Allrimuru Khuc Hoa Giao Cua Van Menh
Thời gian lặng lẽ trôi qua, ấy vậy mà đã đến ngày sinh linh bé bỏng chào đời. Mọi người ai cũng vừa mừng vừa lo, mong sao đứa trẻ sẽ chào đời bình an, mong sao cho sự tròn vẹn này kéo dài mãi mãi...Veldanava đi đi lại lại suốt cả tiếng đồng hồ, bước chân vang dội trong căn phòng tĩnh mịch. Sự lo âu hiện rõ trong từng cái chau mày, trong cái siết chặt rồi lại buông lỏng bàn tay. Rimuru thì có phần trầm lặng hơn.Từng tiếng hét xé nát không gian, như muốn nghiền nát cả trái tim người nghe. Mồ hôi và máu hòa vào nhau, làm gương mặt Lucia trắng bệch đến mức khó nhận ra. Bà đỡ run rẩy nhưng vẫn phải giữ đôi tay thật chắc, những người hầu bên cạnh thì vội vã chạy qua chạy lại, từng chậu nước đỏ sẫm nhanh chóng bị thay ra liên tục, mùi tanh nồng lan khắp căn phòng.- Người không được bỏ cuộc... chỉ cần thêm một chút nữa thôi...- giọng bà đỡ nghẹn lại, dường như vừa khẩn cầu vừa tự trấn an chính mình.Lucia hé mở đôi mắt nhòe nhoẹt vì nước mắt, hơi thở gấp gáp như sắp đứt quãng. Cô biết cơ thể mình đang rơi vào ranh giới cuối cùng, một ranh giới chỉ cần nghiêng nhẹ thôi cũng có thể khiến tất cả sụp đổ. Nhưng tận sâu trong tâm can, vẫn có một sức mạnh mỏng manh chống đỡ cô- ý chí phải để đứa trẻ này được chào đời, cho dù cái giá là gì đi nữa."Mình... không được dừng lại... đứa bé... đứa bé cần mình... Veldanava... đừng để ta bỏ lỡ giây phút này..." – ý nghĩ đứt đoạn ấy vang lên trong tâm trí, như một ngọn lửa lập lòe cố níu giữ chút ánh sáng cuối cùng giữa bóng tối tràn ngập.Cơn đau lại ập đến, dữ dội đến mức Lucia muốn gào thét, nhưng cổ họng đã khản đặc, chỉ còn những tiếng rên yếu ớt. Móng tay cô bấu chặt vào ga giường, để lại những vệt máu mờ. Bên ngoài, bóng dáng Veldanava như đứng chết lặng, lòng ngài dằn vặt đến mức muốn xé toạc cánh cửa mà lao vào, nhưng cũng hiểu rằng giờ đây, điều duy nhất có thể làm là chờ đợi và cầu nguyện.- Cố thêm chút nữa thôi... chỉ một chút nữa thôi!Lucia gần như đã kiệt sức, mí mắt nặng trĩu như muốn khép lại mãi mãi. Nhưng rồi, trong giây phút mơ hồ giữa sống và chết ấy, cô cắn chặt răng, dồn chút sức lực cuối cùng còn sót lại. Một luồng đau đớn dữ dội xé toạc cơ thể, rồi bất chợt-Một tiếng khóc trong trẻo, vang vọng như xé toang màn đêm nặng nề. Tiếng khóc ấy cao vút, mạnh mẽ, như khẳng định sự sống nhỏ bé vừa đặt chân đến thế gian này.Cả căn phòng chết lặng trong vài giây, rồi bùng nổ thành sự reo hò lẫn những tiếng thở phào. Bà đỡ run run nâng đứa bé đỏ hỏn, khẽ thì thầm:- Người làm được rồi, Lucia- sama, là một bé gái rất khỏe mạnh.Câu nói đó như tiếp thêm sức mạnh cho cô, cô khẽ hé mắt, nhẹ nhàng ôm đứa bé vào lòng. Làn da trắng nõn, mềm mại, trên đầu còn loáng thoáng một vài sợi lông tơ hồng bé nhỏ... thực sự rất giống, rất giống cô...Sau tiếng hô của bà đỡ, Rimuru mở cửa chạy thẳng lại chỗ Lucia, đôi mắt bất an kiểm tra lại từ trên xuống dưới, xác nhận lại sự an toàn của cô, rồi mới thở ra nhẹ nhõm:- Vất vả cho chị rồi...- Cậu nhẹ giọng, mỉm cười nhìn cô.Câu nói ấy khiến Lucia khẽ run lên. Dù kiệt sức đến mức chẳng còn chút hơi sức nào, nhưng khi nhìn thấy Rimuru với ánh mắt lo lắng thật lòng, khóe môi cô lại nở một nụ cười dịu dàng. Trong vòng tay yếu ớt của mình, đứa bé gái nhỏ xíu khẽ động đậy, tiếng khóc dần lắng xuống, thay vào đó là hơi thở nhè nhẹ như thể cảm nhận được sự ấm áp từ vòng tay mẹ.Lucia nâng cằm, cho Rimuru thấy rõ khuôn mặt đỏ hồng của con bé. Đôi mắt mờ đi vì mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên niềm hạnh phúc hiếm hoi.- Em xem này... giống ta, đúng không?- Giọng cô khẽ run, nhưng chứa chan sự tự hào.Rimuru lặng người một thoáng. Ánh sáng le lói của những ngọn đèn trong phòng hắt lên gương mặt non nớt ấy, tất cả đều mong manh đến mức khiến tim cậu thắt lại. Nhưng giữa sự mong manh ấy, lại có một thứ gì đó vô cùng mạnh mẽ- đó là sự sống mới.- Ừ...- Rimuru khẽ đáp, trong giọng nói trầm xuống có cả nghìn vạn cảm xúc khó tả.Thiên thần nhỏ yên giấc được Lucia khẽ khàng đưa vào tay Rimuru. Cậu thoáng chần chừ, nhưng rồi vẫn ôm trọn vào lòng... một cách trân quý như sợ làm bé con đau...Vừa được đặt vào tay Rimuru, đôi mắt dường như đang nhắm chặt lại từ từ mở to, nó linh động tò mò đảo qua đảo lại người trước mặt.Cô bé quơ quơ lung tung đôi bàn tay nhỏ xíu trước mặt cậu như muốn bắt lấy. Cậu cũng hiểu ý mà cúi nhẹ xuống, để con bé nắm lấy sợi tóc lam nhạt của mình.Đứa nhỏ nắm lấy tóc cậu, đột nhiên cười rộ lên như một ngôi sao lấp lánh......Rimuru khẽ đờ người ra, chẳng biết từ lúc nào, nụ cười trên môi đã dần hiện hữu trở lại...Cậu bất giác ôm chặt bé con hơn một chút, đứa trẻ nằm trong lòng cậu có vẻ đã mệt mỏi mà một lần nữa an nhiên chìm vào giấc ngủ. Tay bé nắm chặt lấy vạt áo của cậu như để tìm lấy một điểm tựa an toàn.Nước mắt cậu bất giác lăn dài trên má, không phải nước mắt của sự tuyệt vọng cùng cực của lúc trước... mà là nước mắt của sự hạnh phúc...Có lẽ thuở ban đầu cậu không có đủ can đảm để đối mặt với đứa trẻ, nếu phải nói cậu có hận không, có lẽ câu trả lời sẽ là có, làm sao cậu có thể không hận người đã gián tiếp cướp đi gia đình của mình chứ... nhưng rồi cậu lại thấy điều đó thật nực cười... Trong chuyện này cậu không sai, Veldanava không sai, Lucia không sai... đứa nhỏ lại càng không sai... Làm sao cậu có thể đổ tội cho một đứa trẻ vốn dĩ chẳng hề làm gì sai...Điều đó khiến cậu không có can đảm để đối mặt với nó... giá như con bé không ra đời... liệu mọi chuyện sẽ không xảy ra... phải không?Nhưng khoảnh khắc này đây... chính cậu cũng không biết phải làm sao nữa... nụ cười hồn nhiên, trong sáng ấy như gợi nhắc lại bản thân mình trước kia... hình như cậu cũng từng như thế... vô lo vô nghĩ, thoải mái tự tại, chìm đắm trong sự hạnh phúc tưởng chừng như vô hạn kia...Chính dòng suy nghĩ như nuốt chửng lấy thực tại, Veldanava đứng lặng bên cạnh Lucia nhìn cảnh này, cả hai cùng nhìn nhau nở nụ cười nhẹ nhõm... có lẽ, việc cậu chấp nhận đứa nhỏ chính là món quà chúc phúc lớn nhất của họ trong ngày hôm nay.- Con bé chưa có tên nhỉ..?- Veldanava nhìn Lucia, như một dự tính có sẵn, cô cũng quay sang nhìn Rimuru.- Rimuru... em có thể đặt tên cho con bé không?Rimuru ngẩng lên, bất giác nhìn hai người họ, cậu thoáng dao động, nhưng rồi lại bình thản trở lại.Cậu khẽ cười nhạt trong lòng, một nụ cười pha lẫn chua xót và dịu dàng. Cậu biết rõ, hẳn là Veldanava và Lucia đã bàn bạc từ trước, để rồi cuối cùng quyết định này lại đặt vào tay cậu. Không phải vì họ không thể, mà vì họ muốn cậu- chính cậu- là người đầu tiên trao cho đứa bé một khởi đầu.Một sợi dây mỏng manh gắn kết hai số phận tưởng chừng như là không thể. Nhưng sợi dây đó dường như chắc chắn hơn bất kì vật liệu nào trên đời, dường như chẳng thể phá vỡ.- Được rồi...- Cậu khẽ thì thầm, giọng nói mềm đi, như sợ đánh thức đứa bé- Nếu như cái tên là khởi đầu của một sinh mệnh, thì để ta trao nó cho con... như một lời hứa sẽ dõi theo bước chân con trên con đường dài phía trước.Cậu áp trán với trán bé con, giọng nhẹ bẫng:- Từ nay con sẽ sống dưới cái tên Milim Nava. Mong rằng cái tên này sẽ bảo hộ cho con trong hành trình trưởng thành đầy gian nan, trắc trở ở tương lai... thay cho thứ tình thương vốn chẳng toàn vẹn...Dứt lời, một ánh sáng trắng bao bọc lấy cơ thể bé con, phát sáng ấm áp như một lời ru ngủ rồi lại từ từ mờ dần đi. Trong vòng tay Rimuru, Milim khẽ cựa mình, đôi môi nhỏ cong lên thành một nụ cười ngây thơ, như thể đáp lại." Milim à, chính nụ cười của con đã cho ta thấy lại thứ màu sắc mà ta đã lãng quên đi mất, bảo vệ nụ cười đó đối với ta còn trân quý hơn tất thảy những gì trên đời. Tuy cha mẹ không thể đồng hành cùng con trên chặng đường đó, nhưng ta sẽ thay họ nuôi dưỡng con trưởng thành, giúp con đủ chín chắn để tự bước trên chính đôi chân đó. Không cần quan tâm muộn phiền, chỉ cần mãi mãi tiêu do tự tại, sống theo ý mình là được."
..............................................................
Hai năm nữa lại trôi qua, thời gian có vẻ đã chậm lại trong từng khoảnh khắc.Ngày Milim còn bé, cặp chân nhỏ xíu của cô lúc nào cũng chạy lon ton phía sau Rimuru như một chiếc đuôi nhỏ không bao giờ rời. Dù cậu đi đến đâu- thư viện, vườn hoa hay thậm chí chỉ ra ngoài hành lang hóng gió cũng sẽ nghe thấy tiếng bước chân lạch bạch đuổi theo và giọng bi bô ngây ngô vang lên phía sau.Khi cô tập nói, mọi người ai cũng mong chờ dạy cô gọi tên mình. Nhưng rồi tiếng nói cất lên đã khiến cả căn phòng chìm trong yên tĩnh:- Ri...mu...-Ri...mu...ruCậu cứng đờ người sau khi nghe giọng nói non nớt ấy gọi tên mình, không phải là mama hay papa mà là tên cậu.Rimuru thật sự không thể tin vào thực tại. Còn Milim lại vẫn hồn nhiên không biết gì trong khi mọi người chìm trong hoang mang, cô bắt đầu theo bản năng gọi thêm một tiếng nữa.Lần này không phải ảo giác, không còn là tiếng i i a a không rõ ràng nữa:- Rimuru...Thấy Rimuru đờ người, con bé nhanh chóng bò lên người cậu rồi lấy hai tay chạm vào đôi gò má lạnh ngắt đó nở một nụ cười tỏa nắng.Cậu nâng Milim lên cao, xoay tròn một vòng trong tiếng cười khúc khích của đứa bé. Mái tóc tơ mềm mại của Milim bay nhẹ trong không trung, đôi tay nhỏ bé chới với rồi lại ôm chặt lấy cổ cậu, đôi mắt xanh long lanh ánh lên niềm vui thuần khiết.Trong khoảnh khắc ấy, Rimuru bất giác nhận ra- có lẽ, Milim chính là bùa an thần của cậu. Một ngôi sao nhỏ bé nhưng đủ sáng để xua tan màn đêm, dẫn lối cho trái tim đã từng lạc mất phương hướng... dẫn bóng tối trở về nơi rực rỡ của ánh dương..." Một lần nữa tỏa sáng giữa bầu trời lấp lánh"-----------------------------------------------------------------------------
Kết thúc chương 27
Ngày đăng: 22/08/2025
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz