All of us are dead(Taekook ver)
Jinsu
Trên tầng thượng của một quán bar xập xình - nơi những học sinh nổi loạn xô xát đánh nhau
Jinsu, con trai duy nhất của thầy giáo dạy Khoa học. Khuôn mặt cậu dính nước mưa, áo sơ mi đã rách toạc phần vai. Trước mặt cậu là ba kẻ đang cười cợt một cách nhẫn tâm.
"Tay đâu?" Myunghwan gằn giọng, chỉ vào cổ tay Jinsu đang quấn băng.
Jinsu im lặng, né tránh ánh mắt hắn. Myunghwan bực tức nói "Mày định rạch tay ?...Tự tử ư?"
"Còn ghi cả thư tuyệt mệnh nữa, bảo tại tao mà mày không sống nổi?"
Jinsu cúi đầu, run rẩy "Tôi... tôi sai rồi..."
Myunghwan gằn giọng đầy giận dữ giáng thẳng cú đấm vào mặt cậu
"Thằng chó. Mày làm thế xong chuyển trường, để mỗi mình tao bị hiểu lầm. Tao đánh mày bao giờ chưa hả? Mẹ kiếp!"
Tiếng giày tách tách tới gần, Gwi Nam cười khẩy đưa ô cho Myunghwan. Không nói một lời, hắn tung cú đấm vào mặt Jinsu nơi Myunghwan vừa đánh làm cậu càng ong ong đầu loạng choạng ngã xuống.
"Đồ rác rưởi. Mày nghĩ ai cũng thương hại mày sao?"
Hyeonju đứng nhìn, vì không ưa thầy khoa học nên khi nhìn con trai thầy bị đánh nên vô cùng hả hê . Gwi Nam đá mạnh vào bụng khiến Jinsu nằm co quắp đập người vào mấy thanh sắt, nhưng lúc ấy, cậu bỗng nhiên đứng dậy, mắt đỏ ngầu, toàn thân run lên vì phẫn nộ. Jinsu chộp lấy chiếc ghế sắt phía sau, hét lên và đập thẳng vào người Gwi Nam.
Gwi Nam lùi lại một bước tức giận hét to
" Thích chết rồi sao"
Hắn lao đến đấm liên tiếp vào Jinsu, khiến cậu bật máu miệng, ngã lăn xuống đất. Gwi Nam dẫm mạnh lên đầu Jinsu, giọng gằn gào:
"Tao giết mày đấy, thằng chó!"
Mưa vẫn trút xuống không ngừng. Bỗng một tiếng kêu kỳ lạ phát ra từ miệng Jinsu. Cơ thể cậu bắt đầu co giật, vặn vẹo. Đôi mắt trở nên đỏ, tĩnh mạch phồng lên dưới làn da tái nhợt. Cậu hét khiến tai Gwi Nam như bị ù.
"Vãi l* Cái mẹ gì đây...?"
Jinsu bật dậy lao tới điên cuồng muốn cắn xé Gwi Nam. Hắn hoảng sợ giữ hai tay của cậu, né từng cú tấn công, khi chạm vào vách tường hắn đã cho cậu một cú knock out, khiến cậu bị hất văng xuống từ tấm biển quảng cáo này sang tấm biển quảng cáo bên kia rồi đáp thẳng xuống mặt đất.
Một tiếng rầm vang lên chấn động cả con phố nhỏ. Nước mưa cứ thế chảy xuống người Jinsu như rửa đi máu trên người cậu.
Gwi nam ngó đầu xuống nhìn xác của Jinsu bất động, Myunghwan cười cợt khinh bỉ
"Sao? Rén rồi à"
"Điên à tao rén đe* đâu"
"Lại còn chối, đi về"
Myunghwan đánh vào đầu Gwi nam rồi xoay người đi về trước, nhìn Gwi nam mặt tái mét làm hắn khinh bỉ, Gwi nam vẫn thất thần nhìn xuống xác của Jinsu một lúc rồi đi về luôn.
—————
Ở nhà của thầy khoa học, trong phòng thí nghiệm lách cách tiếng kim đồng hồ, trên bàn phủ đầy giấy tờ và lọ thủy tinh, có một con chuột trắng đang trong chiếc lồng kính đang ngọ nguậy. Thầy Lee Byungchan nhìn hỗn hợp dung dịch xanh
trong ống nghiệm.
"Bố sẽ khiến con trở nên mạnh mẽ"
Ông vừa lẩm bẩm nước mắt vừa lặng lẽ rơi trên đôi mắt quầng thâm, cầm trên tay hỗn hợp "tăng sức mạnh" sau hơn 3 tháng nghiên cứu. Là người cha khi chứng kiến con trai bị bắt nạt, ông không thể ngồi yên, nhưng lại bất lực khi dường như hiệu trưởng, giáo viên, luật sư, phụ huynh đều thờ ơ càng khiến sự việc nghiêm trọng. Ông đã mất niềm tin vào sự công bằng khiến trong suy nghĩ lệch lạc đi, muốn thế giới chìm trong ác mộng..
——————
Cánh cửa khu vực hạn chế bật mở trong âm thanh gấp gáp của bánh xe đẩy và tiếng bước chân bác sĩ dồn dập. "Huyết áp ổn nhưng vẫn hôn mê... phù gáy nên nghi chấn thương sọ não... đau thắt ngực và mạn sườn trái, có dấu hiệu xuất huyết ổ bụng... tôi sẽ bàn giao qua đó để phẫu thuật gấp. Đợi chút, không chuyển viện nội trong một giờ để phẫu thuật thì tử vong..."
Giọng bác sĩ vẫn còn vang vọng thì thầy Lee đã âm thầm lách khỏi hành lang, lén lút mở cánh cửa dẫn vào khu vực điều trị đặc biệt. Ông không nghe nổi thêm bất kỳ lời y học nào nữa, thứ ông cần bây giờ là được nhìn thấy con trai mình, dù là lần cuối.
Trong ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống khuôn mặt tái nhợt của Jinsu, toàn thân băng bó, máu thấm đỏ ra ga. Thầy Lee đứng bên giường, đôi bàn tay gầy guộc run rẩy siết chặt vào nhau. Ông nhìn con trai mình với ánh mắt đau đớn cùng sự dằn vặt. Mưa ngoài trời vẫn chưa ngớt, tiếng gió qua khe cửa khiến cả căn phòng trở nên u ám hơn bao giờ hết.
"Jinsu..." Ông vuốt nhẹ mái tóc con, đôi mắt ngấn nước ngước nhìn ống truyền dịch, máy thở rồi nhìn lại vết thương tím bầm trên mặt Jinsu.
Gương mặt cậu nhợt nhạt đến đáng sợ, nhưng đôi môi run run lại thì thầm yếu ớt khi thấy bố mình ở đây.
"Bố... bọn nó không sao chứ?"
Thầy Lee chết lặng, ánh mắt ông run lên khi nghe con trai hỏi điều đầu tiên không phải về bản thân, mà là về lũ khốn kia. Ông hỏi lại con mình thì cậu nói với giọng yếu ớt
"Con xin lỗi bố... con biết vậy là sai... nhưng con muốn giết bọn đó... Con sẽ không làm thế nữa đâu..."
"Không sao. Mọi chuyện sẽ ổn thôi..." thầy Lee cố gắng xoa dịu
"Có chuyện gì đã ổn chưa, hả bố?"
"..."
"Sao bố không trả lời? Con chết... hoặc bọn nó chết... phải có ai đó chết đi thì mọi chuyện mới ổn, đúng không bố?"
Câu nói vang lên lạnh lùng như một chiếc lưỡi dao đâm thẳng vào tim ông. Đôi mắt Jinsu bỗng trở nên đỏ ngầu, tia máu nổi rõ trong tròng mắt. Cơ thể cậu bắt đầu vặn vẹo, các khớp co giật như mất kiểm soát.
"C... con phải đi giết bọn khốn đó..."
"Jinsu... thôi nào, dừng lại đi!" thầy Lee lao tới giữ con trai nhưng bị hất văng.
"BUÔNG RA! BỐ BUÔNG RA!!"
"Jinsu à... bố sẽ giải quyết tất cả, con dừng lại đi!"
"Bố cũng muốn chết sao? Vậy để con giết bố trước nhé!"
"CON THÔI NGAY!!"
Jinsu bất ngờ lao tới, định cắn vào tay ông nhưng kịp thời thu tay. Ông hoảng hốt lùi lại, đôi tay run rẩy vẫn chưa nỡ phản kháng.
"Bố xin lỗi con... Jinsu... bố yêu con..."
Giây sau, ông giơ cuốn Kinh Thánh lên đập mạnh vào đầu con trai, tiếng la hét đầy đau đớn vang vọng cả căn phòng.
Thầy Lee gục ngã bên xác con, thổn thức như thể một phần linh hồn ông cũng vừa bị giết chết.
Rồi ông run rẩy nhét thi thể con vào chiếc vali, lặng lẽ rời khỏi bệnh viện trong đêm tối.
—————
Mưa vẫn rơi, từng hạt nặng nề đập xuống mái hiên xám xịt của căn nhà cũ kỹ, thầy Lee bước vào với chiếc vali nặng trĩu trong tay. Căn nhà chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn vàng mờ nhòe hắt từ phòng thí nghiệm phía trong cùng.
Ông đặt vali xuống, thở hắt ra một hơi dài mệt mỏi ra mở cánh cửa phòng thí nghiệm. Trên bàn, những tài liệu nghiên cứu chất chồng, những lọ dung dịch vẫn còn sủi bọt. Ông mở lại sổ tay nghiên cứu và máy tính kiểm tra lại từng thành phần và công thức
Ông điều chế hỗn hợp đặt tên là HYDRo-15. Thành phần chính gồm có Tetrodotoxin chiết xuất từ cá nóc, tGH-9 là hormone tăng trưởng cơ bắp , kết hợp với NE-β là tổng hợp của adrenaline giúp tăng phản xạ và sức chịu đựng cùng Cortisol Z để kiểm soát tình trạng lo âu và sợ hãi. Sau cùng thêm vào R-Stem là tế bào gốc tái tổ hợp được thiết kế để hồi phục mô tổn thương.
Hỗn hợp ban đầu phản ứng ổn định trong ống nghiệm nhưng ông không ngờ khi kết hợp tGH-9 và R-Stem thì gây ra hiệu ứng đảo ngược. NE-β kích thích não hoạt động quá mức, khiến mô thần kinh bị cháy rụi, Cortisol Z gây rối loạn nhận thức và mất kiểm soát hành vi.
Thầy Lee cứng đờ, nhận ra đó không còn là thuốc giúp con trai mình có sức mạnh hơn mà là một chất biến đổi gen khiến con người mất kiểm soát. Chính ông đã kết hợp mà chủ quan không kiểm tra ngược lại.
Ông bước nhanh đến chiếc lồng kính nuôi chuột thí nghiệm, kiểm tra mẫu thử lần nữa. Con chuột trắng mắt đỏ vẫn còn sống, nhưng từ sau 24h nó không còn bình thường nữa, nó đã gặm hết xác của những sinh vật còn lại và đang cào cắn muốn ra khỏi lồng.
"Không... không thể nào..."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz