[SupraBoi] Cô ấy không yêu em thì vẫn còn tôi yêu em!
_"Boboiboy, tớ với Ying hẹn hò rồi đó!"Trong sân trường vắng tanh, có một giọng nói của một cô gái xinh đẹp và thanh thoát, cô là Yaya là bạn thời thơ ấu của cậu trai vừa được nêu tên là Boboiboy.Cô đang mỉm cười, mỉm cười một cách tự nhiên và xinh đẹp, thật sự thì cô đang rất vui vì cô đã thổ lộ được với mối tình đầu mà cô muốn bên mình đến suốt đời._"Vậy sao? tớ chúc mừng cậu nhé" Đứng trước mặt cô là một cậu thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng, bên ngoài thì khoác thêm một chiếc áo len gile cam cùng với quần jean ống rộng.Cậu con trai ấy mỉm cười một cách vui vẻ nhưng có phần dịu nhẹ. Yaya nhìn Boboiboy, nụ cười càng tươi hơn khi nói về vị hôn phu của cô:_"Cậu biết không, mặc dù tớ không giỏi trong việc hiểu cảm xúc của cô ấy, làm việc nội trợ không được giỏi, tớ cũng khá nhút nhát và nhạy cảm, nhưng Ying..." Nói đến đây cô cúi xuống đan tay vào nhau rồi mỉm cười nhẹ nhàng, giọng cô lúc này lại trầm ấm đến lạ thường và có chút gì đó có phần vui vẻ:_"Cô ấy vẫn yêu tớ lắm, có lẽ tớ sẽ phải cố gắng và nỗ lực nhiều hơn nhỉ? Tớ muốn sống cùng cô ấy một cuộc sống bình yên và hạnh phúc"_"Yaya, tớ ủng hộ cậu nhưng cậu chắc chứ? Những việc như chịu đựng cảm xúc và nội trợ, tớ nghĩ là nó sẽ khá khó khăn cho cậu..."_"Tớ biết chứ, tớ đã bàn với cô ấy rồi, tớ sẽ cùng cô ấy cố gắng từng ngày để cải thiện những thói quen ấy!"Boboiboy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời hoàng hôn đỏ ối, màu của bầu trời khiến cho cậu càng thêm nhức nhối, màu của bầu trời hôm nay rất đẹp nhưng màu đỏ ối này chỉ khiến cho cậu thêm đau lòng. Cậu nhìn sắc trời rồi nhìn Yaya, giọng nói có chút run rẩy:_"Trời cũng đã muộn rồi, tớ về trước!"_"Tạm biệt!" Yaya đứng vẫy tay ở đằng sau nhìn theo bóng cậu rời đi, Boboiboy nhanh chóng biến khỏi tầm mắt của cô, cậu đang chạy, cậu đang chạy rất nhanh./Bộp/Cậu đã va phải một người, cậu không đứng dậy cứ cúi đầu, bả vai run rẩy, không phải là cậu không muốn đứng dậy mà là cậu không còn sức để đứng dậy. Buồn phiền, đau đớn, thất vọng, những cảm xúc tiêu cực cứ thay phiên nhau ập đến với cậu. Một giọng nói thân thuộc vang lên:_"Boboiboy?"_"Supra...à không...học trưởng?"Boboiboy ngẩng khuôn mặt dàn dụa nước mắt của mình lên với một biểu cảm khá kinh ngạc, nhưng rồi cậu nhận ra điều gì đó, lập tức lấy tay áo của mình lau ngay những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt cậu. Supra cực kì ngỡ ngàng, thật lòng thì anh không nghĩ sẽ gặp được cậu ở đây và anh cũng chỉ vừa mới trở về sau một cuộc thi dự án do trường tổ chức._"Em...khóc à?" Anh ngập ngừng hỏi, anh không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu nhưng để một thiên thần đáng yêu như cậu rơi nước mắt thì chắc cũng không phải là chuyện bình thường._"Không, làm gì có ạ" Cậu lập tức giấu đi sự buồn bã của mình, cậu chỉ mỉm cười thật tươi và cho anh biết rằng mình vẫn ổn, không có một chuyện gì xảy ra cả. Cậu không muốn phải làm anh lo lắng vì cậu biết anh còn phải gánh vác trên vai nhiều trách nhiệm nặng nề hơn chuyện này. Supra tính nói gì với cậu nhưng cậu đã cắt ngang bằng một câu nói xong chạy mất:_"Em còn chuyện ở nhà chưa giải quyết, em đi trước"_"Khoan đã..." Supra có vẻ không vui nhìn theo bóng cậu, không biết là cậu có ổn không nữa. Anh tiếp tục đi theo cậu về nhà, anh đang rất muốn hỏi lý do tại sao cậu lại khóc thảm tới như vậy. Đang dọc đường, Supra bỗng thấy một bạn học của Yaya thì liền tiến lại, mặt không cảm xúc hỏi:_"Này bạn học, có chuyện gì xảy ra với Yaya sao?"_"À, về chuyện đó...chỉ là Yaya đang công khai hẹn hò với Ying thôi" Bạn học ấy cười dịu dàng nói, cô gái đáng yêu như Yaya cuối cùng cũng có thể lổ thộ với người mình yêu rồi, bạn học đương nhiên là vui chứ nhưng cô cứ nghĩ Yaya thích thầm Boboiboy thay vì Ying vì Yaya và Boboiboy rất thân thiết với nhau, thậm chí ai cũng nhìn ra là Boboiboy thích Yaya. Bạn học ấy đang mải suy tư về cặp đôi kia thì Supra lập tức chạy đi mất để bạn ấy phải đuổi theo kêu anh suốt._"Học trưởng, chờ đã, còn dự án của ba khối nữa mà?_"Học trưởng, anh phải hoàn thành xong hết công việc đã chứ"_"Học trưởngggggggggggggggg!"Dọc đường gần nhà cậu có 2 người đang chơi đuổi bắt, Supra cứ chạy nhanh hết mức còn bạn học kia phải đuổi theo phía sau tay cầm tập hồ sơ mà anh hồi nãy không màng mà vứt đi. Không lâu sau, Supra đã chạy đến trước cửa nhà của Boboiboy và vô tình cắt đuôi được bạn học kia, anh bước vào nhà, nhíu mày lại khi thấy một thiên thần đang lấy 2 cánh tay ôm lấy cơ thể còn khuôn mặt cúi xuống áp mặt vào đầu gối, bả vai cậu run rẩy, cặp sách và giày của cậu bị ném ở ngay gần cửa.Supra đến gần, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên lưng cậu, Boboiboy ngẩng đầu nên nhìn thấy anh chàng học trưởng đáng kính, ánh mắt cậu mông lung, cậu không nhìn rõ lắm, cậu không biết đây là ai. Supra bất chợt ôm chầm lấy cậu khiến cậu kinh ngạc, cậu cảm thấy ấm áp hơn bất cứ lúc nào. Cậu ôm lấy anh sau đó khóc lớn lên. Supra ôm chặt lấy cậu, anh không biết phải an ủi cậu như thế nào, anh chỉ có thể ôm lấy vỗ về cậu ngay lúc này, vì chính anh cũng ý thức được cậu không hề yêu anh, không hề thương anh nên anh chỉ lấy tư cách là một đàn anh để quan tâm đến cậu. Boboiboy không biết là đã ôm Supra khóc bao lâu chỉ biết là cậu đã khóc đến mức thiếp đi lúc nào không hay, nhìn người con trai xinh đẹp đang nằm trên giường, Supra khẽ chạm lên đôi mắt của cậu rồi lại nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn phớt, anh ôn nhu nói một cách đầy yêu thương:_"Cô ấy không yêu em thì vẫn còn tôi yêu em..."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz