[AllTan|Hiện Đại] Chiến Dịch "Hòa Nhập" Của Harem (part.2)
Chap 3: Cuộc Di Dân Hỗn Loạn
Cảnh tượng trong căn hộ 1LDK (25 mét vuông) của Fujiwara Amane có thể được tóm gọn bằng một từ: THẢM HỌA.
Mười lăm con người (và cựu quỷ) trưởng thành, cùng một "Quỷ Vương" 5 tuổi, đang đứng ngơ ngác, chen chúc nhau trong một không gian chật hẹp. Inosuke vẫn đang lẩm bẩm chửi rủa cái TV đã "bất tỉnh". Sanemi thì gầm gừ nhìn cái máy lạnh ("thứ phả ra tà khí"). Giyuu đã chiếm được "vị trí đắc địa" là góc phòng, nơi anh có thể... nhìn chằm chằm vào bể cá vàng.
Và "trùm cuối" 5 tuổi, Kibutsuji Muzan, vẫn đang nắm chặt vạt áo ngủ hình gấu của Tanjiro, gào thét bằng giọng "trẻ con" nhưng với thần thái "bề trên":
"Kamado Tanjiro! Ngươi điếc à? Ta lệnh cho ngươi giải thích! Tại sao ta lại ở trong cái cơ thể yếu ớt này?! Và tại sao... tại sao mông ta lại cảm thấy... ẩm ướt?!"
(Nội tâm Amane): Trời ơi... Hắn 'tè' ra quần rồi...
Tanjiro, mặt đỏ bừng vì xấu hổ và hoảng loạn, cố gắng gỡ tay Muzan-chan ra. "Xin... xin ngài bình tĩnh! Tôi cũng không biết gì cả!"
"ĐỦ RỒI!"
Một giọng nói lạnh lùng, bình tĩnh đến đáng sợ vang lên. Không phải Amane (vì bả đang ôm đầu). Đó là Kocho Shinobu.
Shinobu đã "hòa nhập" xong. Trong 5 phút hỗn loạn, cô đã "mượn" laptop của Amane, bật nó lên, và (bằng một cách thần kỳ nào đó) đã kết nối được WiFi.
"Ara ara~" Shinobu mỉm cười, nụ cười "thân thiện" quen thuộc. "Có vẻ như chúng ta đang ở một tình huống rất thú vị. Theo thứ này," (cô chỉ vào màn hình laptop đang mở Google) "chúng ta đang ở Tokyo, năm 2025. Và Amane-san..."
Shinobu quay sang Amane, vẫn mỉm cười. "Tài khoản ngân hàng của em... sắp 'âm' rồi."
"KYAAAAA!" Amane hét lên (lần này là vì khủng hoảng tài chính).
"Việc gào thét sẽ không giải quyết được vấn đề," Shinobu nói, gập laptop lại. "Vấn đề tức thời: Chỗ ở. 17 người không thể ở đây. Amane-san, gia đình em có nơi nào... rộng hơn không?"
"Có! Có!" Amane vội vàng chộp lấy cái điện thoại. "Ông bà em có một cái võ đường cũ ở ngoại ô... đã bỏ không nhiều năm!"
Cô vội vàng bấm số, trong khi 16 cặp mắt (trừ Muzan-chan) nhìn chằm chằm vào cái "hộp" phát sáng cô đang cầm.
Rengoku (mắt sáng rực): "UMAI! CÁI HỘP KỲ DIỆU GÌ VẬY! NÓ PHÁT RA TIẾNG NGƯỜI!" Uzui (nhíu mày): "Thiết kế không hào nhoáng lắm, nhưng có vẻ hữu dụng." Sanemi: "Tà thuật! Rõ ràng là tà thuật!"
"A... A lô, bà ạ? Dạ con Amane đây... Dạ... con... con có một việc... HƠI GẤP... Chuyện là con có... ờ... mười sáu... người bạn du học sinh... trao đổi võ thuật... họ mới đến... và ký túc xá của họ... BỊ CHÁY! Vâng, cháy rụi! Họ không có chỗ ở! Bà cho tụi con mượn cái võ đường cũ nhé? Dạ! Con cảm ơn bà! Bà là tuyệt nhất!"
Amane cúp máy, thở phào. "Xong. Có chỗ ở."
"Tốt," Shinobu gật đầu. "Vấn đề tiếp theo: Di chuyển. Chúng ta không thể đi ra đường với bộ dạng này."
Cả đám nhìn lại trang phục của mình. Toàn đồ Taisho rách rưới sau trận chiến cuối cùng.
Amane nhìn vào cái tủ quần áo duy nhất của mình... chứa đầy váy vóc nữ tính và vài bộ đồ ngủ.
...
Một giờ sau, tại ga tàu điện ngầm Shinjuku.
Một cảnh tượng "hào nhoáng" (theo lời Uzui) đang diễn ra.
Amane và Shinobu (mặc đồ bình thường) dẫn đầu.
Tanjiro (mặc áo phông "I <3 Tokyo" của Amane).
Rengoku mặc một cái áo ba lỗ... hơi chật, khoe cơ bắp cuồn cuộn.
Sanemi mặc một cái áo sơ mi hoa hòe... của bố Amane để lại.
Giyuu mặc một cái áo hoodie đen có mũ trùm, trên áo có hình con cá.
Uzui tự "phối" đồ của Amane thành một bộ "cực chất", trông như dân high-fashion.
Obanai mặc một bộ đồ tập thể dục màu đen (áo khoác có mũ) và giấu Kaburamaru kín dưới áo khoác.
Mitsuri mặc một cái váy hoa... hơi chật của Amane.
Hakuji và Kokushibo mặc đồ thể thao cũ.
Douma mặc một cái áo len cổ lọ màu hồng... của Amane.
Và... Muzan-chan (5 tuổi), đã được tắm rửa, đang mặc một bộ đồ... bé gái (vì Amane chỉ có đồ đó), và đang được Tanjiro cõng trên lưng.
Hành trình trên tàu điện là một thảm họa.
"CON QUỶ SẮT NÀY ĐANG NUỐT CHỬNG CHÚNG TA!" Inosuke (đã bị ép tháo đầu lợn) gào lên, cố gắng "Ỉn Tấn Công" vào cửa tàu.
"ÁÁÁ! NÓ CHẠY NHANH QUÁ! CHÚNG TA SẼ CHẾT MẤT!" Zenitsu khóc lóc, bám chặt lấy Tanjiro (người cũng đang bám vào Muzan-chan).
"HỠI NHỮNG NGƯỜI ĐỒNG HƯƠNG!" Rengoku hét lớn với các salaryman (dân văn phòng) đang sợ hãi trên tàu. "ĐỪNG SỢ HÃI! CHÚNG TA SẼ BẢO VỆ MỌI NGƯỜI!"
Khi họ cuối cùng cũng "lết" được về đến cái võ đường cũ (bụi bặm nhưng RỘNG), Amane và Shinobu đứng trước "gia đình" mới của mình.
Amane cầm một cái mác-ca (bút lông) viết lên tấm bảng trắng cũ:
"CHÀO MỪNG ĐẾN THẾ KỶ 21. CÓ MỘT SỐ ĐIỀU LUẬT MỚI."
Shinobu bước lên, mỉm cười. "Luật số 1: TV, Tủ lạnh, Tàu điện ngầm, Máy lạnh... KHÔNG PHẢI LÀ QUỶ. Cấm tấn công."
Amane viết: "Luật số 2: Smartphone (cái hộp của tôi) là 'phép thuật'. Chỉ 'Admin' (tôi và Shinobu-san) được phép sử dụng."
Shinobu: "Luật số 3: Ở đây, chúng ta không dùng 'kiếm' hay 'Hơi thở' để giải quyết vấn đề. Chúng ta dùng... thứ này." Cô giơ ra một tờ 10,000 Yen. "Nó gọi là 'Tiền'. Và chúng ta... không có."
...
Sáng hôm sau tại võ đường. Khủng hoảng đầu tiên ập đến: Bữa sáng.
17 cái miệng đang nhìn Amane. Cô đã vét sạch tài khoản ngân hàng của mình để mua... 50 gói mì ly.
Khi Rengoku đang hét "UMAI!" lần thứ 10, Shinobu (người đã "chiếm" laptop của Amane suốt đêm qua) bước vào phòng chính.
"Ara ara, Amane-san," Shinobu nói, đôi mắt thâm quầng (vì "cày" Google, không phải vì mệt). "Chị vừa 'chốt' một đơn hàng 50,000 Yen trên 'Amazon'. Chị cần 'mượn' thẻ tín dụng của em."
"HẢ?!" Amane suýt sặc nước mì. "Shinobu-san! Chúng ta đang phá sản! Chị mua gì thế?!"
"Nguyên liệu," Shinobu trả lời thản nhiên. "Axit Salicylic, Glycerin, Dầu cây tràm trà, và một cái máy xay cầm tay. Chị đã 'học' xong chương trình Hóa Dược của thế giới này. Nó... khá thô sơ. Nhưng đủ dùng."
Shinobu quay sang cả đám. "Nghe đây. Amane-san không thể nuôi chúng ta. Từ giờ, tôi sẽ là 'ngân khố'. Kế hoạch rất đơn giản."
Cô chỉ vào Amane: "Cô ấy sẽ là 'Quản lý Nhân sự' và lo việc 'Đối nội' (tức là trông trẻ và đẩy thuyền)."
Cô chỉ vào mình: "Tôi sẽ là 'CEO' kiêm 'Nhà Tài trợ'. Tôi sẽ lập một cửa hàng online tên là 'Butterfly Esthetics' (Điệp Phủ Mỹ Phẩm). Chúng ta sẽ bán kem trị mụn và xà phòng thảo dược." Cô chỉ vào 15 người còn lại: "Các vị là 'Lao động'. Và hiện tại, các vị đang là 'gánh nặng'."
Một tiếng gầm gừ vang lên từ phía Sanemi.
"Gánh nặng đầu tiên: Dọn dẹp cái võ đường này!" Amane vội vã "phân công".
Và "drama" của công việc nội trợ bắt đầu.
Nhiệm vụ 1: Dọn dẹp Sân tập (Phụ trách: Inosuke & Muichiro)
Amane đưa cho Inosuke cái máy hút bụi.
Inosuke (nhìn cái ống): "Một con rắn máy! HAHAHA! TA SẼ KHÔNG THUA MÀY!"
Kết quả: Inosuke và cái máy hút bụi... lao vào một trận "chiến" sinh tử. Muichiro chỉ ngồi nhìn, lẩm bẩm "Con chim kia... đang bay... mây..." (Cậu vẫn đang "hòa nhập" chậm).
Nhiệm vụ 2: Nấu Bữa Trưa (Phụ trách: Rengoku & Sanemi)
Shinobu (đã nghiên cứu): "Bếp này dùng 'gas'. Rengoku-san, Hơi Thở của Lửa của ngài... không cần thiết. Chỉ cần... vặn cái nút này."
Rengoku (thất vọng): "Ồ! KHÔNG CẦN LỬA SAO!"
Sanemi (cáu kỉnh): "Tránh ra! Để tao thái hành!" (Anh ta vung con dao bếp với tốc độ của Hơi Thở Gió, củ hành... biến thành sương mù).
Kết quả: Bữa trưa là... cơm cháy (vì Rengoku vặn lửa "UMAI!" quá) và "bột" hành (do Sanemi thái).
Nhiệm vụ 3: Giặt Giũ (Phụ trách: Obanai)
Amane đưa cho anh một đống đồ dơ, cùng với cái máy giặt lồng ngang hiện đại: "Obanai-san, anh chỉ cần cho đồ vào, thêm bột giặt, rồi bấm nút 'Start' là được. Đồ của Muzan-chan, làm ơn giặt bằng chế độ 'Baby Care' nhé."
Obanai đứng trước cái máy giặt, mắt nhìn chằm chằm vào những chiếc quần áo xoay tròn bên trong lồng kính.
Cái máy giặt lồng ngang này... là thứ duy nhất ở cái thế giới này có chút trật tự.
Kết quả: Anh đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo. Quần áo được phân loại theo màu, bột giặt được đong đếm chính xác, và anh đã tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc "Baby Care" cho quần áo của Muzan-chan.
Nhiệm vụ 4: Kiểm Kê Lương Thực (Phụ trách: Mitsuri)
Shinobu (với bộ óc "CEO"): "Kanroji-san, cô giúp tôi kiểm kê 50 gói mì ly chúng ta vừa mua nhé."
Kết quả: 10 phút sau.
Mitsuri (mặt hối lỗi): "Shinobu-chan... tớ... tớ xin lỗi... Tớ chỉ 'nếm' thử xem chúng có bị hỏng không... và... tớ 'lỡ' ăn hết 40 gói rồi..."
Shinobu (trán nổi gân xanh): "...Ara ara..."
Nhiệm vụ 5: Lau Sàn (Phụ trách: Giyuu)
Amane đưa cho Giyuu một cái xô và một cây lau nhà.
Giyuu nhận lấy.
Kết quả (30 phút sau): Amane quay lại. Giyuu đang ngồi... nhìn vào cái xô nước. Anh ta không lau. Anh ta chỉ... ngồi và nhìn nước.
Amane (nội tâm): Trời ơi, cái 'level' đụt này... làm sao GiyuuTan 'moment' được đây...
Vấn đề lớn nhất: Muzan-chan (5 tuổi)
Hắn từ chối làm mọi thứ. Hắn đang ngồi trên một cái đệm, khoanh tay.
Muzan: "Ta là Quỷ Vương. Ta không dọn dẹp. Tanjiro! Đút cho ta ăn!"
Tanjiro (đang cố dập lửa cái bếp của Rengoku): "Xin... xin ngài đợi một chút, Muzan-sama!"
Amane nhìn cảnh đó. Không. Không thể để 'phản diện' lộng hành.
Sanemi và Rengoku đang làm bếp hỗn loạn. Giyuu thì 'đóng băng'. Tanjiro thì sắp kiệt sức. Phải 'điều phối' lại!
Cô bước tới chỗ Giyuu.
"Giyuu-san," cô nói nhỏ. Giyuu ngẩng lên, đôi mắt vẫn vô hồn. Amane chỉ về phía bếp, nơi Tanjiro đang ho sặc sụa vì khói. "Tanjiro-kun... trông có vẻ vất vả quá. Cơm cháy hết rồi. Anh... có thể giúp cậu ấy... dọn dẹp đống gạo cháy đó không? Cậu ấy không quen dùng bếp 'gas'."
Giyuu nhìn Amane. Rồi anh nhìn sang Tanjiro, người đang lấm lem tro. Mùi "khét" và mùi "bối rối" của Tanjiro xộc lên.
Giyuu im lặng. Anh đứng dậy, cầm cái xô nước (mà anh đang nhìn), đi thẳng vào bếp.
Anh không nói gì. Anh lẳng lặng đổ nước vào cái nồi cháy, lấy giẻ lau, và bắt đầu... cọ rửa đống hỗn độn mà Rengoku và Sanemi gây ra.
Tanjiro (mắt long lanh): "A! Giyuu-san! Cảm ơn anh! Anh tốt quá!"
Giyuu (mặt vẫn đụt, tai hơi đỏ): "...Không có gì."
Amane, đứng ngoài cửa bếp, nắm chặt tay, cố nén tiếng hét fujoshi.
KYAAAAA! MOMENT GIYUUTAN ĐẦU TIÊN TẠI THẾ KỶ 21! CẢNH "VỢ CHỒNG" CÙNG NHAU DỌN DẸP BẾP SAU KHI "BẠN BÈ" GÂY RỐI! NÓ QUÁ KINH ĐIỂN! GHI SỔ! GHI SỔ NGAY!
"Amane-san."
Amane giật mình. Shinobu đang đứng cạnh cô, tay cầm điện thoại.
"Đơn hàng đầu tiên," Shinobu mỉm cười. "50 lọ kem trị mụn 'Tử Đằng'. Có vẻ như... chúng ta sẽ không chết đói."
Một tia hy vọng (và vô số "drama") đã chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz