Chương 1: Trở về từ đống đổ nát
Tháng 3 năm ngoái, Lục Thẩm Thiên bước vào tòa nhà Tinh Diệu Entertainment với đôi mắt long lanh hy vọng. Cậu mười sáu tuổi, cao 1m80, gương mặt thanh tú với đường nét hài hòa hiếm có. Khi giám đốc casting nhìn thấy cậu, người đàn ông trung niên ấy đã không giấu được sự ngạc nhiên.
"Em tự tin vào khả năng gì của mình?" Giám đốc hỏi.
"Nhảy múa, thanh nhạc, và em có thể học nhanh." Thẩm Thiên trả lời, giọng nói trong trẻo nhưng vững vàng.
Bảy tháng. Chỉ cần bảy tháng, Lục Thẩm Thiên đã trở thành cái tên được nhắc đến nhiều nhất trong số hơn hai trăm thực tập sinh của Tinh Diệu. Những video tập luyện của cậu trên tài khoản nội bộ thu hút hàng chục nghìn đến triệu lượt xem. Fancam từ các buổi đánh giá hàng tháng được chia sẻ rộng rãi trên mạng xã hội. Người ta bắt đầu gọi cậu là "Kim cương thô của Tinh Diệu", "Visual thế hệ mới", "Center tương lai".
Thẩm Thiên nhớ rõ ngày ấy - ngày đánh giá tháng thứ bảy. Cậu đứng trên sân khấu tập luyện, ánh đèn sân khấu chiếu xuống, mồ hôi long lanh trên trán. Bài hát kết thúc, toàn bộ giảng viên và các thực tập sinh đều đứng dậy vỗ tay. Giám đốc nghệ thuật, một người nổi tiếng khó tính, đã mỉm cười và nói: "Thẩm Thiên, em sẽ debut trong đợt tiếp theo. Công ty đã quyết định."
Cậu nhớ cảm giác ấy - tim đập dồn dập, không khí dường như trong trẻo hơn, ánh sáng rực rỡ hơn. Mẹ ở nhà đã khóc khi cậu gọi điện báo tin. Ông bà ở quê cũng vậy.
Nhưng ánh sáng càng chói chang, bóng tối càng đen nghịt.
Tháng 10, chỉ ba tháng sau đó, mọi thứ sụp đổ với tốc độ chóng mặt.
Vào một ngày, Thẩm Thiên thức dậy trong ký túc xá lúc 6 giờ sáng như thường lệ. Cậu mở điện thoại để check lịch trình, và thấy 247 tin nhắn chưa đọc.
Trái tim cậu như ngừng đập.
Tin nhắn đầu tiên từ Tiểu Khôi, bạn thân nhất của cậu trong công ty: "Thiên ca, em thấy video chưa? Em đừng để tâm, mọi người đều biết đó không phải sự thật."
Video gì?
Tay cậu run rẩy khi mở Weibo. Hashtag #LụcThẩmThiênBắtNạt đang trending thứ 3. Hơn 5 triệu lượt thảo luận.
Video dài hai phút ba mươi giây. Được cắt ghép từ nhiều đoạn footage khác nhau trong các buổi practice. Trong video, Thẩm Thiên xuất hiện với những biểu cảm lạnh lùng, những cử chỉ có thể hiểu là đẩy một thực tập sinh khác, những câu nói được cắt xén đến mức nghe như những lời công kích trực tiếp.
"Anh nghĩ anh là ai?" - Câu này thực ra là một phần của đoạn thoại trong buổi diễn kịch nhóm, nhưng trong video, nó nghe như Thẩm Thiên đang mắng một thực tập sinh tên Vương Hạo.
" Em không cần người như anh" - Câu này là lời thoại từ một bài hát cover, nhưng video cắt ghép khiến nó giống như lời nhận xét về khả năng của một người khác.
Thẩm Thiên cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cậu xem đi xem lại video, cố gắng nhớ lại từng cảnh quay. Cậu nhớ hết. Cậu nhớ từng khoảnh khắc đã bị bóp méo như thế nào.
Nhưng không ai quan tâm sự thật.
Bình luận tràn ngập:
"Tôi đã nói rồi, những người nổi quá nhanh đều có vấn đề về nhân cách."
"Visual đẹp mà tâm hồn thối rữa."
"Vương Hạo mới là nạn nhân thật sự. Lục Thẩm Thiên dùng địa vị để bắt nạt người khác."
"Công ty phải đuổi hắn ra khỏi lineup debut."
"Những người như thế này không xứng đáng trở thành idol."
Thẩm Thiên ngồi bất động trên giường, điện thoại cầm trong tay run rẩy. Căn phòng ký túc xá im lặng đến đáng sợ. Bạn cùng phòng đã rời đi từ sáng sớm, có lẽ để tránh cậu.
Cậu mở tài khoản cá nhân. Hàng nghìn bình luận ác ý. Tin nhắn riêng tư - những lời chửi rủa, những lời đe dọa, những lời yêu cầu cậu rời khỏi công ty, rời khỏi giới giải trí, thậm chí rời khỏi cuộc đời này.
"Chết đi, không ai cần mày."
"Mày làm nhục cả ngành công nghiệp này."
"Hy vọng mày sẽ không bao giờ xuất hiện trên sân khấu nữa."
Một giờ sau, công ty triệu tập họp khẩn. Thẩm Thiên bước vào phòng họp, cảm giác như bước vào phòng xử án. Mười lăm người ngồi quanh bàn dài, không ai nhìn vào mắt cậu.
"Thẩm Thiên, chúng tôi đang làm việc với đội ngũ pháp lý để xử lý video giả mạo này," Giám đốc nghệ thuật nói, giọng điệu không còn ấm áp như trước. "Nhưng tình hình hiện tại rất nghiêm trọng. Trong thời gian chờ điều tra, em sẽ phải tạm dừng mọi hoạt động."
"Nhưng..." Thẩm Thiên mở miệng, giọng nói khàn đặc. "Đó không phải sự thật. Mọi người đều biết em không..."
"Chúng tôi biết," một người khác chen vào. "Nhưng công chúng không biết. Và hiện tại, hình ảnh của em đang ảnh hưởng đến toàn bộ công ty."
Tạm dừng hoạt động. Nghĩa là không có luyện tập, không có đánh giá, không có debut. Nghĩa là ngồi trong phòng ký túc xá và chờ đợi. Chờ đợi điều gì? Cậu cũng không biết.
Những ngày tiếp theo trôi qua như một cơn ác mộng kéo dài. Thẩm Thiên không dám rời khỏi phòng. Các thực tập sinh khác tránh cậu như tránh dịch bệnh. Thỉnh thoảng cậu nghe thấy tiếng thì thầm ngoài hành lang.
"Nghe nói hắn sắp bị đuổi rồi."
"Đáng đời. Ai bảo hắn kiêu ngạo."
"Tôi từng thấy hắn đối xử không tốt với Tiểu Lý đấy."
Thẩm Thiên muốn hét lên. Muốn giải thích. Nhưng lời nói dường như mắc nghẹn trong cổ họng.
Một tuần sau, Vương Hạo - người được cho là nạn nhân trong video - đăng một bài viết mập mờ trên Weibo: "Có những điều tôi không thể nói. Nhưng sự thật sẽ tự nói lên tất cả. Cảm ơn mọi người đã quan tâm."
Bài viết này như đổ thêm dầu vào lửa. Nó không khẳng định, không phủ nhận, nhưng đủ để mọi người tin rằng scandal là có thật.
Thẩm Thiên gọi điện cho Vương Hạo. Máy không bắt. Gọi lại. Vẫn không bắt. Tin nhắn bị seen nhưng không có phản hồi.
Đêm đó, Thẩm Thiên ngồi trên sàn phòng tắm, nước nóng từ vòi sen đổ xuống người. Cậu nhìn xuống bàn tay mình - đôi tay đã khiêu vũ trên sân khấu, đôi tay đã cầm micro trong những buổi đánh giá, đôi tay đã vỗ tay cùng fans trong những fan meeting nhỏ.
Bây giờ, đôi tay này run rẩy không ngừng.
Cậu không biết mình làm điều đó khi nào. Có lẽ là vô thức. Móng tay cắm vào da thịt cánh tay, kéo xuống. Vệt đỏ ửng hiện ra. Đau. Nhưng đau thể xác dường như nhẹ nhàng hơn đau tinh thần.
Máu pha với nước, chảy xuống sàn.
Thẩm Thiên nhìn vết thương, trong đầu trống rỗng.
Mẹ Thẩm Thiên đến Bắc Kinh vào ngày thứ mười hai kể từ khi scandal nổ ra. Bà Lưu Vân, một phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, bình thường là giáo viên tiểu học ở thành phố nhỏ, đôi mắt bà đỏ hoe khi gặp con trai.
"Mẹ ơi..." Thẩm Thiên lần đầu tiên trong mười hai ngày qua, nước mắt chảy xuôn xuống.
Bà Lưu Vân không nói gì, chỉ ôm con trai vào lòng. Người cậu gầy đi đáng kể, xương vai nhô ra. Bà cảm thấy tim mình như vỡ vụn.
Tối hôm đó, khi Thẩm Thiên đi tắm, bà vô tình nhìn thấy những vết thương trên cánh tay cậu qua khe cửa phòng tắm hé mở. Những vết cào, một số đã lành, một số còn mới.
Bà Lưu Vân đứng ngoài cửa, hai tay đặt lên miệng để không khóc thành tiếng.
Con trai bà đang tự làm đau mình.
Sáng hôm sau, bà đến văn phòng công ty. Không hẹn trước, không báo trước. Bà ngồi trong phòng chờ từ 8 giờ sáng đến 2 giờ chiều mới được gặp giám đốc.
"Bà Lưu, chúng tôi hiểu tâm trạng của bà," giám đốc nói với thái độ chuyên nghiệp nhưng xa cách. "Nhưng đây là vấn đề phức tạp. Chúng tôi đang cố gắng hết sức..."
"Tôi muốn con tôi rút khỏi công ty," bà Lưu Vân nói, giọng bình tĩnh đến lạ. "Hôm nay."
"Bà hiểu rằng điều này có nghĩa là hợp đồng sẽ bị chấm dứt? Thẩm Thiên sẽ không thể..."
"Tôi hiểu," bà ngắt lời. "Tôi chỉ cần con tôi về nhà. Sống khỏe mạnh. Còn lại không quan trọng."
Giám đốc im lặng nhìn người phụ nữ trước mặt. Sau một phút, ông gật đầu. "Chúng tôi sẽ chuẩn bị giấy tờ."
Khi bà Lưu Vân nói với Thẩm Thiên về quyết định này, cậu đang ngồi co ro trên giường ký túc xá, nhìn ra cửa sổ. Trời Bắc Kinh tháng 10 đầy mây xám.
"Con về với mẹ nhé," bà nói nhẹ nhàng. "Về nhà ông bà. Con cần nghỉ ngơi."
"Nhưng con còn..." Thẩm Thiên cố nói, nhưng không biết còn gì nữa. Giấc mơ đã tan vỡ. Tương lai đã đóng cửa. Còn lại gì?
"Không còn gì quan trọng bằng sức khỏe của con," bà Lưu Vân nắm tay con trai, nước mắt chảy xuống. "Mẹ xin lỗi. Mẹ không nên để con phải trải qua tất cả điều này một mình."
Tàu cao tốc từ Bắc Kinh Nam đi, chạy suốt mười lăm tiếng xuống Hàng Châu, rồi phải đổi xe khách thêm ba tiếng nữa mới về đến thị trấn Giang Nam nhỏ bé ven sông.
Thẩm Thiên ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài với ánh mắt trống rỗng. Cảnh vật lướt qua - những tòa nhà cao tầng dần nhường chỗ cho đồng ruộng, những đường phố đông đúc dần thưa thớt, bầu trời từ xám xịt đô thị chuyển sang xanh biếc thôn quê.
Nhưng Thẩm Thiên không thực sự nhìn thấy gì. Đôi mắt cậu nhìn nhưng không thấy. Tai cậu nghe nhưng không hiểu. Thế giới bên ngoài dường như xa xôi, không thực tế, như một bộ phim mà cậu không phải là nhân vật chính.
Bà Lưu Vân ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn con trai. Bà muốn nói gì đó, nhưng lại im lặng. Có lẽ lúc này, sự im lặng tốt hơn bất cứ lời nói nào.
Trên điện thoại, thỉnh thoảng có tin nhắn từ Tiểu Khôi, người bạn duy nhất còn liên lạc với Thẩm Thiên.
"Thiên ca, cậu đừng để tâm. Mọi chuyện sẽ qua thôi."
"Thiên ca, có người đã bắt đầu đào lại những đoạn video gốc. Sự thật sẽ sáng tỏ."
Nhưng Thẩm Thiên không trả lời. Cậu đã tắt hết thông báo mạng xã hội. Không muốn nhìn thấy bất cứ điều gì nữa.
Khi xe khách đi vào con đường làng quen thuộc, với những hàng cây liễu rủ bên kênh nước, những ngôi nhà cũ kỹ mái ngói đỏ, Thẩm Thiên cảm thấy một thứ gì đó trong lồng ngực xiết chặt.
Đây là nơi cậu lớn lên. Nơi cậu trượt băng trên ao đông đóng băng, nơi cậu leo cây bắt ve sầu, nơi cậu ngồi trên mái nhà nhìn hoàng hôn và mơ về tương lai rực rỡ.
Tương lai rực rỡ ấy giờ đã thành tro tàn.
Nhà ông bà Lục Thẩm Thiên nằm ở cuối con phố nhỏ, một ngôi nhà cũ với sân trước trồng đầy hoa cẩm tú cầu. Mùa thu, những bông hoa màu tím xanh vẫn nở rộ.
Khi taxi dừng lại trước cổng, ông Lục và bà Trần đang đứng đợi ở cửa. Hai người đều đã ngoài bảy mươi, tóc bạc phơ, lưng hơi gù.
Bà Trần nhìn thấy cháu trai bước xuống xe, tay bà run lên, hai dòng nước mắt chảy xuống.
"Thiên Thiên..." Bà Trần gọi cái tên thân mật từ hồi cậu còn nhỏ.
Lục Thẩm Thiên nhìn bà, mở miệng nhưng không thốt nên lời. Cậu cố cười, nhưng nụ cười đó chỉ khiến bà càng đau lòng hơn.
Cậu gầy ốm đến mức quần áo như trễ xuống. Đôi mắt to tròn ngày xưa giờ trũng sâu, bầm tím bên dưới. Nước da từng trắng hồng giờ tái nhợt. Nhưng đáng sợ nhất là ánh mắt - trống rỗng, vô hồn, như một ngọn đèn đã tắt.
"Cháu về rồi," bà Trần ôm cháu vào lòng, khóc nghẹn. "Cháu về với bà rồi."
Ông Lục đứng đó, người đàn ông từng là giáo viên trung học, từng nghiêm khắc và mạnh mẽ, giờ đôi mắt cũng đỏ hoe. Ông đặt tay lên vai cháu, nắm chặt.
"Không sao đâu," ông nói, giọng khàn khàn. "Về nhà rồi. Không sao đâu."
Bà Lưu Vân đứng sau, nhìn cảnh cha mẹ già và con trai mình, bà quay mặt đi lau nước mắt.
Bữa tối hôm đó, bà Trần nấu tất cả món Thẩm Thiên thích từ nhỏ - cá kho tộ, sườn ram tiêu, canh mướp, trứng hấp. Mâm cơm đầy ắp, hơi nóng bốc lên, mùi thơm nồng nàn.
Nhưng Thẩm Thiên chỉ gắp vài miếng rau, ăn một chút cơm, rồi đặt đũa xuống.
"Cháu ăn thêm đi," bà Lục gắp thịt vào bát cháu. "Cháu gầy quá rồi."
"Cháu no rồi ạ," Thẩm Thiên nói nhỏ.
Không ai nói gì nữa. Bốn người ngồi quanh mâm cơm, nhưng không khí trầm nặng như có thứ gì đó đè lên ngực mỗi người.
Sau bữa ăn, Thẩm Thiên xin phép về phòng. Phòng cậu vẫn như ngày cậu rời đi - giường đơn với chăn màu xanh, bàn học nhỏ, giá sách đầy những cuốn truyện thiếu nhi và sách giáo khoa cũ. Trên tường còn dán những poster của các idol cậu từng ngưỡng mộ.
Cậu nhìn những poster đó, cảm thấy như đang nhìn một phiên bản khác của chính mình - một cậu bé với ước mơ lớn lao, với niềm tin rằng chỉ cần cố gắng, mọi thứ sẽ tốt đẹp.
Cậu bé đó thật ngây thơ.
Thẩm Thiên nằm trên giường, nhìn trần nhà. Ánh sáng nhạt từ đèn đường lọt qua cửa sổ, tạo nên những vệt sáng lung linh trên trần.
Ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu. Tiếng gió thổi qua lá liễu. Tiếng xa xa có người nói chuyện, tiếng cười.
Cuộc sống vẫn tiếp tục. Thế giới vẫn quay. Nhưng Thẩm Thiên cảm thấy mình đã dừng lại.
Cậu nhớ lại ngày đầu tiên bước vào Tinh Diệu Entertainment. Nhớ lại buổi practice đầu tiên, khi cậu nhảy đến quên hết mệt mỏi. Nhớ lại lần đầu tiên đứng trên sân khấu, ánh đèn chiếu xuống, và cậu cảm thấy mình đang bay.
Nhớ lại những lời động viên từ giảng viên. Những tin nhắn ủng hộ từ fans. Những giấc mơ về ngày debut, về việc đứng trên sân khấu lớn, về việc mang âm nhạc đến với mọi người.
Tất cả đều tan biến.
Không phải vì cậu không đủ giỏi. Không phải vì cậu không đủ cố gắng. Mà vì một video giả mạo. Vì những lời nói ác ý. Vì sự thật không quan trọng bằng nhận thức.
Thẩm Thiên nhắm mắt lại. Nước mắt chảy xuống thái dương, ướt đẫm gối.
Cậu nghĩ về những tin nhắn đe dọa. "Chết đi." Liệu có người nào đó thực sự muốn cậu chết không? Liệu có người nào đó sẽ thấy vui khi biết tin cậu không còn nữa không?
Có lẽ họ sẽ vui.
Có lẽ họ sẽ nói: "Xem này, hắn xứng đáng với kết cục đó."
Cậu mở mắt ra, nhìn trần nhà. Một câu hỏi lớn dần trong đầu, ám ảnh, không chịu rời đi.
Tại sao phải tiếp tục sống?
Sống để làm gì? Để nhớ về những gì đã mất? Để đối mặt với những ánh mắt tò mò, những lời thì thầm khi đi ra đường? Để mang theo cái mác "người từng bị scandal"?
Liệu mười năm sau, hai mươi năm sau, khi cậu đã già đi, cậu có nhớ về thời điểm này và vẫn cảm thấy đau không?
Có lẽ có.
Có lẽ nỗi đau này sẽ không bao giờ biến mất.
Nó sẽ ở đó, như một vết sẹo sâu trong tâm hồn, nhắc nhở cậu rằng một lần, cậu đã có một giấc mơ, và giấc mơ đó đã bị nghiền nát không thương tiếc.
Thẩm Thiên nằm trên giường, cơ thể bất động, ánh mắt nhìn trần nhà. Đêm dài vô tận. Thị trấn Giang Nam im lặng. Trên trần nhà, những vệt sáng lung linh từ đèn đường vẫn rung rinh.
Và Lục Thẩm Thiên, mười sáu tuổi, đứa trẻ từng được gọi là kim cương thô, từng được hứa hẹn một tương lai rực rỡ, giờ nằm đó, trong bóng tối, tự hỏi liệu sáng mai có đến hay không.
Và nếu có, liệu cậu có muốn thấy nó không.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz