng cậu cũng rất ngoan ngoãn, biết quan tâm, săn sóc người khác.
Jungkook hướng ông cười, lắc đầu " Dạ vẫn đang ngủ"
Thầy Alex thấy hắn cười, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sự tự trách bản thân ngày hôm qua giờ đã không còn nữa, ông bắt đầu nheo mắt nhớ lại đoạn tin nhắn cuộc họp ngày hôm qua nói:
" Cậu trai kia chính là Báo nhỏ sao?" Ông gật gù bổ sung thêm "Đúng là giống một con Báo thật"
Đêm qua, ông suýt chút nữa đã ăn nắm đấm của Báo con hung dữ kia rồi.
" Hôm nay nếu thầy không bận, có thể giúp em làm một vài quy trình thí nghiệm ngày hôm qua chúng ta nói được không?" Jeon Jungkook đổi sang chủ đề công việc.
Thầy Alex gật đầu, sau đó bọn họ liền bàn luận với nhau, ông cũng không nói với hắn là mình đã kể cho Taehyung nghe về sự việc của hắn ngày trước. Hắn cũng không hỏi.
Taehyung thức dậy lúc tám giờ, thấy tin nhắn Hắn gửi tới, cậu chạy đi rửa mặt rồi vào trong phòng ăn cơm, chân hiện tại đã có thể đi lại bình thường, chỉ cần bôi dầu mà jungkook đưa là xong.
Hôm nay, cậu không đi học liền nảy sinh ý định muốn đến 'thăm' bạn học Lee Young Ae đang nằm trong phòng bệnh 202 mà trước đó cậu đã dò hỏi cô y tá xinh đẹp.
kim taehyung nở cười đầy nguy hiểm đút tay không bị thương vào túi quần nói:
" Xem xem ông đây xử mi thế nào! "
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz