Anh Cua Tieu Luong Wonyoung X Sakura
Hình như là cũng bốn năm rồi chưa gặp mặt.
Bốn năm, chẳng dài mà cũng chẳng ngắn. Trong khoảng thời gian bốn năm đó cũng đủ cho một sinh viên tốt nghiệp, một cô gái gặp người đàn ông đời mình rồi kết hôn. Còn với cô, bốn năm qua dài như một bộ phim không có hồi kết. Đến bây giờ, đến tận khoảnh khắc này Tiếu Lương vẫn còn chưa tin được mình sẽ lại gặp được em.
Tiếu Lương đang cố tỏ ra mình bình tĩnh nhưng cái tay thì lại phản chủ, ra sức bấu chặt vào Nghệ Na thì lại làm cho Nghệ Na lắm lúc phải nhe răng hít một ngụm khí lạnh. Có lẽ lâu quá rồi không đi họp lớp, mà hình như là chưa bao giờ đi nên Tiếu Lương cảm thấy không quen lắm với bầu không khí này. Cách mọi người cười nói, dường như cô không bắt nhịp được. Cũng chẳng có mấy bạn bè ra bắt chuyện với cô. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có Nghệ Na và thêm một, hai người nữa.
"Cậu ổn không thế ?"
Nghệ Na hướng ánh mắt về phía xa xa nơi đang có một đám đông tụ tập, hay nói đúng hơn là vây quanh một cô gái. Tiếu Lương biết người đó là ai. Trương Nguyên Ánh.
Ngay từ đầu, Tiếu Lương đã nhận ra em. Tiếu Lương chẳng biết đây có phải là một loại tài năng hay không nữa ? Vì trong một đám đông người như thế, Tiếu Lương vẫn nhìn rõ nhất là Nguyên Ánh, dù chỉ cần qua một cái liếc mắt.
Cái thân hình cao cao, trắng bóc đấy không phải Nguyên Ánh thì còn là ai nữa. Hình như em gầy đi, cũng chín chắn lên rồi thì phải. Không còn nụ cười vô lo vô nghĩ như ngày xưa nữa. Và hình như em cũng đang sống rất tốt. Em đến không có một mình. Cô gái đi bên cạnh Nguyên Ánh kia Tiếu Lương cũng biết rõ, rất rõ là đằng khác. Người bạn thanh mai trúc mã mà suốt những năm cấp 3 cô phải đấu tranh để giành được Ánh - An Hữu Trân.
Tiếu Lương lúc này còn chẳng muốn biết mối quan hệ giữa hai người họ nữa. Cô phát hiện ra hình như ngay từ đầu mình thật dũng cảm khi quyết định đến nơi này. Vì giờ cô đang sợ, cô chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Nhìn thấy được Nguyên Ánh là Tiếu Lương mãn nguyện rồi.
Bàn tay vẫn còn túm chặt lấy Nghệ Na, Tiếu Lương mệt mỏi hỏi lại :
"Tớ cũng nên từ bỏ thôi nhỉ."
"Cậu..."
"Em ấy có vẻ đang hạnh phúc. Tớ hình như không nên tới đây."
Duệ Na chợt đứng ngay dậy, lôi theo cả Tiếu Lương đi cùng. Nghệ Na cảm thấy Tiếu Lương còn ở đây thêm một giây phút nào nữa, bạn mình sẽ ngạt thở mà ngất mất.
"Để tớ đưa cậu về."
"Ừ."
Tiếu Lương nở nụ cười nhẹ mang đầy bi thương.
"Vẫn còn có Nghệ Na tốt với tớ."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz