Anh Trang Bi Cu Tuyet Boi Dinh Menh Quyen 1
Đồng hồ hiện 11 giờ tối. Ai lại gõ cửa vào giờ này?
Tôi xuống giường và mở cửa phòng. Tiếng anh trai cất lên"Logan?" anh nói "Cậu làm gì ở đây?""Em ấy đâu? Emma đang ở đâu?" Logan hỏi với giọng lo lắng
Vào tai tôi, giọng nói đó tựa như bản nhạc du dương vậy. Tựa như mật ngọt bên tai. Chuyện gì thế này? Trước giờ tôi đâu cảm thấy như này. Chắc hẳn là do kiệt sức.
Giọng anh ấy nghe thật vội vàng và lạnh lùng. Dù không biết lí do mà Logan tìm mình nhưng tôi biết khả năng mình gặp rắc rối rồi.
"Emma?" anh trai hỏi "Con bé đang ngủ rồi. Sao vậy?"
Tôi có thể nghe được sự bất ngờ đan xen bối rối trong giọng nói của anh trai.
Khi đang bước xuống dưới tầng, ập vào hương thơm của lá thông và tuyết đầu mùa. Giống như hương thơm của khu rừng mùa đông.
"Bạn ấy đến rồi!" Eliza hết lên vui sướng."Gì cơ?" tôi sững người."Là Logan đó, Emma. Anh ấy là định mệnh của tụi mình. Tới gặp anh ấy đi" Eliza đầy phấn khích.
Logan? Thủ lĩnh? Là bạn đời của tôi á? Tôi là Luna?
Hàng triệu câu hỏi sượt qua đầu tôi. Đôi chân không nghe theo mệnh lệnh của mình nữa. Có điều gì đó đang thôi thúc tôi xuống tầng. Hẳn đó mối liên kết giữa bạn đời.
"Đánh thức con bé dậy đi." Logan gầm lên "Ngay bây giờ.""Em thức rồi" tôi và đi xuống cầu thang.
Mọi thứ bỗng thay đổi ngay giây phút nhìn vào mắt anh. Dường như thế giới của tôi chỉ có anh. Một sự thúc đẩy mạnh mẽ khiến tôi muốn nhào vào vòng tay anh.
Dù muốn chạy tới bên anh nhưng nhận ra ánh nhìn sắc lạnh đó khiến tôi chùn bước. Chuyện gì thế này?
"Logan?" anh trai gọi"Em ấy là bạn đời của mình" Logan nói
Anh trai ngỡ ngàng và nhìn tôi. Tôi gật đầu và nhìn Logan. Anh đứng đó và nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt lạnh lùng. Bàn tay siết chặt lại, đứng thẳng.
Anh ấy không muốn mình là bạn đời. Điều đó giải thích cho cơn tức giận. Tôi không phù hợp để trở thành Luna của anh.
"Emma." Andrew gọi tên tôi. "Đi lên trên tầng. Ngay bây giờ"
Anh hẳn nhận ra được thái độ giận dữ nhường nào của Logan và yêu cầu cuộc trò chuyện riêng giữa hai người.
Không đời nào tôi lại rời đi dễ vậy cả. Tôi muốn nghe điều Logan nói và có lẽ bản thân tôi cũng phần nào đoán. Mong rằng họ sẽ không phát hiện tôi đang nghe lén ở đây.
Tôi ngồi trên bậc thang, ôm gối và chờ đợi.
"Nói đi." Giọng anh trai cất lên lạnh lùng. "Sao mà cậu biết được con bé là định trước khi gặp mặt""Mình không hiểu tại sao" Logan thở dài "Mình có thể cảm nhận và đánh hơi được mùi hương của cô ấy. Mọi thứ bắt đầu xảy ra khoảng một tiếng trước đó. Đầu tiên thì mình nghĩ rằng bản thân mất trí nhưng rồi mùi hương dẫn tôi đến nhà cậu, đó là khi mình biết. Leon như phát điên lên vậy.""Điều đó thật lạ. Thông thường phải gặp mặt thì bạn đời mới nhận ra nhau, trước đó thì không thể." "Mình biết."Anh trai đáp " Vậy thì vì lẽ gì mà cậu giận vậy?""Em ấy không thể là Luna của mình, Andrew à" Logan nói
Trái tim tôi như khoét mất vậy. Tôi ôm lấy bản thân và cảm nhận được những giọt nước mắt lăn dài trên má. Chẳng điều gì đau hơn bị khước từ bởi bạn đời.
"Gì? Tại sao lại vậy?"Anh trai tức giận"Em ấy vẫn là một đứa trẻ." Logan nói. "Con bé không đủ mạnh để trở thành Luna. Tớ cần ai đó mạnh hơn""Cậu hẳn là đang đùa?" anh trai hét lên "Cậu vứt bỏ sự ban phước của nữ thần vì nghĩ con bé không đủ mạnh?!""Tất cả đều vì lợi ích của bầy." Logan nói với vẻ bình đạm "Mình nghĩ đến việc chọn Sienna làm bạn đời."Cảm giác như tim mình ngừng đập khoảnh khắc nhận ra anh ấy sẵn sàng chọn một nàng sói khác sánh đôi thay vì mình. Mà không chỉ ai khác mà là Sienna. Cô ta đã tính loại bỏ mình từ lâu. Ngay khi nhậm chức Luna, hẳn mình sẽ bị tống cổ khỏi đàn. Tệ hơn, cô ta sẽ tìm cách tiêu diệt mình khi nhận ra mình là bạn đời định mệnh của Logan."Thế tại sao cậu không làm vậy ngay từ đầu nếu Sienna phù hợp đến vậy?" anh trai bực tức hỏi"Mình muốn đợi bạn đời đích thực" Logan đáp "Để xem cô ấy có đủ mạnh không. Giờ thì chúng ta đều biết điều đó sẽ không xảy ra, tớ sẽ chọn một người phù hợp hơn.""Thật không thể tin được mà" "Cậu biết là tôi nói đúng, Andrew." Logan nói "Cậu biết rằng cậu, mình và Sienna sẽ là những lãnh đạo tốt, và đàn của chúng ta sẽ hưởng lợi từ đó. Chúng ta không thể có điều đó nếu Luna là em gái cậu. Con bé mới bước qua tuổi 18"
Anh trai yên lặng. Tôi nghĩ rằng anh hiểu được những điều Logan nói không hề sai.
Không thể nán lại đây thêm nữa, tôi nhanh chân bước vào phòng ngủ.
Ngỡ như tim mình vỡ ra thành những mảnh vụn mà chẳng thể lành. Hiện anh ấy vẫn chưa chính thức cự tuyệt mình. Đến khi điều ấy thực sự xảy ra, không biết sẽ còn đau đớn đến nhường nào nữa.
Bạn có thể từ chối bạn đời. Tất nhiên điều đó không phá vỡ mối liên kết nhưng điều đó thể hiện rằng bạn đời không muốn ở bên bạn, và điều đó là tồi tệ nhất. Không gì có thể phá vỡ liên kết, nó sẽ luôn ở đó nhưng bạn sẽ không thể làm gì.
Bị Sienna đày đi và lang thang khắp nẻo đường giờ nghe có vẻ không tệ lắm. Còn hơn là ở lại nhìn họ bên nhau mỗi ngày. Điều đó sẽ như một con dao cùn cứa vào vết thương ngày qua ngày.
"Eliza?" tôi gọi em ấy "Em ổn chứ?""Không đâu, Emma" em ấy rên rỉ "Em đau lắm.""Chị biết." tôi nói " Chị rất tiếc.""Sói của anh ấy muốn chúng ta" con bé nỉ non "Leon muốn ở bên chúng ta. Chỉ là Logan đang chống lại định mệnh."
Tôi không đáp lời và cảm giác như em ấy đang lùi dần về sâu trong tâm trí tôi. Tôi không nghĩ em ấy quay lại sớm. Con bé cần thời gian để chữa lành.
Không thể ở lại đây. Tôi càng không dám đối mặt với anh trai hay Logan.
Tôi nhanh chóng thay sang chiếc quần bó dài, áo hoodie và giày sneakers. Mặc lên chiếc áo khoác trong tủ và trốn ra ngoài theo đường cửa sổ.
Phòng ngủ trên tầng hai nhưng mái nhà ở ngay ngoài nên tôi thường dùng đường này để trốn đi chơi với Amy mỗi lần anh trai cản trở cuộc tụ họp với hội bạn.
Tôi cẩn thận trèo ra mái hiên rồi tìm đường xuống. Ở cùng nhà với Thủ lĩnh và Phó lĩnh khiến tôi phải cẩn thận không phát ra tiếng động lớn. Mong là cuộc trò chuyện khiến họ bận rộn và không phát hiện ra việc tôi đã lẻn đi.
Có một hang động gần rừng, nơi tôi, Amy và Jake hay tụ tập. Tôi cần ở nơi khác và thời gian để suy nghĩ vấn đề này.
Tôi xuống giường và mở cửa phòng. Tiếng anh trai cất lên"Logan?" anh nói "Cậu làm gì ở đây?""Em ấy đâu? Emma đang ở đâu?" Logan hỏi với giọng lo lắng
Vào tai tôi, giọng nói đó tựa như bản nhạc du dương vậy. Tựa như mật ngọt bên tai. Chuyện gì thế này? Trước giờ tôi đâu cảm thấy như này. Chắc hẳn là do kiệt sức.
Giọng anh ấy nghe thật vội vàng và lạnh lùng. Dù không biết lí do mà Logan tìm mình nhưng tôi biết khả năng mình gặp rắc rối rồi.
"Emma?" anh trai hỏi "Con bé đang ngủ rồi. Sao vậy?"
Tôi có thể nghe được sự bất ngờ đan xen bối rối trong giọng nói của anh trai.
Khi đang bước xuống dưới tầng, ập vào hương thơm của lá thông và tuyết đầu mùa. Giống như hương thơm của khu rừng mùa đông.
"Bạn ấy đến rồi!" Eliza hết lên vui sướng."Gì cơ?" tôi sững người."Là Logan đó, Emma. Anh ấy là định mệnh của tụi mình. Tới gặp anh ấy đi" Eliza đầy phấn khích.
Logan? Thủ lĩnh? Là bạn đời của tôi á? Tôi là Luna?
Hàng triệu câu hỏi sượt qua đầu tôi. Đôi chân không nghe theo mệnh lệnh của mình nữa. Có điều gì đó đang thôi thúc tôi xuống tầng. Hẳn đó mối liên kết giữa bạn đời.
"Đánh thức con bé dậy đi." Logan gầm lên "Ngay bây giờ.""Em thức rồi" tôi và đi xuống cầu thang.
Mọi thứ bỗng thay đổi ngay giây phút nhìn vào mắt anh. Dường như thế giới của tôi chỉ có anh. Một sự thúc đẩy mạnh mẽ khiến tôi muốn nhào vào vòng tay anh.
Dù muốn chạy tới bên anh nhưng nhận ra ánh nhìn sắc lạnh đó khiến tôi chùn bước. Chuyện gì thế này?
"Logan?" anh trai gọi"Em ấy là bạn đời của mình" Logan nói
Anh trai ngỡ ngàng và nhìn tôi. Tôi gật đầu và nhìn Logan. Anh đứng đó và nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt lạnh lùng. Bàn tay siết chặt lại, đứng thẳng.
Anh ấy không muốn mình là bạn đời. Điều đó giải thích cho cơn tức giận. Tôi không phù hợp để trở thành Luna của anh.
"Emma." Andrew gọi tên tôi. "Đi lên trên tầng. Ngay bây giờ"
Anh hẳn nhận ra được thái độ giận dữ nhường nào của Logan và yêu cầu cuộc trò chuyện riêng giữa hai người.
Không đời nào tôi lại rời đi dễ vậy cả. Tôi muốn nghe điều Logan nói và có lẽ bản thân tôi cũng phần nào đoán. Mong rằng họ sẽ không phát hiện tôi đang nghe lén ở đây.
Tôi ngồi trên bậc thang, ôm gối và chờ đợi.
"Nói đi." Giọng anh trai cất lên lạnh lùng. "Sao mà cậu biết được con bé là định trước khi gặp mặt""Mình không hiểu tại sao" Logan thở dài "Mình có thể cảm nhận và đánh hơi được mùi hương của cô ấy. Mọi thứ bắt đầu xảy ra khoảng một tiếng trước đó. Đầu tiên thì mình nghĩ rằng bản thân mất trí nhưng rồi mùi hương dẫn tôi đến nhà cậu, đó là khi mình biết. Leon như phát điên lên vậy.""Điều đó thật lạ. Thông thường phải gặp mặt thì bạn đời mới nhận ra nhau, trước đó thì không thể." "Mình biết."Anh trai đáp " Vậy thì vì lẽ gì mà cậu giận vậy?""Em ấy không thể là Luna của mình, Andrew à" Logan nói
Trái tim tôi như khoét mất vậy. Tôi ôm lấy bản thân và cảm nhận được những giọt nước mắt lăn dài trên má. Chẳng điều gì đau hơn bị khước từ bởi bạn đời.
"Gì? Tại sao lại vậy?"Anh trai tức giận"Em ấy vẫn là một đứa trẻ." Logan nói. "Con bé không đủ mạnh để trở thành Luna. Tớ cần ai đó mạnh hơn""Cậu hẳn là đang đùa?" anh trai hét lên "Cậu vứt bỏ sự ban phước của nữ thần vì nghĩ con bé không đủ mạnh?!""Tất cả đều vì lợi ích của bầy." Logan nói với vẻ bình đạm "Mình nghĩ đến việc chọn Sienna làm bạn đời."Cảm giác như tim mình ngừng đập khoảnh khắc nhận ra anh ấy sẵn sàng chọn một nàng sói khác sánh đôi thay vì mình. Mà không chỉ ai khác mà là Sienna. Cô ta đã tính loại bỏ mình từ lâu. Ngay khi nhậm chức Luna, hẳn mình sẽ bị tống cổ khỏi đàn. Tệ hơn, cô ta sẽ tìm cách tiêu diệt mình khi nhận ra mình là bạn đời định mệnh của Logan."Thế tại sao cậu không làm vậy ngay từ đầu nếu Sienna phù hợp đến vậy?" anh trai bực tức hỏi"Mình muốn đợi bạn đời đích thực" Logan đáp "Để xem cô ấy có đủ mạnh không. Giờ thì chúng ta đều biết điều đó sẽ không xảy ra, tớ sẽ chọn một người phù hợp hơn.""Thật không thể tin được mà" "Cậu biết là tôi nói đúng, Andrew." Logan nói "Cậu biết rằng cậu, mình và Sienna sẽ là những lãnh đạo tốt, và đàn của chúng ta sẽ hưởng lợi từ đó. Chúng ta không thể có điều đó nếu Luna là em gái cậu. Con bé mới bước qua tuổi 18"
Anh trai yên lặng. Tôi nghĩ rằng anh hiểu được những điều Logan nói không hề sai.
Không thể nán lại đây thêm nữa, tôi nhanh chân bước vào phòng ngủ.
Ngỡ như tim mình vỡ ra thành những mảnh vụn mà chẳng thể lành. Hiện anh ấy vẫn chưa chính thức cự tuyệt mình. Đến khi điều ấy thực sự xảy ra, không biết sẽ còn đau đớn đến nhường nào nữa.
Bạn có thể từ chối bạn đời. Tất nhiên điều đó không phá vỡ mối liên kết nhưng điều đó thể hiện rằng bạn đời không muốn ở bên bạn, và điều đó là tồi tệ nhất. Không gì có thể phá vỡ liên kết, nó sẽ luôn ở đó nhưng bạn sẽ không thể làm gì.
Bị Sienna đày đi và lang thang khắp nẻo đường giờ nghe có vẻ không tệ lắm. Còn hơn là ở lại nhìn họ bên nhau mỗi ngày. Điều đó sẽ như một con dao cùn cứa vào vết thương ngày qua ngày.
"Eliza?" tôi gọi em ấy "Em ổn chứ?""Không đâu, Emma" em ấy rên rỉ "Em đau lắm.""Chị biết." tôi nói " Chị rất tiếc.""Sói của anh ấy muốn chúng ta" con bé nỉ non "Leon muốn ở bên chúng ta. Chỉ là Logan đang chống lại định mệnh."
Tôi không đáp lời và cảm giác như em ấy đang lùi dần về sâu trong tâm trí tôi. Tôi không nghĩ em ấy quay lại sớm. Con bé cần thời gian để chữa lành.
Không thể ở lại đây. Tôi càng không dám đối mặt với anh trai hay Logan.
Tôi nhanh chóng thay sang chiếc quần bó dài, áo hoodie và giày sneakers. Mặc lên chiếc áo khoác trong tủ và trốn ra ngoài theo đường cửa sổ.
Phòng ngủ trên tầng hai nhưng mái nhà ở ngay ngoài nên tôi thường dùng đường này để trốn đi chơi với Amy mỗi lần anh trai cản trở cuộc tụ họp với hội bạn.
Tôi cẩn thận trèo ra mái hiên rồi tìm đường xuống. Ở cùng nhà với Thủ lĩnh và Phó lĩnh khiến tôi phải cẩn thận không phát ra tiếng động lớn. Mong là cuộc trò chuyện khiến họ bận rộn và không phát hiện ra việc tôi đã lẻn đi.
Có một hang động gần rừng, nơi tôi, Amy và Jake hay tụ tập. Tôi cần ở nơi khác và thời gian để suy nghĩ vấn đề này.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz