ZingTruyen.Xyz

All Conan Hai So Phan Mot Vong Tron Ginxsherry

Mưa vẫn rơi — một thứ mưa nhỏ, đều đều như kim mũi, xóa mờ những họa tiết trên phố và làm cho đèn đường thành những vệt lóa mỏng. Quán cà phê nằm nép mình trong một con ngõ nhỏ, kính mờ hơi sương; nơi ấy, tiếng thì thầm của khách và mùi cà phê sớm trộn lẫn, tạo thành một lớp âm thanh vừa đủ để che giấu mọi lời thì thầm quan trọng.

Shiho đã ngồi sẵn, lưng thẳng, tay khẽ chạm vào tách cà phê chưa uống giọt nào. Ánh mắt cô vẫn giữ nguyên sự thờ ơ thường thấy, nhưng từng nhịp quan sát về phía cửa kính cho thấy nội tâm đang căng như sợi dây đàn.

Tiếng chuông cửa vang khẽ. Furuya Rei bước vào. Bộ vest tối màu ướt loáng nước mưa, nhưng ánh mắt sắc bén thì vẫn không đổi. Anh nhìn quanh, thoáng dừng lại khi bắt gặp Shiho. Chỉ vài giây, rồi anh tiến đến bàn, ngồi xuống đối diện.

Không một lời mở đầu. Shiho lặng lẽ đẩy một tập hồ sơ màu đen sang phía anh.

Furuya đặt bàn tay lên tập hồ sơ, khẽ ấn xuống, như muốn đo sức nặng của nó trước khi mở ra. Cuối cùng, anh rút kẹp giấy, lật vài trang.

— "Anh biết vì sao tôi chọn anh." – giọng cô khẽ, nhưng từng chữ sắc như lưỡi dao.

Furuya không đáp, chỉ đặt tay lên hồ sơ, mở ra.

Những công thức hóa học chi chít, những ký hiệu dày đặc, sơ đồ quan hệ đen đặc như mạng nhện. Ở mép giấy, một ký hiệu chữ S nguệch ngoạc, lạnh lẽo.

Ánh mắt anh co lại. Từng cơ mặt căng cứng. Anh hiểu Shiho sẽ không bao giờ đặt chúng vào tay anh nếu không tin chắc một điều: rằng anh không phải Bourbon của Tổ chức, mà là Furuya Rei của Bảo An.

— "...Cô tin tôi đến vậy sao?" – anh hạ giọng, vừa châm chọc vừa dò xét.

Shiho nhếch nhẹ khóe môi, không hẳn là nụ cười:
— "Tôi không tin ai hoàn toàn cả. Nhưng anh biết rõ... trong số những người còn sống, chỉ anh có thể đọc và hành động từ đống này."

Khoảng lặng phủ xuống. Ngoài cửa sổ, mưa nện từng đợt vào kính, nặng trĩu.

Furuya lật thêm vài trang. Những dữ liệu này không chỉ là thông tin, mà còn là một lời tuyên chiến. Anh ngẩng lên, nhìn thẳng vào Shiho.

— "Nếu những gì ở đây đúng, chúng ta đang bước vào trận cờ mà cả tôi và cô đều có thể không sống sót."

— "Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sống sót." – Shiho đáp gọn.

Ánh mắt anh thay đổi rõ rệt. Từ dửng dưng, chuyển sang ngờ vực, rồi căng thẳng. Ngón tay khẽ dừng lại ở một sơ đồ được vẽ bằng nét bút lạnh lùng. Một dấu "S" gạch xiên xuất hiện ở mép trang. Rồi những công thức rối rắm, những ký hiệu hóa học ám ảnh. Anh không nói, nhưng hàm dưới đã siết chặt.

— "Nếu những gì ở đây là thật..." — giọng anh hạ thấp, trầm và nặng — "...thì chúng ta không còn nhiều thời gian."

Shiho đáp gọn:
— "Anh nghĩ tôi mang nó cho anh để làm gì?"

Khoảng lặng. Tiếng mưa rơi rào rạt bên ngoài.

Furuya nhíu mày, khép tập hồ sơ lại, ánh mắt xoáy sâu vào Shiho:
— "Tại sao là tôi? Cô tin tôi, hay chỉ muốn lợi dụng tôi?"

Shiho chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo mà trong sâu thẳm lại thấp thoáng một vệt mỏi mệt khó giấu:
— "Có lẽ cả hai. Nhưng anh còn lựa chọn nào khác không?"

Họ nhìn nhau, một khoảng lặng nặng trĩu, như thử thách giới hạn kiên nhẫn của đối phương.

Cuối cùng, Furuya là người phá vỡ.
— "...Nói đi. Kế hoạch của cô là gì?"

Shiho đan tay lại, giọng đều như kim loại:
"Anh theo dõi luồng tài chính và quan hệ ngầm. Tôi sẽ lo phần còn lại: khiến chúng phải tập trung vào tôi. Chúng ta không cần liên lạc thường xuyên. Chỉ khi thật sự cần."

Furuya gật nhẹ, nhưng trong đôi mắt vẫn còn lại ngờ vực. Anh đặt tập hồ sơ vào cặp, đứng dậy.

— "Nếu cô sai..." —anh nói, giọng lạnh như băng "...tôi sẽ là người đầu tiên quay súng vào cô."

Shiho khẽ nhếch môi, không cười cũng chẳng mỉa mai, chỉ là một nụ cười lặng lẽ:
— "Nếu tôi sai... thì chúng ta đều chết cả thôi."

Họ rời quán bằng hai cửa khác nhau. Rei chìm vào mưa, hình bóng anh gọn lại giữa những tia sáng pha lê. Shiho đứng nhìn cánh cửa đóng lại, lòng cô đầy ắp thứ cảm xúc lẫn lộn: tin tưởng có tính toán, nỗi cô đơn của người giữ bí mật, và một điều duy nhất không thay đổi — quyết tâm. Trong thế giới này, chỉ liên minh với kẻ có quyền lực mới có thể khiến sự thật có một lối thoát.

Và ngay cả khi chiếc lối ấy là một con đường máu, họ vẫn bước tới — chậm rãi, thận trọng, nhưng không thể dừng lại.

----------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz