Allbin Tempest Vuon Yen Tinh No Hoa
Những ngày sau vụ tai nạn ở cầu thang là một thử thách mới đối với Hanbin. Cổ chân bị trẹo khiến cậu di chuyển khó khăn, mỗi bước đi đều kèm theo một cơn đau nhói âm ỉ. Bác sĩ trường đã băng bó và khuyên cậu nên nghỉ ngơi, nhưng Hanbin không muốn vắng mặt ở trường dù chỉ một ngày. Cậu biết, chỉ cần cậu vắng mặt, Lục Gia sẽ lại có cơ hội để thêu dệt nên những câu chuyện mới hoặc làm khó cậu hơn nữa.
Cậu trở lại trường, bước đi chậm hơn, cẩn trọng hơn. Vết thương thể chất này thêm vào gánh nặng tâm lý và sự mệt mỏi vốn đã có. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là trong những ngày Hanbin bị thương, những trò bắt nạt trực tiếp của Lục Gia lại... giảm đi một cách đáng kể. Họ vẫn ở đó, vẫn là tâm điểm của sự chú ý, và ánh mắt của họ vẫn luôn dõi theo Hanbin với sự tập trung mãnh liệt. Nhưng sự tập trung đó giờ đây lại mang một tính chất khác.
Trong lớp học, Hanbin phải ngồi yên một chỗ, việc di chuyển hoặc tham gia các hoạt động nhóm nhỏ trở nên bất tiện. Lục Gia ngồi phía sau hoặc xung quanh cậu, và ánh mắt họ dường như thường xuyên dừng lại ở cổ chân đang được băng bó của Hanbin. Không có lời chế giễu nào về bước đi tập tễnh của cậu, không có cú va chạm "vô tình" nào nhắm vào chân cậu. Thay vào đó là sự quan sát lặng lẽ, đôi khi mang theo sự suy tư khó hiểu.
Một buổi học, Hanbin cần lấy một cuốn sách trên giá hơi cao. Với cổ chân bị thương, việc đứng lên và với tới là khá khó khăn. Cậu hơi loạng choạng khi cố gắng. Đột nhiên, một bàn tay vươn ra, lấy cuốn sách một cách dễ dàng và đặt nhẹ lên bàn cậu.
Hanbin ngẩng đầu lên vì bất ngờ. Người vừa giúp cậu là Lew. Anh đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ, ánh mắt không nhìn Hanbin mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Hành động đó xảy ra quá nhanh, quá đột ngột và không kèm theo bất kỳ lời nói hay biểu cảm nào, khiến Hanbin không chắc chắn liệu đó có phải là cố ý hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
- "Cảm... cảm ơn," Hanbin khẽ nói.
Lew không đáp lại, chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài. Rồi anh quay đi về chỗ ngồi của mình.
Hanbin nhìn theo bóng lưng Lew, cảm thấy bối rối. Lew, người luôn lạnh lùng và là một trong những người gây áp lực lớn nhất lên cậu, lại vừa giúp cậu một cách không lời? Cảm giác bị đối xử tàn nhẫn đã quá quen thuộc, nên một hành động (có vẻ) giúp đỡ này khiến cậu hoàn toàn mất phương hướng.
Cùng lúc đó, Eunchan, người ngồi gần đó và chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, khẽ mím môi. Anh đã thấy Lew hơi dừng lại khi thấy Hanbin loạng choạng, thấy ánh mắt Lew thoáng nhìn về phía chân Hanbin trước khi vươn tay lấy sách. Hành động đó không phải là vô tình. Anh nhìn Lew trở về chỗ ngồi, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại ánh lên điều gì đó rất phức tạp. Eunchan biết, sự kiện Hanbin bị thương đã làm thay đổi điều gì đó rất lớn bên trong Lew.
Buổi chiều, khi Lục Gia tụ tập ở nơi quen thuộc của họ, chủ đề về Hanbin và vết thương của cậu lại được đưa ra, nhưng lần này, không phải với mục đích tìm cách bắt nạt.
- "Cậu ta đi cà nhắc trông... tội nghiệp thật đấy," Hwarang nói, giọng điệu không còn vẻ trêu chọc, thay vào đó là một sự... ngạc nhiên khó tả.
Hyeongseop gật gù. - "Đúng vậy. Cái vẻ kiên cường mọi khi biến đâu mất ấy nhỉ."
Hyuk khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người trong nhóm. - "Đừng để bị vẻ ngoài đánh lừa. Cậu ta vẫn rất cảnh giác." Anh đã quan sát cách Hanbin thu mình lại, cách cậu cố gắng giấu đi cơn đau. Nhưng sâu thẳm, Hyuk đang suy nghĩ về một điều khác – sự mỏng manh thể chất của Hanbin lại có tác động mạnh hơn bất kỳ sự kiên cường tinh thần nào. Nó khiến "thiên thần" đó trông thật sự dễ bị tổn thương.
Lew vẫn im lặng, dựa lưng vào bức tường. Anh nhớ lại khoảnh khắc bàn tay mình vươn ra lấy cuốn sách cho Hanbin. Anh không hiểu tại sao mình lại làm vậy. Đó không phải là sự đồng cảm. Đó giống như... một bản năng? Bản năng không muốn nhìn thấy cậu ta phải vật lộn, không muốn cậu ta phải chịu thêm đau đớn từ một thứ gì đó không phải là chúng tôi gây ra. Cảm giác chiếm hữu kỳ lạ đó dâng lên mạnh mẽ. Cậu ta là "mục tiêu" của Lục Gia, là "con mồi" của Lục Gia. Chỉ Lục Gia mới có quyền khiến cậu ta khó chịu hay đau đớn. Bất kỳ ai hay thứ gì khác làm điều đó đều khiến anh bực tức.
- "Lew đã giúp cậu ta lấy sách đấy," Hwarang đột nhiên nói, nhìn Lew với vẻ ngạc nhiên. - "Tớ chưa thấy cậu làm vậy với ai bao giờ."
Ánh mắt cả nhóm đổ dồn về phía Lew. Anh khẽ nhíu mày. - "Chỉ là tiện tay thôi." Giọng điệu lạnh lùng quen thuộc, nhưng ánh mắt lại không giấu được sự xao động.
Eunchan nhìn Lew, rồi nhìn Taerae. Taerae mỉm cười bí hiểm, gật đầu nhẹ như thể đã hiểu ra điều gì đó.
- "Tiện tay à?" Taerae lặp lại, giọng kéo dài, đầy hàm ý. - "Xem ra 'sự tiện tay' của Lew đặc biệt chỉ dành cho Hanbin thôi nhỉ?"
Câu nói của Taerae khiến Lew liếc nhìn anh với ánh mắt cảnh cáo. Nhưng Lục Gia đều biết, sự lạnh lùng và vẻ bất cần của Lew đang dần xuất hiện những vết nứt không thể hàn gắn kể từ vụ tai nạn. Sự mỏng manh và đau đớn của Hanbin đã chạm đến một góc sâu kín nào đó trong tâm hồn tưởng chừng chai sạn của anh.
Hyuk nhìn Lew, rồi nhìn cả nhóm. Anh thấy sự bối rối, sự tò mò, và cả sự chiếm hữu đang lớn dần trong ánh mắt của họ. Vụ tai nạn của Hanbin không chỉ khiến Hanbin bị thương; nó còn là chất xúc tác mạnh mẽ làm thay đổi động lực của chính Lục Gia. Họ vẫn nhìn Hanbin với sự tập trung mãnh liệt, nhưng cái nhìn đó không còn đơn thuần là của kẻ đi săn nhìn con mồi. Trong đó có sự quan tâm, sự bảo vệ (theo cách rất riêng và méo mó của họ), và một khao khát muốn tiếp cận "thiên thần" đang bị tổn thương đó.
Cậu trở lại trường, bước đi chậm hơn, cẩn trọng hơn. Vết thương thể chất này thêm vào gánh nặng tâm lý và sự mệt mỏi vốn đã có. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là trong những ngày Hanbin bị thương, những trò bắt nạt trực tiếp của Lục Gia lại... giảm đi một cách đáng kể. Họ vẫn ở đó, vẫn là tâm điểm của sự chú ý, và ánh mắt của họ vẫn luôn dõi theo Hanbin với sự tập trung mãnh liệt. Nhưng sự tập trung đó giờ đây lại mang một tính chất khác.
Trong lớp học, Hanbin phải ngồi yên một chỗ, việc di chuyển hoặc tham gia các hoạt động nhóm nhỏ trở nên bất tiện. Lục Gia ngồi phía sau hoặc xung quanh cậu, và ánh mắt họ dường như thường xuyên dừng lại ở cổ chân đang được băng bó của Hanbin. Không có lời chế giễu nào về bước đi tập tễnh của cậu, không có cú va chạm "vô tình" nào nhắm vào chân cậu. Thay vào đó là sự quan sát lặng lẽ, đôi khi mang theo sự suy tư khó hiểu.
Một buổi học, Hanbin cần lấy một cuốn sách trên giá hơi cao. Với cổ chân bị thương, việc đứng lên và với tới là khá khó khăn. Cậu hơi loạng choạng khi cố gắng. Đột nhiên, một bàn tay vươn ra, lấy cuốn sách một cách dễ dàng và đặt nhẹ lên bàn cậu.
Hanbin ngẩng đầu lên vì bất ngờ. Người vừa giúp cậu là Lew. Anh đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ, ánh mắt không nhìn Hanbin mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Hành động đó xảy ra quá nhanh, quá đột ngột và không kèm theo bất kỳ lời nói hay biểu cảm nào, khiến Hanbin không chắc chắn liệu đó có phải là cố ý hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
- "Cảm... cảm ơn," Hanbin khẽ nói.
Lew không đáp lại, chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài. Rồi anh quay đi về chỗ ngồi của mình.
Hanbin nhìn theo bóng lưng Lew, cảm thấy bối rối. Lew, người luôn lạnh lùng và là một trong những người gây áp lực lớn nhất lên cậu, lại vừa giúp cậu một cách không lời? Cảm giác bị đối xử tàn nhẫn đã quá quen thuộc, nên một hành động (có vẻ) giúp đỡ này khiến cậu hoàn toàn mất phương hướng.
Cùng lúc đó, Eunchan, người ngồi gần đó và chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, khẽ mím môi. Anh đã thấy Lew hơi dừng lại khi thấy Hanbin loạng choạng, thấy ánh mắt Lew thoáng nhìn về phía chân Hanbin trước khi vươn tay lấy sách. Hành động đó không phải là vô tình. Anh nhìn Lew trở về chỗ ngồi, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại ánh lên điều gì đó rất phức tạp. Eunchan biết, sự kiện Hanbin bị thương đã làm thay đổi điều gì đó rất lớn bên trong Lew.
Buổi chiều, khi Lục Gia tụ tập ở nơi quen thuộc của họ, chủ đề về Hanbin và vết thương của cậu lại được đưa ra, nhưng lần này, không phải với mục đích tìm cách bắt nạt.
- "Cậu ta đi cà nhắc trông... tội nghiệp thật đấy," Hwarang nói, giọng điệu không còn vẻ trêu chọc, thay vào đó là một sự... ngạc nhiên khó tả.
Hyeongseop gật gù. - "Đúng vậy. Cái vẻ kiên cường mọi khi biến đâu mất ấy nhỉ."
Hyuk khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người trong nhóm. - "Đừng để bị vẻ ngoài đánh lừa. Cậu ta vẫn rất cảnh giác." Anh đã quan sát cách Hanbin thu mình lại, cách cậu cố gắng giấu đi cơn đau. Nhưng sâu thẳm, Hyuk đang suy nghĩ về một điều khác – sự mỏng manh thể chất của Hanbin lại có tác động mạnh hơn bất kỳ sự kiên cường tinh thần nào. Nó khiến "thiên thần" đó trông thật sự dễ bị tổn thương.
Lew vẫn im lặng, dựa lưng vào bức tường. Anh nhớ lại khoảnh khắc bàn tay mình vươn ra lấy cuốn sách cho Hanbin. Anh không hiểu tại sao mình lại làm vậy. Đó không phải là sự đồng cảm. Đó giống như... một bản năng? Bản năng không muốn nhìn thấy cậu ta phải vật lộn, không muốn cậu ta phải chịu thêm đau đớn từ một thứ gì đó không phải là chúng tôi gây ra. Cảm giác chiếm hữu kỳ lạ đó dâng lên mạnh mẽ. Cậu ta là "mục tiêu" của Lục Gia, là "con mồi" của Lục Gia. Chỉ Lục Gia mới có quyền khiến cậu ta khó chịu hay đau đớn. Bất kỳ ai hay thứ gì khác làm điều đó đều khiến anh bực tức.
- "Lew đã giúp cậu ta lấy sách đấy," Hwarang đột nhiên nói, nhìn Lew với vẻ ngạc nhiên. - "Tớ chưa thấy cậu làm vậy với ai bao giờ."
Ánh mắt cả nhóm đổ dồn về phía Lew. Anh khẽ nhíu mày. - "Chỉ là tiện tay thôi." Giọng điệu lạnh lùng quen thuộc, nhưng ánh mắt lại không giấu được sự xao động.
Eunchan nhìn Lew, rồi nhìn Taerae. Taerae mỉm cười bí hiểm, gật đầu nhẹ như thể đã hiểu ra điều gì đó.
- "Tiện tay à?" Taerae lặp lại, giọng kéo dài, đầy hàm ý. - "Xem ra 'sự tiện tay' của Lew đặc biệt chỉ dành cho Hanbin thôi nhỉ?"
Câu nói của Taerae khiến Lew liếc nhìn anh với ánh mắt cảnh cáo. Nhưng Lục Gia đều biết, sự lạnh lùng và vẻ bất cần của Lew đang dần xuất hiện những vết nứt không thể hàn gắn kể từ vụ tai nạn. Sự mỏng manh và đau đớn của Hanbin đã chạm đến một góc sâu kín nào đó trong tâm hồn tưởng chừng chai sạn của anh.
Hyuk nhìn Lew, rồi nhìn cả nhóm. Anh thấy sự bối rối, sự tò mò, và cả sự chiếm hữu đang lớn dần trong ánh mắt của họ. Vụ tai nạn của Hanbin không chỉ khiến Hanbin bị thương; nó còn là chất xúc tác mạnh mẽ làm thay đổi động lực của chính Lục Gia. Họ vẫn nhìn Hanbin với sự tập trung mãnh liệt, nhưng cái nhìn đó không còn đơn thuần là của kẻ đi săn nhìn con mồi. Trong đó có sự quan tâm, sự bảo vệ (theo cách rất riêng và méo mó của họ), và một khao khát muốn tiếp cận "thiên thần" đang bị tổn thương đó.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz