ZingTruyen.Xyz

[AllBaek][MA] Ngoạn Dục

C7

emcuniuoi

Chương 7

Edit: C Lô | Beta: Tiểu Vũ

Ấn tượng đầu tiên của Ngô Thế Huân với Biện Bạch Hiền rất tốt, ai bảo Biện Bạch Hiền ham mê nam sắc chứ, thấy đại minh tinh liền mê mẩn đến ngu ngốc… người thật so với trên TV còn đẹp trai hơn!

“Huân Huân ~~ xin chào ~~ anh tên Biện Bạch Hiền! Honeymoon lần này là do tổng giám đốc bày ra, rất vui cùng Huân Huân hợp tác ~~” Biện Bạch Hiền cực kỳ hưng phấn, nhiệt tình mà đi loanh quanh văn phòng chật chội của Ngô Thế Huân, giống như sợ người khác không biết cậu là fan hâm mộ của Thế Huân ấy.

Mà phản ứng của Ngô Thế Huân dị thường lãnh đạm, nhưng biểu tình lại giống như là thất vọng. “Anh chính là bảo bối của anh trai tôi? Tôi còn nghĩ phải mang bộ dạng lẳng lơ chứ… thì ra lại là một tiểu thanh tân, không thèm!”

“…” Vì thế Ngô Thế Huân khiến cho ấn tượng thứ hai của Biện Bạch Hiền rất tệ nha… Đứa nhỏ này thật không có nhãn lực, cư nhiên đối với Biện Bạch Hiền không chút hứng thú!

Nhưng là, Ngô Thế Huân cảm thấy rất hứng thú với Lộc Hàm. “Bất quá ~~ trợ lý của anh rất đáng yêu.”

“…” Bạch Hiền nhìn thấy Thế Huân đem lực chú ý đặt lên Lộc Hàm, nhất thời cảm thấy thất bại! Khá khen cho cậu Ngô Thế Huân! Biện Bạch Hiền hôm nay quyết liều mạng với cậu! Anh của cậu còn có thể chiếm được! Không tin không thể chiếm luôn cậu!

“Huân Huân ~~ về việc tuyên truyền cho mấy cảnh quay, chúng ta…” Biện Bạch Hiền trước tiên định bắt tay nhau làm việc, thế nhưng lập tức bị Ngô Thế Huân cắt ngang.

“Lần này tôi đến trước cũng không phải bàn công việc, hơn nữa tôi cũng chưa có đồng ý cùng anh hợp tác, lần này đến quan sát quá trình làm việc của mấy anh một chút, nếu không hài lòng, tôi lập tức đi máy bay về, muốn mời tôi chụp quảng cáo để quảng bá cũng có rất nhiều công ty.”

“…” Biện Bạch Hiền não tự động hiện lên ba chữ “Sái… Đại… Bài…” ~~~

(loạt hot boy trảnh tró)

Nhưng mà Ngô Thế Huân khi đối mặt với Lộc Hàm lại trở nên thực ôn nhu thực đàn ông. Chỉ tiếc khi tiến vào trạng thái công việc, Lộc Hàm vô cùng nghiêm túc lạnh lùng… — —, sau đó Biện Bạch Hiền lại không chịu thua bướng bỉnh mà chen một chân vào.

Cuối cùng nhân viên của công ty họ Biện cũng có thể nhìn thấy mặt .

“Trợ lý tiểu mỹ nhân, em có rảnh không? Tôi mời em ăn cơm.” Ngô Thế Huân đi gần đến bên Lộc Hàm.

“Xin lỗi, tôi còn phải làm việc.” Lộc Hàm không phụ sự mong đợi của mọi người mà cự tuyệt , sau đó xoay người rời đi.

“Huân Huân ~~~ Bạch Bạch rảnh ~~!” Biện Bạch Hiền không biết từ nơi nào xông ra.

Ngô Thế Huân không để ý đến Biện Bạch Hiền, lập tức đuổi theo Lộc Hàm, chạy đến gần. “Trợ lý tiểu mỹ nhân, nếu không… em dẫn tôi đi tham quan công ty của em một chút đi.”

“…” Lộc Hàm có chút cảnh giác liếc mắt nhìn Thế Huân một cái, cuối cùng vẫn đáp ứng, “Mời theo tôi.”

“Bạch Bạch cũng muốn tham quan ~~~~!” Ngươi là chủ tịch… = =, đi thăm cái P, đừng quấy phá.

“Nơi này là phòng quảng cáo tuyên truyền, cũng chính là ngành mà công ty chúng tôi muốn hợp tác cùng ngài.” Lộc Hàm thật sự mang Ngô Thế Huân đi thăm mỗi tầng lầu, mỗi tầng lại có một ngành.

Ngô Thế Huân mặt ngoài thì nghe, kỳ thật một mực nhìn lén Lộc Hàm.

Sau bọn họ lúc nào cũng có một thân ảnh nhỏ, không ngừng lúc ẩn lúc hiện. Thân ảnh nhỏ kia gọi là Biện Bạch Hiền.

“Nơi này là phòng kế hoạch, song bình thường không cho người thăm. Bên phải…”

“Tiểu mỹ nhân, ít nhiều em cũng sắp tan ca rồi, tôi đưa em về nhà, dẫn tôi đi thăm nhà em một chút.”

“Tôi hiện tại sẽ dẫn ngài đi thăm phòng tài trợ kinh doanh.”

“Hay là đêm nay đến khách sạn của tôi đi, để tôi tham quan em một chút.”

“…” Lộc Hàm cảnh cáo trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân.

“…” Biện Bạch Hiền buồn bực. Cậu cư nhiên không chen vào được, đối thoại của hai người kia rõ ràng đang là ông nói gà bà nói vịt, sao lại có thể tiếp tục a!

Vì thế Biện Bạch Hiền nổi trận lôi đình, chẳng lẽ cậu không có mị lực? !”Hừ ~~! Mấy người không để ý Bạch Bạch, ta đi! ! !”

“…”

“…” Cảm giác được phía sau nổi lên một trận gió, Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm trên mặt chảy xuống hai giọt mồ hôi .

“Gió ở đâu a?” Ngô Thế Huân liền giả ngu.

Lộc Hàm đã nhịn thật lâu, thấy Bạch Hiền vẫn đi theo nên mới không tức giận, hiện tại Lộc Hàm biểu tình trừ bỏ nghiêm túc, vẫn còn có chút cảnh giác, thanh âm lạnh như băng. “Mục tiêu của cậu không phải tôi, cậu muốn làm gì Bạch Hiền?”

Vốn đang định giả vờ tiếp, nhanh như vậy đã bị Lộc Hàm nhìn thấu, cảm thấy người này đùa không được. Ngô Thế Huân bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Không hổ là người bên cạnh Biện Bạch Hiền, thông minh như vậy…”

Cười xấu xa mà nâng lên cằm Lộc Hàm, thưởng thức con người xinh đẹp trước mắt. “Mỹ nhân xinh xắn như vậy, vốn định đùa giỡn với em một hồi, thế nhưng anh lại không thích con mồi thông minh như vậy.”

Lộc Hàm hất tay Ngô Thế Huân, lễ phép nói: “Mong Ngô tiên sinh tự trọng. Nếu không có gì có thể giúp ngài, xin cho phép tôi cáo lui.”

Mới vừa quay người lại, đi chưa được mấy bước, chợt nghe từ phía sau thanh âm lạnh lùng kia vang lên. “Tôi sẽ cho em địa chỉ, từ đây cho đến hết tối hôm nay, cho em thời gian suy nghĩ có nên đến hay không, để tôi một mình cùng đứa nhỏ trong sáng kia chơi đùa, cũng có thể đùa chết cậu ấy…”

Lộc Hàm tạm dừng một chút, không quay đầu lại, tiếp tục đi trên hành lang dài… Suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Ngô Thế Huân là cái gì, vì sao lại bất an như vậy.

Trở lại văn phòng, Lộc Hàm cũng không quản trạng thái buồn bực uể oải của Biện Bạch Hiền hiện tại, chỉ là sốt ruột muốn nói những lời của Ngô Thế Huân cho cậu, “Chủ tịch! Tôi thấy Ngô Thế Huân hắn…”

Biện Bạch Hiền lắc đầu, không muốn tiếp tục cảm thấy thất bại vì nghe anh nói. “Lộc Lộc ~~ Huân Huân đối với anh có ý… anh khỏi cần nhắc nhở em T T…”

“… Tôi không phải có ý đó! Ngô Thế Huân…” Lộc Hàm thật sốt ruột a. Thế nhưng Biện Bạch Hiền không muốn nghe.

“Lộc Lộc ~~~ hôm nay cho anh nghỉ, anh cùng Huân Huân đi chơi đi. Em không có mị lực như Lộc Lộc T T~~”

“… Tôi… tôi nói… — —”

“Được rồi ~~ Lộc Lộc ~~ anh đi nhanh lên. Anh tan ca rồi mà ~~ em còn phải tự hỏi một vấn đề quan trọng! Em thật sự không còn mị lực? !”

“…” Được rồi. Chịu đả kích như vậy, có chút khó khai thông… “Ừm, tôi về trước. Không quấy rầy ngài tự hỏi tự vấn = =”

Biện Bạch Hiền mang theo tâm tình buồn bực, làm việc tới tối, thế nhưng cậu lại không nghĩ ra đáp án của cái vấn đề quan trọng kia, đúng lúc này, cậu phát hiện người giúp cậu giải đáp vấn đề đã xuất hiện.

Kim Chung Nhân cầm mấy tờ tài liệu đi vào văn phòng Biện Bạch Hiền. “Anh Bạch Hiền, ban biên tập bên kia đã đóng dấu tài liệu mới nhất, sau đó…”

“Khai Khai ~~~” Biện Bạch Hiền chủ động đi đến trước mặt Kim Chung Nhân, dùng một loại ánh mắt vô cùng thanh thuần mà nhìn chăm chú vào Kim Chung Nhân.

“… Bạch Hiền… anh lại muốn làm gì vậy?” Ánh mắt thế này vẫn là lần đầu tiên Kim Chung Nhân nhìn thấy, tuyệt chiêu dụ dỗ mới của Biện Bạch Hiền? !

“Khai Khai ~~~ Phàm Phàm xem chừng đêm nay không về được, Xán Xán hôm nay cả ngày cũng chưa liên lạc với anh ~~~ anh rất chán, đêm nay em giúp anh nha ~~” Biện Bạch Hiền làm bộ dáng thương tâm, lấy tay nhẹ nhàng mơn trớn hai má Kim Chung Nhân, cảm thấy nhiệt độ của Kim Chung Nhân hình như có chút nóng lên.

“…” Kim Chung Nhân không nói gì, chính là yên lặng nhìn chăm chú vào vẻ mặt mất mát của Biện Bạch Hiền, thực làm cho người ta đau lòng.

Thấy Kim Chung Nhân không hành động tiếp, Bạch Hiền thấy ủy khuất mà chu chu miệng, “Khai Nhi… Ngay cả em cũng cự tuyệt anh sao?”

“Anh… em…” Kim Chung Nhân sao mà cự tuyệt được, căn bản không có khả năng cự tuyệt Biện Bạch Hiền. Mặt ngoài như đóa bách hợp thuần khiết, kỳ thật so với cây thuốc phiện độc hại còn quyến rũ hơn.

Phát hiện mắt Kim Chung Nhân ánh lên dục vọng, Biện Bạch Hiền lập tức tự tin lộ ra nụ cười chiến thắng, đắc ý lầm bầm: “Anh rõ ràng mị lực mười phần vẹn mười ~~ chỉ cần ánh mắt câu dẫn là đủ rồi nha…”

“…” Kim Chung Nhân biết mình lại bị đùa giỡn, Biện Bạch Hiền giống như đặc biệt thích gọi cậu đến để luyện tập, cũng không sợ nhóm lửa trên người cậu.

Ngay lúc Bạch Hiền tự hỏi vì cái gì mà Ngô Thế Huân lại không bị câu dẫn thì Bạch Hiền nhận được tin nhắn, số di động là của Lộc Hàm, chẳng qua nhìn đến nội dung… Bạch Hiền có chút luống cuống.

[ Bảo bối, chúng ta chơi một trò chơi. Để giải cứu trợ lý tiểu mỹ nhân của em, ngay bây giờ đi ra phố XX số XX. Nhớ kỹ, không được nói cho người nào khác. Nếu bởi vì vậy mà khiến anh xúc động thì không được tốt lắm, công ty của em nhất định phải chịu trách nhiệm. ]

Biện Bạch Hiền không sợ bị Ngô Thế Huân bắt gánh vác trách nhiệm, cậu lo lắng cho an nguy của Lộc Hàm hơn, địa chỉ kia cậu biết… Nơi đó có câu lạc bộ gay A xa hoa và lớn nhất thành phố, nếu đơn thuần chỉ là có ý định với Lộc Hàm sẽ không dẫn anh ta đến cái nơi ấy, chỗ đó mặt ngoài tráng lệ, kỳ thật lại rất dơ bẩn nguy hiểm.

Biện Bạch Hiền chính xác không nói cho bất luận kẻ nào, ngay cả Kim Chung Nhân bên cạnh cũng không, chỉ là nói cậu đi ra ngoài một chút.

Biện Bạch Hiền không muốn người ở nơi đó biết thân phận của mình, cho nên trước tiên về nhà đổi âu phục, khoác lên mình chiếc áo màu đen mỏng nhìn thấy hết những gì bên trong, phối cùng chiếc quần bó sẫm màu, hoàn hảo trong việc tôn lên dáng người hoàn mỹ của Biện Bạch Hiền so với lúc trước.

Nếu nói Biện Bạch Hiền vốn đã mê người như thế, bộ dáng sau khi cậu kẻ eyeliner, còn câu dẫn mị hoặc hơn. Đường vẽ mắt xinh đẹp khiến cậu dường như biến thành một kẻ khác.

Nơi này ban đêm liền trở thành chỗ thác loạn. Biện Bạch Hiền vừa đi vào club thì rất nhanh hấp dẫn lực chú ý của mọi người, nhưng hơi thở Biện Bạch Hiền mang lực sát thương cao, làm cho người muốn tiến đến gần liền chùn bước.

Biện Bạch Hiền tuy rằng hay chơi đùa, nhưng yêu cầu của cậu rất cao, không phải người nào cũng có thể lọt vào mắt cậu. Bạch Hiền ghét nhất cái loại cứ nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt ấy giống như cậu sờ soạng cậu mấy trăm, mấy nghìn lần trong đầu. Cậu chán ghét loại cảm giác này, thế nhưng vẫn muốn đi nhanh để đem Lộc Hàm mang về.

Đi đến trước cửa căn phòng xa hoa đã chỉ định, Bạch Hiền tạm dừng một chút, sợ hãi nhìn tình huống bên trong.

Khi cậu mở cửa đi vào, Bạch Hiền thật sự muốn đem Ngô Thế Huân băm thành vạn đoạn.

Lộc Hàm bị một mảnh vải đen che mắt, toàn thân không mảnh vải ngồi ở trên ghế dựa có tay cầm, hai tay bị trói tay sau lưng ghế, đùi mở rộng ra hai bên lại bị cột chặt ở tay cầm ghế bằng dây thừng không thể cử động. Hạ thân xinh đẹp nhìn không sót gì.

Bởi vì bị trói ở cái tư thế xấu hổ này, thân thể trần trụi Lộc Hàm nhiều chỗ đỏ sưng lên.

Bạch Hiền không thể không thừa nhận, cậu bình thường khi thì nhìn thấy Lộc Hàm nghiêm túc, khi thì thấy Lộc Hàm ngây ngô, hiện tại phô ra tư thế gợi tình như thế này, cậu có chút ngu ngốc mà nổi tà tâm.

“Tiểu thanh tân của tôi cuối cùng đã đến rồi ~~” Ngô Thế Huân từ trên sôpha đứng dậy, đi đến trước mặt Biện Bạch Hiền, nhìn rõ bộ dáng của cậu hiện tại liền lộ ra biểu tình kinh ngạc. “Em…”

Biện Bạch Hiền đối với phản ứng của Ngô Thế Huân cũng không nằm ngoài suy đoán, cậu đã quen người khác đổi thái độ khi nhìn thấy mặt khác của mình. “Thả Lộc Hàm ra, muốn đùa giỡn thì đùa với tôi này.”

Nghe được thanh âm lạnh lẽo của Bạch Hiền, Ngô Thế Huân cảm thấy đúng là nhặt được bảo bối, nắm lấy cằm nhọn của cậu, mờ ám nói: “Nếu sớm biết bộ dạng em thế này, tôi cũng chẳng gây khó dễ trợ lý của em.”

Ngô Thế Huân không thể rời khỏi đôi mắt của Bạch Hiền kia bởi vì trà trộn vào đây mà mang nhãn tình lẳng lơ mê người, ánh mắt này nếu nhìn lâu sẽ thật sự chìm đắm vào nó mất.

“Ít nói nhảm! Phải làm sao cậu mới chịu thả Lộc Hàm.” Biện Bạch Hiền không thích ánh mắt của Ngô Thế Huân, tuy là em trai của Ngô Phàm, nhưng Ngô Thế Huân không có chút ôn nhu nào trong mắt như Ngô Phàm, có nhưng chính là vẻ xấu xa khi đùa bỡn người khác.

Nghĩ đến đây, Biện Bạch Hiền cười khổ, cậu có tư cách gì mà chỉ trích Ngô Thế Huân, chính hành vi của cậu không phải xấu xa à? Nếu Ngô Thế Huân hôm nay chơi đùa cậu đến chết, Bạch Hiền cũng biết được, đó là do bản thân tự gây nên, cũng phải chịu chút trừng phạt.

“Bạch Hiền! Em không được nghe lời hắn!” Lộc Hàm bị trói trên ghế, sốt ruột rống lên, anh ngay từ đầu đã biết mục tiêu của Ngô Thế Huân là Biện Bạch Hiền, anh lo Ngô Thế Huân làm chuyện bất lợi với Bạch Hiền, cho nên đúng giờ liền đến nơi này, phát hiện Biện Bạch Hiền căn bản không ở đây, anh mới biết bản thân bị lừa.

Đột nhiên bị chụp thuốc mê, tỉnh lại đã thành cái dạng bây giờ, còn trở thành công cụ uy hiếp Bạch Hiền, lại không bảo hộ được cho cậu, Lộc Hàm tự trách.

“Này ~~ tiểu mỹ nhân đừng vội. Em nóng giận, tôi cũng đau lòng.”

Ngô Thế Huân giả vờ đáng thương, Bạch Hiền nhìn thấy chỉ muốn tiến lên đấm cho hắn một quyền.

“Này, bảo bối của tôi, uống đi.” Ngô Thế Huân chỉ vào một loạt viên thuốc màu trắng trên bàn, ra lệnh cho cậu.

Bạch Hiền đương nhiên biết thuốc này là gì, thế nhưng dùng thuốc để đối phó cậu… nhất định sức mạnh không giống người thường. Nhưng là vì cứu Lộc Hàm, Biện Bạch Hiền không có do dự nuốt viên thuốc xuống.

“Tôi bảo là… tất cả uống hết.” Ngô Thế Huân thấy Biện Bạch Hiền chỉ uống một viên, giọng nói thâm hiểm từ phía sau cậu truyền đến, khiến người ta đổ mồ hôi lạnh.

Biện Bạch Hiền bất đắc dĩ cười khổ, xem ra cậu thật sự sẽ bị đùa giỡn tới chết. Biện Bạch Hiền à… Ngươi cũng có ngày hôm nay.

Sau khi nhìn thấy Biện Bạch Hiền đem tất cả thuốc toàn bộ nuốt sạch, Ngô Thế Huân vừa lòng cười cười.

“Rất ngoan.” Giống như là để khen thưởng liền sờ sờ đầu Bạch Hiền.

Ngô Thế Huân lại đi bên người Lộc Hàm, cởi bỏ mảnh vải che mắt Lộc Hàm, chuẩn bị bắt anh quan sát một trò hay.

“Ngoan ngoãn đi lại đây.”

Biện Bạch Hiền cười lạnh, khiêu khích nhìn thoáng qua Ngô Thế Huân, “Cũng có chút thú vị đấy, nhưng thật ra lại giống Ngô Phàm.”

Tựa hồ nghe được tên Ngô Phàm, Ngô Thế Huân không hài lòng, gia tăng âm lượng .”Bảo em lại đây!”

Biện Bạch Hiền cũng không tức giận, muốn chơi đùa? Tốt, cùng cậu đùa giỡn càng kích thích!

Chỉ thấy Biện Bạch Hiền rất nhanh cởi quần ngoài, áo sơ mi gỡ ra vài cúc liền mở toang bộ ngực mê người, trước tiên khiến hắn thỏa mãn thị giác, để cho Ngô Thế Huân hưởng thụ toàn bộ.

Sau đó cúi người xuống thấp, giống như con mèo hoang nhỏ mị hoặc, từ trên mặt sàn trải thảm chậm rãi bò về phía trước đi. Dưới chân trống trãi, mông tròn hơi vểnh lên, thắt lưng mềm mại. Toàn bộ đều rất mê người.

Bạch Hiền đi tới bên chân Ngô Thế Huân, ngón tay linh hoạt bắt đầu tháo bỏ thắt lưng của hắn, kéo khóa quần xuống.

“Công dụng của thuốc còn chưa phát tác, thừa dịp tôi còn thanh tỉnh, trước tiên hãy để cho tôi hầu hạ chủ nhân thật tốt.”

Bởi vì Biện Bạch Hiền chủ động, cơn giận của Ngô Thế Huân cũng tiêu được một nửa, cảm thấy tiểu yêu tinh này rất thú vị, tùy ý cho cậu tiếp tục hành động.

Biện Bạch Hiền nhìn thấy cự vật đỏ tím bắn ra, cảm thán nhà này có gen thật tốt. Kích thước của Ngô Phàm đã khiến cậu khó cho vào, Ngô Thế Huân lại còn lớn hơn.

Một ngụm đem cự vật kia ngậm vào miệng, bởi vì quá lớn, chỉ có thể nuốt vào được một nửa. Sau đó tay cầm từ ở phía dưới, bắt đầu vuốt ve lên xuống. Chậm chạp vươn đầu lưỡi liếm trên đoạn đầu, cậu biết đây là chỗ cực kì mẫn cảm đối với nam nhân.

“A… em… quả thật là yêu tinh.” Bị khoang miệng ấm áp của Bạch Hiền bao vây, Ngô Thế Huân thoải mái nên thanh âm có chút khàn khàn.

Bạch Hiền thấy miệng đau nhức, buông dục hỏa của Ngô Thế Huân ra một lát, trêu ghẹo liếm liếm khóe miệng, “Nhưng mà… nơi này của Huân Huân thật lớn ~~ miệng tôi rất đau đó… ”

Ngô Thế Huân ngay lập tức nhét lại dục hỏa dưới thân vào miệng Bạch Hiền, “Làm nũng với tôi cũng vô dụng, tôi không phải anh tôi! Sẽ không buông tha cho em!” Không chút thương tiếc mà cắm thẳng vào miệng Bạch Hiền, vì kích thước nó quá dài, đến nỗi muốn đâm vào bên trong cuống họng.

“Ư… Ưm” bị đâm vào sâu như vậy, Bạch Hiền khó chịu đến phát khóc, chết tiệt… thằng bé này không biết thương tiếc là gì sao? !

Ngô Thế Huân giựt lấy tóc Biện Bạch Hiền, bắt đầu đưa đẩy rất nhanh, hoàn toàn không để cho Bạch Hiền có cơ hội thở. “Ư… Ưm a…” nhanh quá. Biện Bạch Hiền cau mày, nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra một chút nước mắt, lại càng phù hợp với bộ dáng đáng thương hiện tại. Không hề đổi được chút thương cảm nào từ Ngô Thế Huân mà ngược lại còn kích thích cảm giác muốn giày vò của hắn.

Cuối cùng ma sát thêm vài lần, Ngô Thế Huân phóng toàn bộ chất lỏng trắng đục vào trong miệng Bạch Hiền.

Không có chuẩn bị trước, Bạch Hiền sặc đến mức nôn khan, ngã trên mặt đất mà ho.”Khụ… Khụ!”

Phiền nhất là, Bạch Hiền phát hiện thuốc bắt đầu có tác dụng, cậu cảm thấy thân thể nóng lắm, giống như có vô số con kiến bò trên người vậy, thật ngứa.

“Ngô Thế Huân khốn kiếp!” Lộc Hàm liều mạng giãy dụa, nhìn thấy Bạch Hiền bị Thế Huân ngược đãi, hắn tức giận đến hai mắt đỏ bừng, giống như con mèo nhỏ đang phát cuồng vậy.

Ngô Thế Huân sửa sang lại quần áo, vẻ mặt thích thú bước đến cạnh Lộc Hàm, dùng ngón tay xinh đẹp nắm lấy khuôn mặt khả ái của Lộc Hàm. “Tiểu mỹ nhân của tôi, em đừng sốt ruột. Sẽ liền để em thượng mà.”

Sau khi được tháo dây trói, Lộc Hàm liền tiến lên, đỡ Bạch Hiền đang ngã trên mặt đất dậy, đem cậu ôm vào trong ngực, phát hiện thân thể Bạch Hiền nóng như lửa.

“Bạch Hiền, Bạch Hiền! Em có khỏe không?”

Biện Bạch Hiền đột nhiên bị ôm lấy, cảm giác được nhiệt độ cơ thể lành lạnh của người này thật thoải mái, muốn dựa vào anh để xua đi cái nóng, muốn được anh ôm chặt hơn.

Phát hiện Biện Bạch Hiền mơ màng, Lộc Hàm vô cùng sốt ruột, lại ôm chặt hơn một chút, “Bạch Hiền? !”

Biện Bạch Hiền khó chịu mở mắt ra, thuốc này tác dụng thật mạnh.

“Lộc… Lộc.” Nhìn thấy Lộc Hàm, Bạch Hiền mỉm cười yên tâm, nhưng khi nhìn đến toàn thân Lộc Hàm trần trụi, trái tim cậu nhảy dựng lên mãnh liệt, đại não bắt đầu không thể khống chế.

“Bạch Hiền, là anh! Em…”

Giây tiếp theo Lộc Hàm sợ ngây người, Bạch Hiền thèm khát nhào đến, chủ động với lên hôn nồng nhiệt, đem đầu lưỡi liền tiến vào, bắt đầu nụ hôn triền miên.

Lộc Hàm bản năng muốn đẩy ra, nhưng … giống như thân thể không cho phép bản thân đẩy Biện Bạch Hiền ra, trái lại muốn ôm cậu chặt hơn.

“Hắc hắc hắc.” Ngô Thế Huân cười xấu xa tấm tắc miệng, nhìn thấy hai nam tử xinh đẹp trước mắt nằm trên mặt đất nhiệt tình dây dưa, một người toàn thân trống trơn, người kia còn khoác hờ áo đen lộ rõ da thịt cùng quần trong màu xám, khung cảnh thật sự sặc mùi tình dục.

“Tiếp theo… nên đùa kiểu gì đây?” Ngô Thế Huân cười có chút tàn nhẫn, khiến cho người ta sợ hãi.

——————————————————

Phác Xán Liệt vừa tắm xong, thân dưới chỉ vừa quấn một mảnh khăn thì phát hiện điện thoại reo lên, không thèm nhìn liền trực tiếp bắt máy.

“A lô?”

“Xán Liệt! Cậu có đang ở cùng Bạch Hiền không?” Là điện thoại của Ngô Phàm ở Mĩ.

“Không. Tôi hôm nay bề bộn công việc, cả ngày nay cũng chưa liên lạc với em ấy.” Không phải, cái tên Ngô Phàm này thật sự gọi điện thoại đến để kiểm tra?

“Tôi gọi điện thoại cho em ấy thì lại tắt máy, nghĩ là sẽ ở cùng với cậu chứ.” Giọng nói của Ngô Phàm nghe rất sốt ruột.

“À… à ” bất đắc dĩ cười gượng. “Tôi cảm thấy em ấy đang ở cùng một chỗ với Kim Chung Nhân thì phải.” Làm sao mà tôi lúc nào cũng bị nghi ngờ vậy, sáng hôm nay buổi sáng còn đi với Kim Chung Nhân, sau lại đi tìm Thế Huân… Từ từ!

“Ngô Phàm! Thế Huân… trở về rồi, Bạch Hiền có thể đang ở cùng cậu ấy.”

“Cái gì? ! Ngô Thế Huân! Cậu lập tức tìm Bạch Hiền cho tôi!”

“… Người của cậu mà tại sao tôi phải phụ trách tìm?” Phác Xán Liệt buồn bực. Giúp cậu cưng chiều vợ thì cũng được, vợ không thấy thì lại muốn giúp cậu tìm.

“Xán Liệt cậu nghe tôi nói. Có thể tôi có chút đa nghi, nhưng Bạch Hiền là một kiểu mà Thế Huân thích nhất.”

“Ha ~ cậu sợ vợ cậu bị em trai đoạt mất à!”

“Thích chơi trò SM.”

“__” Phác Xán Liệt thấy hình như lỗ tai hắn có vẻ không tốt, trầm mặc vài giây liền “Khốn kiếp! Sao cậu không nói sớm! ! !”

“Cậu… cứ cắt ngang tôi” Ngô Phàm giọng thực bất đắc dĩ.

“Tôi lập tức đi tìm! Tìm được sẽ báo cậu!”

Phác Xán Liệt mặc quần áo rất nhanh, phát hiện di động lại sáng lên, thấy tên hiển thị, hắn do dự trong chốc lát nhưng vẫn nhấc máy .

“A lô, Kim Chung Nhân, cậu muốn tìm Bạch Hiền, trước hết phải tìm Ngô Thế Huân. Gặp cậu thì nói sau.”

Bây giờ không phải lúc để ghen tuông, nhiều người tìm, khả năng cũng lớn hơn một chút, ít nhất Kim Chung Nhân sẽ không thương tổn người kia.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz