moitinhnaykhongcongkhai
Đồng Ánh Quỳnh ngồi ở ghế phụ phía trước, đôi chân vắt chéo thoải mái, ánh mắt ranh mãnh nhìn về phía sau, nơi Ái Phương và Minh Hằng đang trò chuyện. Trong tay cô là chiếc điện thoại đã sẵn sàng để quay lại khoảnh khắc này. Một ý tưởng tinh nghịch vụt qua, Quỳnh nghiêng người ra sau, gọi lớn:"Ba! Bây giờ con hỏi ba."Giọng nói đầy sự khiêu khích khiến Ái Phương ngẩng đầu lên. Cô ngả người về phía trước, tay chống nhẹ lên ghế Quỳnh, ánh mắt có chút tò mò nhưng vẫn giữ vẻ điềm nhiên."Sao? Hỏi gì nói đi."Quỳnh nhướng mày, khóe môi cong lên nụ cười nửa miệng, như thể đang chờ xem phản ứng thú vị từ đối phương."Con có một kèo bi-a, mà con thua rồi!"Câu nói như một tia sét giữa trời quang, khiến Ái Phương thoáng giật mình. Cô ngồi thẳng dậy, đôi mắt mở to nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ điềm tĩnh."Ơ, kèo gì vậy ta? Tui không nhớ kèo gì hết trơn á!"Giọng cô cố tỏ ra thản nhiên, nhưng chút hoảng loạn ẩn sau khiến Quỳnh không khỏi bật cười.Kèo bi-a mà Quỳnh nhắc tới, thực chất là một trò cá cược vui giữa nhóm "gia đình văn hoá" trong buổi tụ họp gần đây. Tất cả bắt đầu khi Misthy đề nghị chơi bi-a theo đội, và Ái Phương đã cược Quỳnh thắng trận đấu. Nếu Quỳnh thua, Phương phải thực hiện một yêu cầu từ Misthy.Kết quả thì sao? Quỳnh và Misthy vốn đã âm thầm thông đồng từ trước. Trận đấu diễn ra như một màn kịch hoàn hảo, kết thúc với Quỳnh thua sát nút. Điều kiện mà Misthy đưa ra cho Phương, cũng là "kế hoạch" mà Quỳnh và Misthy đã bàn bạc trước, chính là cô phải hôn Bùi Lan Hương ngay trước mặt mọi người.Điều này, với Ái Phương, lại không dễ dàng như họ nghĩ. Hôn Hương thì cô làm mỗi ngày, như một thói quen không thể thiếu. Nhưng để công khai mối quan hệ này trước tất cả, dù biết nhóm bạn đều đã ngờ ngợ từ lâu, cô vẫn chưa sẵn sàng.Quỳnh tiếp tục nhìn Phương, chờ một lời giải thích hợp lý hơn. Nhưng thay vì trả lời, Phương vội quay sang Minh Hằng, giả vờ như đang bàn luận điều gì đó rất quan trọng.Quỳnh nheo mắt, sự tinh quái trong ánh nhìn càng rõ hơn. Cô không vội, chỉ ung dung ngồi lại, cầm điện thoại và đoạn chuẩn bị đăng story kèm một dòng chú thích đầy ẩn ý:"Câu trả lời sẽ được update sau."Minh Hằng ngồi cạnh Phương, chỉ biết lắc đầu cười. Cô thừa hiểu những chiêu trò của Quỳnh, nhưng lần này lại không muốn xen vào. Câu chuyện giữa Ái Phương và Bùi Lan Hương đã quá rõ ràng với mọi người, chỉ là cả hai vẫn đang trong giai đoạn giằng co giữa việc giữ bí mật hay công khai.Phương, dù cố gắng giữ bình tĩnh, vẫn không giấu nổi sự bối rối. Tay cô mân mê viền áo, ánh mắt len lén nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể mọi vật bên ngoài có thể giúp cô né tránh thực tại.Quỳnh nhìn thấy hết. Cô cười khẽ, nghiêng đầu về phía Minh Hằng, liếc khẽ qua phía con Gấu hoảng loạn kia, nói nhỏ như tâm sự, nhưng đủ để Phương nghe thấy."Hôn Bùi Lan Hương một cái, nói đi, có làm được không?"Phương quay phắt lại, ánh mắt như muốn bắn tia lửa vào Quỳnh. Nhưng đối diện với nụ cười đắc ý của cô nàng, Ái Phương chỉ có thể bất lực lắc đầu.Không khí trong xe trở nên nhộn nhịp hơn, khi Minh Hằng thêm vào vài câu trêu chọc, còn Quỳnh không ngừng nhấn mạnh về "kèo bi-a đáng nhớ". Còn Phương, dù bị gài đến mức đỏ mặt, vẫn cố gắng duy trì vẻ ngoài điềm nhiên nhất có thể, mặc kệ những tiếng cười vang lên không dứt...."Bà Hương ơi, tui về rồi nè! Nghe nói có người ở nhà lên mạng ghẹo gái hả?"Vừa bước vào cửa, Ái Phương đã lao thẳng vào phòng ngủ, như một cơn gió. Cô phóng lên giường, vòng tay ôm chặt lấy cục bông tròn tròn đang quấn chăn nằm co ro.Lan Hương hất mạnh vai, cọc cằn đẩy Phương ra, gương mặt xoay đi nơi khác. Nhưng điều khiến Phương sững lại là đôi mắt nàng đang đỏ hoe, còn ngân ngấn nước."Ơ, em bé khóc hả? Sao vậy?"Phương khẽ lấy tay lau đi giọt nước mắt lăn dài trên gò má nàng. Đáp lại, Lan Hương chỉ lạnh lùng né tránh, hất tay cô ra, giọng nói khàn khàn nhưng đầy vẻ trách móc:"Có là gì của nhau đâu mà ôm?"Câu nói như một cú đấm bất ngờ khiến Phương khựng lại. Cô hơi ngẩn người, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra."L-là sao?"Hương ngồi bật dậy, gương mặt nàng vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng đôi mắt lại chất chứa đầy sự tổn thương."Đến một cái danh phận còn chẳng cho tôi được, làm sao tôi có thể tin tưởng mà trao Phương cuộc đời mình?"Phương thoáng nhíu mày, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng."Bà là người yêu tui mà?""Yêu chỗ nào?"Hương bật cười chua chát, mắt nhìn thẳng vào Phương."Tôi không thấy! Tôi chỉ thấy là một cái hôn chứng minh tình yêu của bà trước mọi người bà còn chẳng muốn, vậy là yêu á? Yêu mà bà chẳng muốn ai biết rằng bà đang yêu á? Yêu kiểu của bà lại dễ quá cơ!"Câu nói của Hương như một mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim Phương. Cô nhìn nàng gục mặt xuống gối, khóc ướt một mảng ga giường, lòng ngổn ngang trăm mối.Hương không phải người hay giận dỗi vô cớ. Nàng luôn lý trí, thậm chí thường là người nhường nhịn trong mối quan hệ của hai người. Nhưng lần này, sự tổn thương trong ánh mắt nàng là thật, từng lời nói ra như đã kìm nén rất lâu.Phương chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt trầm xuống, bàn tay vô thức siết chặt."Vậy... bà muốn sao?"Giọng cô khàn khàn, nhỏ nhẹ, đầy sự nghiêm túc hiếm thấy.Lan Hương ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, ngập tràn nước."Tôi cần một người yêu tôi đủ để đứng trước thế giới mà nói rằng tôi là của họ."Phương im lặng. Câu nói của Hương như vạch ra một sự thật mà bấy lâu nay cô cố tình lẩn tránh.Trong lòng, cô yêu Hương, yêu nhiều hơn cả chính bản thân mình. Nhưng tình yêu ấy, cô vẫn luôn muốn giữ kín, như một bảo vật không muốn chia sẻ với bất kỳ ai. Chính sự ích kỷ đó đã khiến nàng tổn thương, khiến tình yêu này trở nên méo mó.Cô nhẹ nhàng vươn tay, kéo Hương vào lòng."Xin lỗi..."Hương giãy giụa, cố gắng thoát khỏi vòng tay Phương, nhưng cô chỉ siết chặt hơn, như sợ rằng nếu buông ra, nàng sẽ biến mất."Xin lỗi vì đã làm bà buồn, xin lỗi vì đã để bà cảm thấy không an toàn. Tui... tui không giấu bà nữa. Bà là người tui yêu, là tất cả với tui. Nếu bà muốn, mai tui sẽ nói với tất cả mọi người... Không, tui sẽ hét lên cho cả thế giới nghe cũng được. Chỉ cần bà đừng khóc nữa."Hương dừng lại, đôi mắt ngấn lệ ngước lên nhìn cô."Bà nói thật?"Phương gật đầu, ánh mắt đầy sự chắc chắn."Thật. Tui không muốn làm bà tổn thương thêm nữa. Nếu việc để cả thế giới biết bà là người yêu của tui có thể khiến bà vui, thì tui sẵn sàng."Hương im lặng nhìn cô hồi lâu, rồi bất chợt bật khóc, nhưng lần này không phải vì buồn. Nàng vùi mặt vào ngực Phương, tiếng nức nở xen lẫn tiếng cười nhẹ."Con gấu khờ... Tôi chỉ cần một danh phận, để không ai có thể cướp đi người tôi yêu thôi. Không cần hét lên đâu, làm vậy kỳ cục lắm."Phương bật cười, xoa nhẹ mái tóc nàng."Được, không hét. Nhưng mà... tui sẽ không giấu nữa, được không?"Hương gật đầu trong lòng cô, cảm giác ấm áp lấp đầy trái tim nàng. Những giọt nước mắt khô dần, chỉ còn lại sự an yên và hạnh phúc khi ở trong vòng tay người mình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz