ZingTruyen.Xyz

Anh De La Nguoi Cu Bi Toi Lua Doi Thuy Tao


Giản Hoài tự cảm thấy đã lỡ miệng, cậu giải thích một chút: "Anh đừng hiểu lầm, cậu ấy là một người bạn của tôi bên Mỹ."

"Bạn của thầy Giản cũng thật lợi hại." Thẩm Hướng Hằng nói không nặng nề, nhưng rất đả thương người: "Tuỳ tuỳ tiện tiện chọn một người cũng có thể làm kim chủ."

Chân Giản Hoài dẫm lên lá cây, đường nhỏ trong rừng tịch mịch: "Tôi với cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường, chúng ta..."

Thẩm Hướng Hằng cắt ngang lời cậu: "Tôi không có hứng thú với tình hình ở Mỹ của cậu như thế nào."

"...Được."

Hai người cùng nhau đi hết đoạn đường, không có ai lên tiếng nói chuyện, bọn họ đã từng ngày ngày đều nói chuyện không dứt, hiện tại mở miệng, lại sợ làm tổn thương lẫn nhau.

Từ xa truyền đến giọng nói của đạo diễn: "Cắt! Kết thúc."

Im lặng bị phá vỡ, Giản Hoài quay đầu trở về, lần này cậu đổi lên đi phía trước không thể quay đầu lại, phía sau truyền đến tiếng bước chân của Thẩm Hướng Hằng, trầm ổn kiên định.

Đạo diễn Quách ở phía trước chỉ huy nhân viên phụ trách thu dọn đồ đạc: "Lát nữa có nói sẽ mưa, trước tiên chúng ta kết thúc công việc, hôm nay mọi người vất vả rồi."

Giản Hoài cúi đầu nói: "Anh cũng vất vả rồi."

Cậu chuẩn bị giúp đỡ nhóm nhân viên phụ trách thu dọn đồ, trên vai bỗng truyền đến sức nặng, Giản Hoài quay đầu lại, liền thấy Thẩm Hướng Hằng nhặt con sâu trên vai cậu ném đi.

Lần này Thẩm Hướng Hằng không dọa cậu, lập tức xoay người đi.

Trà Trà tiến lên đón, nhân viên công tác xung quanh cũng tiến lên chào hỏi, Thẩm Hướng Hằng cười nhạt nói chuyện cùng mọi người, giống như một vầng trăng được mọi người vây xung quanh.

Chưa từng có điều gì ngay lập tức khiến cho Giản Hoài nhận thức được rõ ràng như vậy:

Khoảng cách giữa bọn họ, không chỉ có sáu năm.

Đoan Ngọ cầm bình nước đưa cho cậu uống: "Anh Hoài anh làm thế nào khiến cho Tổng giám chế vô lại kia đưa đồ này nọ cho chúng ta thế?"

Giản Hoài nhìn vết thương trên cổ tay cậu ta: "Đã rửa sạch chưa?"

"Rửa sạch rồi." Đoan Ngọ tinh thần thoải mái dễ chịu: "Không chỉ có anh ta, hôm nay nhóm nhân viên phụ trách cũng đối xử khách khí với chúng ta hơn, lão yêu quái Tổng giám chế này làm sao biết thu liễm... Ô."

Giản Hoài che miệng cậu ta lại, ghé sát tai cậu ta hạ giọng: "Hừm, ở đây nhiều người, buổi sáng cậu nói ai, buổi chiều có thể lọt vào tai người ta, người ta lại có nhiều điều không phải, chúng ta cũng không thể cắn xé người ta sau lưng."

Đoan Ngọ nhanh nhạy gật đầu, Giản Hoài lúc này mới buông tay ra.

Trợ lý nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là nói năng không biết lựa lời làm cho người khác đau đầu.

Tài xế của đoàn phim chờ ở dưới chân núi, sau khi kết thúc công việc mọi người cùng nhau đi xuống, Giản Hoài ngồi trên xe nhìn di động, vài ngày không lên weibo, phát hiện đoàn phim đã thông báo chính thức ảnh tạo hình.

Người hâm mộ của Thẩm Hướng Hằng trải qua sự kiện đồ uống đối với hai chữ Giản Hoài vô cùng mẫn cảm, vừa nghe thấy bộ phim này diễn lại có cậu, đột nhiên không thể bình tĩnh.

"Làm sao cậu ta lại diễn Quan Chí Văn, bỗng nhiên không muốn coi."

"Giản Hoài thật sự phù hợp với thiết lập nhân vật, ngoài đời cũng không biết xấu hổ như vậy hãm hại ca ca."

"Tập nào có cậu ta vui lòng nói cho tôi biết trước, bỏ qua."

"Giản Hoài, chết mie mày rồi"*

*nǐ mā sǐle: tiếng lóng nghĩa là chết mie mày rồi, chỗ này raw ghi là mnsl mình nghĩ ghi nhầm.

Đoan Ngọ bên cạnh cậu nói: "Anh không cần để ý mấy thứ này, tự mình diễn thật tốt, cho dù sẽ có một bộ phận người không coi trọng anh, nhưng chỉ cần diễn tốt, đều có người xem trọng anh thôi."

Giản Hoài tắt di động, cười: "Yên tâm, tôi không có yếu ớt như vậy."

Đoan Ngọ: "Tâm lý anh thật tốt, trước kia em cũng đi theo mấy nghệ sĩ, có hot, có không, nhưng ít nhiều đều bị bình luận trên mạng ảnh hưởng, tâm lý tốt không sao, tâm lý không tốt sẽ rất dễ uất ức."

Giản Hoài vỗ vai cậu ta: "Thực ra không phải tâm lý tôi tốt, mà là có thể hiểu các cô ấy, dù sao tôi cũng không có tác phẩm nào tử tế, ai cũng không biết tôi sẽ diễn như thế nào, phim cải biên, người hâm mộ sợ nhất chính là huỷ hoại nhân vật, giống như mẹ vợ gả con gái, làm con dâu, may mắn ủn được cải trắng nhà người ta, còn không cho phép người ta nói mấy câu?"

Đoan Ngọ bị cậu chọc cười: "Rất có đạo lý."

Giản Hoài cũng cười theo, mở kịch bản ra, trông rất ra dáng nói: "Được rồi, bây giờ tôi phải bắt đầu cùng cải trắng của mình bồi dưỡng cảm tình!"

Đoan Ngọ: "Cố lên!"

Trước đây khi cậu ta bị điều đến chỗ Giản Hoài còn có chút oán giận, cho nên lúc đó không tránh khỏi có chút không chú ý lời nói, cậu ta tưởng Giản Hoài tính tình mềm mỏng không so đo, nhưng trải qua mấy ngày quan sát mới phát hiện Giản Hoài cũng không mềm tính, chỉ là thực sự bao dung cậu ta mà thôi.

Hôm nay cậu ta bị thương, Giản Hoài còn đi tìm Tổng giám chế muốn lấy thuốc, tuy Giản Hoài không nói rõ, nhưng Đoan Ngọ biết chính bởi vì mình nên Giản Hoài mới phải đi.

Làm một nghệ sĩ, Giản Hoài đối xử bao dung với cậu như vậy, có thể nói hết lòng quan tâm giúp đỡ, mà cậu lại còn ngập tràn oán giận, thật sự là hổ thẹn thay.

Bây giờ Đoan Ngọ đã quyết định đặt cược trên người Giản Hoài, tuy anh không có lực sát thương gì, nhưng rất nghĩa khí, cũng rất có suy nghĩ.

...

"Bánh quẩy! Nước đậu xanh!"

Sáng sớm, trấn nhỏ dưới chân núi đã khôi phục một mảnh náo nhiệt, mấy quầy bán đồ ăn sáng dưới khách sạn cũng đã dựng lên.

Giản Hoài dậy sớm, dứt khoát đi xuống tầng mua bữa sáng, trong mấy quán đồ ăn sáng nóng hổi ông chủ đều bận rộn, mấy chiếc quẩy trong chảo dầu toả ra mùi rất thơm, như hấp dẫn vị giác, làm ai cũng muốn ăn.

Lúc này hơn bốn giờ, gần năm giờ, người cũng chưa đông nhất.

Chủ quán thấy cậu đi tới, mỉm cười: "Cậu muốn ăn gì, bánh quẩy? Nước đậu xanh? Tào phớ? Canh cay?"

Giản Hoài nói: "Lấy cho tôi năm cái quẩy, hai bát tào phớ, trong đó một chén tào phớ trộn với canh cay, với hai..."

Nói một nửa thì dừng lại.

Có một số việc, người đã quên, thói quen lại không quên.

Chủ quán đang ghi lại, lại không nghe thấy tiếng: "Hai cái bánh?"

Giản Hoài đáng muốn lắc đầu, đã thấy trợ lý Trà Trà của Thẩm Hướng Hằng cũng lại đây mua bữa sáng, cô gái nhỏ rất có sức sống, thắt bím tóc, nhìn thấy Giản Hoài liền chào hỏi: "Thầy Giản, chào buổi sáng!"

Làm trợ lý của Thẩm Hướng Hằng, Trà Trà thực ra rất có địa vị cùng tiếng nói, có thể tôn kính với Giản Hoài như vậy cũng không dễ.

Giản Hoài: "Chào buổi sáng, đến mua bữa sáng à?"

Trà Trà gật đầu, thò qua nói với chủ quán: "Làm phiền lấy cho chúng tôi sáu cái bánh quẩy, lại lấy hai bát nước đậu xanh."

Chủ quán gật đầu, lại hỏi Giản Hoài: "Cậu vừa chọn gì còn muốn lấy nữa không?"

Giản Hoài nói: "Vẫn lấy."

Chủ quán nhanh nhẹn đóng gói đưa cho cậu, Giản Hoài nói với Trà Trà: "Mua bữa sáng cho anh Thẩm à?"

Trà Trà gật đầu.

Giản Hoài liền đem một cái ly từ trong đống đồ kia đưa cho cô, lại đưa bánh cho cô, mỉm cười, ôn nhu: "Nếm thử một chút, bánh bao này, ăn rất ngon."

Từng tia nắng sớm mai đọng trên vai người, Giản Hoài đứng trước quán, mấy chảo dầu cách đó không xa đang bốc khói, từng làn khói nhàn nhạt thổi qua, khớp xương rõ ràng trên bàn tay cầm bữa sáng của cậu, khoé miệng lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào, giữa khói lửa nhân gian lại có người sạch sẽ tốt đẹp đến như vậy.

Trà Trà trố mắt, như vậy mà thất thần, Giản Hoài đã đi xa rồi.

Trên xe bảo mẫu.

Thẩm Hướng Hằng lười biếng ngồi đằng sau, nhìn thấy trợ lý ra ngoài mua bữa sáng.

Trà Trà đem nước đậu xanh cùng bánh quẩy đưa cho anh: "Anh, bữa sáng của anh."

"Ừ." Thẩm Hướng Hằng đang nhìn di động, thuận tay nhận lấy.

Trà Trà bên cạnh lấy tào phớ trộn canh cay, lại khuấy như Giản Hoài nói, cao hứng chuẩn bị nếm thử đồ ăn ngon.

Thẩm Hướng Hằng nghiêng mặt qua: "Ai chỉ cho cô?"

Trà Trà: "A?"

"Ai chỉ cô ăn như vậy." Thẩm Hướng Hằng hơi ngồi dậy, động tác tự nhiên đem bát canh trộn lẫn của trợ lý cầm qua.

Trà Trà trơ mắt nhìn bát canh không còn của mình: "Thầy Giản."

Thẩm Hướng Hằng lại cầm bánh bao với bánh quẩy: "Cậu ta nói cho cô ăn sao?"

"..."

Trà Trà bị bắt nhận lấy nước đậu xanh với bánh quẩy của Thẩm Hướng Hằng, có chút uất ức: "Anh ấy nói muốn thử ăn như vậy."

Thẩm Hướng Hằng nhấc đôi chân thon dài lên, động tác tao nhã cầm que cay cắm vào: "Đó là cho anh cô là tôi nếm thử, chưa nói với cô."

???

Trà Trà bĩu môi: "Nhưng trước kia không phải đều uống nước đậu xanh sao?"

Thẩm Hướng Hằng uống ngụm canh, nghe vậy cười nhạo, cũng không đáp lời.

Ánh nắng giữa hè vô cùng oi bức, một chút cũng không nhìn ra sắp mưa, thời tiết oi bức vô cùng, chuồn chuồn bay thấp, ve kêu từng trận.

"Oa, uống thực sự ngon."

Đoan Ngọ thoả mãn cầm cái ly uống, lại cắn một miếng bánh bao và bánh quẩy: "Lần sau em phải dậy sớm một chút, em làm trợ lý lại để anh đi mua đồ cho em thực sự mất mặt."

Giản Hoài ngồi xem kịch bản bên cạnh cậu: "Không sao, tôi trước kia cũng thường xuyên mua bữa sáng cho người ta."

Đoan Ngọ không nghi ngờ: "Quan hệ của các anh nhất định là tốt lắm."

"Ừ." Giản Hoài nói: "Thanh mai trúc mã."

Đoan Ngọ kinh ngạc: "Nhà các anh ở cạnh nhau à?'

Giản Hoài uống ngụm sữa đậu nành, nhẹ nhàng cắn cắn ống hút: "Ừ, vốn dĩ ở cạnh nhau, sau đó trong nhà lại có chút chuyện ngoài ý muốn liền dọn đi."

Đoan Ngọ nhìn thần sắc cậu khác thường, thức thời không hỏi nhiều.

Đoàn phim vì đuổi tiến độ một buổi sáng đều liên lục quay chụp, bình thường buổi sáng còn có thể có hơn nửa tiếng nghỉ ngơi, bây giờ nhiều lắm điều chỉnh vài phút để tìm trạng thái.

Rất nhanh đến giữa trưa, trong rừng cây bỗng nổi gió, sắc trời cũng dần xám xịt.

Đoàn phim vì đón trận mưa này, trước tiên đã đem dựng xong lều nghỉ ngơi, trước khi mưa xuống nhóm phụ trách đã lập tức thu dọn hiện trường.

Công việc của mọi người đang không chút hỗn loạn, bỗng nhiên---

"A!"

Mọi người trong đoàn phim tinh thần bị chấn động, đều quay đầu lại nhìn qua, chỉ thấy bên cánh rừng một nhân viên công tác đang che chân, thống khổ ngã xuống đất kêu rên.

Không biết là ai đã hô: "Bị rắn cắn!"

Đoàn phim lập tức bối rối, phần lớn mọi người đều sợ rắn, nhưng cũng có người rất nhanh bình tĩnh, khẩn cấp băng bó cho người bị thương, nâng người lên đưa xuống núi đi bệnh viện.

Mọi người lúc này mới từ trong hoảng sợ tìm lại chút lý trí.

Thẩm Hướng Hằng vừa từ trong lều nghỉ của đạo diễn đi ra, anh hơi nhíu mi: "Con rắn cắn anh ta đâu?"

"..."

Một từ làm người trong mộng bừng tỉnh.

Mọi người đang ngồi xung quanh, đều bắt đầu bối rối đứng lên, cuối cùng, có người yếu ớt nói: "Hình như tôi vừa nhìn thấy, nói trườn qua phía tây rồi."

Trà Trà theo hướng cô ta chỉ nhìn qua, chần chừ một lát, rốt cuộc kết luận: "Em nhớ lều nghỉ của thầy Giản ở bên kia?"

Hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh chết ngắc, đó là một con rắn độc, loại động vật thân mềm này trừ bỏ lá gan vô cùng lớn, lúc này không ai muốn đi tới phía Tây.

Trà Trà cũng có chút sợ hãi, cô lấy lại tinh thần muốn nói chuyện với Thẩm Hướng Hằng, lại kinh ngạc phát hiện bên người không còn ai.

Đạo diễn Quách bước nhanh tới: "Trà Trà, Hướng Hằng đâu?"

Trà Trà vội vàng nhìn quanh bốn phía một lần, rốt cuộc run run rẩy rẩy kết luận: "Hình như anh Thẩm đi tìm Giản Hoài."

"..."

___

Tác giả có lời muốn nói

Mặt ngoài: Anh không có hứng thú với chuyện ở Mỹ của em.

Sau lưng mở Baidu ra: Đồ khỉ gì đó cmn là ai hả?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz