ZingTruyen.Xyz

Allbin Tempest One Short

Chương 2: Cuộc Gặp Định Mệnh

Sau khi hoàn thành bức tranh "người trong mơ", Oh Hanbin đã trải qua một sự tĩnh lặng kỳ lạ trong tâm hồn. Căn phòng trưng bày nhỏ của cậu ở Samcheong-dong, vốn là nơi Hanbin tìm thấy bình yên, giờ đây lại mang theo một nỗi niềm khắc khoải. Giấc mơ về chàng trai bí ẩn không còn đeo bám cậu mỗi đêm nữa, nhưng hình ảnh anh đã in sâu vào tâm trí, hiện hữu sống động trên khung vải, và đặc biệt là trong trái tim Hanbin, như một dấu ấn không thể phai mờ, một sự chờ đợi vô thức. Cậu vẫn thường ngắm nhìn bức tranh, đôi khi chỉ là vuốt nhẹ lên từng nét cọ, tự hỏi về nguồn gốc sâu xa của giấc mơ và liệu có một ngày nào đó cậu sẽ gặp được người đàn ông này ngoài đời thực. Mỗi ánh nắng ban mai rọi vào phòng tranh đều mang theo một tia hy vọng mới, một lời thì thầm về định mệnh.

Vào một buổi chiều nắng vàng rực rỡ, khi ánh nắng Seoul cuối thu trải dài trên những con phố lát đá cổ kính, phủ lên mọi vật một vẻ đẹp trầm mặc, Hanbin đang miệt mài chỉnh sửa một vài bức tranh khác trong sâu bên trong phòng trưng bày của mình. Tiếng chuông cửa khẽ vang lên, lảnh lót trong không gian yên tĩnh, báo hiệu có khách. Cậu không mấy để tâm, nghĩ rằng đó là một khách quen hoặc một người hâm mộ nghệ thuật nào đó tình cờ ghé qua tìm kiếm một chút bình yên giữa lòng thành phố nhộn nhịp.

Cùng lúc đó, Koo Bon Hyuk đang dạo bước trên con phố nghệ thuật Samcheong-dong, tìm kiếm cảm hứng cho những bức ảnh mới của mình. Bon Hyuk, 25 tuổi, là một nhiếp ảnh gia tự do với niềm đam mê bất tận với những chuyến đi và việc khám phá cái đẹp tiềm ẩn từ mọi ngóc ngách của cuộc sống, từ những khoảnh khắc đời thường đến những cảnh quan hùng vĩ. Anh có một vẻ ngoài ấm áp, thân thiện, đôi mắt tinh anh luôn tìm kiếm những khoảnh khắc đáng giá để ghi lại, và một nụ cười rạng rỡ có thể xua tan mọi âu lo, khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu ngay lập tức. Hôm đó, khi đi ngang qua phòng tranh của Hanbin, ánh mắt anh chợt dừng lại. Qua lớp kính trong suốt của cánh cửa, một bức tranh lớn hiện ra, thu hút mọi sự chú ý của anh. Đó là một bức chân dung nam, với ánh mắt sâu thẳm và vẻ đẹp lạ lùng, đầy cuốn hút, một vẻ đẹp thoát tục hiếm thấy. Nhưng điều khiến Bon Hyuk sững sờ, thậm chí còn hơn cả kinh ngạc, là bức tranh đó giống anh đến kinh ngạc – giống đến mức như thể họa sĩ đã lấy chính anh làm mẫu, từng đường nét, ánh mắt, thần thái đều như được sao chép một cách hoàn hảo từ chính anh, đến mức khó tin.

Sự tò mò dâng lên mãnh liệt, hòa lẫn với một cảm giác kỳ lạ, khó tả, một sự thân thuộc bất ngờ, Bon Hyuk bước vào phòng tranh. Anh không thể kìm nén sự thôi thúc khám phá bí ẩn này. Anh tiến đến gần bức tranh, ngắm nhìn từng đường nét cọ tinh xảo, từng sắc thái màu được sử dụng một cách điêu luyện, và đặc biệt là ánh mắt của người trong tranh. "Sao lại giống mình đến vậy? Chẳng lẽ có một người nào đó giống mình đến thế ư?", anh thầm thì, trong lòng dấy lên một cảm giác vừa ngạc nhiên đến không tin nổi, vừa thân thuộc khó tả, như thể bức tranh này đã chờ đợi anh từ rất lâu rồi, như thể có một sợi dây vô hình kết nối anh với nó. Anh cảm thấy một sự liên kết kỳ lạ với người họa sĩ, người đã vẽ nên bức chân dung này, một sự tò mò muốn biết Hanbin là ai, tại sao lại có thể vẽ ra một bức tranh chân thực đến thế, và quan trọng hơn, tại sao lại giống anh đến vậy.

Trong khi Bon Hyuk còn đang chìm đắm trong suy nghĩ và cảm xúc bủa vây, Hanbin từ phía trong phòng, nơi cậu đang sắp xếp lại những chiếc khung vẽ, bước ra. Cậu bước đi nhẹ nhàng, không tiếng động, chỉ có tiếng đế giày khẽ khàng trên sàn gỗ quen thuộc. Bon Hyuk nghe thấy tiếng bước chân, nhưng vẫn mải mê nhìn bức tranh, cố gắng giải mã bí ẩn đằng sau nó, không hề hay biết rằng lời giải đáp đang đến gần. Hanbin nhìn thấy bóng lưng của người khách lạ, một bóng lưng cao ráo, vững chãi, quen thuộc đến kỳ lạ, từng đường nét đều gợi lên một cảm giác thân thuộc đến khó tả. Cậu cảm thấy như đã từng gặp dáng người này ở đâu đó rồi, một cảm giác ấm áp và bình yên chợt ùa đến, tựa như hơi ấm quen thuộc trong những giấc mơ của cậu, những giấc mơ đã ám ảnh cậu suốt mấy ngày qua. Tim Hanbin bỗng đập nhanh hơn một nhịp, một dự cảm mãnh liệt, một linh cảm rằng điều gì đó quan trọng sắp xảy ra, trỗi dậy trong lòng cậu. Cậu bước lại gần, chỉ cách người đàn ông khoảng bốn, năm bước chân, đủ gần để cảm nhận được sự hiện diện, hơi thở của anh.

Đúng lúc đó, Bon Hyuk dường như cảm nhận được sự hiện diện của Hanbin, một cảm giác kỳ lạ khiến anh quay người lại.

Bốn mắt chạm nhau. Trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới xung quanh dường như biến mất, tiếng ồn ào của Seoul bên ngoài bỗng chốc lặng im. Chỉ còn lại hai con người, hai ánh mắt giao thoa, chứa đựng sự ngạc nhiên, bối rối, và một cảm giác định mệnh không thể gọi tên.

Hanbin hoàn toàn sững sờ. Đứng trước mặt cậu, bằng xương bằng thịt, sống động hơn bất kỳ bức tranh nào mà cậu từng vẽ, là người đàn ông trong giấc mơ của mình. Gương mặt hoàn hảo, làn da trắng như ngọc không tì vết, và đôi mắt sâu thẳm đầy ám ảnh, giờ đây tràn đầy sức sống, ánh lên vẻ dịu dàng. Anh ta đẹp hơn cả trong mơ, chân thật đến từng hơi thở, từng cử chỉ, với nụ cười hiền hậu đang nở trên môi, khiến trái tim Hanbin đập liên hồi, mạnh mẽ đến nỗi cậu sợ anh có thể nghe thấy. Cậu cảm thấy như một giấc mơ đã bước ra đời thực, một phép màu đã xảy ra.

Về phía Bon Hyuk, khi đôi mắt anh chạm vào Hanbin, một từ duy nhất hiện lên trong tâm trí anh, rạng rỡ và thuần khiết, như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến cả thế giới của anh bừng sáng: "Xinh đẹp". Vẻ đẹp mong manh, thanh khiết của Hanbin cùng với sự ngỡ ngàng, bối rối trong ánh mắt cậu khiến Bon Hyuk không thể rời mắt. Một cảm giác quen thuộc ùa đến, một sự kết nối lạ lùng, một cảm giác định mệnh như thể họ đã chờ đợi nhau từ rất lâu, vượt qua cả không gian và thời gian, vượt qua mọi giới hạn của giấc mơ và thực tại. Đây không chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Cả hai đứng đó, chìm trong sự im lặng của giây phút định mệnh. Không khí trong phòng tranh dường như đặc quánh lại, chỉ còn lại nhịp đập của hai trái tim đang hòa chung. Cảm giác quen thuộc dâng trào trong lòng cả hai, như thể thời gian đã ngưng đọng, chỉ còn lại hai linh hồn đang tìm thấy nhau, nhận ra nhau giữa hàng triệu người trên thế gian này. Họ biết, đây không phải là một cuộc gặp gỡ bình thường.

Cuối cùng, Bon Hyuk là người phá vỡ sự im lặng. Anh khẽ mỉm cười, nụ cười ấy như một tia nắng ấm áp, xua tan mọi sự e dè, chỉ còn lại sự ấm áp và chân thành, cùng một chút tinh nghịch.

"Xin lỗi, tôi đã vô tình đi vào," Bon Hyuk nói, giọng trầm ấm, nhẹ nhàng và đầy lịch sự. "Nhưng bức tranh này... thật sự rất ấn tượng." Anh lại nhìn vào bức tranh một lần nữa, như để xác nhận lại sự trùng hợp không tưởng, rồi quay sang nhìn Hanbin, ánh mắt đầy tò mò và một chút ý cười, như đang thăm dò. "Và... rất giống một người. Giống tôi." Anh thêm vào câu cuối, một cách thẳng thắn.

Hanbin vẫn còn choáng váng vì cuộc gặp gỡ đột ngột này, nhưng cũng cố gắng trấn tĩnh bản thân. Cậu hít một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh, gương mặt hơi ửng hồng. "À... vâng, cảm ơn anh. Đó là một bức tranh tôi vừa hoàn thành." Cậu cảm thấy như có một luồng điện chạy qua người khi đối diện với anh, một cảm giác choáng ngợp nhưng đầy thú vị.

"Vậy ai là nguồn cảm hứng của cậu vậy?" Bon Hyuk tò mò hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Hanbin, đầy sự dò hỏi nhưng cũng rất chân thành, như thể anh biết câu trả lời rồi, chỉ muốn nghe Hanbin xác nhận.

Hanbin hơi ngập ngừng, một chút đỏ ửng lan trên gò má trắng trẻo. Cậu không biết nên giải thích thế nào về những giấc mơ kỳ lạ của mình mà không bị coi là kỳ quặc. "Thật ra... đó là một người tôi gặp trong mơ," cậu thành thật nói, giọng có chút ngượng ngùng và dè dặt. Cậu cảm thấy ngại ngùng khi nói ra điều đó, nhưng ánh mắt chân thành và đầy tò mò của Bon Hyuk khiến cậu tin tưởng, rằng anh sẽ không cười nhạo cậu.

Bon Hyuk khẽ nhướng mày, một nụ cười khó hiểu nhưng ấm áp nở trên môi. Ánh mắt anh ánh lên vẻ suy tư, nhưng rồi lại trở nên dịu dàng hơn. "Trong mơ sao? Thật thú vị. Tôi là Koo Bon Hyuk, một nhiếp ảnh gia tự do." Anh chìa tay ra, một cử chỉ thân thiện nhưng đầy ý nghĩa, như một lời mời gọi đến một điều gì đó mới mẻ, một sự khởi đầu.

"Oh Hanbin, họa sĩ," Hanbin bắt tay anh, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay đối phương. Hơi ấm đó quen thuộc đến kỳ lạ, giống như hơi ấm mà cậu đã cảm nhận hàng đêm trong giấc mơ của mình, một cảm giác bình yên đến lạ thường, như thể cậu đã tìm thấy nơi mình thuộc về. "Rất vui được gặp anh."

Cuộc trò chuyện của họ bắt đầu một cách tự nhiên, không hề gượng gạo, như hai người bạn cũ lâu ngày gặp lại. Bon Hyuk hỏi về nguồn cảm hứng của bức tranh, về phong cách nghệ thuật của Hanbin, về những khó khăn và niềm vui trong công việc của một họa sĩ trẻ ở Seoul. Hanbin, lần đầu tiên sau nhiều ngày, cảm thấy thoải mái và tự nhiên khi nói chuyện về tác phẩm của mình, về những gì đã thôi thúc cậu cầm cọ. Từ nghệ thuật, chủ đề nhanh chóng chuyển sang những sở thích cá nhân, về những chuyến đi của Bon Hyuk khắp Hàn Quốc và thế giới, về những món ăn yêu thích từ kimchi nóng hổi đến tteokbokki cay nồng, những bộ phim điện ảnh, những cuốn sách và cả những bản nhạc họ thường nghe. Một cách kỳ lạ, dù chỉ là lần đầu gặp mặt, cả hai lại nói chuyện với nhau vô cùng ăn ý, như thể họ đã đọc được suy nghĩ của đối phương, hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ tóc. Mọi chủ đề, từ sở thích đơn giản đến những quan điểm sâu sắc về cuộc sống, họ đều tìm thấy sự đồng điệu đáng kinh ngạc. Từng câu nói, từng ánh mắt, từng nụ cười, dường như đều củng cố thêm mối liên kết vô hình giữa họ, một sợi dây định mệnh đang dần được thắt chặt.

Hanbin cảm thấy như đang nói chuyện với một người bạn tri kỷ đã quen biết từ rất lâu, một người hiểu rõ mọi ngóc ngách trong tâm hồn cậu mà không cần lời giải thích, một người có thể lấp đầy những khoảng trống mà cậu chưa từng nhận ra. Cậu cảm nhận được sự kết nối sâu sắc, vượt qua mọi rào cản của lần đầu gặp mặt, một cảm giác thuộc về mà cậu chưa từng có trước đây. Và Bon Hyuk, anh cũng cảm nhận được điều tương tự. Anh nhận ra rằng sự giống nhau của bức tranh chỉ là cái cớ ban đầu, một lời mời gọi từ định mệnh, một dấu hiệu để anh tìm thấy Hanbin. Điều thực sự thu hút anh là chính con người của Hanbin, một tâm hồn nghệ sĩ thuần khiết và chân thành, một vẻ đẹp không chỉ ở ngoại hình mà còn tỏa ra từ bên trong. Cuộc trò chuyện cứ thế kéo dài, cho đến khi ánh nắng chiều dần tắt, nhường chỗ cho những vệt tím hoàng hôn. Họ trao đổi số điện thoại, và một lời hẹn gặp mặt lần nữa đã được ngầm định, một cách tự nhiên như hơi thở, đánh dấu một khởi đầu cho một chương mới trong cuộc đời cả hai, một chương mà họ tin rằng sẽ không chỉ tồn tại trong giấc mơ.


______________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz