ZingTruyen.Xyz

Allice Day Bien

-Ưm...

     Ice mơ hồ mở mắt ra,cậu thấy mình đang ở trong một không gian rất kỳ lạ,đen thăm thẳm và vô tận.Sắc đen bao trùm lấy mọi thứ,một chút ánh sáng nhỏ nhoi cũng không thể lọt vào.

Ice:"Đây là đâu vậy,mình chết rồi cơ mà..."

     Ice vẫn nhớ cái cảm giác mềm mại và ấm áp của biển cả,bao bọc lấy cậu trong những dòng nước ấm cùng tiếng hoà ca của đại dương.Đó không thể nào là mơ.Chả lẽ đây là thiên đường?

     Một đốm sáng trắng đột nhiên bay lơ lửng đến trước mặt Ice.Trong một chỗ tối như mực thế này,nó trông rất rực rỡ với thứ ánh sáng vàng kim mà nó phát ra.

Ice:"...Gì vậy chứ?"

     Cậu chạm vào đốm nhỏ,nó lập tức toả hào quang rực rỡ bao trùm cả không gian.Ice nhắm chặt mắt lại,lúc mở ra,xung quanh không còn tối tăm nữa mà  được phủ một màu xanh dương nhè nhẹ.Trước mặt cậu là một cô gái khá trẻ.

Ice:Ơ...xin chào?

     Cô ấy mở đôi mắt hai màu xanh dương và xanh lá rạng rỡ tựa hai viên pha lê nhìn cậu.Rồi đột nhiên nở nụ cười.

-Xin chào,Ice.Rất hân hạnh gặp mặt.

Ice:Ơ,ừ...Đây là đâu vậy,không phải tôi chết rồi sao?

     Cô ấy nhẹ nhàng gật đầu

-Đúng vậy,cậu đã chết rồi.

Ice:Ồ...vậy đây là thiên đường sao?Hay là địa ngục.

-Vào lúc cậu đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết,đã có một người kịp vớt cậu lên bờ,tránh để thân xác cậu chìm mãi dưới biển sâu.

     Ice ngạc nhiên,đúng là lúc đó có người gọi cậu rồi.

Ice:Vậy đây là đâu?

-Là thế giới tinh thần của tôi.Thân xác cậu đang ở trong bệnh viện còn linh hồn thì ở đây.Khả năng sống sót cũng chỉ đang ở mức 50% mà thôi.

     Ice im lặng.

-Tôi có thể giúp cậu sống lạ-

Ice:Tôi không cần.

     Cậu nhanh chóng ngắt lời,cô gái trước mắt cậu im lặng.Đương nhiên là cậu sẽ từ chối rồi,có ai đi tự tử mà muốn sống lại không?

-Haiz,thực ra thì,Ice,cậu vẫn có ma pháp mà.

Ice:...Cái gì?

-Cậu tưởng là mình không có ma pháp sao?Ma pháp của cậu thuộc tính thủy,loại cao cấp là băng,hữu dụng trong cả tấn công lẫn phòng thủ.

     Ice bật cười,cậu nghĩ cô đang nói đùa.

Ice:Nhảm gì vậy,từ nhỏ tôi đã được xác định là không có rồi.Đến bằng này tuổi cũng vẫn chưa thì làm sao có thể.

     Cô lắc đầu.

-Do một số nguyên nhân khiến cậu không thể thức tỉnh năng lực,chứ ma pháp của cậu rất mạnh.Nếu bây giờ cậu sống lại,tôi sẽ giúp cậu thức tỉnh.

     Ice nghi ngờ nhìn người trước mắt.

Ice:Cô nói thật không?

-Tôi đảm bảo,chỉ cần cậu đồng ý sống lại thôi.

     Ice nghĩ ngợi một lúc rồi thở dài,duỗi người nằm ra sàn nhà.

Ice:Thôi,tôi mệt rồi.Tôi không muốn phải đối mặt với thế giới nữa,tôi cần nghỉ ngơi.

     Cậu nhắm mắt lại.Cô đăm chiêu nhìn cậu rồi khích.

-Cậu không muốn trả thù sao?

Ice:Không.

-Sau tất cả những gì họ đã làm với cậu?

Ice:Ừ.

     Cô cắn môi do dự rồi đành nói.

-Anh của cậu sắp gặp nguy hiểm.

Ice:Kệ họ chứ.

-Ý tôi không phải mấy người kia,là người đó!

     Ice vội mở mắt ngồi dậy.

Ice:Anh ấy mạnh như vậy,sao có thể gặp nguy hiểm?

     Dù nói vậy nhưng trong mắt cậu hiện lên sự quan tâm và lo lắng thấy rõ.

-Sao lại không thể chứ?Đằng nào cũng đâu phải người mạnh nhất?Không chỉ anh ấy,cả thể giới cũng có thể bị hủy diệt.

Ice:Nhưng...nếu đến cả anh cũng không làm được,sao tôi có thể.

-Chuyện này...tôi không nói được.Nhưng tôi đảm bảo rằng nếu cậu hồi sinh,có thể cứu anh ấy và tất cả mọi người.

     Ice cắn môi,người khác thì cậu không quan tâm,nhưng nếu là anh...

Ice:....Được rồi,tôi chấp nhận hồi sinh.

     Cô đập hai tay vào nhau,mừng rỡ nói.

-Tốt quá rồi!Vậy hẹn gặp cậu sau,lúc đó nhớ bái tôi một tiếng sư phụ nhé!

     Nói rồi cô liền đưa Ice ra ngoài thế giới thực.

-Làm vậy liệu có ổn không?

-Đâu có sao đâu,Crane.

     Cô quay lại nói với một người con gái khác,mặc đồ đen từ đầu đến chân,sắc mặt nhợt nhạt cùng mái tóc dài đen nhánh,chỉ có đôi mắt một đỏ một vàng là trông rực rỡ hơn so với tổng thể.

Crane:Em có biết hồi sinh cậu ta như vậy sẽ ảnh hưởng đến nhiều thứ lắm không?

-Đâu có sao đâu,đằng nào cũng là một phần trong "hoa hạ thụ",nhúng tay một chút có sao.

Crane:Ừm...được rồi,chăm sóc nhóc đó cho tốt...

------_____------_____-------

     Về phần Ice,sau khi được đưa ra ngoài thì cậu thấy toàn thân đau nhức,cậu mở mắt thì thấy cái trần nhà trắng xoá của bệnh viện,với cái mùi thuốc sát trùng này thì không lẫn đi đâu được.

??: Ice!!Cậu tỉnh rồi!

Jannet:May quá rồi,cậu không sao...

Ice:"A...hả...người này..."

     Ice nhìn người con trai với mái tóc xanh lá đang ngồi cạnh Jannet.

Ice:Jumine?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz