ZingTruyen.Xyz

Angel | CR //Captain X Rhyder//

Chương 04

Ted_onlyCR

Những ngày sau đó, cuộc sống trong căn nhà nhỏ của tôi giống như một dòng sông êm đềm trôi qua, được điểm xuyết bởi những khoảnh khắc lấp lánh của sự dịu dàng và khám phá. Rhyder, với sự ngây thơ thuần khiết của mình, dần trở thành tâm điểm trong thế giới của tôi. Em vẫn không nói, nhưng ánh mắt trong veo và những tiếng "Ưm... ưm!" đa dạng đã trở thành ngôn ngữ riêng của chúng tôi, một ngôn ngữ mà chỉ tôi mới có thể thấu hiểu hoàn toàn.

Tôi đã cố gắng dạy em nhiều hơn về thế giới này. Không chỉ là những đồ vật trong nhà, mà còn là những khái niệm trừu tượng hơn: về ánh sáng mặt trời, về những đám mây trôi, về tiếng chim hót ngoài cửa sổ. Tôi sẽ đặt tay em lên cửa kính khi những tia nắng chiếu vào, để em cảm nhận sự ấm áp của chúng. Tôi sẽ dắt em ra hiên nhà, chỉ cho em những chú chim đang đậu trên cành cây khẳng khiu, hay những bông tuyết cuối cùng còn đọng lại trên mái nhà đang tan chảy dưới nắng. Rhyder luôn lắng nghe một cách chăm chú, đôi mắt em mở to như muốn thu trọn cả thế giới vào trong đó. Đôi khi, em khẽ "Ưm... ưm!" một tiếng, như một câu hỏi thắc mắc, và tôi sẽ kiên nhẫn giải thích cho em bằng lời nói, bằng cử chỉ, và bằng cả tấm lòng.

Đức Duy của ngày xưa, một kiến trúc sư trầm tính và có phần khép kín, giờ đây lại trở thành một người thầy tận tâm, một người bạn đồng hành dịu dàng. Tôi dành hàng giờ liền để đọc sách cho Rhyder nghe, từ những câu chuyện cổ tích đơn giản đến những cuốn sách về thực vật học, địa lý, hay thậm chí là thiên văn. Tôi không chắc em hiểu được bao nhiêu, nhưng tôi tin rằng những từ ngữ, những hình ảnh ấy đang gieo mầm vào tâm trí thuần khiết của em, dần hình thành nên một thế giới quan. Rhyder sẽ nằm cuộn tròn bên cạnh tôi trên chiếc sofa, đầu tựa vào vai tôi, đôi cánh khẽ rung lên khi tôi đọc đến những đoạn miêu tả vẻ đẹp của thiên nhiên hay sự bao la của vũ trụ. Em đặc biệt thích những trang sách có hình ảnh các loài hoa, hay những cánh đồng rộng lớn phủ đầy màu sắc. Ánh mắt em sẽ sáng rực lên, và em sẽ đưa ngón tay nhỏ nhắn của mình chạm nhẹ vào hình ảnh, rồi khẽ "Ưm... ưm!" một cách đầy khao khát.
Chính những khoảnh khắc đó đã khơi dậy trong tôi một ý nghĩ: tôi phải đưa Rhyder ra ngoài, cho em tận mắt nhìn thấy thế giới mà em đang khao khát. Mùa đông đã dần nhường chỗ cho những dấu hiệu đầu tiên của mùa xuân. Tuyết đã tan gần hết, chỉ còn lấm tấm vài vệt trắng trên những đỉnh núi xa xăm. Nắng bắt đầu hửng ấm hơn, và tôi có thể cảm nhận được một sự sống mới đang cựa mình trong lòng đất.

| Khám Phá Cánh Đồng Hoa

Một buổi sáng đẹp trời, khi ánh nắng vàng ươm tràn ngập khắp căn phòng, tôi quyết định thực hiện ý định của mình. Tôi chuẩn bị một giỏ đồ nhỏ với chút đồ ăn nhẹ, nước uống, và một tấm chăn mỏng. Rhyder, cảm nhận được sự khác biệt trong không khí, khẽ "Ưm... ưm!" đầy tò mò khi thấy tôi chuẩn bị đồ đạc. Ánh mắt em long lanh, chờ đợi một điều gì đó đặc biệt.

:"Chúng ta sẽ đi ra ngoài." tôi khẽ nói.

vuốt nhẹ mái tóc trắng của em.

:"Đi đến một nơi rất đẹp."

Rhyder khẽ "Ưm!" một tiếng rõ ràng, đôi mắt em ánh lên vẻ phấn khích. Đôi cánh phía sau lưng em cũng khẽ rung động nhẹ nhàng, như thể đang háo hức muốn bay.

Tôi giúp em mặc chiếc áo khoác lông dày nhất của tôi, giờ đây đã trở nên vừa vặn hơn một chút với thân hình mảnh khảnh của em sau những ngày được tôi chăm sóc. Tôi vẫn phải chú ý đến đôi cánh của em, đảm bảo chúng được thoải mái dưới lớp áo. Chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi căn nhà, hít thở không khí trong lành của buổi sáng mùa xuân.

Con đường nhỏ dẫn ra khỏi thị trấn đã bớt trơn trượt hơn. Hai bên đường, những chồi non xanh biếc đã bắt đầu nhú lên từ lòng đất ẩm ướt. Tôi nắm chặt tay Rhyder, từng bước đi chậm rãi để em có thể ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Rhyder không ngừng "Ưm... ưm!" biểu lộ sự ngạc nhiên và thích thú trước mỗi cảnh vật mới. Em chạm tay vào những giọt sương còn đọng trên lá cây, ngắm nhìn những chú bướm đầu tiên của mùa xuân đang bay lượn. Tôi giải thích cho em về từng thứ, về màu xanh của lá, về sự nhẹ nhàng của gió, về tiếng chim hót líu lo trên cành.

Sau khoảng một giờ đi bộ, chúng tôi đến một nơi mà tôi gọi là "thiên đường nhỏ của mình" một cánh đồng hoa dại rộng lớn ẩn mình sau một ngọn đồi nhỏ. Bình thường, tôi hay đến đây để tìm kiếm sự bình yên, hoặc để vẽ phác thảo. Nhưng hôm nay, nơi đây mang một vẻ đẹp hoàn toàn khác dưới ánh mắt của Rhyder.

Ngay khi chúng tôi rẽ qua ngọn đồi, một cảnh tượng tuyệt đẹp hiện ra trước mắt. Cánh đồng trải dài bất tận, được phủ kín bởi hàng ngàn, hàng vạn bông hoa dại đủ màu sắc: đỏ rực của anh túc, vàng tươi của bồ công anh, tím biếc của violet, và cả những đóa hoa trắng tinh khôi không tên. Chúng đung đưa nhẹ nhàng trong gió xuân, tạo nên một bức tranh sống động, rực rỡ như một tấm thảm lụa khổng lồ. Mùi hương ngọt ngào của hoa cỏ lan tỏa trong không khí, dịu nhẹ và dễ chịu.

Rhyder đứng sững sờ. Đôi mắt em mở to đến cực điểm, ánh lên vẻ kinh ngạc và mê hoặc. Em khẽ "Ưm... ưm... ưm!!!" một chuỗi âm thanh đầy phấn khích, rồi buông tay tôi, chạy vụt vào giữa cánh đồng. Đôi cánh của em, dù bị che dưới lớp áo khoác, vẫn khẽ động đậy mạnh mẽ, như thể đang khao khát được vươn mình bay lên giữa biển hoa.

Tôi mỉm cười, đi theo em. Rhyder lao vào giữa những bông hoa, đôi tay nhỏ bé của em chạm nhẹ vào từng cánh hoa mềm mại, ngón tay em lướt trên những chiếc lá xanh mướt. Em cúi xuống ngửi những bông hoa, đôi khi còn khẽ "Ưm... ưm!" một tiếng đầy say mê. Tôi thấy em hái một bông hoa dại màu tím biếc, đưa lên ngắm nghía, rồi đưa cho tôi, ánh mắt em lấp lánh như muốn nói: "Đẹp quá!"

Tôi nhận lấy bông hoa, khẽ đặt lên mái tóc trắng của em.

:"Đẹp lắm, Rhyder. Em cũng đẹp như những bông hoa này vậy."

Rhyder khẽ "Ưm..." một tiếng, rồi nở một nụ cười rạng rỡ, thuần khiết. Nụ cười ấy có sức mạnh xua tan mọi mệt mỏi, mọi lo lắng trong lòng tôi.

Chúng tôi dành cả buổi sáng ở cánh đồng hoa. Tôi nằm dài trên tấm chăn mỏng, ngắm nhìn Rhyder chạy nhảy giữa những bông hoa. Em không ngừng khám phá, không ngừng ngạc nhiên trước từng điều nhỏ bé của thế giới này. Em đuổi theo những chú bướm nhiều màu sắc, khẽ cười khúc khích khi chúng lượn vòng quanh đầu em. Em ngồi xuống, nhìn ngắm một chú kiến đang tha mồi, đôi mắt em đầy sự tò mò.

Tôi đã kể cho em nghe về vòng đời của hoa, về cách hạt giống nảy mầm, về cách ong bướm giúp hoa thụ phấn. Tôi thậm chí còn hái một bông hoa, nhẹ nhàng tách từng cánh ra, cho em thấy cấu trúc bên trong của nó. Rhyder nhìn tôi, đôi mắt em đầy sự ngưỡng mộ và thấu hiểu. Tôi biết, em đang học hỏi rất nhanh.

:"Em có thấy vui không, Rhyder?"
tôi hỏi, đưa tay vuốt nhẹ má em.

Em nhìn tôi, ánh mắt em sáng bừng lên. Rhyder khẽ "Ưm!!! Ưm! Ưm!" một chuỗi âm thanh đầy phấn khích, rồi đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên, chạm vào bàn tay tôi, siết nhẹ. Một lời khẳng định không cần ngôn ngữ, một sự gắn kết sâu sắc hơn vạn lời nói.
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-

Khi mặt trời bắt đầu ngả về phía tây, tôi nhận ra đôi cánh của Rhyder, dù được che chắn, vẫn khẽ rung động một cách yếu ớt hơn so với lúc sáng. Sắc vàng trên đôi cánh của em dường như cũng đậm hơn một chút. Một cảm giác lo lắng len lỏi trong lòng tôi. Dù em đang vui vẻ, nhưng tôi biết, bản chất thiên thần của em không thể hoàn toàn hòa hợp với thế giới con người này. Mỗi khoảnh khắc em tồn tại ở đây đều là một sự tiêu hao vô hình.

Tôi nhẹ nhàng kéo Rhyder lại gần, đặt em ngồi vào lòng mình. Tôi ôm chặt em, dùng hơi ấm từ cơ thể mình để sưởi ấm em. Rhyder rúc sâu vào vòng tay tôi, đôi mắt em nhắm nghiền lại. Em đã mệt.

:"Chúng ta về nhà thôi, Rhyder,"
tôi khẽ thì thầm.

:"Em cần nghỉ ngơi."

Em khẽ "Ưm..." một tiếng yếu ớt, rồi gật đầu. Tôi bế em lên, cảm nhận được sự nặng hơn một chút so với những ngày đầu, nhưng vẫn nhẹ bẫng. Trên đường về, tôi ôm chặt em trong vòng tay, đi bộ thật chậm rãi, để em có thể ngủ thiếp đi. Hơi thở đều đều của em phả vào cổ tôi, mang theo mùi hương của hoa dại và sự thuần khiết. Tôi ngắm nhìn khuôn mặt em, một sự dịu dàng vô bờ bến dâng lên trong lòng. Tôi muốn giữ mãi khoảnh khắc này, khoảnh khắc mà em hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào tôi.

Khi về đến nhà, tôi nhẹ nhàng đặt Rhyder lên giường. Tôi cẩn thận cởi áo khoác cho em, rồi kéo chăn đắp kín. Tôi ngồi bên cạnh em một lúc lâu, ngắm nhìn em ngủ. Tôi đưa tay khẽ vuốt ve đôi cánh của em, cảm nhận sự mềm mại và một chút lạnh lẽo toát ra từ chúng. Một nỗi lo lắng âm ỉ lại dấy lên. Tôi biết mình không thể cứ để em tiêu hao dần như thế này. Tôi phải tìm hiểu nhiều hơn, phải tìm cách để giúp em.

Đêm đó, tôi không thể ngủ được. Tôi ngồi dậy, lấy ra cuốn sách cũ mà tôi đã tìm thấy vài ngày trước ở một cửa hàng sách cũ trong thị trấn. Đó là một cuốn sách về những truyền thuyết cổ xưa, những câu chuyện về các sinh vật huyền bí. Tôi đã đọc qua nó, nhưng chưa bao giờ thực sự tin vào những điều được viết trong đó. Nhưng giờ đây, với Rhyder, mọi thứ đều trở nên có thể.

Tôi lật từng trang sách, tìm kiếm những thông tin về thiên thần. Cuốn sách miêu tả thiên thần là những sinh vật thuần khiết, được sinh ra từ ánh sáng và có đôi cánh tuyệt đẹp. Chúng sống ở một cõi khác, một nơi không thuộc về thế giới con người. Và điều quan trọng nhất, cuốn sách ghi rằng:

"Một thiên thần rời bỏ cõi linh thiêng để đến với thế giới phàm tục sẽ dần mất đi sinh lực, giống như một bông hoa bị cắt rời khỏi rễ. Trừ khi tìm thấy một sự kết nối đủ mạnh để neo giữ linh hồn, hoặc quay trở về nơi thuộc về mình, bằng không, sự tồn tại của họ sẽ dần mờ nhạt, tan biến vào hư không."

Trái tim tôi thắt lại. "Tan biến vào hư không." Những từ ngữ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi như một lời nguyền rủa. Tôi nhìn sang phòng ngủ, nơi Rhyder đang say ngủ. Tôi không thể để điều đó xảy ra. Tôi không thể mất em.

Tôi tiếp tục đọc, cố gắng tìm kiếm bất kỳ tia hy vọng nào. Cuốn sách cũng nhắc đến "sự chuyển hóa" một quá trình đau đớn mà một thiên thần có thể trải qua để từ bỏ đôi cánh và trở thành con người, nhưng quá trình này cực kỳ hiếm hoi và tiềm ẩn nhiều rủi ro.

"Chỉ có tình yêu thương thuần khiết và sự hy sinh tột cùng mới có thể là cầu nối cho sự chuyển hóa đó."
cuốn sách ghi.

Tình yêu thương thuần khiết. Tình yêu. Tôi nhìn lại đôi tay mình, rồi nhìn vào phòng ngủ. Tôi đã yêu Rhyder mất rồi. Không phải một tình yêu nam nữ thông thường, mà là một thứ tình cảm sâu sắc hơn, bao dung hơn. Tôi yêu sự thuần khiết của em, yêu sự ngây thơ của em, yêu cả sự mong manh và đôi cánh tuyệt đẹp của em. Tình yêu của tôi, liệu có đủ mạnh để là "cầu nối" cho em không?
Nỗi sợ hãi và hy vọng đan xen trong lòng tôi. Tôi biết mình phải làm gì. Tôi phải bảo vệ Rhyder, dù cho cái giá phải trả là gì đi chăng nữa. Tôi sẽ tìm hiểu mọi cách để giúp em tồn tại, để em không phải tan biến.

Tôi khép cuốn sách lại, đôi mắt nhìn ra bầu trời đêm vẫn còn lấm tấm vài hạt tuyết cuối mùa. Lời hứa của tôi với Rhyder không chỉ là lời hứa của một người bảo vệ, mà còn là lời hứa của một người yêu. Một lời hứa với cả thế gian này, rằng tôi sẽ không để thiên thần của tôi biến mất. Tôi sẽ chiến đấu cho sự tồn tại của em, dù đó là một cuộc chiến không có hồi kết.

.

Sáng hôm sau, khi Rhyder thức dậy, tôi đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Em bước ra khỏi phòng, đôi mắt vẫn trong veo và tràn đầy tin tưởng. Tôi nhìn em, một nụ cười dịu dàng nở trên môi.

:"Chào buổi sáng, Rhyder." tôi nói.

:"Hôm nay, chúng ta sẽ học một điều mới nhé."

Rhyder khẽ "Ưm... ưm!" đầy tò mò.

:"Hôm nay, anh sẽ dạy em cách tự chăm sóc bản thân." tôi nói.

:"Và anh sẽ luôn ở bên em, giúp đỡ em, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa."

Rhyder nhìn tôi, ánh mắt em long lanh. Em không hiểu hết mọi lời tôi nói, nhưng tôi tin rằng, em đã cảm nhận được sự dịu dàng, sự kiên định và tình yêu thương vô bờ bến trong giọng nói và ánh mắt của tôi. Em khẽ "Ưm... ưm!" một tiếng, rồi tiến lại gần, khẽ dựa đầu vào vai tôi, một cử chỉ đầy tin tưởng và thân thuộc.
Và tôi biết, đó là đủ. Ít nhất là cho bây giờ.

_____________________

- ựa😭
- dỡ hong dạ? 😔.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz