Alltake Lan Nua Tro Ve
"Cứu được tất cả rồi thì sao?""Tại sao tôi lại cứu rồi yêu các người cơ chứ?""Tại sao tôi lại mù quán đến vậy? Tôi ước.....tôi ước gì tôi không có trái tim, không có trái tim thì tôi cũng không yêu mấy người rồi"
_________________________________________
Mùa đông ở Tokyo thật sự rất lạnh nhưng cũng rất đẹp, thành phố phồn hoa với những ánh đèn lắp lánh, những con người đi cùng nhau khoác trên mình những chiếc áo mùa đông ấm áp....nhưng mà...tại sao trên tòa nhà kia lại có 1 thân ảnh nhỏ bé chỉ mặc mỗi chiếc áo phông from rộng qua gối vậy? Tại sao cậu lại ăn mặc như vậy giữ trời đông? Tại sao trên người cậu toàn những vết thương!? Những vết dao trên chân cậu là sao!! Nó đang chảy máu kìa! Chân cậu sao bị xích thế kia?Đôi mắt của cậu tôi nhớ nó sáng lấp lánh và tràng đầy năng lượng lắm kia mà?tại sao bây giờ nó lại tâm tối đến vậy cơ chứ....nó thật tối tâm và tiêu cực...Cậu hướng đôi mắt nhìn 1 vòng những người đang nhìn cậu cười cợt kia, họ là những người đồng đội, cộng sự của cậu kia mà!?? Tại sao khi cậu bị vậy họ lại cười cơ chứ?...lạnh lắm...nhưng nó không lạnh bằng những ánh mắt kia, tại sao vậy? Cậu yêu họ đến vậy mà tại sao họ lại nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh như băng đó chứ?...."Anh Takemichi...hức...anh xuống đây đi mà..hức..."
1 cô gái nhỏ nhắn khóc nức nở, cô gái nhỏ ở độ tuổi 18 với mái tóc màu vàng dài được thả tự do, đôi mắt xanh dương giống cậu nhưng nó sáng hơn, trên người cô ta mặc 1 bộ đồ ấm cúng đứng khá gần chỗ cậu"Cô ngưng giả tạo được rồi đấy Timichi"Cậu lạnh lùng nhìn cô ta giả nai"Mày nói gì vậy thằng kia!"Hắn là cộng sự mà cậu từng tin tưởng nhấtCậu nở 1 nụ cười chế giễu nhìn cả 2 rồi tiếng đến đứng ngay mép tòa nhà"T...Takemichi có gì từ từ nói mày mau lại đây đi"Là Mitsuya anh ta hét lên,cả đám bây giờ mới ngừng cười cợt mà lo lắng cho cậu, ra lệnh cho cậu quay lại với bọn họ"Takemichi tao ra lệnh cho mày lại đây!"Là hắn, Sano Manjiro hắn ta là người đã giam cầm và tra tấn cậu"Tại sao tôi lại qua đó chứ Sano-san, tôi sắp được tự do rồi, tự do bay lượng như những chú chim"Cậu quay lưng lại đối diện với hắn ta, nở nụ cười nhạt nhìn lên bầu trời mà nói với hắn. Cả đám nhìn cậu mà xót xa tội lỗi, bọn hắn cảm thấy như tim mình thắc lại"Hức..hức..anh Takemichi tại sao chứ..hức..chúng ta mau về nhà thôi..hức"Cô em của cậu lại khóc rồi, cô ta tiếng đến chỗ cậu đứng đối diện cậu mà khóc nức nở, cậu nhìn ả lạnh nhạt, sau đó dùng tay tát thẳng vào mặt ả, cả đám Phạm Thiên đơ người, cậu vậy mà dám đánh con gái sao?"h....hả?"Cô ta nằm dưới đất ngạc nhiên nhìn cậu không nói nên lời"Tôi sẽ khiến cô sống trong tội lỗi và dằn vật"Cậu nở 1 nụ cười lạnh băng với cô ả"TAO SẼ KHIẾN TỤI BÂY SỐNG KHÔNG NẰNG CHẾT, TAO HẬN BỌN MÀY LẮM PHẠM THIÊN!"Cả bọn nghe vậy giật mình sợ lặng người nhìn cậu, đôi mắt xanh đại dương xanh không thấy đáy của cậu đang nhìn họ đôi đồng tử của bọn họ co lại, cậu không chần trừ nhảy thẳng xuống nền bê tông phía dưới"TAKEMICHI!!"Cả bọn hoảng loạn chạy đến chỗ cậu nhưng họ chỉ nhìn mấy máu thịt trộn lẫn vào nhau, cậu thiếu niên ở độ tuổi đẹp nhất đã kết thúc sinh mạnh
.
.
.
Cậu mở mắt ra nhìn trần nhà quen thuộc, toàn thân cậu đau nhức, có lẽ cơn đau lúc gieo mình xuống đất còn dư âm lại"Đây....là phòng mình khi nhỏ mà?"Cậu nhìn 1 lược nơi mình đang ở thì chợt nhớ ra đây là phòng cậu khi nhỏ, mãi mê suy nghĩ tại sao mình lại ở đây chứ không phải là ở thiên đường thì 1 giọng nói phát ra làm cậu giật mình"TAKEMICHI DẬY CHƯA CON?"Giọng của 1 người phụ nữ quyền lực phát ra từ dưới nhà"d...DẠ RỒI Ạ!"Cậu hơi đơ 1 chút nhưng cũng định thần lại mà trả lời, bước ra khỏi chiếc giường cậu chạy đến nhà vệ sinh nhìn vào gương"Đ....đây là...lúc mình 8 tuổi..."Cậu hoảng hốt nhìn mình trong gương, gương mặt baby nhỏ nhắn, 2 chiếc má phúng phính muốn bắn ra sữa, đôi mắt xanh sáng lấp lánh mở to nhìn vào gương, chiếc môi nhỏ nói lên những từ 'dễ thương'"Cái djtconme nó cuộc đời....sao không cho tao đầu thai chuyển kiếp đi? Mắc gì phải sống lại trong căn chứ? Sống rồi cứu bọn họ rồi yêu bọn họ lại lần nữa à?'Cậu cuối mặt xuống vệ sinh cá nhân, khi ngước mặt lên cậu đã giật mình đôi mắt xanh vô hồn gương mặt baby của cậu nhìn lạnh băng , cậu hoản hốt dụi mắt nhìn lại thì đôi mắt cậu lại sáng lắp lánh, cậu tự nhủ có lẽ do hoa mắt thôi nên cũng chả để tâm mà chạy xuống nhà"Michi xuống rồi đó hả con"1 người phụ nữ trung niên từ dưới bếp nhìn lên chỗ cầu than cậu đang đi xuống"Vâng..."Cậu nhìn bà mà trả lời, giọng cậu có chút gì đấy buồn bã và tội lỗi, cậu tiếng đến bàn ăn và ngồi xuống, cậu vừa đụng đũa thì tiếng nói của 1 người đàn ông phát ra là cả 2 mẹ con cậu khựng lại, mẹ cậu đứng lên che chắn cho cậu, cậu và bà nhìn ông ta 1 cách ghét bỏ"2 mẹ con mày còn ngồi đó mà ăn được à?! Mau đưa tiền cho tao đi đánh bài nhanh đi con đàn bà chó chết kia!!""Tiền ông lấy hết rồi còn đâu!?""HẢ"Ông ta vừa dứt lời 1 con dao từ đâu đó lao thẳng đến chỗ ông ta, cả 2 quay lại liền đơ người...đứa con trai nhỏ của họ đang cằm 1 cây dao đi từ từ đi đến, ông ta hoản loạn tức giận quát lớn-mày muốn gì hà thằng nhãi-m.ạ.n.g c.ủ.a ô.n.gCậu nhắn mạnh từ chữ rồi cằm dao tiến đến đâm từng nhát dao vào người ông ta, máu văng tu tóe, cơ vài giọt máu bắn lên mặt cậu, mẹ cậu đứng đơ ở đó mà nhìn cậu con trai của mình đâm từng nhát dao vào người ông ta*Mình nhớ nó mất trí nhớ rồi mà?????*Khung cảnh đó diễn ra tầm 30 phút, tổng cộng cậu đâm 69 nhát dao, cảnh sát ập vào thì thấy 1 khung cảnh đáng sợ 1 cậu nhóc tầm 9 tuổi đang ngồi trên xác 1 người đàn ông, máu ướt cả 1 mảng sàn nhà, trên mặt ,tay lẫn quần áo của cậu đều toàn là máu, bên góc nhà có 1 người phụ nữ đứng đơ ở đấyBọn họ tiếng đến tách cậu ra khỏi xác người đàn ông kia áp giải ra ngoài, bước ra bên ngoài, báo chí lẫn hàng xóm tụ tập lại xem, họ nhìn cậu bằng con mắt sợ hãi, có người bảo cậu là con quỷ... vâng..vâng... cậu chả quan tâm mag cứ cắm đầu đi lên xe mà tới đồn cảnh sát chờ ngày phán quyết
_________________________________________
Hoàn thành ngày 14/8/2022Sửa lại ngày 18/8/2022 lúc 01:41Sửa lần 2 ngày 25/8 lúc 16:34
_________________________________________
Mùa đông ở Tokyo thật sự rất lạnh nhưng cũng rất đẹp, thành phố phồn hoa với những ánh đèn lắp lánh, những con người đi cùng nhau khoác trên mình những chiếc áo mùa đông ấm áp....nhưng mà...tại sao trên tòa nhà kia lại có 1 thân ảnh nhỏ bé chỉ mặc mỗi chiếc áo phông from rộng qua gối vậy? Tại sao cậu lại ăn mặc như vậy giữ trời đông? Tại sao trên người cậu toàn những vết thương!? Những vết dao trên chân cậu là sao!! Nó đang chảy máu kìa! Chân cậu sao bị xích thế kia?Đôi mắt của cậu tôi nhớ nó sáng lấp lánh và tràng đầy năng lượng lắm kia mà?tại sao bây giờ nó lại tâm tối đến vậy cơ chứ....nó thật tối tâm và tiêu cực...Cậu hướng đôi mắt nhìn 1 vòng những người đang nhìn cậu cười cợt kia, họ là những người đồng đội, cộng sự của cậu kia mà!?? Tại sao khi cậu bị vậy họ lại cười cơ chứ?...lạnh lắm...nhưng nó không lạnh bằng những ánh mắt kia, tại sao vậy? Cậu yêu họ đến vậy mà tại sao họ lại nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh như băng đó chứ?...."Anh Takemichi...hức...anh xuống đây đi mà..hức..."
1 cô gái nhỏ nhắn khóc nức nở, cô gái nhỏ ở độ tuổi 18 với mái tóc màu vàng dài được thả tự do, đôi mắt xanh dương giống cậu nhưng nó sáng hơn, trên người cô ta mặc 1 bộ đồ ấm cúng đứng khá gần chỗ cậu"Cô ngưng giả tạo được rồi đấy Timichi"Cậu lạnh lùng nhìn cô ta giả nai"Mày nói gì vậy thằng kia!"Hắn là cộng sự mà cậu từng tin tưởng nhấtCậu nở 1 nụ cười chế giễu nhìn cả 2 rồi tiếng đến đứng ngay mép tòa nhà"T...Takemichi có gì từ từ nói mày mau lại đây đi"Là Mitsuya anh ta hét lên,cả đám bây giờ mới ngừng cười cợt mà lo lắng cho cậu, ra lệnh cho cậu quay lại với bọn họ"Takemichi tao ra lệnh cho mày lại đây!"Là hắn, Sano Manjiro hắn ta là người đã giam cầm và tra tấn cậu"Tại sao tôi lại qua đó chứ Sano-san, tôi sắp được tự do rồi, tự do bay lượng như những chú chim"Cậu quay lưng lại đối diện với hắn ta, nở nụ cười nhạt nhìn lên bầu trời mà nói với hắn. Cả đám nhìn cậu mà xót xa tội lỗi, bọn hắn cảm thấy như tim mình thắc lại"Hức..hức..anh Takemichi tại sao chứ..hức..chúng ta mau về nhà thôi..hức"Cô em của cậu lại khóc rồi, cô ta tiếng đến chỗ cậu đứng đối diện cậu mà khóc nức nở, cậu nhìn ả lạnh nhạt, sau đó dùng tay tát thẳng vào mặt ả, cả đám Phạm Thiên đơ người, cậu vậy mà dám đánh con gái sao?"h....hả?"Cô ta nằm dưới đất ngạc nhiên nhìn cậu không nói nên lời"Tôi sẽ khiến cô sống trong tội lỗi và dằn vật"Cậu nở 1 nụ cười lạnh băng với cô ả"TAO SẼ KHIẾN TỤI BÂY SỐNG KHÔNG NẰNG CHẾT, TAO HẬN BỌN MÀY LẮM PHẠM THIÊN!"Cả bọn nghe vậy giật mình sợ lặng người nhìn cậu, đôi mắt xanh đại dương xanh không thấy đáy của cậu đang nhìn họ đôi đồng tử của bọn họ co lại, cậu không chần trừ nhảy thẳng xuống nền bê tông phía dưới"TAKEMICHI!!"Cả bọn hoảng loạn chạy đến chỗ cậu nhưng họ chỉ nhìn mấy máu thịt trộn lẫn vào nhau, cậu thiếu niên ở độ tuổi đẹp nhất đã kết thúc sinh mạnh
.
.
.
Cậu mở mắt ra nhìn trần nhà quen thuộc, toàn thân cậu đau nhức, có lẽ cơn đau lúc gieo mình xuống đất còn dư âm lại"Đây....là phòng mình khi nhỏ mà?"Cậu nhìn 1 lược nơi mình đang ở thì chợt nhớ ra đây là phòng cậu khi nhỏ, mãi mê suy nghĩ tại sao mình lại ở đây chứ không phải là ở thiên đường thì 1 giọng nói phát ra làm cậu giật mình"TAKEMICHI DẬY CHƯA CON?"Giọng của 1 người phụ nữ quyền lực phát ra từ dưới nhà"d...DẠ RỒI Ạ!"Cậu hơi đơ 1 chút nhưng cũng định thần lại mà trả lời, bước ra khỏi chiếc giường cậu chạy đến nhà vệ sinh nhìn vào gương"Đ....đây là...lúc mình 8 tuổi..."Cậu hoảng hốt nhìn mình trong gương, gương mặt baby nhỏ nhắn, 2 chiếc má phúng phính muốn bắn ra sữa, đôi mắt xanh sáng lấp lánh mở to nhìn vào gương, chiếc môi nhỏ nói lên những từ 'dễ thương'"Cái djtconme nó cuộc đời....sao không cho tao đầu thai chuyển kiếp đi? Mắc gì phải sống lại trong căn chứ? Sống rồi cứu bọn họ rồi yêu bọn họ lại lần nữa à?'Cậu cuối mặt xuống vệ sinh cá nhân, khi ngước mặt lên cậu đã giật mình đôi mắt xanh vô hồn gương mặt baby của cậu nhìn lạnh băng , cậu hoản hốt dụi mắt nhìn lại thì đôi mắt cậu lại sáng lắp lánh, cậu tự nhủ có lẽ do hoa mắt thôi nên cũng chả để tâm mà chạy xuống nhà"Michi xuống rồi đó hả con"1 người phụ nữ trung niên từ dưới bếp nhìn lên chỗ cầu than cậu đang đi xuống"Vâng..."Cậu nhìn bà mà trả lời, giọng cậu có chút gì đấy buồn bã và tội lỗi, cậu tiếng đến bàn ăn và ngồi xuống, cậu vừa đụng đũa thì tiếng nói của 1 người đàn ông phát ra là cả 2 mẹ con cậu khựng lại, mẹ cậu đứng lên che chắn cho cậu, cậu và bà nhìn ông ta 1 cách ghét bỏ"2 mẹ con mày còn ngồi đó mà ăn được à?! Mau đưa tiền cho tao đi đánh bài nhanh đi con đàn bà chó chết kia!!""Tiền ông lấy hết rồi còn đâu!?""HẢ"Ông ta vừa dứt lời 1 con dao từ đâu đó lao thẳng đến chỗ ông ta, cả 2 quay lại liền đơ người...đứa con trai nhỏ của họ đang cằm 1 cây dao đi từ từ đi đến, ông ta hoản loạn tức giận quát lớn-mày muốn gì hà thằng nhãi-m.ạ.n.g c.ủ.a ô.n.gCậu nhắn mạnh từ chữ rồi cằm dao tiến đến đâm từng nhát dao vào người ông ta, máu văng tu tóe, cơ vài giọt máu bắn lên mặt cậu, mẹ cậu đứng đơ ở đó mà nhìn cậu con trai của mình đâm từng nhát dao vào người ông ta*Mình nhớ nó mất trí nhớ rồi mà?????*Khung cảnh đó diễn ra tầm 30 phút, tổng cộng cậu đâm 69 nhát dao, cảnh sát ập vào thì thấy 1 khung cảnh đáng sợ 1 cậu nhóc tầm 9 tuổi đang ngồi trên xác 1 người đàn ông, máu ướt cả 1 mảng sàn nhà, trên mặt ,tay lẫn quần áo của cậu đều toàn là máu, bên góc nhà có 1 người phụ nữ đứng đơ ở đấyBọn họ tiếng đến tách cậu ra khỏi xác người đàn ông kia áp giải ra ngoài, bước ra bên ngoài, báo chí lẫn hàng xóm tụ tập lại xem, họ nhìn cậu bằng con mắt sợ hãi, có người bảo cậu là con quỷ... vâng..vâng... cậu chả quan tâm mag cứ cắm đầu đi lên xe mà tới đồn cảnh sát chờ ngày phán quyết
_________________________________________
Hoàn thành ngày 14/8/2022Sửa lại ngày 18/8/2022 lúc 01:41Sửa lần 2 ngày 25/8 lúc 16:34
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz