Akuma Ac Quy That Su
"Cạch", cánh cửa căn phòng bao trùm bởi bóng tối được mở ra, một người phụ nữ với mái tóc dài màu lục cùng bộ hầu gái bước vào, kéo theo sau là một cái xe đẩy nhỏ có một bộ ấm trà và vài cái tách được úp xuống đĩa ngay ngắn.Đặt chiếc xe đẩy ở một chỗ và bước đến chỗ cửa sổ lớn có treo rèm tối màu ngăn cho ánh sáng lọt vào. Đưa tay lên, cô kéo cái " roạt ", ánh sáng từ bên ngoài lập tức len lỏi vào mọi ngóc ngách trong căn phòng. Căn phòng này khá lớn với màu chủ đạo là đen và xám, có một cái bàn làm việc bằng kính khá dày, trên đó là cái máy tính xách tay vẫn còn mở và một đống tài liệu nằm rải rác khắp nơi quanh căn phòng."Tch. Mới sáng sớm ngày ra đừng có tra tấn tôi kiểu đó chứ Midori."Nơi mà ánh sáng chiếu vào nhiều nhất được đặt chiếc giường cỡ lớn, chủ nhân của nó đang càu nhàu, lẩm bẩm vài câu chửi thề vì hôm qua thức quá muộn mà phải dậy sớm. Chủ nhân của nó là một chàng trai với khuôn mặt tuấn tú, mái tóc trắng bạc ánh lên màu tím. Đặc biệt là đôi mắt hai màu đỏ tím chứa sát khí chết người. Đây chính là Shiroyasha Kazuto.Cô hầu lại bước đến bên cạnh giường."Ngài là người lệnh cho tôi phải gọi Ngài dậy sớm. Tôi đã gọi Ngài từ lúc 5.30 và bây giờ là 7.45. Vậy có được coi là sáng sớm ngày ra nữa không?"Hyakuya Midori, là người hầu duy nhất trong biệt thự này. Cô không phải là con người giống Kazuto. Là một người hầu, đáng ra cô phải cực kì kính trọng chủ nhân của mình. Nhưng thay vì nói một cách thận trọng thì cô hầu lại hất một gáo nước lạnh vào chủ nhân khiến anh ta không biết phải cãi lại ra sao đành cười trừ quay sang cái đồng hồ đặt trên bàn.'Hơn 7 rưỡi rồi'. Anh nghĩ.Nhận lấy tách trà được để trên cái đĩa có hoa văn ở quanh mép, anh uống một hụm rồi lại đặt xuống đĩa."Hôm nay lịch có những gì? ". Đặt đĩa có tách trà trở lại cái xe đẩy cạnh giường, anh bước xuống giường, nói."Chút nữa Leticia sẽ đến và bàn về một số việc. Sau đó là ba cuộc họp từ công ty. Tiếp theo là tới nhà ngài phó chủ tịch để nhận nhiệm vụ, Ngài ấy vừa gọi tối qua. Cuối cùng là dọn đống bầy nhầy của Ngài, vì tôi không thể phân loại được."'Bầy nhầy ?' Anh nghĩ, lòng cảm thấy tự ái. Sao lại nói phòng người ta là đống bầy nhầy chứ ? Nhìn quanh phòng thì, khá là rộng, nhưng mỗi tội, mỗi nơi bầy một kiểu: chỗ thì giấy tờ, chỗ thì rác, quần áo mỗi nơi một cái, tủ quần áo thì không đóng, máy tính dùng xong thì không tắt,....dùng từ 'bãi rác' có lẽ hợp hơn 'đống bầy nhầy' đấy.Ho khan vài cái để lấy lại phong độ, anh lấy cái áo được gấp gọn gàng mặc vào, che đi hình ngôi sao bốn cánh lớn màu xanh được cách điệu ở giữa hai xương bả vai, rồi quay sang cô."Con bé dậy chưa?""Ngài nghĩ là rồi sao?"Trả lời một cách cộc lốc, cô hầu rời khỏi phòng."Phải rồi nhỉ."Vài phút sau, anh ra khỏi phòng, trước mặt anh là hành lang rộng lớn với màu chủ đạo là vàng và trắng, đèn được bật dọc theo hành lang. Mặc dù ánh sáng khiến anh cảm thấy khó chịu nhưng vẫn phải bật, vì như vậy mọi người mới nhìn thấy đường.Chợt, cảm thấy thứ gì đó lao về phía mình, anh dùng chậu hoa sứ ngay gần đó để bắt lấy nó. Một con dao, cắm sâu vào đất. Những bông hoa đang dần héo đi, con dao có độc.Rút nó ra khỏi chậu, tìm sự hiện diện của kẻ vừa phi nó vào anh. Nơi mà nó xuất phát, hắn đã rời khỏi đó. Bên phải, bên trái, những vị trí mà anh liếc mắt tới, hắn đã từng ở đó. Chuyển động nhanh, không một chút gì được gọi là chuyển động trong không khí, chắc hắn là một ninja nhỉ ? 'Thú vị đấy' . Khóe miệng anh cong lên đầy thích thú. Nhưng mà.. 'Lộ rồi.'Anh quay ra phía sau, hướng thẳng con dao về phía. Thủ phạm cách mũi dao khoảng vài centimet. Với khoảng cách đó, có tránh cũng đã muộn. Con dao kia đã găm vào ngực hắn.Hắn ngã quỵ, chất độc đang dần lan khắp cơ thể. Chỉ còn khoảng vài phút nữa thôi, hắn sẽ chết. Trước lúc đó, hắn ngẩng đầu lên, nói lời cuối."Chắc chắn bọn tao sẽ giết mày, Shiroyasha Kazuto."Anh nhìn hắn, lúc đầu hơi ngạc nhiên, nhưng cái khoảnh khắc đó chỉ diễn ra trong một giây, sau đó là nụ cười cùng đôi mắt mở to nhìn hắn đầy khinh bỉ."Giết tao sao? Tao mong đến ngày đó lắm đấy."Sau khi hắn chết, anh ngẩng lên, nói với cái camera gắn trên góc trần nhà."Midori, hệ thống an ninh của cô hỏng rồi đấy.""Có ai đó đã phá hỏng nó nên bọn chúng mới vào được. Tôi đã xử lý hết rồi."Midori nói qua một cái camera ở phòng khác, nơi mà cô đang đứng có rất nhiều người nằm trên sàn nhà, máu bắn tung tóe, thấm vào tấm thảm dưới chân. Midori bây giờ cảm thấy tức giận, tấm thảm này, rất đắt đấy, và cô mới giặt nó ngày hôm trước, giờ lại phải giặt lại nữa rồi."Thật là....tên nào rảnh hơi vậy chứ?" Anh nói, đưa tay ra sau gáy, nghĩ ngợi. "Cô đến xử lý chỗ này luôn đi." Rồi rời khỏi.Không phải anh sợ rằng mình sẽ bị giết vào một ngày nào đó đâu. Cái tên Shiroyasha Kazuto này: đáng sợ, khát máu, một con quỷ, không hề có điểm yếu.... là những từ mà những kẻ sau khi nhìn thấy sự đáng sợ đó sử dụng để miêu tả anh. Nhưng mà chúng không hề biết rằng, anh có một điểm yếu rất lớn.Bây giờ trước mặt anh là cánh cửa đôi trắng. Anh mở cửa bước vào. Một căn phòng rộng lớn với màu chủ đạo là trắng và xanh biển nhạt. Cách bố trí căn phòng này cũng giống với của anh nhưng nó khác ở chỗ là gọn gàng hơn và có ban công, thêm nữa là cái cảm giác khi bước vào căn phòng này cũng khác hẳn, nó không mang lại cảm giác ớn lạnh sống lưng như phòng anh."Sora?"Anh nói, nhìn quanh phòng. Trống trơn, chăn trên giường thì bị lật ra. Nhìn ra ban công, cửa bị mở hé.'Lại nữa rồi.' Anh thở dài rồi tiến về phía ban công, mở cửa bước ra ngoài.Ban công khá rộng, đủ để kê một bộ bàn tròn trắng, vài cái cây cảnh và một cách xích đu ngoài trời trắng được thiết kế tinh xảo. Và trên cái xích đu ấy có một một cô gái đang say ngủ. Một cô gái với thân hình nhỏ nhắn, nước da trắng có phần nhợt nhạt. Mái tóc trắng dài ánh lên màu xanh nhạt cùng vài lọn tóc xanh cùng màu ở sau cổ. Cùng với ánh sáng chiếu vào khiến cô như đang phát sáng. Khuôn mặt đang ngủ giống như một thiên thần ngây thơ khiến không ai nỡ đánh thức. Đứng trước một thiên thần mặc váy trắng đang say ngủ, Kazuto đưa tay chạm vào khuôn mặt thiên thần kia, vuốt ve như đang cưng nựng một con mèo nhỏ. Người đó cũng nhếch đầu về phía anh như thể thích thú.Nhìn ra xa phía ban công là bìa rừng xanh thẳm với những cây xanh và cao, nơi này thực sự giống như một lâu đài giữa rừng. Một nơi yên bình, nhưng cũng thật nguy hiểm. Nghịch chán, anh mới cất tiếng nói:"Sora à, em có biết đây là vị trí bắn tỉa rất tốt không? Em có thể chết bất cứ lúc nào đấy."Nói xong, anh bế cô lên rồi đặt xuống giường. Nhưng trước lúc đó, anh nhận được một nụ hôn lên má. Đúng là chẳng bao giờ quen với trò này được."Chào buổi sáng." Giọng nói trong veo cất lên."Chào buổi sáng, Sora." Anh mỉm cười, nhìn vào đôi mắt cô. Đôi mắt màu xanh trong như bầu trời vào thu, đôi mắt cuốn hút mà từ trước đến nay anh không thể không tập trung vào khi đứng trước cô.Đặt cô xuống giường, kéo chăn lại, xoa đầu cô, anh nói:" Em ngủ tiếp đi, lần sao đừng ra ngoài ngủ nữa nhé, cảm lạnh đó. Lần nào cũng nhắc nhưng có chịu nghe đâu."Sau khi cô ngủ trở lại, anh khóa cửa ban công cẩn thận rồi mới rời khỏi phòng. Đây chính là điểm yếu lớn nhất và dễ thấy nhất của Shiroyasha Kazuto - Shiroyasha Sora- cô em gái không hề có chút sức mạnh hay kháng cự nào. Nếu chúng phát hiện ra thì không biết anh sẽ khổ sở thế nào đâu.Phòng ăn, trên cái bàn dài với nhiều ghế ngồi và đồ ăn được Midori chuẩn bị ra thì còn có một cô gái nữa đang ngồi ăn ngon lành. Cô gái với mái tóc vàng dài hơi xoăn, đằng sau cột một cái nơ màu đen. Khuôn mặt dễ thương, đôi mi dài cong vút với đôi mắt màu nâu đỏ. Cô mặc chiếc áo sơ mi màu đen, thắt caravát trắng. Bên ngoài là áo blazer cao cổ màu đỏ. Cô mặc quần đùi đen, quần tất và đôi giày bốt cùng màu."Midori, tôi muốn ăn thịt tái, còn có mùi máu cơ" Leticia nói, hai tay cầm dao vào nĩa gõ xuống bàn. Đúng lúc đó, Kazuto bước vào, ngồi xuống bàn, anh nói:" Ăn trực thì đừng có đòi hỏi chứ.""Xììììììì. Kazuto toàn bênh Midori thôi." Leticia phồng má, ăn nốt bữa sáng của mình.
______________
Phòng khách."Bọn mới sinh cứ đi săn loạn xạ hết cả lên, không theo quy tắc gì cả, khó quản lí, chắc em phải từ chức quá."Leticia nằm ở trên ghế, mệt mỏi kêu lên."Tên nào không quản lí được thì giết đi. Làm vua thì phải dạy dỗ con dân của mình chứ, Lord of Vampire*."Kazuto mỉm cười, đặt tay lên thành ghế, dựa đầu vào đó, nói.*Lord of Vampire - một trong những khả năng của Leticia, là sức mạnh thao túng ma cà rồng. Vì khả năng đó rất mạnh và là độc nhất nên Leticia được đưa lên làm vua của bọn ma cà rồng."Ờ ha. Đúng là Kazuto, việc gì vào tay anh cũng nhanh hết á."Leticia nói, giơ ngón cái lên thích thú."À mà Sora đâu rồi? Em muốn chơi với cậu ấy""Đang ngủ.""Chán vậy, thế để lần sau vậy."Nói rồi từ sau lưng Leticia xuất hiện một cái bóng đen phát ánh đỏ giống như đôi cánh , cô nhảy lên rồi bay ra ngoài bằng đường cửa sổ.Sau khi Leticia rời khỏi, Kazuto lấy cái áo vest treo mắc mặc lên người, anh chuẩn bị đi dự cuộc họp mà anh thường đùn đẩy cho cô hầu, nhưng hôm nay có lẽ không được vì cô ấy đang bực bình với tấm thảm dính đầy máu.
____________
Vài tiếng sau, Kazuto trở về nhà, những cuộc họp đó thật tốn nhiều thời gian và những ông già đó thì suốt ngày chỉ trích anh vì những quyết định nhanh chóng và "không nghĩ đến kết quả sau này", vì những ý kiến anh đưa ra chỉ nhằm mục đích kết thúc cuộc họp nhanh chóng và rời khỏi đó. Tất cả chỉ có vậy.Cởi áo ra và nằm dài trên ghế sofa trong phòng khác, anh đặt tay lên trán."Chắc lần sau phải nhờ Midori đi mất, từ nay về sau luôn""Đừng có lười, chính Ngài đầu trò việc này đấy."Midori bước vào, cô nghe thấy hết rồi.Anh ngồi dậy, thấy cô đặt trà và bánh trước mặt, anh nói luôn:"Tôi không ăn bánh đâu."Vì Kazuto không thích đồ ngọt."Nó là vị cà phê, không có nhiều đường, và... nó là của em Ngài làm đó.""Tôi ăn!"Kết cục là như vậy. Vừa nhâm nhi miếng bánh, anh vẫn phải khẳng định rằng nó còn ngọt."Bao giờ mới đến cuộc hẹn của ông phó chủ tịch?""Còn khoảng hai tiếng nữa."" Vậy à, vậy à...."Đột nhiên, Kazuto khựng lại, chiếc nĩa trên tay anh rơi xuống đĩa."Chuyện gì vậy?" Midori nói.Anh nhìn xuống ngực mình rồi quay ra nhìn cô khó hiểu. "Hình như....tim tôi vừa thót lại thì phải." Sự thực là bây giờ nó đang đập nhanh và anh cảm thấy khá nhói. Đưa tay đặt lên tim mình và bấu víu vào lớp áo, anh nhăn mặt.'Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?'______________________________
______________
Phòng khách."Bọn mới sinh cứ đi săn loạn xạ hết cả lên, không theo quy tắc gì cả, khó quản lí, chắc em phải từ chức quá."Leticia nằm ở trên ghế, mệt mỏi kêu lên."Tên nào không quản lí được thì giết đi. Làm vua thì phải dạy dỗ con dân của mình chứ, Lord of Vampire*."Kazuto mỉm cười, đặt tay lên thành ghế, dựa đầu vào đó, nói.*Lord of Vampire - một trong những khả năng của Leticia, là sức mạnh thao túng ma cà rồng. Vì khả năng đó rất mạnh và là độc nhất nên Leticia được đưa lên làm vua của bọn ma cà rồng."Ờ ha. Đúng là Kazuto, việc gì vào tay anh cũng nhanh hết á."Leticia nói, giơ ngón cái lên thích thú."À mà Sora đâu rồi? Em muốn chơi với cậu ấy""Đang ngủ.""Chán vậy, thế để lần sau vậy."Nói rồi từ sau lưng Leticia xuất hiện một cái bóng đen phát ánh đỏ giống như đôi cánh , cô nhảy lên rồi bay ra ngoài bằng đường cửa sổ.Sau khi Leticia rời khỏi, Kazuto lấy cái áo vest treo mắc mặc lên người, anh chuẩn bị đi dự cuộc họp mà anh thường đùn đẩy cho cô hầu, nhưng hôm nay có lẽ không được vì cô ấy đang bực bình với tấm thảm dính đầy máu.
____________
Vài tiếng sau, Kazuto trở về nhà, những cuộc họp đó thật tốn nhiều thời gian và những ông già đó thì suốt ngày chỉ trích anh vì những quyết định nhanh chóng và "không nghĩ đến kết quả sau này", vì những ý kiến anh đưa ra chỉ nhằm mục đích kết thúc cuộc họp nhanh chóng và rời khỏi đó. Tất cả chỉ có vậy.Cởi áo ra và nằm dài trên ghế sofa trong phòng khác, anh đặt tay lên trán."Chắc lần sau phải nhờ Midori đi mất, từ nay về sau luôn""Đừng có lười, chính Ngài đầu trò việc này đấy."Midori bước vào, cô nghe thấy hết rồi.Anh ngồi dậy, thấy cô đặt trà và bánh trước mặt, anh nói luôn:"Tôi không ăn bánh đâu."Vì Kazuto không thích đồ ngọt."Nó là vị cà phê, không có nhiều đường, và... nó là của em Ngài làm đó.""Tôi ăn!"Kết cục là như vậy. Vừa nhâm nhi miếng bánh, anh vẫn phải khẳng định rằng nó còn ngọt."Bao giờ mới đến cuộc hẹn của ông phó chủ tịch?""Còn khoảng hai tiếng nữa."" Vậy à, vậy à...."Đột nhiên, Kazuto khựng lại, chiếc nĩa trên tay anh rơi xuống đĩa."Chuyện gì vậy?" Midori nói.Anh nhìn xuống ngực mình rồi quay ra nhìn cô khó hiểu. "Hình như....tim tôi vừa thót lại thì phải." Sự thực là bây giờ nó đang đập nhanh và anh cảm thấy khá nhói. Đưa tay đặt lên tim mình và bấu víu vào lớp áo, anh nhăn mặt.'Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?'______________________________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz