ZingTruyen.Xyz

All Nine Trans Tieu Binh Huong Dao Phan Ung Bat Doi Xung

Doãn Hạo Vũ gần đây tâm tình rất tốt.


Tâm trạng tốt lên, huấn luyện cũng hoàn thành xuất sắc. Giảng viên khen cậu không ngớt, bạn học cũng nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng mấy điều này không quan trọng.


Cậu chỉ muốn nhận được sự tán thưởng từ người kia.


Chỉ một chút tâm tư nhỏ như vậy, Doãn Hạo Vũ cũng tự hỏi bản thân có phải quá tư lợi không.


Vì cậu biết, Cao Khanh Trần gần đây vô cùng mệt mỏi.


Tài liệu đọc chưa hết, báo cáo viết chưa xong, hội thảo cũng chưa kết thúc, khiến Cao Khanh Trần hai mươi tư tiếng một ngày không lúc nào ngơi nghỉ.

Thỉnh thoảng có người nhìn thấy cậu đến căng tin vào buổi trưa, vội vội vàng vàng mua đồ ăn đóng gói rồi rời đi, nhưng không ai biết cậu đi đâu.


Cậu đã cắm rễ hai tuần liên tục ở thư viện, phòng tự học, hoặc lớp học không người. Điều này hoàn toàn trái với chủ ý của cậu, chỉ là mỗi ngày đều bận tới mắt không mở nổi mới buông bút, thực sự không muốn chạy tới chạy lui.


Hôm nay nói gì cũng muốn về ký túc xá ngủ một giấc.


Trời còn chưa sáng hẳn, Cao Khanh Trần không bật điện cầu thang để tránh làm phiền người khác. Cậu có chút quáng gà, cả đoạn đường đều bám vào tường mà đi, thật may mắn không có người nào vô ý thức vứt rác trước cửa.


Sắp đến rồi.


Cậu móc túi lấy thẻ an ninh, nhưng chân đột nhiên đá phải vật gì đó chắc khỏe, cúi đầu có thể nhìn thấy thấp thoáng một thân ảnh đen đen mờ mờ.


Cậu lập tức bị dọa lông tơ dựng đứng, không nén được kinh ngạc hét lên, người kia bị đánh thức, đứng dậy bịt miệng cậu.


"Đừng hét." Thanh âm có chút bối rối, "Anh trai."


Doãn Hạo Vũ giống một bạn nhỏ mắc lỗi đi vào phòng ký túc xá, đèn bật lên, trong mắt hai người đều có ánh xanh nhàn nhạt.


"Đêm muộn như vậy, em muốn làm gì?" Cao Khanh Trần khoanh tay trước ngực nhìn cậu.


Doãn Hạo Vũ nhỏ giọng thì thầm, "Ban ngày . . . ban ngày không tìm được anh."


Cao Khanh Trần ý thức được bản thân có chút quá đáng, ngữ khí trở nên mềm mại, "Xin lỗi Patrick, gần đây anh . . . " 

Không đợi cậu cân nhắc từ ngữ, liền bị nhấn vào một cái ôm đầy mong nhớ, cơ thể thiếu niên một năm bốn mùa đều vô cùng ấm áp, dù đã ngồi bên ngoài đợi cậu không biết bao lâu.


"Không sao anh trai, không sao."


Tiểu lang sói kém mình bốn tuổi, nhưng bờ vai lại rộng hơn rất nhiều. Cậu không quá chắc chắn Doãn Hạo Vũ có chăng nguyện ý, nhưng hiện tại, cậu thật muốn chìm trong ôn nhu ấm áp của thiếu niên, thể hiện sự dựa dẫm trong giây lát.


Chỉ một chút thôi, hẳn là không vấn đề gì.


Cậu không nên quá tham luyến, vì thiếu niên luôn có cách khiến cậu không thể tách rời, cũng không thể buông bỏ, cậu biết rõ điều đó, lại tự nguyện rơi vào cái bẫy do chính mình bày ra.


Lần này chất giọng từ tính của Doãn Hạo Vũ vang lên bên tai, "Anh, em nhớ nhà."


" . . . Xin lỗi em."


Có lẽ không biết nên nói gì, có lẽ thật sự cảm thấy áy náy, bản thân cậu cũng không rõ.


"Tại sao lại xin lỗi?" Doãn Hạo Vũ thoạt tiên có chút tức giận, sau đó lại sợ người kia rút lại lời nói, thừa thắng xông lên, "Vậy hôm nay em có thể ngủ với anh trai không?"


Cao Khanh Trần mạnh mẽ đẩy cậu ra, "Vô vị."


"Được không ~ Được không . . . "


Doãn Hạo Vũ như một tờ giấy nhớ bám dính trên người Cao Khanh Trần, sắp xếp bàn sách cũng bám, đóng cửa sổ cũng bám, đánh răng rửa mặt cũng bám, giống chú cún nhỏ ngửi loạn.


"Đi tắm trước."


Doãn Hạo Vũ động tác rất nhanh, Cao Khanh Trần để cậu đi tắm trước. Lúc bản thân tắm xong bước ra ngoài, Doãn Hạo Vũ đã dựa vào đầu giường ngủ quên mất, trên người có một quyển sách.


Cao Khanh Trần cầm quyển sách lật hai trang, thuận tiện nhớ xem lần trước nhàn rỗi đọc sách đã là lúc nào, đột nhiên bị thiếu niên nửa tỉnh nửa mê nắm lấy cổ tay, "Đi ngủ thôi."


Cậu trèo lên giường, nằm cạnh thiếu niên, thiếu niên tự động ôm chặt lấy.


"Em ngồi đợi ở bên ngoài bao lâu?"


"Năm tiếng" Doãn Hạo Vũ nhắm mắt nhẹ giọng đáp, "Ngày thứ ba."


Cao Khanh Trần không tự chủ trách bản thân nhiều chuyện.


"Đúng rồi." Doãn Hạo Vũ chưa quên tâm tư nhỏ của mình, "Gần đây thành tích của em rất tốt, tất cả giảng viên đều khen em, anh trai nghe nói chưa?"


Cơn buồn ngủ đã ập đến, Cao Khanh Trần vỗ vỗ cánh tay đang gác trên eo mình, "Anh luôn tin tưởng em."


Doãn Hạo Vũ tâm nguyện đã thành, thỏa mãn chìm vào giấc mộng.



Châu Kha Vũ không nhanh không chậm lái xe, rẽ vào khu nội thành sầm uất với những tòa cao ốc dày đặc, khác với khu quân sự, thế giới bên ngoài nhộn nhịp hơn, cũng ấm áp hơn.


Trên mặt cậu không nhìn ra loại biểu cảm gì, vì tiếng tăm danh dự của gia đình, mỗi năm một ngày nhất định phải trở về tham dự.


So với ngày trước, nếu công việc quá bận, Châu Kha Vũ không nhất thiết phải trở về vào buổi sáng, chỉ cần không vắng mặt trong bữa tiệc gia đình lúc mười hai giờ trưa.

Nhưng hôm nay có chút khác biệt, một ngày trước cậu nhận được thư từ Châu tướng quân, dặn cậu phải về sớm hơn những lần trước một chút.

Cậu không dám thờ ơ lão nhân gia có những đặc quyền tối cao sau khi về hưu, nhờ ơn đức của ông, Châu gia thuộc một trong số ít gia tộc có quan hệ hợp pháp với quân đội.


Không có gì ngoài ý muốn, mỗi năm đều về nhà thế này một lần, Châu Kha Vũ cũng không phản kháng, chỉ là hiện tại có chút . . . không quen. Chỉ là một đám người mới gặp qua vài lần, nhưng đều muốn xứng với thân nhân của mình, cậu chỉ cảm thấy quái dị.


Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu ở khu quân sự cơ hồ không tồn tại các mối quan hệ gia đình xã hội, lính gác dẫn đường được ghép đôi chỉ cần cung cấp tế bào gene của mình, sau khi nuôi cấy thành công, những đứa trẻ sẽ được gửi tới nhà trẻ chăm sóc đặc biệt, sau đó từng bước đơm hoa kết trái, thế hệ cũ không có kinh nghiệm sinh dưỡng, thế hệ mới cũng không có quan niệm gia đình.


Có người hầu sớm đã đứng trước cửa trang viên đợi sẵn, cậu dừng xe, giao chìa khóa cho hắn, sau đó lại có một người khác đón tiếp cậu.


"Cậu Daniel, mời đi theo tôi, tướng quân đang đợi cậu ở lầu hai."


Châu Kha Vũ đi theo người hầu, "Tướng quân có gì phân phó?"


Người hầu chỉ im lặng đi trước, không nói một lời.


Nghiêm trang gõ cửa ba lần, thanh âm mười phần trầm dày "Vào đi" từ thư phòng truyền tới, Châu Kha Vũ cẩn thận đẩy cửa bước vào, kính cẩn nghiêng mình xưng một tiếng, "Tướng quân."


Thật lòng mà nói, Châu Kha Vũ với ông nội của cậu không xa cách như vậy, ít nhất số lần trò chuyện với ông còn nhiều hơn với cha mẹ.


"Gần đây đang bận chuyện gì?" Lão nhân gia trong tay cầm một quyển sách lớn dày cộm, đeo kính lão đọc chữ nhỏ, đầu cũng không ngẩng lên.


"Hạng mục nghiên cứu khoa học trong quân đội khá nhiều, bên trên rất coi trọng, vì vậy gần đây nhiệm vụ dồn dập, ngoài ra còn có kỳ tuyển chọn học sinh với huấn luyện, sinh viên tốt nghiệp năm nay . . . "


"Nghe nói cháu chọn một dẫn đường."


Bị ngắt lời, Châu Kha Vũ hoàn toàn không bất ngờ, cậu đã nghĩ lão nhân gia không thể đặc biệt gọi mình tới thư phòng, "Dạ." Nói xong lại thấy không quá phù hợp, "Cũng không tính là chọn, vẫn chưa kết hợp."


"Tại sao chưa kết hợp?"


"Bởi vì anh ấy . . . " Châu Kha Vũ hạ giọng, "Không nguyện ý." Ba chữ này, lại cảm thấy có chút mất mặt, liền đổi sang cách nói uyển chuyển hơn, "Anh ấy có năng lực 'phản ứng bất đối xứng'." Kỳ thực cũng không có gì khác biệt.


"Hừm. Vậy đứa trẻ quái thai đó, không phải lựa chọn tốt."


Phản ứng của lão nhân gia khiến Châu Kha Vũ kinh nghi, ánh mắt cậu không đổi nhìn chằm chằm ông nội, vội vàng hỏi lại, "Ông nói vậy là?"


Lão nhân gia thâm trầm liếc cậu, gỡ kính lão cất vào tủ sách, đôi mắt xám đen nhìn cậu, giọng điệu tăng thêm vài phần uy nghiêm, dường như đang kìm nén tức giận.


"Biểu hiện của cháu quá cao hứng. Ta cảnh cáo cháu, bớt đi một chút lòng hiếu kỳ."


Châu Kha Vũ muốn bác bỏ, vì hiện tại cậu đã không còn quá hiếu kỳ với bất cứ điều gì, dù có cũng chỉ là một số rất ít chuyện không thể kiểm soát, tuy những chuyện đó đang xảy ra.


Nhưng cậu không dám hỏi thêm, cậu biết nếu bản thân có dù chỉ một chút phản nghịch, lão tướng quân sẽ có cả trăm cách khiến cậu hối hận.


Cuộc trò chuyện sau đó có xu hướng buồn tẻ, đa số là liên quan tới chuyện trong khu quân sự, lão nhân gia nửa đời xông pha, điều tiếc hận nhất là không thể lưu lại sinh mạng trên chiến trường.

Ông là một trong số lãnh tụ đời đầu của chính quyền mới, huân chương trong tủ không đếm xuể, tùy tiện lấy ra một tấm cũng có thể khiến những kẻ vô dụng tận đáy xã hội thăng quan tiến chức vùn vụt.



Châu Kha Vũ đè nén tâm tình, bữa tiệc tại gia buổi trưa cũng không có khẩu vị, bố mẹ cậu rất không vui vẻ, cho rằng cậu đang tỏ thái độ. Nhưng hoàn toàn không có một lời giáo huấn nào, vì điều đó không hợp quy định.

Con trai của họ bất luận quân hàm hay địa vị xã hội đều vượt xa những người đang có mặt, vì vậy người ngồi ở vị trí gần tướng quân nhất trên bàn ăn không phải trưởng bối, mà là vị sĩ quan trẻ chỉ mới mười chín tuổi.


Máy liên lạc kêu ù ù hai tiếng, Châu Kha Vũ buông đũa nhìn hai lần, sau đó nhìn sang người duy nhất có mặt tại đây có quyền để cậu đi.


Lão nhân gia đang cắt miếng bít tết, mỗi miếng thịt đỏ rướm máu đều có hình dạng theo quy tắc.


"Cháu coi trọng công việc, điều này rất tốt, nhưng làm việc gì cũng phải có đầu có cuối, ăn cơm cũng vậy. Đây là trách nhiệm, cũng là giáo dưỡng."


Kỳ thực Châu Kha Vũ vốn định buổi tối mới quay lại, dù tin nhắn của Lưu Chương khiến cậu có chút kích động, nhưng cũng không phải không đợi được.


Vào tới khu quân sự trời đã gần tối.


Cậu nhanh chóng rảo bước tới phòng làm việc của Lưu Chương, cửa không khóa, Lưu Chương đang lười biếng nằm trên sofa, nghe tiếng Châu Kha Vũ đến lập tức tràn đầy sức sống, ba bước rút ngắn còn hai đi tới tủ hồ sơ mật, lấy ra một phong tài liệu được niêm phong dấu đỏ "Cấm".


Tiêu đề trên tờ bìa khiến người ta sợ rởn tóc gáy.


"Còn nhớ lúc đầu tại sao tôi lại từ bỏ ngành y không? Chính là vì hai người bệnh thần kinh này, khiến tôi cảm thấy học y đều là biến thái." Lưu Chương ngồi trên bàn làm việc, khoa trương rung chân, "Cậu đoán xem? Bọn họ vậy mà lại là bố mẹ của Cao Khanh Trần."


"Dược phẩm biến đổi thuộc tính của lính đặc chủng . . . phương pháp liên kết tinh thần thông qua vật lý . . . cơ chế kết đôi độc nhất . . . " Châu Kha Vũ lật đến trang cuối cùng, thở dài một tiếng, "Những hạng mục này đều là trái luật?"


Lưu Chương bày ra biểu cảm không nói cũng biết, lập tức giống như nhớ tới điều gì, liếm môi cười tà, "Nếu Cao Khanh Trần biết tôi điều tra cậu ấy thì sẽ thế nào? Có phải sẽ mắng tôi 'biến thái', 'bệnh thần kinh'? Ha ha ha, hình ảnh đó thật là quá buồn cười đi."


Châu Kha Vũ nhớ đến lời lão nhân gia nói lúc sáng, một chút cũng không cảm thấy buồn cười.


Lưu Chương biết Châu Kha Vũ đang nghĩ gì, điệu cười càng thêm tùy hứng. Cậu với Châu Kha Vũ khẩu vị hoàn toàn khác nhau, hiện tại cùng thích một người cũng không thể hiện ai đã thay đổi.


Châu Kha Vũ thích Cao Khanh Trần xinh đẹp hoạt bát tự tôn thanh lãnh, mà Lưu Chương lại muốn nhìn thấy dáng vẻ bối rối quẫn bách hồn bay phách lạc.



Cao Khanh Trần hiện tại cũng đang có chút quẫn bách.


Cậu đang giúp Doãn Hạo Vũ xin lỗi về hành vi tồi tệ khi vắng mặt ở ký túc xá suốt đêm, đối tượng là một lão đầu gầy nhom, nghe nói thời trẻ cũng là lính gác có triển vọng, sau khi nghỉ hưu không có gì để làm lại quay lại làm bảo vệ ký túc xá, vừa kiêu ngạo vừa tiểu nhân.


Lão đầu khăng khăng muốn ghi Doãn Hạo Vũ vào sổ vi phạm, Cao Khanh Trần nói hết nước hết cái cũng không cứu vãn nổi, đúng lúc định ngậm ngùi từ bỏ, hắn lại nhìn thấy huy hiệu của Cao Khanh Trần, mơ hồ hồi tưởng, Cao Khanh Trần là cái người, có phải của Châu giáo quản . . . 


"Anh bạn."


Cao Khanh Trần cắt ngang những gì hắn định nói, trong lòng biết rõ đã bình an vô sự, nhanh chóng dàn xếp với hắn trước khi Doãn Hạo Vũ bị phạt đi dọn nhà vệ sinh, nhưng không chút biết ơn Châu Kha Vũ người đã vô tình cứu giúp.


Xem ra trong mắt rất nhiều người, tên của cậu đã vì liên quan tới Châu Kha Vũ mà có thêm vài phần trọng lượng.


Bất luận thế nào, điều đó cũng thoải mái hơn so với việc lãng phí nước bọt ở đây.


Cậu không phủ nhận.



~ 🍓🍓🍓 ~


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz