Anh Sang Sau Man Anh
Buổi sáng hôm ấy, trời Thượng Hải không mưa nhưng mây nặng trĩu, như thể cả thành phố đang nín thở chờ đợi điều gì.Tấm biển "Trường quay số 3 – JX Studio" lấp ló sau hàng xe tải chở thiết bị. Không có thảm đỏ, không có phóng viên chen chúc, không có tiếng hò reo của fan. Chỉ có những tiếng lạch cạch của đạo cụ, tiếng nhân viên kỹ thuật gọi nhau í ới và một không khí căng như dây đàn. Không phải sự náo nhiệt của một dự án bom tấn, mà là sự lo lắng của những người đang đặt cược tất cả vào một canh bạc."Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không còn đường lùi nữa."Tưởng Hân đứng giữa trường quay, ánh sáng từ dàn đèn phía trên chiếu xuống, phản chiếu lên gương mặt cô một sự nghiêm túc lạ thường. Cô mặc một chiếc sơ mi trắng giản dị, tóc buộc gọn sau gáy. Không phấn son, không phụ kiện đắt tiền, chẳng còn vẻ lộng lẫy như những lần xuất hiện trước công chúng. Chỉ có một nữ diễn viên đang chuẩn bị bước vào cuộc chiến lớn nhất đời mình.Bên cạnh cô, Phương Di Nhiên ôm chặt chiếc clipboard ghi lịch quay. Mỗi lần cô liếc nhìn gương mặt điềm tĩnh của Tưởng Hân, sự căng thẳng trong lòng lại dịu xuống đôi chút."Em ổn chứ?"Tưởng Hân khẽ hỏi khi nhận ra bàn tay của Di Nhiên đang run."Ổn... em chỉ hơi hồi hộp.""Chị cũng vậy."Câu trả lời khiến Di Nhiên ngẩng lên. Trong ánh mắt Tưởng Hân có điều gì đó sâu hơn cả sự bình thản, đó là quyết tâm. Sự quyết tâm không chỉ vì sự nghiệp, mà còn vì giấc mơ họ đã bắt đầu cùng nhau.Buổi quay đầu tiên, một phân đoạn mở màn quan trọng của bộ phim diễn ra trong một con hẻm cũ được dựng lại trong studio. Đây là cảnh nhân vật nữ chính lần đầu chạm mặt nữ phụ phản diện do chính Tưởng Hân đảm nhận. Một vai diễn khó, gai góc và trái ngược hoàn toàn với hình tượng ngọt ngào cô từng xây dựng."Cảnh này cần cảm xúc đối kháng mạnh. Nhân vật của cô từng bị phản bội, bị sỉ nhục, nhưng vẫn giữ được kiêu ngạo."Đạo diễn Trình Tư nói ngắn gọn trong buổi họp trước khi quay. Tưởng Hân gật đầu. Cô hiểu rõ: đây là cảnh sẽ định hình cả nhân vật, cũng như định hình hình ảnh mới của chính mình sau bão tố.Nhưng khi cánh cửa hậu trường mở ra, một bóng dáng bước vào khiến không khí chùng xuống."Xin lỗi, tôi đến muộn."Giọng nói trong trẻo, có chút lạnh lẽo ấy khiến toàn bộ trường quay dừng lại vài giây. Phương Di Nhiên quay đầu nhìn và tim cô hẫng đi một nhịp.Lưu Đào - Minh tinh hạng A, người từng bị đồn là "người tình bí mật" của Tưởng Hân suốt ba năm trước. Cô ta mặc áo khoác dài màu be, đeo kính râm to bản, mái tóc đen buông nhẹ xuống vai. Vẻ ngoài vẫn hoàn hảo như trên các trang bìa tạp chí: điềm tĩnh, kiêu kỳ, và đầy tự tin."Ồ, xem ai đây..."Một thành viên trong đoàn lẩm bẩm:"Tưởng Hân và Lưu Đào, chung một trường quay. Sẽ thú vị đây."Phương Di Nhiên mím môi, cố giữ vẻ bình tĩnh khi Lưu Đào bước tới, nở một nụ cười lịch thiệp."Lâu rồi không gặp, Hân.""Ừ."Tưởng Hân đáp ngắn gọn, thái độ lạnh nhạt đến mức người ngoài cũng cảm nhận được. Trình Tư bước vào giải thích:"Do nữ chính ban đầu rút lui đột ngột, tôi đã mời Lưu Đào thay thế. Cô ấy đồng ý ngay. Tin vui phải không?"Tin vui.Hai chữ đó khiến ngực Di Nhiên siết lại. Nàng mỉm cười với đạo diễn, nhưng lòng như có ngàn mũi kim châm. Tất nhiên, Lưu Đào là lựa chọn hoàn hảo, tên tuổi lớn, diễn xuất tốt, lượng fan khổng lồ. Nhưng điều nàng không ngờ... là người đó lại chính là quá khứ mà nàng chưa từng chạm tới."Cảnh 12, máy 1, bắt đầu!"Tiếng clapboard vang lên, ánh sáng hội tụ vào hai nhân vật đứng giữa con hẻm cũ. Lưu Đào nhập vai gần như ngay lập tức. Ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói sắc bén, từng động tác đều chính xác như thể đã diễn cảnh này cả ngàn lần. Tưởng Hân cũng không hề lép vế, cô hóa thân thành một kẻ từng bị phản bội, đôi mắt ẩn chứa nỗi đau sâu kín và cơn giận bị dồn nén."Cô nghĩ mình đã thắng sao?"Lưu Đào nhếch môi, chất giọng vừa khinh bỉ vừa ngọt ngào."Không, cô chỉ là một kẻ đáng thương đang cố bám víu vào lòng thương hại của người khác."Tưởng Hân không đáp. Ánh mắt cô nhìn đối phương không chỉ là ánh mắt của nhân vật, nó mang theo ký ức, tổn thương và cả thứ gì đó phức tạp hơn: sự thật mà hai người từng chia sẻ ngoài màn ảnh."Cắt!"Trình Tư giơ tay ra hiệu. "Tốt! Nhưng chúng ta sẽ làm thêm một lần nữa. Hân, ánh mắt ở đoạn cuối cần lạnh hơn, như thể không còn gì để mất."Họ diễn lại. Một lần, hai lần, ba lần... Mỗi lần, không khí giữa họ lại dày đặc hơn. Không chỉ là diễn xuất mà là quá khứ chưa từng được nói ra đang dần trồi lên. Và Phương Di Nhiên, người đứng ở phía sau ống kính cảm nhận từng mũi dao lạnh đâm vào tim mình."Cảnh quay hôm nay tốt lắm."Trình Tư vỗ tay sau khi kết thúc buổi ghi hình."Tôi tin khán giả sẽ bị cuốn vào mối quan hệ giữa hai người.""Cảm ơn đạo diễn."Lưu Đào mỉm cười, rồi quay sang Tưởng Hân."Diễn cùng cô vẫn thú vị như ngày xưa.""Đã qua lâu rồi."Tưởng Hân đáp nhẹ, không nhìn vào mắt cô ta."Thật sao? Có những thứ... tôi không nghĩ là 'qua' dễ như vậy."Lưu Đào nghiêng người, giọng nói như chứa ẩn ý.Câu nói đó rơi thẳng vào tai Phương Di Nhiên. Nàng quay người bước đi, tim đập loạn xạ. Không phải vì ghen tuông, mà vì lần đầu tiên, nàng cảm thấy mình đang ở bên ngoài thế giới của Tưởng Hân. Một thế giới nơi quá khứ có thể quay lại bất cứ lúc nào và cướp đi tất cả.Tối hôm ấy, căn hộ cao cấp của Tưởng Hân ngập trong ánh đèn mờ. Phương Di Nhiên ngồi trên ghế sofa, mắt dán vào màn hình laptop mà không thực sự đọc nổi dòng chữ nào. Cánh cửa mở ra, Tưởng Hân bước vào, áo khoác vắt trên tay."Em chưa ngủ à?""Không buồn ngủ.""Có chuyện gì à?""Không có gì."Phương Di Nhiên khẽ đáp, nhưng giọng đã phản bội cô. Tưởng Hân bước đến, ngồi xuống cạnh nàng. "Là vì Lưu Đào sao?"Sự im lặng của nàng là câu trả lời rõ ràng nhất."Em biết tin đồn năm xưa không đúng mà."Tưởng Hân nói tiếp."Chị và cô ấy chưa từng...""Em không quan tâm."Phương Di Nhiên cắt ngang, giọng nghèn nghẹn."Chị không cần giải thích.""Nhưng chị muốn giải thích."Tưởng Hân nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt nàng."Vì chị không muốn em nghĩ mình là người thứ hai."Ánh mắt họ chạm nhau, một ánh mắt chất chứa tổn thương, một ánh mắt tràn đầy khẩn cầu."Chị và Lưu Đào từng là bạn. Có lẽ đã có vài cảm xúc mơ hồ, nhưng trước khi kịp gọi tên nó thì mọi thứ đã kết thúc. Tụi chị không yêu nhau."Tưởng Hân dừng lại."Chỉ có một người duy nhất khiến chị muốn bước đi cùng... là em."Câu nói đó như giọt nước làm tan lớp băng trong lòng Phương Di Nhiên. Nàng khẽ nhắm mắt, để mặc cho hơi ấm từ bàn tay Tưởng Hân lan dần khắp cơ thể."Em không sợ Lưu Đào... Em chỉ sợ một ngày nào đó, ánh sáng quá chói sẽ khiến chị rời xa em.""Không đâu."Tưởng Hân siết chặt tay nàng."Vì khi ánh sáng gọi tên chị, người chị muốn quay lại nhìn... vẫn luôn là em."Những ngày tiếp theo, lịch quay dày đặc hơn. JX Studio dốc toàn bộ sức lực để đẩy nhanh tiến độ, bởi họ không có dư dả thời gian hay tiền bạc. Mỗi giờ quay trễ là một khoản chi phí khổng lồ mà họ không thể chi trả. Lưu Đào tiếp tục giữ thái độ chuyên nghiệp, nhưng giữa cô và Tưởng Hân luôn tồn tại một khoảng không lặng lẽ. Không phải lạnh nhạt, cũng chẳng phải gần gũi, mà giống như hai người từng đi cùng một đoạn đường, giờ chỉ còn là người lạ đi song song.Với Phương Di Nhiên, mỗi ngày là một cuộc chiến tâm lý. Nàng học cách tách biệt cảm xúc cá nhân khỏi công việc, học cách đứng sau ống kính với trái tim vững vàng hơn. Nhưng đêm nào cũng vậy, khi ánh đèn trường quay tắt, nàng vẫn tự hỏi: liệu tình yêu có đủ mạnh để tồn tại giữa những cơn bão mà ánh sáng mang lại?Một tháng sau, đoàn phim kết thúc giai đoạn quay chính. Phân đoạn cuối cùng, một cảnh đối đầu kịch tính giữa hai nhân vật nữ được chọn quay vào lúc bình minh.Khi tiếng "Action!" vang lên, Tưởng Hân và Lưu Đào bắt đầu đoạn thoại cuối như thể chính họ đang sống trong câu chuyện. Ánh sáng mờ buổi sớm rọi lên gương mặt cả hai, lột tả trọn vẹn từng cảm xúc, nỗi căm hờn, sự tiếc nuối và cả tình cảm từng chưa kịp gọi tên."Cô có hối hận không?""Không."Tưởng Hân đáp, giọng khàn đi."Vì nhờ có cô, tôi mới biết mình thật sự muốn gì."Câu thoại ấy vang vọng trong không gian. Nó không còn là lời thoại đơn thuần mà là lời tự thú."Cắt! Hoàn hảo!"Trình Tư hô lên. Cả đoàn vỡ òa trong tiếng vỗ tay. Và giữa tiếng ồn ào ấy, Phương Di Nhiên lặng lẽ rơi nước mắt. Không phải vì ghen, không phải vì lo sợ mà vì cuối cùng, cô đã hiểu: tình yêu không phải là tránh né quá khứ, mà là dám bước qua nó cùng nhau.Ngày đóng máy, ba người Tưởng Hân, Phương Di Nhiên và Lãng Nhã ngồi lại trong căn hộ. Bên ngoài, thành phố vẫn sáng đèn, nhưng trong lòng họ, một ánh sáng khác đã được thắp lên, ánh sáng của hy vọng."Chúng ta đã đi được một nửa chặng đường."Lãng Nhã nâng ly."Phần còn lại, để khán giả quyết định.""Dù kết quả thế nào..."Tưởng Hân nhìn sang Phương Di Nhiên:"Chị vẫn cảm ơn em vì đã ở đây.""Vì chị ở đó... nên em không sợ gì cả."Ánh sáng thành phố hắt lên gương mặt họ. Và giữa bóng tối vẫn còn bao thử thách, JX Studio đã thực sự đặt được viên gạch đầu tiên cho giấc mơ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz