ZingTruyen.Xyz

All Nine Trans Tieu Binh Huong Dao Phan Ung Bat Doi Xung

Con sói xám ngậm bạch ưng mềm nhũn trong miệng, cung kính dâng lên chủ nhân, nhưng người chủ dường như không để ý, trực tiếp đi tới chỗ người dẫn đường đã không còn chút sinh khí, trước mắt tất cả mọi người bóp cần cổ mảnh dẻ xách lên, thanh âm như quỷ địa ngục đòi người.


"Cao Khanh Trần, anh dám chết."


Tất cả mọi người đều bị chấn động kịch liệt đẩy lùi mấy bước, chỉ có người dẫn đường đáng thương không bị ảnh hưởng, quần áo xộc xệch, ánh trăng chiếu lên người tỏa ra bạch quang nhàn nhạt, như bông hoa huệ thanh cao run rẩy trong gió.



----- Anh, sau này không cần tiêm nữa sao?


Đứa trẻ nhẹ nhàng chạm lên rồi lại thu tay về, dưới làn da trắng mềm ấy là vô số vết kim tiêm rất mảnh, hiện tại đã biến thành hình xăm dây leo lượn quanh cột sống, cuối cùng nở ra hai bông hoa trắng quanh eo. 


Mỹ lệ.


Che giấu nỗi đau.


----- Sau này không cần nữa.


----- Kim tiêm đau, hay cái này đau?


----- Đều không đau.



"Đau . . . Đau quá . . . "


Người dẫn đường bắt đầu chống cự, trên mặt dần dần khôi phục huyết sắc, tay người lính gác bị cậu giằng co để lại vệt đỏ, nhưng nhất định không chịu buông ra.


Châu Kha Vũ vừa định bước tới, liền nghe Doãn Hạo Vũ lạnh giọng cảnh cáo.


"Đứng im."


Sau đó nghe tiếng Case gào lên, "Khai hỏa! Khai hỏa! Giết chết bọn chúng!"


Binh sĩ được huấn luyện bài bản thi nhau nổ súng, đường đạn bị cơ thể tường đồng vách sắt của sói xám Bắc Mỹ chặn lại. Người lính gác hoàn toàn không bị tiếng ồn xung quanh quấy nhiễu, trong mắt tràn ngập đau buồn.


"Anh cuối cùng cũng biết đau, anh trai."


Cùng với tiếng chuông reo vào lúc 0 giờ, một luồng tinh thần lực ổn định chảy vào cơ thể người dẫn đường.



----- Đợi em.


----- Anh chỉ có thể là dẫn đường của em.



Nụ hôn giống như mưa rơi trên mặt đất nứt nẻ.


Người dẫn đường bám chặt lính gác của mình, người lính gác rất cường liệt, răng nanh xuyên qua làn da hồng đào, hơi thở hòa quyện vào nhau, tiếng khóc bị bịt kín, cảm xúc bị cướp đoạt, đẩy cậu ra hay ôm lấy cậu cái nào dễ dàng hơn?

Người dẫn đường chìm trong vũng bùn không thể tự thoát ra, cậu căn bản không có lựa chọn.


Nhưng trong lòng hổ thẹn, cậu không cách nào bình thản tiếp nhận sinh mệnh mới người lính gác ban tặng, vì vậy bắt buộc phải đưa ra lựa chọn. Cậu dùng năng lực phản kháng bẩm sinh chống cự.

Đã nếm trải mùi vị nắng hạn gặp mưa rào, điều này là quá đủ.


Người lính gác sao có thể để cậu như ý.


Càng lúc càng có nhiều người ngoài cuộc biết tin đã vây quanh nơi này, bọn họ không hiểu nguyên do, lớn tiếng hỏi xảy ra chuyện gì, cuối cùng một vị giáo sư già học cao hiểu rộng đưa ra đáp án.


"Lính gác hắc ám thức tỉnh rồi."


Đám người lập tức lặng ngắt như tờ, toàn bộ ánh mắt đổ dồn lên người lính gác dẫn đường đang kết hợp, run sợ thay cho người dẫn đường mỏng manh, cậu có thể kháng cự tinh thần của lính gác hắc ám không?


Đáp án rất rõ ràng, đây hoàn toàn là áp chế một chiều, bên yếu hơn không có cơ hội chiến thắng.


"Bỏ anh ra, Doãn Hạo Vũ."


"Patrick, nghe lời . . . "


Cao Khanh Trần hạ giọng cầu xin, cậu biết một khi hoàn thành kết hợp có ý nghĩa gì, nỗi sợ hãi phảng phất như ngọn đèn le lói, thoạt cháy thoạt tàn, khiến cậu rùng mình, liên tục kích thích thần kinh.

Cậu nghe tiếng Doãn Hạo Vũ bật khóc, giống như cậu đã thức dậy hàng ngàn lần vào lúc nửa đêm, ngay từ khi còn là một con sói con, đã học được cách đáp ứng cậu vô điều kiện.

Nghĩ tới điều này, tinh thần cậu đột nhiên thả lỏng không ít, thậm chí còn có chút vui vẻ không thể diễn tả.


Cơ thể Cao Khanh Trần khó mà tiếp nhận sự kết hợp nặng nề như vậy, quần áo nhăn nhúm, cậu co rút trong lòng Doãn Hạo Vũ, giống như một con cá chép bị ném lên bờ với cái bụng trắng nõn.

Hai bông hoa ở eo biến thành màu đỏ nhạt, nóng rực, như ấn ký phát sáng lấp lánh trên làn da trắng nõn, dây leo quanh cột sống được ban tặng sinh mệnh ngắn ngủi, quấn chặt lấy người lính gác và người dẫn đường, triền miên không dứt, sống chết không buông.



Trong hồi ức của Trương Gia Nguyên, không phải không có ai ngăn cản Doãn Hạo Vũ, mà là lúc đó lá chắn tinh thần của cậu mạnh đến thiên binh vạn mã cũng không thể lay chuyển, Châu Kha Vũ trước đó đã tiêu tốn quá nhiều tinh lực, Case bị thương nặng, bọn họ đều không thể xâm phạm.


Là một trong số ít nhân chứng còn tỉnh táo tại hiện trường, cậu viết xong bút ký, nhớ lại lúc đó tay vẫn còn run.



Cùng lúc đó, Cao Khanh Trần đang an ổn ngủ say, hai chai thuốc lớn treo trên đầu giường, từ từ truyền chất dinh dưỡng cần thiết vào cơ thể để duy trì sự sống, liên tục có bác sĩ vào phòng cho cậu uống nước và đo nhiệt độ, thỉnh thoảng còn phải lấy máu thử nghiệm.


Doãn Hạo Vũ ngồi một góc ngoài phòng bệnh, không lên tiếng cũng không động đậy, nhiệt độ kết hợp khiến cậu không thể rời xa người dẫn đường của mình một bước, lòng như lửa đốt.

Lúc đầu nhân viên bệnh viện đi qua đều cúi đầu chào hỏi, sau đó chỉ đơn giản là phớt lờ sự tồn tại của cậu. Thỉnh thoảng còn có người mang nước và thức ăn đến cho cậu, nhưng đều bị từ chối. Cậu như một bức tượng có thể thở, im lặng ngồi trong một không gian biệt lập.


"Thiếu tướng, bệnh nhân hiện tại không được khả quan cho lắm . . . "


Doãn Hạo Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, "Không khả quan thế nào?"


Viện trưởng sờ mồ hôi trên trán, "Là, là thế này, hệ thống tinh thần của bệnh nhân mười phần không ổn định, cậu ấy là dẫn đường đã kết hợp, bắt buộc phải do lính gác của cậu ấy cung cấp chất dẫn tố . . . "


"Tôi cung cấp." Cậu đứng dậy, "Làm thế nào, đi đâu?"


Viện trưởng hoảng sợ lùi lại, "A, đây đây, đúng! Sao tôi không nghĩ tới . . . Ngài đi theo tôi."


Chiết xuất dẫn tố không đơn giản như lấy máu, cần phải đưa một ống tiêm vào cột sống để hút dịch tủy sống, sau đó chiết xuất dẫn tố từ dịch tủy sống. Quá trình chiết xuất có thuốc tê không tính là quá đau đớn, sau khi thuốc tê mất hiệu lực ngược lại sẽ giày vò mất mấy ngày.

Những điều này căn bản phải nói rõ trước khi phẫu thuật, nhưng vị thiếu tướng đẹp trai không ngừng liếm răng hàm sau khiến cô y tá hoảng sợ, cô đọc bản thỏa thuận phẫu thuật với tốc độ nhanh nhất trong đời và nói với các chị em rằng anh ấy hình như là một con sói biến thành.


Để Doãn Hạo Vũ không phải chịu nhiều đau đớn, cậu được tiêm liều lượng thuốc tê nhiều nhất mà cơ thể người có thể tiếp nhận, khi cậu hoàn toàn tỉnh lại đã là 36 tiếng sau, chất dẫn tố sớm đã chiết xuất xong tiêm vào tĩnh mạch Cao Khanh Trần.


Viện trưởng đích thân cầm sổ quan sát, nói cho cậu một chuyện cực kỳ khó tin.


"Thiếu tướng, dịch tủy sống của ngài có dấu vết từng bị chiết xuất . . . thời gian cụ thể rất khó xác định, cách quá lâu."


Khi lính gác hắc ám thức tỉnh, năm giác quan sẽ trong nháy mắt cường đại gấp nghìn lần, lúc đó rất nhiều hình ảnh tràn về đại não Doãn Hạo Vũ, thậm chí có cả ký ức từ hồi còn trong bụng mẹ.


Cậu bị lôi ra khỏi bụng mẹ một cách sỗ sàng, đưa tới một căn phòng căn bản không xứng gọi là phòng phẫu thuật, ống tiêm để lại trên cơ thể non nớt nhỏ bé hai cái lỗ, một cái được lấy ra, một cái lưu lại trong cơ thể.


Mẹ cậu nằm cách đó không xa, giống một bộ xương vô giá trị, bị đồ tể chán ghét vứt xó một góc.


Đương nhiên, cậu nhận ra tất cả những người có mặt tại đó, bố mẹ nuôi kính yêu của cậu . . . 


Lính gác hắc ám mất khống chế hoàn toàn không phải chuyện đùa, viện trưởng cả kinh, lập tức gọi điện cho trung ương điều động quân đội, chưa đợi điện thoại kết nối với cấp trên, liều thuốc an thần hữu hiệu nhất đã tỉnh dậy.


Là bệnh viện lớn nhất thủ đô, nhân lực vô cùng đông đảo, vị viện trưởng già cảm thấy cuộc đời ông chưa từng bận rộn đến vậy.


Doãn Hạo Vũ đứng đối diện với giường của Cao Khanh Trần.

Người dẫn đường chỉ như có như không ho nhẹ hai tiếng, người lính gác đang điên cuồng liền trong nháy mắt như có kim xuyên qua tim, sụp đổ.


Cô y tá lần đầu tiên trong đời thấy tình huống lính gác suýt mất khống chế, khay thuốc trên tay không biết đặt ở đâu, càng không ngờ chỉ một động tĩnh nhỏ của người dẫn đường lại có hiệu quả lớn như vậy.

Viện trưởng không cho phép mấy người mới non tay như bọn họ tùy tiện tiếp xúc với vị dẫn đường này, cô đương nhiên không dám tọc mạch, nhưng thói quen nghề nghiệp khiến cô đề cao cảnh giác với tất cả âm thanh phát ra từ người bệnh, vì vậy không nhịn được đi tới xem xét, viện trưởng cũng không ngăn cản, cô nói bệnh nhân đang có chút sốt nhẹ.


Cao Khanh Trần vừa do dự mở mắt, còn đang nghĩ xem cậu đã chết được mấy ngày?

Trong phòng bệnh chỉnh nhiệt độ ấm áp dễ chịu, quạt thông gió an tĩnh tốt hơn nhiều so với các sản phẩm cấp thấp, bác sĩ cùng y tá vội vã đi qua đi lại nườm nượp, cậu liền hiểu rõ, cậu lại chưa chết.


Nhiệt lưu với rùng mình gần như cùng lúc, khiến cậu tinh thần hỗn loạn, cậu tràn đầy hiếu kỳ với những chuyện chưa biết đã xảy ra với mình lại vô thức kháng cự, loại mâu thuẫn này khiến tâm trạng cực kỳ khó chịu, không phải vì những cái khác, là vì trước đầu giường có một người đang ngồi đó nhìn cậu bằng ánh mắt sâu như vực thẳm.


"Anh gặp ác mộng sao?"


Vực thẳm đưa tay đến, cậu sợ bản thân sẽ bị cuốn vào địa ngục vô tận, bất giác lùi lại.


"Sợ em?" Bàn tay bắt vào không khí, trống rỗng, Doãn Hạo Vũ cười tự giễu, "Cũng đúng."


Không ai trả lời cậu, chỉ có tiếng thở nhịp nhàng của cả hai người.


Doãn Hạo Vũ tiến lại gần, khiến người dẫn đường có thể nhìn rõ diện mạo của cậu. Thiếu niên dường như mất đi sự non nớt sau một đêm, mày sắc, mắt sâu, mũi cao . . . từng đường nét tinh xảo như tượng, mãnh liệt dữ dội, thiếu niên dương quang đơn thuần đâu mất rồi?

Có lẽ người con trai ôn hòa kia căn bản không nên tồn tại, cậu sinh ra vốn dĩ phải hung bạo, phải vô tình, phải khiến kẻ địch sống không bằng chết, vạn kiếp bất phục, chứ không phải ngoan ngoãn ở bên Cao Khanh Trần làm huynh đệ tương thân tương ái.


"Anh làm rất tốt, anh trai, đáp ứng chuyện của em, anh làm được rồi."


Cậu có hàm ý gì?


Y tá tới rút ống tiêm cho Cao Khanh Trần, thuận tiện kiểm tra định kỳ, cậu liền ngoan ngoãn như một con búp bê xinh đẹp, cần mở mắt liền mở mắt, cần há miệng liền há miệng, cần uốn lưỡi liền uốn lưỡi. 

Y tá đo nhiệt độ cơ thể, ngoại trừ có chút sốt, còn lại đều bình thường, "Thiếu tướng, nếu bệnh nhân có gì bất thường hãy nhấn chuông."


Cao Khanh Trần mơ hồ biết lý do vì sao mình phát sốt.


"Chúng ta có phải . . . " Nửa câu sau, cậu có một thân dũng khí cũng không dám nói, thật quá hoang đường.


Doãn Hạo Vũ nhìn ánh nước lay động trong mắt người kia, ngón tay cứng nhắc, môi hơi mím lại, sắc mặt căng thẳng cực độ . . . Sợ đến mức đó? Còn nhìn cậu với ánh mắt quật cường như vậy?


Cậu có thể sống tới hiện tại thực không dễ dàng, mỗi bước đi sau này đều phải suy nghĩ cẩn thận, không thể để xảy ra chuyện gì khiến bản thân hối hận. 

Quyết định đầu tiên sau khi trưởng thành là đem Cao Khanh Trần giữ chặt bên mình, cứ giữ bên mình trước rồi nói, yêu thì tốt, mà hận cũng không sao, cậu có thể từ từ thay đổi.


"Anh trai, từ nhỏ đến lớn, mỗi mũi tiêm bổ sung đặc tính anh tiêm đều chứa chất dẫn tố của em. Anh biết không? Chuyện đúng đắn nhất bọn họ làm được, chính là khiến anh chỉ có thể thuộc về em."



Cao Khanh Trần đột nhiên choàng tỉnh.


Trần nhà trắng bệch, móc truyền dịch với chai thuốc trống không, quạt thông gió an tĩnh . . . Không có Doãn Hạo Vũ.


Vẫn may, là mơ, vẫn may.


Trong lòng còn chưa hết sợ, cậu khẽ lật người, nhịp tim đập loạn xạ, cậu phải áp ngực xuống giường để nó trấn tĩnh một chút, đồng thời thở ra một hơi dài thườn thượt.


Sau đó khóe miệng vừa ngậm được một nửa thì dừng lại.


Trước cửa sổ cách xa cậu nhất, một thân ảnh cao lớn quay lưng về phía cậu, khiến cậu như ngã xuống mặt băng.


Ngoài cửa đang mưa, người kia như có linh cảm quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt thất thần của cậu.


Tiểu lang sói giãn lông mày, đi tới trước giường, hỏi.


"Anh gặp ác mộng sao?"



~ 🍓🍓🍓 ~




P/s 1: Những tình tiết trong chương này có ý nghĩa giải thích mối quan hệ và những bí ẩn trong quá khứ của Patrick với Nine, hơi khó hiểu một chút, nếu mọi người có gì lấn cấn thì cmt hỏi để mình giải thích cho nhé vì những chương sau chuyển sang tình tiết khác rồi, không có giải thích cặn kẽ đâu.


Sương sương thì là thế này:


Mẹ của Patrick là cháu gái Giáo hoàng Stuart, vợ của tướng quân Finkler là lính gác mạnh nhất Tân hợp chủng quốc - đất nước thù địch với Liên hợp quốc (như Mỹ với Nga ấy), bị Liên hợp quốc bắt giam làm tù nhân chiến tranh khi đang mang thai Patrick.


Patrick sinh ra được bố mẹ Nine bí mật nhận nuôi để phục vụ cho thí nghiệm "Biến đổi đặc tính lính đặc chủng" (Trong tập hồ sơ Lưu Chương đưa cho Châu Kha Vũ). 

Vì Patrick mang gene của lính gác mạnh nhất nên bản thân cũng là một lính gác rất mạnh (Kể cả lúc chưa thức tỉnh lính gác hắc ám cũng đã rất mạnh rồi).


Bố mẹ Nine là hai nhà khoa học theo Lưu Chương nhận xét là bị điên vì khoa học, họ chiết xuất dịch tủy sống của Patrick cho Nine tiêm theo định kỳ với mục đích thí nghiệm biến đổi dẫn đường thành lính gác. Vì vậy Nine có thể giả làm lính gác suốt mười lăm năm nhờ cái thuốc cấm đó. 

Sau khi bố mẹ chết, Nine không tiêm thuốc nữa, bị phát hiện là một dẫn đường và bị bắt về tổ chức.


Chính vì tiêm thuốc chứa dịch tủy sống của Patrick từ nhỏ, Nine mới trong tiềm thức từ chối kết hợp với tất cả những lính gác khác, bao gồm Châu Kha Vũ, và Nine chỉ có thể kết hợp với Patrick thôi.

Có thể đọc lại chương 3, phần đo lường cộng hưởng, máy đo được kết quả cộng hưởng cao nhất của Nine là 12 trong khi tinh thần lực của Châu Kha Vũ chỉ đạt 10, vì Nine đã từng liên kết tạm thời với Patrick trước đó, và chỉ số 12 đó là của Patrick.


Những hình xăm trên người Nine là để che đi những vết kim tiêm.

Patrick trong tiềm thức rất ghét tới gần khu quân sự vì mẹ cậu bị giam trong tù đến khi sinh cậu ra.


Đương nhiên những thí nghiệm này bị cấm tuyệt đối, và cũng bí mật tuyệt đối. Kể cả Nine và Patrick cũng không hề biết chuyện này.

Người khá nhạy cảm duy nhất có thể lờ mờ đoán ra mối liên kết của Nine với Patrick không chỉ đơn thuần là anh em là Lâm Mặc.

Có hai chi tiết thể hiện điều này.

Một lần ở tiệm cắt tóc Lâm Mặc sau khi nhìn thấy vết hôn trên gáy Nine do Patrick để lại đã ý vị hỏi "Patrick sắp thành niên rồi?" 

Lần thứ hai là đoạn đối thoại của hai người sau khi Patrick lên đường thực hiện nhiệm vụ, Lâm Mặc đã nói đùa "Nếu cậu ấy có chuyện gì, tôi liền cho cậu một dao vào trán . . . " Ý là nếu Patrick xảy ra chuyện gì, Lâm Mặc sẽ giúp Nine phá hủy mạng lưới tinh thần trở thành người bình thường. Vì cậu biết Nine chỉ có thể kết hợp với Patrick, nếu Patrick chết thì Nine cũng không thể kết hợp với ai khác.

Dù sao thì Lâm Mặc cũng được tính là thiên tài khoa học khi sáng chế ra phương pháp phá hủy tinh thần lực.


Còn về phần Patrick tại sao đột nhiên được gọi là thiếu tướng vì cậu đã đưa Nine về Tân hợp chủng quốc, nơi gia tộc của cậu có địa vị ngang với Châu gia ở Liên hợp quốc, hơn nữa còn là lính gác hắc ám, nên đã được phong hàm thiếu tướng.


Mọi người nhớ để ý mốc thời gian nhé, ngày Giải phóng là ngày 19/10, đồng hồ điểm 0h tức sang ngày 20/10, sinh nhật Patrick, đủ 18 tuổi để kết hợp lính gác dẫn đường.

Việc đầu tiên Patrick làm khi đủ 18 tuổi chính là hoàn thành kết hợp vĩnh viễn với Nine. 

Niên hạ hóa sói rồi, niên hạ hóa sói yyds😎


P/s 2: Chương sau đăng ngày 20/10, sinh nhật Pai Pai luôn nhé.


🥰

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz