ÁM ĐỘ (Âm Thầm Vượt Qua) [edit] - Lộng Giản Tiểu Hào
Chương 39
Editor: Gấu GầyChuông cửa chỉ reo một tiếng, cửa đã mở.Sau cánh cửa là khuôn mặt tươi cười của Lâm Hữu Phỉ: "Đợi hai người nửa ngày rồi."Thẩm Thính thầm nghĩ, xem ra bó hoa này, cũng cần gấp lắm đây.Lâm Hữu Phỉ mặc một bộ đồ ở nhà màu xanh đậm, eo còn thắt một chiếc tạp dề hình hoạt hình. Cách ăn mặc này khiến Sở Hoài Nam đã quen biết anh ta từ lâu cũng phải mở mang tầm mắt."Hai người định ăn trưa ở nhà à?"Tuy mơ hồ biết rằng, trong mối quan hệ với Lộ Tinh Hà, Lâm Hữu Phỉ đã hy sinh khá nhiều. Nhưng đột nhiên thấy bộ dạng đảm đang này của anh ta, Sở Hoài Nam khá ngạc nhiên. Liếc nhìn chiếc tạp dề hoạt hình dính chút dầu mỡ, hắn cười nhìn người bạn đã hóa thân thành ông chồng nội trợ, trêu chọc: "Ái chà, đang đại khai sát giới đấy à?""Tinh Hà quanh năm suốt tháng đều ăn ngoài. Hôm nay là ngày đặc biệt, lại hiếm khi em ấy có thời gian rảnh, nên ăn bữa cơm nhà."Mùi canh thơm nồng nặc khắp nhà, cộng thêm bộ dạng này của Lâm Hữu Phỉ, Thẩm Thính không khỏi nhớ đến món trứng Benedict sáng nay.Xem ra, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, ở một mức độ nào đó vẫn rất có lý. Ít nhất, về tài nấu nướng, Sở Hoài Nam và Lâm Hữu Phỉ quả thực có điểm tương đồng."Chào cậu Tống, lại gặp nhau rồi." Lâm Hữu Phỉ tươi cười chào y, thấy tay y đang ôm hoa, quay đầu vào trong nhà hơi cao giọng: "Tinh Hà, bó hoa quản gia giao nhầm, phiền em mang ra đây giúp anh."Người đáp lời chính là Lộ Tinh Hà, người đã nghe danh từ lâu nhưng chưa gặp mặt.Khuôn mặt này, Thẩm Thính biết, gần đây thường xuyên xuất hiện trong quảng cáo sau chương trình thời sự, khá nổi tiếng. Người thật gầy hơn trên TV một chút, ngũ quan cũng sâu và tinh xảo hơn.Lộ Tinh Hà ngoài đời rất cao và trắng, trong mắt toát ra vẻ lạnh lùng không màng thế sự. Mái tóc màu hạt dẻ sẫm bồng bềnh, rẽ ngôi trước trán, để lộ vầng trán đầy đặn.Cậu ta đưa bó hoa tulip màu tím nhạt trong tay cho Sở Hoài Nam, rồi nhận lấy bó cẩm chướng màu xanh lam mà Thẩm Thính đang ôm.Vì không quen biết Thẩm Thính, nên cậu ta chỉ nói một câu "Cảm ơn Sở tổng".Khi cảm ơn, giọng hơi khàn, có lẽ là bị cảm, thỉnh thoảng còn đè giọng ho mấy tiếng. Lâm Hữu Phỉ lập tức đưa cốc nước, cậu ta lại cảm ơn, cầm cốc nước ngửa cổ uống một ngụm nhỏ.Lúc này Thẩm Thính mới phát hiện, đuôi mày của Lộ Tinh Hà thiếu một mảng nhỏ, là kiểu lông mày đứt đang khá thịnh hành, thể hiện cá tính.Vết đứt này khiến khuôn mặt vốn đã hơi lạnh lùng của cậu ta càng trở nên xa cách hơn. Cậu ta đứng đó, khí chất lạnh lùng như một người bị đóng băng, hơn nữa còn là loại đóng băng từ trong ra ngoài, ngay cả đỉnh đầu cũng toát ra từng luồng khí lạnh. Hoàn toàn không có vẻ trẻ trung, năng động như trên màn ảnh."Sao còn khách sáo thế? Cậu cứ gọi tôi là Hoài Nam như Hữu Phỉ đi."Lộ Tinh Hà cười gượng gạo, lộ rõ vẻ miễn cưỡng.Người này thật kỳ lạ. Thẩm Thính rũ mắt, lại phát hiện trên cổ tay đối phương có một sợi dây chun màu đen nhỏ.Tóc có dài đâu mà đeo dây chun làm gì?Đôi mắt và bệnh nghề nghiệp của một cảnh sát hình sự khiến Thẩm Thính luôn vô thức tổng kết và phân tích mọi người và mọi vật mà mình nhìn thấy.Y không theo đuổi thần tượng, gặp ngôi sao ngoài đời, ngoài một thoáng tò mò ra thì không có cảm xúc gì.Nếu đổi lại là Phan Tiểu Trúc, người đang chết mê chết mệt cặp đôi này, nhìn thấy cảnh Lâm Hữu Phỉ nhanh như chớp đưa cốc nước cho Lộ Tinh Hà đang ho, chắc là cô ấy sẽ phấn khích đến mức huyết áp tăng vọt lên 180, biểu diễn cho mọi người xem màn "chết ngay tại chỗ".Bó hoa tulip mà Sở Hoài Nam mua, bên ngoài là một lớp giấy Paris màu be nhạt, bên trong để lộ những góc nhọn không đều của giấy sáp trong suốt, phần cuống hoa màu xanh đậm còn được bọc một lớp giấy lụa mềm mại nhẹ nhàng.Lớp giấy màu trắng nhạt mộng mơ làm nổi bật những bông hoa tươi tắn rực rỡ, vừa dịu dàng vừa bí ẩn, như một cô dâu sắp cưới đang che mạng.Kiểu dáng của cả bó hoa quả thực đã được đầu tư công phu, cực kỳ có tính thẩm mỹ nghệ thuật.Nhưng Thẩm Thính không phải là người lãng mạn. Y trước nay vẫn luôn thẳng thắn cho rằng, việc tặng hoa, chỉ cần tặng một bông bày tỏ tấm lòng là được rồi, những người sẵn sàng lãng phí tiền mua cả đống hoa có lẽ đều có bệnh.Còn như Sở Hoài Nam, không hiểu sao lại tặng cho y mấy bó hoa khổng lồ liên tiếp, càng thuộc loại bệnh nặng khó chữa.Sau khi ra khỏi nhà Lâm Hữu Phỉ, Sở Hoài Nam "bệnh nặng khó chữa" và Thẩm Thính đứng song song trong hành lang, dùng ánh mắt thúc giục y mở tấm thiệp được kẹp bằng kẹp hình trái tim bên cạnh cánh hoa.Đã từng chứng kiến khả năng nói lời ngon ngọt cấp mười của tên tư bản này, Thẩm Thính hít một hơi thật sâu rồi mới mở tấm thiệp.Dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng khi nhìn thấy nội dung y vẫn chấn động.Phía trên tấm thiệp có ghi ý nghĩa của hoa tulip: [Lời tỏ tình, lời chúc phúc vĩnh cửu].Và bên dưới là nét chữ mang đậm phong cách của Sở Hoài Nam, nét bút phóng khoáng mạnh mẽ, nhưng ở những chỗ chuyển nét lại toát ra vẻ dịu dàng kín đáo.[Gửi Biển Thương Hải của tôi,Từng qua Thương Hải, màng chi nước,
Đã đến Vu Sơn, chẳng thiết mây.*Ký tên: Mây Vu Sơn của em]*Hai câu thơ nổi tiếng này nằm trong bài thơ Ly Tứ Kỳ 4, tức là bài thứ tư trong chùm thơ "Nỗi Lòng Ly Biệt" của nhà thơ Nguyên Chẩn đời Đường.曾經滄海難為水,
除卻巫山不是雲。
取次花叢懶回顧,
半緣修道半緣君。Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,
Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.Dịch nghĩa:
Ai từng qua Thương Hải, khó còn gì đáng gọi là nước,
Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.
Dần dà khóm hoa cũng lười ngó ngàng tới,
Một nửa duyên kiếp của ta cho tu đạo, một nửa là cho người.Thẩm Thính ôm hoa, đứng ngây người tại chỗ ba giây. Hồi đi học, môn văn của y khá tốt, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, một bài thơ tình như thế lại có thể được tách ra, trở thành một chữ ký ẩn chứa lời tỏ tình.Cũng, cũng khá là sáng tạo.Sở Hoài Nam như thể đang khoe công mà dựa sát vào, nghiêng mặt, hơi thở ấm nóng phả vào vùng cổ nhạy cảm của y: "Lễ tình nhân, em muốn trải qua thế nào?"– Lễ tình nhân phải trải qua thế nào?Thẩm Thính chưa bao giờ trải qua lễ tình nhân, hơn nữa là một thanh niên tốt luôn tuân theo sự chỉ đạo của Đảng. Y biết rằng bây giờ cấp trên không ủng hộ mọi người tụ tập ăn mừng các ngày lễ phương Tây. Lễ Thất Tịch truyền thống, đó mới là ngày lễ tình nhân chính thống của Trung Quốc.Sở Hoài Nam không biết y đang thầm đánh giá. Hắn hài lòng nhìn người trước mặt tuy nét mặt bình tĩnh nhưng sắc đỏ đã lan từ vành tai tới tận cổ. Hắn lùi lại một bước, đôi mắt sáng ngời lộ ra ý cười sâu xa: "Tôi muốn đi xem phim."Bầu không khí của rạp chiếu phim thích hợp nhất cho những cặp đôi chưa xác định quan hệ, vẫn còn đang trong giai đoạn thăm dò lẫn nhau.Vậy thì đi thôi. Thẩm Thính không biết Sở Hoài Nam đang có ý đồ gì. Hồi đại học y cũng thường xem phim, thường là do trường tổ chức, chỉ riêng bộ phim "Tiêu Dụ Lộc" sản xuất những năm 90, y đã xem đến năm sáu lần, thậm chí còn viết ba bài cảm nhận sau khi xem.Sở Hoài Nam muốn đi xem phim, dù sao cũng tốt hơn là muốn đi khách sạn, hay ở nhà giở trò lưu manh.Hơn nữa, trong rạp chiếu phim cũng đông người, y còn có thể mua một chai nước khoáng để làm dịu đôi môi và cái lưỡi đã khô khốc của mình. Tóm lại, đằng nào cũng không thiệt.Hai người cùng nhau ăn trưa, rồi chọn một rạp chiếu phim gần đó.Đúng vào thứ bảy, bãi đậu xe dưới trung tâm thương mại đã chật kín.Lúc này chỉ còn mười phút nữa là đến giờ chiếu phim, muốn tìm được chỗ trống trong thời gian ngắn như vậy e là hơi khó. Nhưng Thẩm Thính cũng không vội, dù sao y cũng không phải đến đây để xem phim thật, chủ yếu là để theo dõi tên tư bản luôn tự ý hành động này. Để phòng trường hợp không để ý, lại để hắn ra tay trước cảnh sát.Dù sao thì, bây giờ đã cơ bản xác định Lý Tống Nguyên chính là nghi phạm. Bất kể tên tư bản này là trung hay gian, là địch hay bạn, dù hắn có là Iron Man đi chăng nữa, thì với tư cách là một cảnh sát, Thẩm Thính cũng không thể để một công dân bình thường, một mình đối mặt với tên sát nhân hung ác.Sở Hoài Nam hoàn toàn không bị vấn đề tìm chỗ đỗ xe làm phiền. Hắn quen đường quen lối lượn qua từng hàng xe đỗ ngay ngắn. Một cú lùi xe, đỗ vào chỗ có ghi VIP ONLY.Bên cạnh chỗ đỗ xe dành riêng cho khách VIP, có hai dải lụa đỏ ngăn cách, ở phía sau xe còn có một cái nơ lớn được thắt bằng ruy băng đỏ.Đậu xe thôi mà, làm như trạng nguyên diễu phố thời xưa vậy! Đúng là đám tư bản mục nát chuyên dùng đặc quyền!Thẩm Thính không cho là đúng mà xuống xe, phát hiện chỗ đậu xe này nằm ngay trước cửa chính của trung tâm thương mại, ngay cả thang máy đối diện cũng là thang máy dành riêng cho VIP.Cuối cùng y cũng hiểu, tại sao Từ Khải lại nói người bình thường muốn gặp Sở Hoài Nam một lần còn khó hơn lên trời. Hóa ra tên tư bản đáng ghét này ngày nào cũng đi cửa sau, thích làm những việc khác người, xem phim hay đậu xe cũng không quên tách mình khỏi quần chúng, đứng trên quần chúng!Trong tầm mắt, Sở Hoài Nam tao nhã xắn tay áo sơ mi sẫm màu lên đến khuỷu tay, trên cánh tay hắn là một chiếc áo khoác được là phẳng phiu.Bên ngoài đạo mạo! Bên trong cầm thú! Thẩm Thính thầm bình luận.Lúc mua vé, cô bé ở quầy thu ngân cứ cười tủm tỉm, thỉnh thoảng lén nhìn qua, vừa nhìn thấy hai anh đẹp trai như ngôi sao điện ảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đến đỏ bừng.Thấy phim sắp chiếu rồi mà vé mãi không in ra. Thẩm Thính hơi nhíu mày, đầu ngón tay gõ cộc cộc lên vỏ nhựa của máy tính tiền: "Này, nhìn gì mà nhìn? Bọn tôi mua vé đôi thì phạm pháp à!"Mặt cô bé càng đỏ hơn, nụ cười trên khóe môi lập tức nở rộng, miệng sắp ngoác đến tận mang tai: "Không phạm pháp, không phạm pháp, em, em muốn nói, em sẽ mãi mãi ủng hộ hai người!" Nói xong, cô bé luống cuống in vé, còn tặng thêm một "combo tác chiến tình yêu" – một thùng bắp rang bơ lớn, cộng thêm hai lon Coca.Lúc đưa vé và đồ ăn qua, cô bé kích động đến mức đầu ngón tay cũng run rẩy: "Combo này là em tặng riêng cho hai anh, hy vọng hai anh một đời an ổn, năm tháng êm đềm!"– Sao em không nói là răng long đầu bạc luôn đi?Vẻ mặt của cô bé khiến Thẩm Thính cảm thấy ruột gan thắt lại. Thật không thể trách y không tìm được bạn gái, y hoàn toàn không hiểu nổi mấy cô bé bây giờ trong đầu đang nghĩ cái gì nữa!Vừa tức vừa buồn cười, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lưu manh vô lại, y duỗi hai ngón tay, đẩy một lon Coca vào tay cô bé: "Đổi cho tôi một chai nước khoáng!"Y liếm đôi môi khô khốc, rồi giơ tay lên huých huých Sở Hoài Nam đang đứng bên cạnh chỉ biết cười: "Ngây ra đó làm gì, trả tiền đi!""Không cần, không cần! Tiền vé vừa nãy đã trả rồi, bắp rang bơ này là em tặng hai anh—""Em gái nhỏ, cái anh này ấy, chẳng có gì khác ngoài tiền đâu. Ý tốt của em anh xin nhận, còn tiền thì phải để anh ấy trả. Hôm nay là ngày đặc biệt, anh cũng chỉ ăn bắp rang bơ do anh ấy mua thôi." Nói xong còn nháy mắt một cái, thầm nghĩ, tuyệt đối không thể để giai cấp tư sản mục nát sống sung sướng này chiếm nửa xu của dân lao động!Y chỉ đơn thuần là muốn bảo vệ thành quả lao động của giai cấp vô sản, tiến hành một cuộc cách mạng vinh quang chống lại chủ nghĩa tư bản.Nhưng hai người ngoài cuộc cách mạng lại hiểu lầm ý y.Nghe lời y nói, ánh mắt của Sở Hoài Nam nhìn sang lập tức nóng hơn vài phần.Còn cô bé thu ngân kia thì kích động đến mức muốn trào nước mắt, luôn miệng nói: "Được, được, là em suy nghĩ không chu đáo." Bàn tay cầm máy quét mã vì vui sướng mà run rẩy, quét mấy lần mới quét được mã thanh toán của Sở Hoài Nam.Sở Hoài Nam đưa tay ôm lấy thùng bắp rang bơ, rồi lấy vé, lịch sự cảm ơn một tiếng. Hắn liếc nhìn tấm vé, tay trái đang rảnh rỗi đặt hờ lên eo Thẩm Thính, ghé tai nói: "Phòng số năm."Dưới ánh mắt vui vẻ của cô bé thu ngân, hai người sánh bước bên nhau vào phòng chiếu phim, trên nền nhạc "Vì Tình Yêu" đang phát trong rạp.Thẩm Thính đã tám trăm năm không vào rạp chiếu phim, lần cuối cùng vào rạp là để bắt giữ một nghi phạm liên quan đến tội phạm ma túy. Nhân lúc đối phương đang ôm bạn gái vui vẻ xem phim, Thẩm Thính và đồng đội từ trên trời giáng xuống, dùng một đôi còng tay sáng loáng, thêm vào trải nghiệm xem phim ấm cúng của hắn ta một chút kịch tính của phân cảnh cảnh sát và tội phạm được diễn ra trực tiếp.Lúc đó đang chiếu phim gì nhỉ? Cái phim do ông đầu trọc mập mạp tự biên tự diễn, à, hình như là "Tôi Không Phải Dược Thần".Để chờ thời cơ, lúc đó y còn xem được nửa bộ phim trong rạp, tiếc là không xem hết được. Y vẫn luôn muốn biết kết cục, kết quả là bận rộn quá lại quên mất.Đến bây giờ vẫn còn đang mắc kẹt ở đoạn đại diện của hãng dược chính hãng báo cảnh sát điều tra nguồn gốc thuốc giả.Chậc, đúng là bọn tư bản hám lợi.Nghĩ vậy, y lại không khỏi liếc nhìn Sở Hoài Nam, đại diện của giai cấp tư bản trong thực tế đang ngồi bên cạnh mình.Nhìn từ góc độ này, sống mũi của Sở Hoài Nam rất cao, đường nét khuôn mặt như núi non trùng điệp, đường viền quai hàm mượt mà. Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối của màn hình lớn, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên thần sắc ngưng đọng, lông mày hơi nhíu lại, giống như một bức tượng đang chìm vào suy tư.Điện thoại của Thẩm Thính rung lên hai tiếng trong túi quần, là đồng đội gửi tin nhắn cho y. Cẩn thận liếc nhìn người ngồi cùng, y bình thản trượt mở điện thoại.Trần Thông dùng vài câu ngắn gọn súc tích để truyền đạt tiến triển mới nhất của cuộc điều tra.– Chiều nay, cảnh sát đã niêm phong dụng cụ nấu nướng của quán thịt luộc dùng để nấu những miếng thịt do Lý Tống Nguyên cung cấp, đồng thời điều tra một vài địa điểm mà hắn có thể đã gây án, nhưng vẫn không thu được gì.Hiện trường gây án rốt cuộc ở đâu? Thẩm Thính khẽ nhíu mày.Và lúc này, Sở Hoài Nam cũng đang chìm vào suy tư về vấn đề này.Để giảm khả năng Lý Tống Nguyên sợ tội bỏ trốn, người của hắn cũng đã thay xe liên tục theo dõi Lý Tống Nguyên cả ngày. Nhưng cho đến nay, vẫn chưa có ai báo cho hắn biết cảnh sát đã bắt giữ Lý Tống Nguyên.Điều này cho thấy, cảnh sát vẫn chưa tìm được bằng chứng trực tiếp cho thấy Lý Tống Nguyên có liên quan đến vụ án.Còn Sở Hoài Nam xem cả buổi sáng cũng không phát hiện ra Lý Tống Nguyên có bất kỳ điểm dừng chân đáng ngờ nào khác trong quá trình giao hàng từ camera giám sát.Hai camera giám sát gần nhà Trần Phong đều ở trạng thái không hoạt động khi xảy ra chuyện, vì vậy cũng không quay được hành tung của Lý Tống Nguyên ở gần nhà nạn nhân.Điện thoại của Thẩm Thính lại rung lên một cái không tiếng động, y liếc nhìn, rồi lại thản nhiên nhét điện thoại vào túi quần, nhưng trong lòng lại dậy sóng.Đây là một tin xấu. – Vừa rồi, Lý Tống Nguyên đã nhận một cuộc điện thoại trong lúc lái xe, sau đó bỗng dưng thay đổi lộ trình. Gã chẳng những không đi theo lộ trình làm việc đã định đến địa điểm giao hàng tiếp theo, mà còn đột ngột quay đầu, lái chiếc xe tải lớn đang bị hạn chế lưu thông hôm nay lên đường cao tốc đông đúc.May mà, vài phút sau, Trần Thông lại gửi tin nhắn, nói rằng cấp trên đã phê duyệt lệnh bắt giữ. Đội cảnh sát hình sự đã nhanh chóng phối hợp với sở cảnh sát giao thông, tiến hành vây bắt Lý Tống Nguyên đang cố gắng bỏ trốn.Ánh mắt của Thẩm Thính quay trở lại màn hình phim, nhưng trong đầu lại đang nhanh chóng phân tích tình tiết vụ án. Lý Tống Nguyên vẫn luôn tỏ ra khá bình thường, sao lại đột nhiên quyết định bỏ trốn? Ngoài ra, gã rốt cuộc đã giết người ở đâu?Trong đầu lặp đi lặp lại những đoạn video về quỹ đạo hành trình đã xem trong phòng làm việc của Sở Hoài Nam sáng nay. Toàn bộ thành phố Giang Hỗ trong đầu Thẩm Thính, người có khả năng định hướng tốt, tự động nén lại thành một bản đồ nhìn từ trên xuống có chi tiết và tổng quát. Còn chiếc xe đông lạnh được cải tạo từ chiếc Iveco thì biến thành một chấm nhỏ màu xanh lam nhấp nháy trên bản đồ.Khoan đã, xe tải! Trong khoảnh khắc lóe lên như xẹt điện, y đã gỡ ra được một sợi chỉ rõ ràng từ dòng suy nghĩ rối như tơ vò. Theo dòng suy nghĩ này, chiếc xe đông lạnh kia lập tức trở nên vô cùng đáng ngờ!Bàn tay trái đặt trên đầu gối của Thẩm Thính từ từ nắm lại. Sau đó, mu bàn tay bị một bàn tay ấm áp khác che phủ, y nhanh chóng quay đầu, nhíu mày nhìn Sở Hoài Nam đột nhiên đưa tay nắm lấy tay mình.Trong đôi mắt đào hoa sáng ngời phản chiếu ánh sáng yếu ớt của phòng chiếu, ẩn hiện sự phấn khích của sư tử khi săn mồi. Động tác nhỏ liếm môi trên của Sở Hoài Nam bị làm chậm lại gấp mấy lần trong mắt Thẩm Thính: "Nếu, hiện trường gây án di động thì sao?"Giọng hắn rất nhẹ, nhưng đủ để khiến Thẩm Thính dựng tóc gáy, theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, cảm thấy bị xâm phạm. Người này và y có một sự ăn ý đến mức gần như kỳ lạ.Nếu là kẻ thù thì sao? Y cúi đầu nhìn bàn tay bị đối phương nắm chặt trong lòng bàn tay, như thể những ngón tay thon dài dẻo dai kia đang nắm giữ mạng sống của mình.—----Gấu Gầy: up trễ nhưng vẫn đủ 6 chương. À, mấy bà phải nhớ là lúc này Thẩm Thính đang giả làm Tống Từ, chơi toàn với đám tư bản xấu ăn chơi phóng túng nên ẻm có cái nhìn tiêu cực về "tư bản" rất phiến diện nhé, hơn nữa ẻm nghĩ mình trai thẳng nên có xu hướng bài xích Sở Hoài Nam. Song cái nhìn của Thẩm Thính đối với Sở Hoài Nam dần dà vẫn có sự thay đổi, ví dụ như trước đó ẻm tìm hiểu sơ sơ thì nghĩ Sở Hoài Nam "đào hoa phong lưu", nhưng khi cầm trong tay tài liệu điều tra của cảnh sát về Sở Hoài Nam, thấy mục "tình cảm cá nhân rất trong sạch" thì sau đó ẻm đã dùng "người đàn ông cấm dục trong truyền thuyết" để nói về Sở Hoài Nam, và ẻm cũng rất bất ngờ với độ toàn năng của Sở Hoài Nam. Về tình cảm thì cả hai đang trong giai đoạn thăm dò nhau. Định kiến của cảnh đốc Thẩm dành cho chồng ẻm sẽ thay đổi từ từ, Sở tổng không gấp, mọi người cũng đừng gấp nha.--------
Đã đến Vu Sơn, chẳng thiết mây.*Ký tên: Mây Vu Sơn của em]*Hai câu thơ nổi tiếng này nằm trong bài thơ Ly Tứ Kỳ 4, tức là bài thứ tư trong chùm thơ "Nỗi Lòng Ly Biệt" của nhà thơ Nguyên Chẩn đời Đường.曾經滄海難為水,
除卻巫山不是雲。
取次花叢懶回顧,
半緣修道半緣君。Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,
Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.Dịch nghĩa:
Ai từng qua Thương Hải, khó còn gì đáng gọi là nước,
Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.
Dần dà khóm hoa cũng lười ngó ngàng tới,
Một nửa duyên kiếp của ta cho tu đạo, một nửa là cho người.Thẩm Thính ôm hoa, đứng ngây người tại chỗ ba giây. Hồi đi học, môn văn của y khá tốt, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, một bài thơ tình như thế lại có thể được tách ra, trở thành một chữ ký ẩn chứa lời tỏ tình.Cũng, cũng khá là sáng tạo.Sở Hoài Nam như thể đang khoe công mà dựa sát vào, nghiêng mặt, hơi thở ấm nóng phả vào vùng cổ nhạy cảm của y: "Lễ tình nhân, em muốn trải qua thế nào?"– Lễ tình nhân phải trải qua thế nào?Thẩm Thính chưa bao giờ trải qua lễ tình nhân, hơn nữa là một thanh niên tốt luôn tuân theo sự chỉ đạo của Đảng. Y biết rằng bây giờ cấp trên không ủng hộ mọi người tụ tập ăn mừng các ngày lễ phương Tây. Lễ Thất Tịch truyền thống, đó mới là ngày lễ tình nhân chính thống của Trung Quốc.Sở Hoài Nam không biết y đang thầm đánh giá. Hắn hài lòng nhìn người trước mặt tuy nét mặt bình tĩnh nhưng sắc đỏ đã lan từ vành tai tới tận cổ. Hắn lùi lại một bước, đôi mắt sáng ngời lộ ra ý cười sâu xa: "Tôi muốn đi xem phim."Bầu không khí của rạp chiếu phim thích hợp nhất cho những cặp đôi chưa xác định quan hệ, vẫn còn đang trong giai đoạn thăm dò lẫn nhau.Vậy thì đi thôi. Thẩm Thính không biết Sở Hoài Nam đang có ý đồ gì. Hồi đại học y cũng thường xem phim, thường là do trường tổ chức, chỉ riêng bộ phim "Tiêu Dụ Lộc" sản xuất những năm 90, y đã xem đến năm sáu lần, thậm chí còn viết ba bài cảm nhận sau khi xem.Sở Hoài Nam muốn đi xem phim, dù sao cũng tốt hơn là muốn đi khách sạn, hay ở nhà giở trò lưu manh.Hơn nữa, trong rạp chiếu phim cũng đông người, y còn có thể mua một chai nước khoáng để làm dịu đôi môi và cái lưỡi đã khô khốc của mình. Tóm lại, đằng nào cũng không thiệt.Hai người cùng nhau ăn trưa, rồi chọn một rạp chiếu phim gần đó.Đúng vào thứ bảy, bãi đậu xe dưới trung tâm thương mại đã chật kín.Lúc này chỉ còn mười phút nữa là đến giờ chiếu phim, muốn tìm được chỗ trống trong thời gian ngắn như vậy e là hơi khó. Nhưng Thẩm Thính cũng không vội, dù sao y cũng không phải đến đây để xem phim thật, chủ yếu là để theo dõi tên tư bản luôn tự ý hành động này. Để phòng trường hợp không để ý, lại để hắn ra tay trước cảnh sát.Dù sao thì, bây giờ đã cơ bản xác định Lý Tống Nguyên chính là nghi phạm. Bất kể tên tư bản này là trung hay gian, là địch hay bạn, dù hắn có là Iron Man đi chăng nữa, thì với tư cách là một cảnh sát, Thẩm Thính cũng không thể để một công dân bình thường, một mình đối mặt với tên sát nhân hung ác.Sở Hoài Nam hoàn toàn không bị vấn đề tìm chỗ đỗ xe làm phiền. Hắn quen đường quen lối lượn qua từng hàng xe đỗ ngay ngắn. Một cú lùi xe, đỗ vào chỗ có ghi VIP ONLY.Bên cạnh chỗ đỗ xe dành riêng cho khách VIP, có hai dải lụa đỏ ngăn cách, ở phía sau xe còn có một cái nơ lớn được thắt bằng ruy băng đỏ.Đậu xe thôi mà, làm như trạng nguyên diễu phố thời xưa vậy! Đúng là đám tư bản mục nát chuyên dùng đặc quyền!Thẩm Thính không cho là đúng mà xuống xe, phát hiện chỗ đậu xe này nằm ngay trước cửa chính của trung tâm thương mại, ngay cả thang máy đối diện cũng là thang máy dành riêng cho VIP.Cuối cùng y cũng hiểu, tại sao Từ Khải lại nói người bình thường muốn gặp Sở Hoài Nam một lần còn khó hơn lên trời. Hóa ra tên tư bản đáng ghét này ngày nào cũng đi cửa sau, thích làm những việc khác người, xem phim hay đậu xe cũng không quên tách mình khỏi quần chúng, đứng trên quần chúng!Trong tầm mắt, Sở Hoài Nam tao nhã xắn tay áo sơ mi sẫm màu lên đến khuỷu tay, trên cánh tay hắn là một chiếc áo khoác được là phẳng phiu.Bên ngoài đạo mạo! Bên trong cầm thú! Thẩm Thính thầm bình luận.Lúc mua vé, cô bé ở quầy thu ngân cứ cười tủm tỉm, thỉnh thoảng lén nhìn qua, vừa nhìn thấy hai anh đẹp trai như ngôi sao điện ảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đến đỏ bừng.Thấy phim sắp chiếu rồi mà vé mãi không in ra. Thẩm Thính hơi nhíu mày, đầu ngón tay gõ cộc cộc lên vỏ nhựa của máy tính tiền: "Này, nhìn gì mà nhìn? Bọn tôi mua vé đôi thì phạm pháp à!"Mặt cô bé càng đỏ hơn, nụ cười trên khóe môi lập tức nở rộng, miệng sắp ngoác đến tận mang tai: "Không phạm pháp, không phạm pháp, em, em muốn nói, em sẽ mãi mãi ủng hộ hai người!" Nói xong, cô bé luống cuống in vé, còn tặng thêm một "combo tác chiến tình yêu" – một thùng bắp rang bơ lớn, cộng thêm hai lon Coca.Lúc đưa vé và đồ ăn qua, cô bé kích động đến mức đầu ngón tay cũng run rẩy: "Combo này là em tặng riêng cho hai anh, hy vọng hai anh một đời an ổn, năm tháng êm đềm!"– Sao em không nói là răng long đầu bạc luôn đi?Vẻ mặt của cô bé khiến Thẩm Thính cảm thấy ruột gan thắt lại. Thật không thể trách y không tìm được bạn gái, y hoàn toàn không hiểu nổi mấy cô bé bây giờ trong đầu đang nghĩ cái gì nữa!Vừa tức vừa buồn cười, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lưu manh vô lại, y duỗi hai ngón tay, đẩy một lon Coca vào tay cô bé: "Đổi cho tôi một chai nước khoáng!"Y liếm đôi môi khô khốc, rồi giơ tay lên huých huých Sở Hoài Nam đang đứng bên cạnh chỉ biết cười: "Ngây ra đó làm gì, trả tiền đi!""Không cần, không cần! Tiền vé vừa nãy đã trả rồi, bắp rang bơ này là em tặng hai anh—""Em gái nhỏ, cái anh này ấy, chẳng có gì khác ngoài tiền đâu. Ý tốt của em anh xin nhận, còn tiền thì phải để anh ấy trả. Hôm nay là ngày đặc biệt, anh cũng chỉ ăn bắp rang bơ do anh ấy mua thôi." Nói xong còn nháy mắt một cái, thầm nghĩ, tuyệt đối không thể để giai cấp tư sản mục nát sống sung sướng này chiếm nửa xu của dân lao động!Y chỉ đơn thuần là muốn bảo vệ thành quả lao động của giai cấp vô sản, tiến hành một cuộc cách mạng vinh quang chống lại chủ nghĩa tư bản.Nhưng hai người ngoài cuộc cách mạng lại hiểu lầm ý y.Nghe lời y nói, ánh mắt của Sở Hoài Nam nhìn sang lập tức nóng hơn vài phần.Còn cô bé thu ngân kia thì kích động đến mức muốn trào nước mắt, luôn miệng nói: "Được, được, là em suy nghĩ không chu đáo." Bàn tay cầm máy quét mã vì vui sướng mà run rẩy, quét mấy lần mới quét được mã thanh toán của Sở Hoài Nam.Sở Hoài Nam đưa tay ôm lấy thùng bắp rang bơ, rồi lấy vé, lịch sự cảm ơn một tiếng. Hắn liếc nhìn tấm vé, tay trái đang rảnh rỗi đặt hờ lên eo Thẩm Thính, ghé tai nói: "Phòng số năm."Dưới ánh mắt vui vẻ của cô bé thu ngân, hai người sánh bước bên nhau vào phòng chiếu phim, trên nền nhạc "Vì Tình Yêu" đang phát trong rạp.Thẩm Thính đã tám trăm năm không vào rạp chiếu phim, lần cuối cùng vào rạp là để bắt giữ một nghi phạm liên quan đến tội phạm ma túy. Nhân lúc đối phương đang ôm bạn gái vui vẻ xem phim, Thẩm Thính và đồng đội từ trên trời giáng xuống, dùng một đôi còng tay sáng loáng, thêm vào trải nghiệm xem phim ấm cúng của hắn ta một chút kịch tính của phân cảnh cảnh sát và tội phạm được diễn ra trực tiếp.Lúc đó đang chiếu phim gì nhỉ? Cái phim do ông đầu trọc mập mạp tự biên tự diễn, à, hình như là "Tôi Không Phải Dược Thần".Để chờ thời cơ, lúc đó y còn xem được nửa bộ phim trong rạp, tiếc là không xem hết được. Y vẫn luôn muốn biết kết cục, kết quả là bận rộn quá lại quên mất.Đến bây giờ vẫn còn đang mắc kẹt ở đoạn đại diện của hãng dược chính hãng báo cảnh sát điều tra nguồn gốc thuốc giả.Chậc, đúng là bọn tư bản hám lợi.Nghĩ vậy, y lại không khỏi liếc nhìn Sở Hoài Nam, đại diện của giai cấp tư bản trong thực tế đang ngồi bên cạnh mình.Nhìn từ góc độ này, sống mũi của Sở Hoài Nam rất cao, đường nét khuôn mặt như núi non trùng điệp, đường viền quai hàm mượt mà. Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối của màn hình lớn, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên thần sắc ngưng đọng, lông mày hơi nhíu lại, giống như một bức tượng đang chìm vào suy tư.Điện thoại của Thẩm Thính rung lên hai tiếng trong túi quần, là đồng đội gửi tin nhắn cho y. Cẩn thận liếc nhìn người ngồi cùng, y bình thản trượt mở điện thoại.Trần Thông dùng vài câu ngắn gọn súc tích để truyền đạt tiến triển mới nhất của cuộc điều tra.– Chiều nay, cảnh sát đã niêm phong dụng cụ nấu nướng của quán thịt luộc dùng để nấu những miếng thịt do Lý Tống Nguyên cung cấp, đồng thời điều tra một vài địa điểm mà hắn có thể đã gây án, nhưng vẫn không thu được gì.Hiện trường gây án rốt cuộc ở đâu? Thẩm Thính khẽ nhíu mày.Và lúc này, Sở Hoài Nam cũng đang chìm vào suy tư về vấn đề này.Để giảm khả năng Lý Tống Nguyên sợ tội bỏ trốn, người của hắn cũng đã thay xe liên tục theo dõi Lý Tống Nguyên cả ngày. Nhưng cho đến nay, vẫn chưa có ai báo cho hắn biết cảnh sát đã bắt giữ Lý Tống Nguyên.Điều này cho thấy, cảnh sát vẫn chưa tìm được bằng chứng trực tiếp cho thấy Lý Tống Nguyên có liên quan đến vụ án.Còn Sở Hoài Nam xem cả buổi sáng cũng không phát hiện ra Lý Tống Nguyên có bất kỳ điểm dừng chân đáng ngờ nào khác trong quá trình giao hàng từ camera giám sát.Hai camera giám sát gần nhà Trần Phong đều ở trạng thái không hoạt động khi xảy ra chuyện, vì vậy cũng không quay được hành tung của Lý Tống Nguyên ở gần nhà nạn nhân.Điện thoại của Thẩm Thính lại rung lên một cái không tiếng động, y liếc nhìn, rồi lại thản nhiên nhét điện thoại vào túi quần, nhưng trong lòng lại dậy sóng.Đây là một tin xấu. – Vừa rồi, Lý Tống Nguyên đã nhận một cuộc điện thoại trong lúc lái xe, sau đó bỗng dưng thay đổi lộ trình. Gã chẳng những không đi theo lộ trình làm việc đã định đến địa điểm giao hàng tiếp theo, mà còn đột ngột quay đầu, lái chiếc xe tải lớn đang bị hạn chế lưu thông hôm nay lên đường cao tốc đông đúc.May mà, vài phút sau, Trần Thông lại gửi tin nhắn, nói rằng cấp trên đã phê duyệt lệnh bắt giữ. Đội cảnh sát hình sự đã nhanh chóng phối hợp với sở cảnh sát giao thông, tiến hành vây bắt Lý Tống Nguyên đang cố gắng bỏ trốn.Ánh mắt của Thẩm Thính quay trở lại màn hình phim, nhưng trong đầu lại đang nhanh chóng phân tích tình tiết vụ án. Lý Tống Nguyên vẫn luôn tỏ ra khá bình thường, sao lại đột nhiên quyết định bỏ trốn? Ngoài ra, gã rốt cuộc đã giết người ở đâu?Trong đầu lặp đi lặp lại những đoạn video về quỹ đạo hành trình đã xem trong phòng làm việc của Sở Hoài Nam sáng nay. Toàn bộ thành phố Giang Hỗ trong đầu Thẩm Thính, người có khả năng định hướng tốt, tự động nén lại thành một bản đồ nhìn từ trên xuống có chi tiết và tổng quát. Còn chiếc xe đông lạnh được cải tạo từ chiếc Iveco thì biến thành một chấm nhỏ màu xanh lam nhấp nháy trên bản đồ.Khoan đã, xe tải! Trong khoảnh khắc lóe lên như xẹt điện, y đã gỡ ra được một sợi chỉ rõ ràng từ dòng suy nghĩ rối như tơ vò. Theo dòng suy nghĩ này, chiếc xe đông lạnh kia lập tức trở nên vô cùng đáng ngờ!Bàn tay trái đặt trên đầu gối của Thẩm Thính từ từ nắm lại. Sau đó, mu bàn tay bị một bàn tay ấm áp khác che phủ, y nhanh chóng quay đầu, nhíu mày nhìn Sở Hoài Nam đột nhiên đưa tay nắm lấy tay mình.Trong đôi mắt đào hoa sáng ngời phản chiếu ánh sáng yếu ớt của phòng chiếu, ẩn hiện sự phấn khích của sư tử khi săn mồi. Động tác nhỏ liếm môi trên của Sở Hoài Nam bị làm chậm lại gấp mấy lần trong mắt Thẩm Thính: "Nếu, hiện trường gây án di động thì sao?"Giọng hắn rất nhẹ, nhưng đủ để khiến Thẩm Thính dựng tóc gáy, theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, cảm thấy bị xâm phạm. Người này và y có một sự ăn ý đến mức gần như kỳ lạ.Nếu là kẻ thù thì sao? Y cúi đầu nhìn bàn tay bị đối phương nắm chặt trong lòng bàn tay, như thể những ngón tay thon dài dẻo dai kia đang nắm giữ mạng sống của mình.—----Gấu Gầy: up trễ nhưng vẫn đủ 6 chương. À, mấy bà phải nhớ là lúc này Thẩm Thính đang giả làm Tống Từ, chơi toàn với đám tư bản xấu ăn chơi phóng túng nên ẻm có cái nhìn tiêu cực về "tư bản" rất phiến diện nhé, hơn nữa ẻm nghĩ mình trai thẳng nên có xu hướng bài xích Sở Hoài Nam. Song cái nhìn của Thẩm Thính đối với Sở Hoài Nam dần dà vẫn có sự thay đổi, ví dụ như trước đó ẻm tìm hiểu sơ sơ thì nghĩ Sở Hoài Nam "đào hoa phong lưu", nhưng khi cầm trong tay tài liệu điều tra của cảnh sát về Sở Hoài Nam, thấy mục "tình cảm cá nhân rất trong sạch" thì sau đó ẻm đã dùng "người đàn ông cấm dục trong truyền thuyết" để nói về Sở Hoài Nam, và ẻm cũng rất bất ngờ với độ toàn năng của Sở Hoài Nam. Về tình cảm thì cả hai đang trong giai đoạn thăm dò nhau. Định kiến của cảnh đốc Thẩm dành cho chồng ẻm sẽ thay đổi từ từ, Sở tổng không gấp, mọi người cũng đừng gấp nha.--------
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz