Alltake Hoa Vien Lac Vu
Nội dung giới hạn độ tuổi
Không liên quan đến chính truyện.
__________________________
Oni-loài quỷ ăn thịt, bấy giờ là nỗi kinh sợ của người dân toàn kinh đô.
Takemichi theo mẹ đi qua một ngôi làng hẻo lánh, liền nhìn thấy người dân khổ cực đói kém nơi đây.
Hai người dừng ở một túp lều nhỏ, nghe thấy tiếng ho như muốn xé rách lồng ngực khiến người ta đau lòng.
Hirohana quyết định xem thử.
Cả hai vừa vào, liền trở thành tâm điểm của sự chú ý. Tất nhiên, tại nơi hoang vu như ngôi làng này lại xuất hiện những người trông sang trọng như thế. Hai mẹ con bước vào căn lều, hỏi chuyện. Trong lều có một người đàn ông trung niên, nằm co ro trên đất, người đắp tấm chiếu mỏng, ho sù sụ. Bên cạnh, có cả một người phụ nữ trông tiều tụy, đang chuẩn bị khăn lau cho người đàn ông, bọn họ có lẽ là phu thê.
"Xin hỏi bậc quý nhân từ đâu tới, cần cái gì ở chúng tôi?" Người phụ nữ giọng nói run run, hai tay bấu chặt vào gấu váy.
"Chồng của cô bị bệnh sao?" Hirohana thăm dò, nhận được cái gật đầu tiền tiến lại xem. Nàng đưa tay, sờ sờ trán người đàn ông, phát hiện nó nóng bừng, liền nhíu mày.
"Các vị có con chứ?" Nàng hỏi tiếp.
"Dạ, có. Chúng tôi có một người con trai, lên núi hái thuốc từ chiều qua, nhưng đến giờ vẫn chưa về..." Người vợ không giấu nổi sự lo lắng, nước mắt lấp lánh nơi khoé mi. Đúng lúc, đám trẻ đi qua, một đứa nhìn đặc biệt hống hách nói lớn:
"Bị quỷ ăn thịt rồi, bị quỷ ăn rồi!" Hirohana nghe mà chối tai, quát lớn doạ đám trẻ chạy mất. Sau đó, nàng quay sang Takemichi, nói:
"Ta lên núi tìm thử lá thuốc, con ở lại đây!"
Em không bằng lòng, cầm tay mẹ năn nỉ:
"Mẹ để con đi, mẹ ở lại đây còn chăm sóc cho hai người này."
Nàng không đồng ý, nói rằng con có thể gặp nguy hiểm, nhưng Takemichi không nghe, một mực cứng đầu cứng cổ muốn đi. Cuối cùng, Hirohana bắt buộc thoả hiệp, đặt vào tay em một con dao, Takemichi đem theo một chiếc giỏ, một mình lên núi.Mùa thu, lá phong đỏ che kín cả bầu trời, đường đi cũng tràn ngập sắc cam đỏ lỗng lẫy, như đốm lửa lách tách nhảy múa. Takemichi đi men theo khu rừng, đi mãi vẫn không thấy lá thuốc đâu. Đang lúc khó khăn, phía sau vang lên một giọng nói :
"Ngươi là ai?" Em quay đầu, phát hiện một nam nhân mặt mày tuấn tú, tuy nhiên trông lại hung dữ cáu gắt vô cùng, quan trọng hơn, trên miệng và y phục của hắn vẫn còn dính máu, trên mái tóc xanh lấp ló một chiếc sừng. Takemichi quay đầu, vội vàng chạy thục mạng.
Em biết hắn, Kawata Souya, Hồng Diệp Sơn Song Quỷ, em đã từng gặp một lần. Thấy Takemichi chạy đi, hắn cũng vội đuổi theo, có vẻ muốn giết người diệt khẩu.
"A!" Mặt đất bị lá phong che phủ, làm Takemichi không để ý dưới chân có gì, bị vấp ngã. Một nam nhân khác từ sau cây lớn xuất hiện, chặn đường thoát của em. Takemichi đã hoảng, lại càng hoảng hơn, anh trai Souya, Nahoya xuất hiện rồi.
"Lâu rồi không gặp~Takemichi." Tiếng cười xảo quyệt vẫn như khi nhỏ, cằm của em bị giữ lấy, Nahoya hạ xuống một nụ hôn.
Răng nanh con quỷ cắn bờ môi căng mọng đến bật máu, Takemichi muốn đẩy gã ra, lại phát hiện hoàn toàn không thể. Vừa lúc, Souya chạy đến.
"Anh hai, nên ăn thịt nó không?"
"Chúng ta sẽ ăn, nhưng theo cách khác." Câu đó Takemichi có thể không hiểu, nhưng Souya lại hiểu rất rõ. Hắn tiến đến,từ phía sau kéo em dựa vào người mình, vạch phần áo ra, cắn một phát lên cần cổ trắng nõn.
Takemichi muốn hét lên, nhưng âm thanh lại bị Nahoya nuốt trọn, cái lưỡi gã bên trong khoang miệng đùa nghịch, bắt lấy lưỡi em mà quấn lấy, liếm láp. Phần cổ và gáy được Souya chăm sóc kĩ lưỡng, hắn trông hung dữ, nhưng lại vô cùng dịu dàng vừa hôn vừa liếm, không hề mạnh bạo mà in lên da thịt những đoá hoa xinh xắn. Takemichi cả người run rẩy, mềm nhũn dựa vào lồng ngực hắn, hai tay buông thõng không điểm tựa.
Nahoya hài lòng nhìn con mồi trở nên ngoan ngoãn, đôi mắt đỏ luôn hé mở quan sát biểu hiện của em. Gã đưa tay, xoa nắn vùng ngực mềm mại, không giống như phụ nữ, nhưng xúc cảm đem đến không tệ chút nào, liền tham lam muốn nhiều hơn. Gã cúi đầu, đem một bên ngực ngậm vào miệng, dùng răng nanh dài trêu đùa, khiến cả người em vặn vẹo ngứa ngáy. Bàn tay còn lại hư hỏng đem y phục bên dưới đều lột bỏ, ra hiệu cho em trai chăm sóc tiểu Takemichi.
Souya đưa tay, vuốt nhẹ vật nhỏ, liền khiến Takemichi run rẩy sợ hãi, nơi đó bắt đầu rỉ dịch.
"Dâm đãng thật!" Nahoya cười tươi, cầm lấy tay em hướng đến cự vật mình, Takemichi lại càng hoảng sợ, hiểu ra gã muốn làm gì.Souya chăm sóc vật nhỏ của em, em liền phải chăm sóc cự vật của Nahoya. Takemichi run rẩy, nói từng chữ:
"M...mấy người muốn...chơi gì...ta bỏ tiền...ức...chuẩn bị....kĩ nữ cho...Á!" Nahoya cau mày, giáng sự tức giận lên vùng ngực em, quát:
"Bọn này không cần lũ kĩ nữ dơ bẩn kia!"
"Bọn này cần mỗi em thôi!" Sau đó, gã không chần chờ gì, mặc kệ cảm giác của Takemichi liền đem cự vật nhét hẳn vào trong tiểu huyệt, bắt đầu luật động.Takemichi muốn hét, nhưng miệng lại bị bịt chặt, cảm giác bên dưới đã bị xé rách, máu đỏ chảy ra, trở thành chất bôi trơn. Nahoya thở ra một hơi dài, động tác đưa đẩy nhẹ nhàng lại, Souya phía sau vẫn đang an ủi Takemichi.
"Một lát liền hết đau." Hắn nói, quay đầu em qua hôn lên. Nụ hôn nhẹ nhàng cẩn thận, làm Takemichi bất ngờ, quên luôn cả cái đau.Dâm dịch bắt đầu tiết ra, khiến bên trong trở nên ẩm ướt trơn trượt, Nahoya đi vào dễ dàng hơn, chẳng mấy chốc không còn cản trở. Tiếng bạch bạch dâm mĩ vang lên khắp một mảng rừng, lá phong vẫn rơi, đậu trên cơ thể trắng nõn liền giống như một bức tranh. Takemichi không kìm được rên rỉ, tiếng thở dốc khó nhọc vẫn mang theo chút kìm nén.
Được một lát, Soya nói khẽ:
"Anh hai, em vào nhé?" Nahoya hơi gật đầu, Souya cũng đưa cự vật của mình vào trong. Bên dưới nhiều hơn một vật, Takemichi cảm thấy cơ thể không chịu nổi nữa rồi, khóc nấc lên cầu xin:
"A...đừng...hức, thật sự...hức... không vừa..."
Nahoya hôn lên mi mắt, dùng lưỡi liếm đi nước mắt của em, an ủi sẽ không sao đâu. Cho đến khi em trai đưa hết vào, cả hai mới bắt đầu chuyển động.
Cơ thể Takemichi vặn vẹo không ngừng, sự chuyển động nhanh dần bên trong cơ thể khiến em ngứa ngáy, rên rỉ không thôi. Âm thanh ngọt ngào như thuốc kích thích cặp song sinh, bọn họ càng lúc càng mạnh bạo, một trong hai đã chạm đến điểm nhạy cảm bên trong. Kích thích quá mạnh đánh thẳng lên não, khiến Takemichi tê dại, nước dãi tràn ra khoé miệng, hai mắt đều nhuốm bởi dục vọng, vật nhỏ phía trước giật vài cái, bắn ra. Nhưng Souya và Nahoya vẫn chưa bắn, tiếp tục thế công mãnh liệt lên Takemichi, cơ thể em mệt mỏi mềm oặt, cổ họng khô khốc không nói nên lời. Đúng là quỷ, sinh lực mạnh vô cùng.
Đến khi em ra lần thứ ba, cả hai mới cùng bắn vào bên trong, nhưng lại vẫn tiếp tục cho tới lúc mặt trời sắp lặn.Rừng phong đỏ tràn tiếng rên dâm mĩ, thiếu niên xinh đẹp dưới thân ác quỷ hiện ra yếu đuối vô thường, mảng lá phong đỏ xào xạc như nhảy múa.
Người ta nói, nam nhân bệnh nặng được cứu rồi, nhưng em thì mất tích hẳn, không trở về được nữa.
Không liên quan đến chính truyện.
__________________________
Oni-loài quỷ ăn thịt, bấy giờ là nỗi kinh sợ của người dân toàn kinh đô.
Takemichi theo mẹ đi qua một ngôi làng hẻo lánh, liền nhìn thấy người dân khổ cực đói kém nơi đây.
Hai người dừng ở một túp lều nhỏ, nghe thấy tiếng ho như muốn xé rách lồng ngực khiến người ta đau lòng.
Hirohana quyết định xem thử.
Cả hai vừa vào, liền trở thành tâm điểm của sự chú ý. Tất nhiên, tại nơi hoang vu như ngôi làng này lại xuất hiện những người trông sang trọng như thế. Hai mẹ con bước vào căn lều, hỏi chuyện. Trong lều có một người đàn ông trung niên, nằm co ro trên đất, người đắp tấm chiếu mỏng, ho sù sụ. Bên cạnh, có cả một người phụ nữ trông tiều tụy, đang chuẩn bị khăn lau cho người đàn ông, bọn họ có lẽ là phu thê.
"Xin hỏi bậc quý nhân từ đâu tới, cần cái gì ở chúng tôi?" Người phụ nữ giọng nói run run, hai tay bấu chặt vào gấu váy.
"Chồng của cô bị bệnh sao?" Hirohana thăm dò, nhận được cái gật đầu tiền tiến lại xem. Nàng đưa tay, sờ sờ trán người đàn ông, phát hiện nó nóng bừng, liền nhíu mày.
"Các vị có con chứ?" Nàng hỏi tiếp.
"Dạ, có. Chúng tôi có một người con trai, lên núi hái thuốc từ chiều qua, nhưng đến giờ vẫn chưa về..." Người vợ không giấu nổi sự lo lắng, nước mắt lấp lánh nơi khoé mi. Đúng lúc, đám trẻ đi qua, một đứa nhìn đặc biệt hống hách nói lớn:
"Bị quỷ ăn thịt rồi, bị quỷ ăn rồi!" Hirohana nghe mà chối tai, quát lớn doạ đám trẻ chạy mất. Sau đó, nàng quay sang Takemichi, nói:
"Ta lên núi tìm thử lá thuốc, con ở lại đây!"
Em không bằng lòng, cầm tay mẹ năn nỉ:
"Mẹ để con đi, mẹ ở lại đây còn chăm sóc cho hai người này."
Nàng không đồng ý, nói rằng con có thể gặp nguy hiểm, nhưng Takemichi không nghe, một mực cứng đầu cứng cổ muốn đi. Cuối cùng, Hirohana bắt buộc thoả hiệp, đặt vào tay em một con dao, Takemichi đem theo một chiếc giỏ, một mình lên núi.Mùa thu, lá phong đỏ che kín cả bầu trời, đường đi cũng tràn ngập sắc cam đỏ lỗng lẫy, như đốm lửa lách tách nhảy múa. Takemichi đi men theo khu rừng, đi mãi vẫn không thấy lá thuốc đâu. Đang lúc khó khăn, phía sau vang lên một giọng nói :
"Ngươi là ai?" Em quay đầu, phát hiện một nam nhân mặt mày tuấn tú, tuy nhiên trông lại hung dữ cáu gắt vô cùng, quan trọng hơn, trên miệng và y phục của hắn vẫn còn dính máu, trên mái tóc xanh lấp ló một chiếc sừng. Takemichi quay đầu, vội vàng chạy thục mạng.
Em biết hắn, Kawata Souya, Hồng Diệp Sơn Song Quỷ, em đã từng gặp một lần. Thấy Takemichi chạy đi, hắn cũng vội đuổi theo, có vẻ muốn giết người diệt khẩu.
"A!" Mặt đất bị lá phong che phủ, làm Takemichi không để ý dưới chân có gì, bị vấp ngã. Một nam nhân khác từ sau cây lớn xuất hiện, chặn đường thoát của em. Takemichi đã hoảng, lại càng hoảng hơn, anh trai Souya, Nahoya xuất hiện rồi.
"Lâu rồi không gặp~Takemichi." Tiếng cười xảo quyệt vẫn như khi nhỏ, cằm của em bị giữ lấy, Nahoya hạ xuống một nụ hôn.
Răng nanh con quỷ cắn bờ môi căng mọng đến bật máu, Takemichi muốn đẩy gã ra, lại phát hiện hoàn toàn không thể. Vừa lúc, Souya chạy đến.
"Anh hai, nên ăn thịt nó không?"
"Chúng ta sẽ ăn, nhưng theo cách khác." Câu đó Takemichi có thể không hiểu, nhưng Souya lại hiểu rất rõ. Hắn tiến đến,từ phía sau kéo em dựa vào người mình, vạch phần áo ra, cắn một phát lên cần cổ trắng nõn.
Takemichi muốn hét lên, nhưng âm thanh lại bị Nahoya nuốt trọn, cái lưỡi gã bên trong khoang miệng đùa nghịch, bắt lấy lưỡi em mà quấn lấy, liếm láp. Phần cổ và gáy được Souya chăm sóc kĩ lưỡng, hắn trông hung dữ, nhưng lại vô cùng dịu dàng vừa hôn vừa liếm, không hề mạnh bạo mà in lên da thịt những đoá hoa xinh xắn. Takemichi cả người run rẩy, mềm nhũn dựa vào lồng ngực hắn, hai tay buông thõng không điểm tựa.
Nahoya hài lòng nhìn con mồi trở nên ngoan ngoãn, đôi mắt đỏ luôn hé mở quan sát biểu hiện của em. Gã đưa tay, xoa nắn vùng ngực mềm mại, không giống như phụ nữ, nhưng xúc cảm đem đến không tệ chút nào, liền tham lam muốn nhiều hơn. Gã cúi đầu, đem một bên ngực ngậm vào miệng, dùng răng nanh dài trêu đùa, khiến cả người em vặn vẹo ngứa ngáy. Bàn tay còn lại hư hỏng đem y phục bên dưới đều lột bỏ, ra hiệu cho em trai chăm sóc tiểu Takemichi.
Souya đưa tay, vuốt nhẹ vật nhỏ, liền khiến Takemichi run rẩy sợ hãi, nơi đó bắt đầu rỉ dịch.
"Dâm đãng thật!" Nahoya cười tươi, cầm lấy tay em hướng đến cự vật mình, Takemichi lại càng hoảng sợ, hiểu ra gã muốn làm gì.Souya chăm sóc vật nhỏ của em, em liền phải chăm sóc cự vật của Nahoya. Takemichi run rẩy, nói từng chữ:
"M...mấy người muốn...chơi gì...ta bỏ tiền...ức...chuẩn bị....kĩ nữ cho...Á!" Nahoya cau mày, giáng sự tức giận lên vùng ngực em, quát:
"Bọn này không cần lũ kĩ nữ dơ bẩn kia!"
"Bọn này cần mỗi em thôi!" Sau đó, gã không chần chờ gì, mặc kệ cảm giác của Takemichi liền đem cự vật nhét hẳn vào trong tiểu huyệt, bắt đầu luật động.Takemichi muốn hét, nhưng miệng lại bị bịt chặt, cảm giác bên dưới đã bị xé rách, máu đỏ chảy ra, trở thành chất bôi trơn. Nahoya thở ra một hơi dài, động tác đưa đẩy nhẹ nhàng lại, Souya phía sau vẫn đang an ủi Takemichi.
"Một lát liền hết đau." Hắn nói, quay đầu em qua hôn lên. Nụ hôn nhẹ nhàng cẩn thận, làm Takemichi bất ngờ, quên luôn cả cái đau.Dâm dịch bắt đầu tiết ra, khiến bên trong trở nên ẩm ướt trơn trượt, Nahoya đi vào dễ dàng hơn, chẳng mấy chốc không còn cản trở. Tiếng bạch bạch dâm mĩ vang lên khắp một mảng rừng, lá phong vẫn rơi, đậu trên cơ thể trắng nõn liền giống như một bức tranh. Takemichi không kìm được rên rỉ, tiếng thở dốc khó nhọc vẫn mang theo chút kìm nén.
Được một lát, Soya nói khẽ:
"Anh hai, em vào nhé?" Nahoya hơi gật đầu, Souya cũng đưa cự vật của mình vào trong. Bên dưới nhiều hơn một vật, Takemichi cảm thấy cơ thể không chịu nổi nữa rồi, khóc nấc lên cầu xin:
"A...đừng...hức, thật sự...hức... không vừa..."
Nahoya hôn lên mi mắt, dùng lưỡi liếm đi nước mắt của em, an ủi sẽ không sao đâu. Cho đến khi em trai đưa hết vào, cả hai mới bắt đầu chuyển động.
Cơ thể Takemichi vặn vẹo không ngừng, sự chuyển động nhanh dần bên trong cơ thể khiến em ngứa ngáy, rên rỉ không thôi. Âm thanh ngọt ngào như thuốc kích thích cặp song sinh, bọn họ càng lúc càng mạnh bạo, một trong hai đã chạm đến điểm nhạy cảm bên trong. Kích thích quá mạnh đánh thẳng lên não, khiến Takemichi tê dại, nước dãi tràn ra khoé miệng, hai mắt đều nhuốm bởi dục vọng, vật nhỏ phía trước giật vài cái, bắn ra. Nhưng Souya và Nahoya vẫn chưa bắn, tiếp tục thế công mãnh liệt lên Takemichi, cơ thể em mệt mỏi mềm oặt, cổ họng khô khốc không nói nên lời. Đúng là quỷ, sinh lực mạnh vô cùng.
Đến khi em ra lần thứ ba, cả hai mới cùng bắn vào bên trong, nhưng lại vẫn tiếp tục cho tới lúc mặt trời sắp lặn.Rừng phong đỏ tràn tiếng rên dâm mĩ, thiếu niên xinh đẹp dưới thân ác quỷ hiện ra yếu đuối vô thường, mảng lá phong đỏ xào xạc như nhảy múa.
Người ta nói, nam nhân bệnh nặng được cứu rồi, nhưng em thì mất tích hẳn, không trở về được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz