Ánh sáng trong Địa Ngục -Light In Hell
Chương 2
Khi tỉnh lại, Obito thấy mình được bao bọc bởi sự ấm áp.
Bộ quần áo đen, dính máu mà cậu mặc đã được thay. Dưới thân là một chiếc giường vững chắc, và cậu được vùi mình dưới lớp chăn lụa. Căn phòng yên tĩnh bất chấp tiếng nói chuyện và bước chân rì rầm, dường như bị một bức tường làm cho dịu đi, bị át đi.
Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí. Mí mắt Obito run rẩy một lần trước khi cậu từ từ mở toang chúng, nhìn vào trần nhà màu trắng mờ ảo và—
"Obito!! Em tỉnh rồi!!"
Một sức nặng bất ngờ đè lên người Obito và trước khi cậu kịp phản ứng, mái tóc đỏ rực đã chiếm trọn tầm nhìn của cậu. Kushina bám chặt lấy cậu, siết chặt với một sự dữ dội không ai sánh bằng, như thể cậu sẽ biến mất ngay khi họ buông tay.
"Em còn sống... em còn sống! Thật— thật tuyệt vời!" Nữ kunoichi tóc đỏ luôn tươi sáng, kiên định trong ký ức của cậu, lúc này đang gào khóc như một đứa trẻ con. "Khi Minato đưa các em về... cô đã nghĩ...! Cuối cùng em cũng về, cuối cùng cô... cô thực sự được gặp lại em!"
Những cánh tay đang siết chặt cậu ấm áp, và nó đốt cháy làn da cậu. Trái tim ở gần cậu đang đập mạnh, kéo theo nhịp tim của chính cậu. Giọng nói vỡ òa với những cảm xúc đan xen của đau buồn và vui sướng rất chân thành, và sự chân thành ấy làm cậu chấn động. Một dòng nước mắt nóng bỏng không thể ngăn lại chảy xuống và nhỏ giọt lên khuôn mặt Uchiha Obito, và lên trái tim Uchiha Obito – trái tim đã bị niêm phong bằng băng giá kể từ cái chết của Rin.
Có lẽ chút hơi ấm không đáng kể này không đủ để sưởi ấm toàn bộ trái tim cậu, nhưng có lẽ, Obito nghĩ, nó đã thiêu đốt đi một phần nhỏ của sự tuyệt vọng đang xé toạc lồng ngực cậu, ăn mòn cậu từ bên trong.
Đã bao lâu rồi... đã bao lâu rồi, kể từ khi cậu cảm nhận được hơi ấm của một người khác? Đã bao lâu rồi... kể từ khi cậu được ôm như thế này, với tất cả tình yêu mà một người có thể dành cho?
"Ku...shina-san... Cô... đang đè em... k-không thở được...!" Obito thều thào yếu ớt. Môi cậu khô nẻ, giọng nói cũng không khá hơn.
"A!" Uzumaki Kushina thốt lên ngạc nhiên, vội vàng rời khỏi người cậu. Cô nở một nụ cười nhỏ, ngại ngùng trước khi quay mặt đi và lau mạnh đôi mắt đỏ hoe sưng húp bằng mu bàn tay. "Xin lỗi Obito nhé... cô chỉ là... quá phấn khích thôi. Khi cô nghe về cầu Kannabi... cô đã nghĩ mình sẽ không bao giờ... không bao giờ..." giọng cô nghẹn lại, cô quay mặt đi và siết chặt bàn tay của Obito.
"Mình đang ở Konoha sao?" Obito cố gắng quay đầu lại, nhìn vào chiếc giường bệnh trống rỗng đối diện, tiếp theo là những cửa sổ mở rộng và bên ngoài những cửa sổ đó – chìm trong ánh sáng mờ ảo của bình minh, là Tượng đài Hokage quen thuộc đến nhói lòng.
"Phải. Em đã trở về rồi."
Một giọng nói khác vang lên từ cuối giường. Obito lại quay lại, chớp mắt khi nhìn thấy Namikaze Minato. Tia Chớp Vàng vẫn mặc đồng phục Jonin và áo khoác chống đạn, dáng đứng cho thấy sự mệt mỏi và kiệt sức. Thầy nở một nụ cười nhẹ nhõm, dịu dàng khi Obito nhìn chằm chằm vào; nụ cười đó khó che giấu được nỗi đau buồn trong đôi mắt xanh da trời ấy.
"Kết thúc rồi, Obito. Không còn... không còn ai có thể làm em tổn thương nữa đâu."
Phải, kết thúc rồi. Obito lặp lại một cách vô cảm. Rin sẽ không bị tổn thương nữa – cô ấy đã chết rồi. Mình sẽ không bị tổn thương nữa – không có gì trên thế giới này tệ hơn cái chết của cô ấy.
Và Kakashi...
Sự nặng nề của việc ngất xỉu ảnh hưởng đến não cậu như gỉ sắt ăn mòn các bánh răng của một cỗ máy. Khi tâm trí cậu hoạt động trở lại, Obito cuối cùng cũng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi cậu bất tỉnh.
Kakashi. Cái Kakashi từ hai mươi năm trong tương lai đâu rồi?
Obito quay ngoắt đầu, rướn cổ để nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm người đàn ông tóc bạc.
"Obito... em đang tìm Rin à?" Minato rõ ràng đã hiểu lầm hành động của cậu, trông đầy đau khổ. "Xin lỗi, nhưng... em chưa thể gặp con bé được."
"Tại sao không?" Lời xin lỗi thu hút sự chú ý của Obito. Cậu cau mày nhìn người đàn ông đứng ở cuối giường.
Minato giật mình một cách không thể nhận ra, ngạc nhiên trước giọng nói gay gắt của Obito.
"Em chưa quen với những gì đã xảy ra... ngay cả thầy cũng chỉ mới được thông báo qua báo cáo khám nghiệm tử thi." Tia Chớp Vàng cúi đầu, "Rin đã bị làng Sương Mù bắt, họ phong ấn Tam Vĩ vào con bé. Mặc dù phong ấn chưa hoàn thành – Tam Vĩ vẫn nằm dưới sự kiểm soát của làng Sương Mù. Thầy e rằng mục tiêu của họ là chờ cho đến khi Rin trở về làng rồi giải phóng vĩ thú để phá hủy Konoha. Khi Rin... chết, Tam Vĩ rất có thể cũng đã chết cùng với con bé. Nhưng để đề phòng, họ muốn thực hiện một số xét nghiệm trước khi có thể chôn cất con bé."
Rin đã trở thành một Jinchuriki.
Rin đã trở thành vũ khí của làng Sương Mù chống lại Konoha... tin tức này đánh vào tim Obito như một cái búa.
"Có điều gì đó liên quan đến thí nghiệm của làng Sương Mù... tôi cũng không chắc chắn lắm." Obito nhớ lại lời của Zetsu xoáy ốc trắng trên đường đến biên giới Thủy quốc.
Vậy, đó có phải là lý do cho cái chết của Rin không?
Có phải Kakashi đã thà tự tay giết cô ấy, còn hơn để Konoha bị phá hủy?
Tim Obito thắt lại khi nghĩ đến điều đó. Trong khoảnh khắc đó, một sức nặng đè nặng lên ngực cậu. Cậu không thể thở được. Những suy nghĩ mâu thuẫn đấu tranh trong đầu cậu, không bên nào chịu nhường.
Có lẽ đó là sự thật. Cậu nghe chính mình cười khẩy với vẻ khinh bỉ lạnh lùng. Rốt cuộc, cha của Kakashi đã tự sát sau khi lựa chọn cứu đồng đội của ông ấy phản tác dụng với làng. Kakashi sẽ không muốn đi theo con đường đó.
Nhưng cậu ấy đã quay lại – ở cầu Kannabi, cậu ấy đã quay lại vì chúng ta. Cái tôi khác trong cậu tranh luận. Nó yếu hơn nhiều so với cái thứ nhất, nhưng nó ngoan cố không chịu đi, không chịu biến mất. Cậu ấy thậm chí đã hy sinh con mắt trái của mình. Vì mình.
Phải, con mắt trái. Lý do Kakashi bị đánh vào điểm mù, lý do mình cứu cậu ấy bằng cả mạng sống, lý do mình tặng cậu ấy con mắt của mình.
Con mắt mà cậu ta đã vứt bỏ hai mươi năm sau đó.
"Obito." Một bàn tay nắm lấy tay cậu dưới chăn, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết gỡ bàn tay đang nắm chặt của cậu ra. Giống như Kushina, bàn tay đó giữ lấy tay Obito. Những đầu ngón tay chai sần vuốt ve những đường lằn đỏ sẫm nơi móng tay Obito đã cắm vào lòng bàn tay. Dòng suy nghĩ rối bời bị gián đoạn, Obito nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lam đầy bất ngờ.
"Thầy biết, bây giờ em chưa đủ sức để trả lời bất cứ điều gì." Minato giữ lấy ánh mắt của cậu, sự lo lắng tràn ngập trong mắt thầy, mặc dù nó bị che khuất bởi sự quyết tâm không lay chuyển. "Mọi thứ khác có thể đợi, nhưng điều này thì không. Thầy cần một câu trả lời ngay bây giờ."
"Người đã đi giải cứu Rin là Kakashi; nhưng khi đội của thầy đến, những người thầy thấy chỉ có em và Rin. Vết thương ở ngực Rin..." Minato do dự. Bàn tay giữ tay Obito siết chặt lại một chút, "Nó do Chidori gây ra."
"Obito, em đã chứng kiến cái chết của Rin không? Kakashi đã đi đâu?"
"Tôi..." Mình đã thấy. Là Kakashi, cậu ta đã giết cô ấy. Bằng chính tay mình. Xé toạc lồng ngực cô ấy như một kẻ máu lạnh vô nhân tính, Obito muốn nói. Cậu nên nói điều đó. Đó là sự thật; nhưng khi cậu mở miệng, cậu nghẹn lại. Không một từ nào có thể thoát ra.
"Tôi đã nói, cậu có thể nói bất cứ điều gì cậu muốn."
Một giọng nói khác vang lên trong phòng. Obito giật mình quay đầu lại nhìn Hatake Kakashi, đang ngồi trên bệ cửa sổ, ánh sáng ban mai hắt bóng lên khuôn mặt anh ta. Anh ta đang mặc một phiên bản hơi khác của bộ đồng phục do Konoha cấp và vết thương ở vai trái dường như đã được xử lý một cách thô sơ. Quần áo của anh ta vẫn bị rách và dính đầy máu khô, lộn xộn và xộc xệch.
Ánh mắt anh ta dán chặt vào lưng Minato khi anh ta nói, biểu cảm là một sự pha trộn giữa khao khát và đau buồn.
"Hãy nói với họ, chính tôi là người đã giết Rin." Anh ta cuối cùng cũng rời mắt khỏi Minato-sensei. "Về lý do, bất cứ điều gì cậu tin... Hãy nói nó như sự thật." Người đàn ông nhún vai, "Như cậu thấy đấy, họ không thể thấy tôi. Hoặc nghe tôi. Tôi sẽ không thể phản bác."
"Về phần tôi mười ba tuổi, ngay cả khi thằng bé có trở lại, những gì cậu đã nói sẽ được coi là sự thật. Bàn tay của Hatake Kakashi đã nhuốm máu của Nohara Rin." Người đàn ông tóc bạc xoa xoa mắt. "Đó là một sự thật mà không ai có thể phủ nhận. Dù thằng bé có nói gì đi nữa, sẽ không ai tin."
Tại sao? Trước mặt Minato và Kushina, Obito khó mà nói chuyện với Kakashi. Cậu cố gắng nhìn chằm chằm vào người đàn ông qua đôi mắt. Tại sao mày không phủ nhận? Tại sao mày không giải thích bất cứ điều gì?
"Obito?" Kushina gọi một cách lo lắng. Có lẽ cậu đã nhìn chằm chằm vào bệ cửa sổ trống rỗng quá lâu.
"...Em không sao." Obito lẩm bẩm. Cậu quay lại nhìn cặp đôi. Sau một lúc im lặng, cậu trả lời với giọng thấp, "Em không biết. Khi em đến đó, mọi người đã chết... bao gồm cả Rin."
"Suốt thời gian đó... em không bao giờ nhìn thấy Kakashi."
Nghe những lời của cậu, Minato không trả lời. Thầy chỉ nhìn chằm chằm vào học trò của mình. Một nhịp sau, Tia Chớp Vàng thở dài.
"Vậy sao. Được rồi, em hãy nghỉ ngơi thật tốt. Thầy và Kushina sẽ về trước, chúng ta sẽ gặp lại nhau vào buổi chiều." Thầy rút tay lại, nở một nụ cười và nhẹ nhàng đắp chăn cho Obito.
"Cô sẽ mang cho con món Kitsune no Ramen tự làm của cô!" Nữ kunoichi tóc đỏ nháy mắt với Obito, đứng dậy và đắp chăn cho cậu. Cô trao đổi một cái nhìn với Minato, gật đầu, và đi về phía cửa.
Minato đi theo sau vợ. Trước khi thầy có thể đóng cửa, thầy dừng lại.
"Obito..." Người đàn ông tóc vàng do dự. Giọng thầy rất nhỏ, rất nhẹ, như thể điều đó có thể kìm nén sự run rẩy xen lẫn đau đớn. Thầy không quay lại.
"Thầy xin lỗi. Thầy đã không thể cứu em ở cầu Kannabi, và lần này... thầy đã không thể cứu Rin. Bây giờ, ngay cả Kakashi cũng..." Những ngón tay siết chặt khung cửa, và những khớp ngón tay trắng bệch nổi bật trên vật liệu màu xám.
Trong khoảnh khắc đó, Namikaze Minato không phải là Tia Chớp Vàng. Thầy không phải là một thủ lĩnh Jonin tinh nhuệ của Konoha, cũng không phải một shinobi đáng sợ. Thầy chỉ đơn giản là một người thầy đã mất đi học trò của mình, trái tim tan nát vì tội lỗi và đau buồn.
"Thầy xin lỗi," giọng thầy vỡ òa, "Thầy thật là một người thầy tồi tệ." Những mảnh vỡ cắt vào tim Obito. "Thầy rất xin lỗi."
Khi cánh cửa bệnh viện nhẹ nhàng đóng lại, căn phòng chìm vào im lặng. Trên bệ cửa sổ, Kakashi co ro lại, vùi đầu vào giữa hai đầu gối kéo lên.
Trong một thời gian dài, không có âm thanh nào. Cho đến khi Kakashi ngước lên, lạc lõng, trước tiếng sột soạt nhẹ nhàng và nhìn thấy Obito đang cố gắng gượng dậy.
"Obito!" Anh ta thốt lên, nhảy khỏi bệ cửa sổ. Người đàn ông tóc bạc không hề chậm lại ngay cả khi anh ta vấp ngã, làm vai mình đau nhói với một vẻ mặt nhăn nhó đầy đau đớn, và đi thẳng đến giường của cậu bé tóc đen, vươn tay ra đầy lo lắng, "Cậu nên nằm xuố—"
Chát!
Bàn tay bị gạt đi một cách thô bạo và câu nói bị cắt ngang đều lơ lửng trong không khí. Obito trừng mắt nhìn Kakashi, người đang nhìn chằm chằm vào cậu khi một tia tổn thương không thể che giấu biến mất sau đôi mắt đen. Một nhịp sau, Hatake rời mắt đi và bước ra, hai tay lướt qua các ấn chú và ấn lòng bàn tay vào bức tường bệnh viện trắng tinh.
Các mạch sáng màu xanh lam lan tỏa ra từ lòng bàn tay anh ta, gợn sóng ra ngoài như nước trong một cái ao trước khi mờ dần. Một hàng rào âm thanh, Obito nhận ra, sững sờ.
Khi Kakashi quay lại, ngồi trên chiếc giường trống, Obito ngoan cố quay mặt đi, từ chối nhìn vào vẻ mặt đau khổ của người đàn ông tóc bạc.
"Nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi bất tỉnh?" Uchiha ra lệnh.
"Sau khi cậu ngất xỉu, Zetsu Trắng muốn đưa cậu trở về, nhưng đội của Minato-sensei đã đến. Hắn phải rời đi cùng với Zetsu khác đã gắn vào cậu." Kakashi trả lời với giọng thấp, "Sau đó Minato-sensei đã đưa cậu và Rin về lại Konoha."
"Vậy còn chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với mày?"
"Đó... là một câu chuyện dài. Dù sao thì, một tai nạn nhỏ đã xảy ra trong thế giới của tôi khiến tôi hoán đổi vị trí với tôi ở đây. Đây là dấu ấn của nhẫn thuật không-thời gian." Kakashi xắn tay áo lên. Obito không thể không quay lại để nhìn vào dấu hiệu trên cổ tay nhợt nhạt – nó giống như mặt đồng hồ, kim đồng hồ chỉ vào giữa chữ 'Mão' và 'Thìn'*.
"Nhẫn thuật này sẽ kéo dài hai mươi bốn giờ." Kakashi kéo tay áo xuống, "Khi hết giờ, thằng bé và tôi sẽ hoán đổi trở lại dòng thời gian ban đầu của mình. Tất nhiên... đó là với điều kiện cả hai chúng tôi đều an toàn và khỏe mạnh trong thời gian này."
"Mày có ý gì?" Obito cau mày trước lời ám chỉ.
"Ý tôi là, nếu một trong hai chúng tôi chết, thì nhẫn thuật sẽ bị phá vỡ. Chúng tôi sẽ không thể trở về chiều không gian tương ứng của mình." Kakashi bình tĩnh nhìn vào cậu, "Nói cách khác, nếu cậu giết tôi bây giờ thì trong tương lai, dù là Kakashi nào, cả hai sẽ biến mất khỏi thế giới của cậu mãi mãi."
"Cậu sẽ không phải gặp lại tôi nữa... cái tôi đã giết Rin sẽ biến mất mãi mãi."
"Mày..." Obito sững lại.
Kakashi cởi túi shinobi của mình, đặt nó lên giường của Obito. Lấy một vệt máu từ vết thương trên vai, người đàn ông vén áo lên, vẽ một ấn chú lên cái bụng gầy guộc.
"Lần này tôi thực sự sẽ không chống trả. Nếu cậu không tin tôi, hãy truyền chakra của cậu vào ấn chú này – nó sẽ ức chế chakra của tôi, và chỉ có cậu mới có thể mở khóa nó. Tôi sẽ không thể thực hiện nhẫn thuật nếu không có chakra, do đó sẽ không gây ra mối đe dọa nào cho cậu. Cậu có thể giết tôi bất cứ lúc nào trước khi hai mươi bốn giờ kết thúc."
Khi Obito không cử động, anh ta sải bước đến và nắm lấy một trong hai tay của Obito, ấn nó về phía ấn chú.
Những ngón tay tiếp xúc với làn da ấm áp, và Obito giật mình. Cậu rút tay lại như thể bị rắn cắn. "Mày-mày mơ đi mà làm theo lời mày nói! Giết mày chẳng phải là lòng thương xót sao? Tao nên để mày sống – để mày sống trong sự dằn vặt của tội lỗi! Đó mới là hình phạt tốt hơn!"
Obito chỉ nhận ra mình đã nói gì sau khi thốt ra những lời đó. Theo bản năng, cậu ngước lên. Người đàn ông tóc bạc mỉm cười, biểu cảm méo mó thành cái biểu cảm mà Obito đã nói rằng lẽ ra cậu không nên cứu anh ta, lẽ ra đã nên để anh ta lại dưới tảng đá— cùng một nụ cười cay đắng đến không thể chịu nổi.
"Đúng vậy." Anh ta thậm chí còn gật đầu, "Tôi đoán cậu nói đúng."
"Mày đang âm mưu gì vậy?" Obito hỏi, đầy hoài nghi. Cậu vật lộn với sự bất an đang dâng lên trong lồng ngực. "Mày thực sự muốn chết dưới tay tôi đến vậy sao?"
"Tôi chỉ muốn..." Kakashi ngừng lại. Anh ta không tiếp tục, chỉ lắc đầu và kéo áo xuống, ngồi trở lại. "Không. Không có gì cả."
Obito trừng mắt nhìn anh ta. So với cậu thiếu niên tóc bạc mà Obito biết, Kakashi lớn tuổi này thậm chí còn khó hiểu hơn, suy nghĩ được che giấu sau vô số tấm màn.
"Vậy thì quên đi. Tôi sẽ đổi câu hỏi." Cậu hắng giọng, giọng nói trầm và đầy yêu cầu. "Rin thực sự đã chết như thế nào? Tôi muốn biết sự thật."
"Câu hỏi đó vô nghĩa." Mắt Kakashi lóe lên, một sự mệt mỏi sâu sắc khắc sâu trong đó. "Cuối cùng, là vì tôi đã thất bại trong việc bảo vệ Rin nên làng Sương Mù mới có thể bắt được con bé. Cái chết của con bé là trách nhiệm của tôi. Quá trình... không quan trọng."
"Vậy tại sao mày lại ngăn cản tao!" Obito gầm gừ, tiếng gầm gừ trầm thấp và hung tợn trong cổ họng. Cậu đấm vào đầu giường. Nếu không có hàng rào âm thanh, tiếng nứt vỡ chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của các y tá. "Đúng vậy, quá trình không quan trọng, điều quan trọng là Rin đã chết. Dưới tay mày! Đó là lý do tại sao tao sẽ quay lại với Madara, để tạo ra một thế giới nơi cô ấy còn sống... nhưng mày đã phá hủy mọi thứ!"
"Obito, cậu thực sự nghĩ điều đó sẽ có tác dụng sao?" Kakashi buồn bã nhìn cậu, "Rin đã chết rồi, cậu biết điều đó rõ hơn ai hết; ảo thuật chỉ là một ảo ảnh, là một Uchiha lẽ ra cậu không thể không hiểu điều đó..."
"Không!" Obito vẫy tay điên cuồng, cắt ngang lời Kakashi. Sự tuyệt vọng tạm thời bị Minato và Kushina dập tắt lại dâng lên trong một làn sóng, hơi thở cậu trở nên dồn dập, ngực phập phồng đột ngột. "Tôi không thể thừa nhận điều đó! Rin không thể chết, chỉ có một Rin sống mới là thật! Và mày— mày cũng là đồ giả... cái Kakashi mà tao biết sẽ không bao giờ giết Rin! Cậu ấy sẽ không bao giờ là đồ rác rưởi vứt bỏ đồng đội!"
Trước những lời buộc tội của cậu, Kakashi vẫn bình tĩnh như mọi khi— như thể anh ta đã quen với những lời lăng mạ như vậy. Anh ta chỉ mất một câu để dập tắt cơn thịnh nộ hoang dại của Obito:
"Nếu tôi nói rằng... ngay cả Nguyệt Độc Vô Hạn cũng là một lời nói dối?"
"...Mày... mày nói gì cơ?" Hơi thở nặng nề, dồn dập đột ngột dừng lại. Obito nhìn chằm chằm vào Kakashi một cách khó hiểu, như thể anh ta đang nói một thứ tiếng không phải là tiếng người. "Mày... sao mày lại biết..."
Kakashi thở dài nặng nề, gãi gáy.
"Tôi đã đưa cậu về lại Konoha, hy vọng rằng với một môi trường khác, tránh xa Madara, cậu sẽ ngừng nghĩ về những điều này. Nhưng tôi đoán nếu tôi không giải thích mọi thứ ngay bây giờ, tôi sẽ không thể rời đi mà không lo lắng."
Anh ta hạ tay xuống, ngước mắt lên nhìn vào Obito.
"Tôi không biết việc tiết lộ tương lai có thể gây ra hậu quả gì. Nhưng nếu nó có thể ngăn cản cậu, khiến cậu từ bỏ suy nghĩ ngớ ngẩn đó... tôi đoán tôi sẵn sàng thử."
Đó là điều lố bịch, Obito nghĩ.
Quá khứ cổ xưa, tộc Ōtsutsuki, Thần Thụ. Kaguya, Mẹ của chakra, anh em Hagomoro và Hamura. Lục Đạo Tiên Nhân, sự ra đời của các vĩ thú, Thập Vĩ. Những dòng chữ đã bị thay đổi trên một tượng đài nằm sâu dưới lòng đất – một pháo đài bí mật của tộc Uchiha, ngay dưới đền thờ Naka mà cậu đã đi qua hết lần này đến lần khác – và Uchiha Madara, bị Zetsu Đen thao túng nhưng không bao giờ nhận ra.
Các nhân vật trong truyện – những câu chuyện được kể như thần thoại và truyền thuyết – lại trở thành những người thật, sống động? Chẳng phải điều đó còn phi lý hơn cả Nguyệt Độc Vô Hạn sao?
Tuy nhiên, ngay cả khi Kakashi muốn bịa ra một lời nói dối để cậu từ bỏ, một giọng nói nhỏ bé cứ khăng khăng, với tất cả sự thiên tài của người đàn ông, tại sao anh ta lại bịa ra một câu chuyện lố bịch như vậy— trừ khi. Trừ khi đó là sự thật.
"......Đó là những gì hai học trò của tôi đã nói với tôi." Khi nhớ lại đoạn kết, Kakashi đã nói. "Họ giống như Madara và Hokage Đệ Nhất Hashirama – là con trai của Lục Đạo Tiên Nhân, là luân hồi chuyển thế của Indra và Ashura. Chính Lục Đạo Tiên Nhân đã nói với họ điều này. Tôi đã tận mắt chứng kiến Zetsu Đen thao túng và phản bội Madara, cũng như sự hồi sinh của Kaguya." Anh ta thừa nhận, "Tôi đã ở ngay giữa trận chiến đó, chiến đấu để phong ấn bà ta. Tôi có thể thề trên mạng sống của mình – danh hiệu Hokage Đệ Lục, danh dự của tôi với tư cách là một shinobi... tất cả đều là thật."
"Tôi không tin... tôi không tin!" Obito gục xuống giường, co mình lại. Cậu vùi đầu vào hai tay. "Tất cả đều là giả! Mày đã bịa ra! Mày bịa ra để lừa tao!"
"Mặc dù cậu nói vậy, nhưng sâu thẳm bên trong cậu đang dao động, phải không?" Obito có thể cảm nhận ánh mắt của Kakashi đang nhìn vào mình, đầy nỗi buồn và lòng thương hại không nói nên lời.
Obito không thể phản bác.
Một làn sóng tuyệt vọng mới ập vào toàn bộ con người cậu, cuốn cậu đi trong cơn bão xoáy. Nó khác với trước đây; sự chiến đấu đã nuôi dưỡng cậu, tham vọng thay đổi thế giới đó đã sụp đổ, chỉ còn lại sự trống rỗng và hoang tàn.
Một thế giới như thế này... có ý nghĩa gì khi tiếp tục sống? Obito nghĩ một cách vô cảm.
Thế giới của Uchiha Obito rất lớn. Cậu muốn trở thành Hokage, để giúp đỡ và bảo vệ mọi người; thế giới của Uchiha Obito cũng rất, rất nhỏ, cậu muốn bảo vệ Rin cùng với Kakashi. Cả ba người họ bên nhau, mãi mãi. Đội Minato mãi mãi, không bao giờ chia lìa.
Nhưng thế giới đó đã sụp đổ. Tàn tro của nó đã bay trong gió – Rin đã chết, Kakashi trở thành kẻ đã giết cô ấy, và thế giới của Obito đã chết cùng với cô ấy.
Nếu đã như vậy, nếu đó là thực tại tàn nhẫn mà mình phải đối mặt... tại sao mình lại không chết dưới tảng đá đó?
Nói về cái chết...
Obito thả lỏng, nhưng không ngẩng đầu lên.
"Kakashi." Cậu thều thào, "Trong dòng thời gian của mày... cái tôi đã đi theo Madara, chuyện gì đã xảy ra với hắn?"
Không có câu trả lời. Không khí dường như đóng băng trong khoảnh khắc đó, đông lại và đè nặng lên họ.
"Mày đã gặp lại tao, phải không? Tao... có chết nữa không?"
Căn phòng im lặng như chết.
"Madara đã bị Zetsu Đen lừa. Tao đã bị Madara lừa." Cậu nắm chặt tay, gác một cánh tay ngang qua mắt. Obito cố gắng không nghẹn lại trong những tiếng nức nở vỡ vụn. "Khi tao chết... chắc chắn tao đã là một thằng hề đáng thương."
"Không."
Cùng với lời nói kiên quyết, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên đầu cậu.
Obito hạ tay xuống, ngước nhìn một cách vô hồn. Nước mắt đã làm mờ tầm nhìn của cậu, che đi biểu cảm của Kakashi. Vì một lý do nào đó, cậu cảm thấy người đàn ông tóc bạc đang khóc, giống hệt như chính cậu.
Ngay cả khi không ai có thể nhìn thấy, những giọt nước mắt đó vẫn hiện hữu một cách không thể chối cãi.
"Phải, cậu đã chết." Cậu nghe thấy Kakashi nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ổn định, không cho phép tranh luận. "Nhưng cậu đã chết như một anh hùng. Cậu đã giúp chúng tôi cứu thế giới."
Sau đó bàn tay rời đi. Obito vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích. Tiếng bước chân đi về phía cửa sổ.
"Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi. Cậu cần nghỉ ngơi. Tôi... tôi sẽ không rời đi, chỉ ở bên ngoài trên mái nhà thôi. Tôi sẽ quay lại khi cậu tỉnh dậy. Ngoài ra..."
Kakashi dừng lại. Sau một khoảng im lặng kéo dài, anh ta lại nói với giọng thấp.
"Obito, có một điều cậu cần biết. Bất kể cậu thay đổi như thế nào, trở thành người như thế nào... trong tim tôi, dù tôi mười ba hay ba mươi ba tuổi, cậu vẫn luôn, luôn luôn là một anh hùng."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz