ZingTruyen.Xyz

Ai Hau Du Sinh Chuyen Ver Bac Chien

Vú Trương bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng bỏ cây lau nhà xuống muốn bước đến gần: “Cậu học sinh, cậu…”

“Vú Trương, vú đừng lại đây.”

Tiêu Chiến cầm dao gọt trước cổ đi tới, vú Trương đành phải lùi từng bước.

“Con chỉ muốn đi khỏi nơi này thôi. Vú Trương, vú cũng thấy đấy, hắn muốn giam lỏng con. Sáng nay hắn ra ngoài, chính là cơ hội ngàn năm có một. Vú nhất định phải giúp con.”

“Cậu học sinh… Cậu đừng làm mình bị thương! Aizz… Cậu…”

“Con sẽ đi ra cửa. Nếu bọn họ muốn đụng đến con, vú ở phía sau kêu to lên ‘Mọi người không được động thủ, bằng không cậu ấy sẽ cắt cổ’, như vậy là được rồi.”

“Cậu học sinh… Cậu như vậy… Thật sự có ra được không?”

“Thoát không được con cũng muốn thử một lần. Nếu không chẳng lẽ con phải ở đây bị hắn nhốt cả đời sao? Hay là chờ ba con nghĩ ra cách tới cứu con?”

“Aizz…” Vú Trương nhịn không được lau nước mắt, “Sao các cậu lại trở nên như vậy…?”

Tiêu Chiến lắc đầu, đẩy cửa phòng khách ra.

Bốn cảnh vệ canh cửa lập tức quay lại. Nhìn thấy con dao trên cổ Tiêu Chiến lập tức hoảng hốt.

Tiêu Chiến chăm chú quan sát bọn họ, từng bước một xuống bậc thang, đến một cái cây bên trái thì dừng lại, cao giọng nói: “Bốn người các anh, còn tất cả cảnh vệ bên ngoài nữa, mở cửa sắt ra, rồi toàn bộ vào phòng khách.”

Bốn cảnh vệ đưa mắt nhìn nhau. Đây chính là “vị khách quan trọng” của đại ca, trước khi đi đại ca đi đã căn dặn kĩ, cậu có bị rụng một cọng lông tơ thôi cả đám cũng bị lôi ra hỏi tội. Nhưng tình hình trước mắt thì phải làm sao giờ…

“Tiêu thiếu gia…”

“Lập tức làm theo lời tôi nói. Đừng có ý đồ tới gần tôi! Bằng không…” Tiêu Chiến nói rồi hơi dụng lực, trên chiếc cổ trắng nõn lập tức xuất hiện một vệt đỏ, máu rỉ ra ngoài.

“Tiêu thiếu gia!” Bốn cảnh vệ luống cuống.

Chức trách chủ yếu của bọn họ là phòng bị người bên ngoài xâm nhập muốn mang Tiêu Chiến đi. Bởi vậy trang bị đều là súng vác vai, đạn lên nòng. Kết quả hiện tại lại là Tiêu thiếu gia đem chính bản thân ra uy hiếp để rời khỏi đây. Bọn họ sao dám sử dụng súng, lại càng không dám tới gần. Cho dù có đến được gần rồi cũng không dám động thủ. Nếu lỡ làm vị khách quan trọng này bị thương, bọn họ có thể bị xử tử hình mất…

Tiêu Chiến thấy bốn người đứng bất động, thanh âm lại cao thêm một chút: “Đừng có đứng ngốc ở đó, mau mở cửa! Mọi người, lập tức hai tay ôm đầu, đi vào phòng khách! Đừng tưởng tôi không dám xuống tay với chính mình! Tôi tình nguyện chết cũng không muốn bị giam lỏng!”

Bốn cảnh vệ trong lòng run rẩy một phen. Cả bọn vội vàng nghe theo, ấn nút mở cửa sắt ra, rồi ôm đầu bước nhanh qua cái cây Tiêu Chiến đang đứng.

“Ném remote xuống!”

Cạch, một cục màu đen rơi xuống đất.

“Đóng cửa phòng khách rồi lên tầng ba đi! Quay mặt ra cửa sổ cho tôi thấy!”

“Tiêu thiếu gia…”

Ngày đó cậu thanh niên bị đại ca mang về mảnh mai gầy yếu làm sao, hôm nay đã đột ngột thay đổi thành một người hoàn toàn khác. Tiêu áp sát từng bước, ngay cả thời gian gật đầu thở dốc cũng không cho.

“Đừng nói chuyện vô nghĩa nữa! Nhanh lên!”

Trong phòng khách truyền đến tiếng bước chân lên lầu. Tiêu Chiến chậm rãi di chuyển đến giữa hàng cây, ngồi xuống nhặt remote lên, rồi từng bước đi tới cửa lớn khắc hoa. Trên cửa sổ tầng ba lộ ra bốn cái đầu vô tội, chen chúc nhìn xống dưới, trừng mắt lo lắng nhìn trông thật buồn cười.

Tiêu Chiến ra khỏi cửa lớn, liền ấn remote. Cánh cửa rầm một cái khép lại.

“Cám ơn các anh!” Tiêu Chiến hô to một tiếng, rồi lập tức xoay người chạy như điên.

Bốn cảnh vệ ngay tức khắc cũng chạy như điên xuống lầu. Một bước bay qua hai ba bậc cầu thang, hận không thể trực tiếp nhảy ra từ cửa sổ tầng ba xuống luôn. Tiếc rằng khu nhà cấp cao này của Vương Nhất Bác quá lớn, sân quá rộng, xung quanh đều là núi non, cả bọn chạy được tới cửa lớn nhìn ra bên ngoài đã chẳng còn bóng dáng Tiêu Chiến nữa.

“Làm sao bây giờ?”

“Làm sao cái mẹ mày! Nhanh gọi điện thoại cho đại ca! Đi ra ngoài tìm! Rồi chờ đại ca trở về lãnh cái chết chứ sao!”

Trong rừng cây Tiêu Chiến chạy không ngừng nghỉ, thỉnh thoảng lại ngoái ra sau xem có người đuổi theo không. Trên đường rất nhiều nhánh cây đâm ngang, chắn đường, cậu phải đẩy ra hoặc chật vật cúi người chui qua. Vài bụi cây thấp bé còn quẹt vào chân cậu. May mà cậu mặc quần dài nên không bị đau.

Bình thường cậu vốn không vận động nhiều, hiện tại tinh thần đang căng thẳng, lại phải gấp rút chạy trốn, cậu cảm thấy thật khó chịu. Cổ họng khô khốc như sắp khạc ra máu, hô hấp ngày càng đau đớn. Nhưng cậu không dám dừng lại một giây.

Cơ hội như này, chỉ có thể thành công một lần. Nếu như lại bị người kia tóm được, lần sau chắc chắn sẽ bố trí canh phòng nghiêm ngặt hơn.

Mấy trò vặt này của cậu cũng chỉ lừa được cấp dưới của Vương Nhất Bác thôi, sao có thể qua mắt hắn được.

Đây cũng là lần đầu tiên cậu có gan làm vậy. Thật ra vừa rồi tay nắm dao của cậu đều run rẩy, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Khăng khăng đoạn tuyệt lúc đó chỉ là giả vờ. Nói thật to cũng là để khích lệ chính mình.

Loại chuyện này phải làm thật mau lẹ, chuẩn xác và dứt khoát. Nếu tiếp tục kéo dài thời gian với bốn cảnh vệ kia, bọn họ mà nghĩ ra biện pháp gì thì cậu sẽ không thể chạy thoát được.

Hậu quả của việc chạy trốn này sẽ ra sao, cậu không còn sức để nghĩ nữa.

Từ lúc bắt đầu quen biết, yêu nhau rồi chia tay cho tới ngày hôm nay, cậu thật sự đã lao tâm lao lực quá độ

Cuối cùng một chút tình yêu còn sót lại của cậu đã bị người đàn ông kia bao mòn hết.

***

Trong phòng hội nghị không khí căng thẳng bắt đầu lan tỏa.

Bàn tròn bên này có Tiêu lão gia, Tiêu Văn cùng Cố thị, Vương Nhất Bác đứng đầu bên kia. Đàm phán còn chưa bắt đầu mùi thuốc súng đã ngập tràn.

“Con ta đâu? Con trai của ta ở nơi nào?”

“Ở nhà tôi. Ngài yên tâm, em ấy không sao. Tiêu Chiến là hòn ngọc quý trên tay ngài, cũng là máu thịt trong lòng tôi, tất nhiên tôi sẽ không bạc đãi em ấy.”  Vương Nhất Bác kiêu căng hay vô lễ, ngược lại còn khá lễ phép.

“Mày bớt nói những lời vô liêm sỉ đó đi, trả con cho tao! Đừng tưởng rằng mày ở cái thành phố này một tay che trời. Con giun xéo lắm cũng quằn!”

“Tiêu bá bá ngài không cần lo lắng. Tôi không mang Tiêu Chiến đến là vì muốn xin ngài một câu. Chỉ cần ngài đồng ý cho em ấy đến với tôi, tôi sẽ dẫn em ấy tới gặp ngài.”

“Mày dám uy hiếp tao?!”

“Cũng không phải tôi cố ý uy hiếp ngài. Tiêu Chiến rất hiếu thuận, không được ngài cho phép chắc chắn sẽ không chịu ở bên tôi. Bất đắc dĩ tôi mới phải dùng hạ sách này.”

“Nếu tao không đáp ứng thì sao?”

“Vậy thì thật xin lỗi. Con trai ngài phải sống cùng tôi một thời gian rồi.”

“Mày! …” Tiêu lão gia gấp đến độ suýt đứt hơi, gương mặt tức giận đỏ ngầu.

“Tôi thật lòng thích Tiêu Chiến, bằng không sẽ không chờ em ấy bảy năm. Tôi hiểu ngài để ý đến thuần phong thế tục, nhưng tôi cảm thấy những thứ đó không hề quan trọng bằng hạnh phúc cả đời của con trai ngài. Tôi cũng biết ngài nghi kỵ ánh mắt người đời. Phương diện này ngài có thể tin tưởng tôi. Bằng năng lực hiện tại của mình, tôi sẽ không để bất cứ lời đồn đại nào tổn thương đến em ấy.”

“Tin tưởng mày? Vậy chuyện đĩa CD lần trước thì tính sao? Chuyện mày ngoại tình thì sao? Con tao đau khổ vì mày nhiều năm như vậy. Tao không tin mày!”

“Chuyện quá khứ là do tôi bất lực. Nhưng tôi cam đoan tương lai sau này sẽ không xảy ra nữa.”

Cố lão gia cuối cùng nhịn không được nói: “Ta đây thì sao? Cậu cướp xe đính hôn của con ta. Làm cho con bé phải chịu cú shock lớn như thế! Bây giờ vẫn còn sợ hãi. Cậu tính sao hả?

“Cố tiên sinh, cướp xe đính hôn cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ. Trước đó tôi đã lệnh cho cấp dưới tôn trọng Cố tiểu thư, cố gắng không hù dọa đến cô ấy. Tôi nghe nói gần đây khả năng tài chính của Cố thị cho một công trình bị thiếu hụt nghiêm trọng. Nếu như ngài không chê, Thiên Sứ đầu tư sẽ tài trợ vốn.”

“Mày!” Cố thị không nói được lời nào. Tiêu lão gia liền tức giận quát: “Đây là trắng trợn thu mua!”

“Đang ngồi ở đây đều là những người sáng suốt, là tiền bối giới kinh doanh, dĩ nhiên tôi không cần nói nhiều. Nếu Tiêu bá bá có thể cho phép Tiêu Chiến đến với tôi, lợi ích đối với sắt thép Tiêu thị sẽ là vô tận.”

“Mày! …” Tiêu lão gia lại một lần nữa bị chọc đến nói ra tiếng.

Vốn tính toán vô luận thế nào cũng phải đem con trai trở về, vậy mà hiện tại lại thành chuyện cò kè mặc cả trên thương trường. Đối phương tuy rằng ăn nói rất lễ độ, nhưng gần như đã làm chủ cục diện rồi.

Không có khả năng như vậy, sao trèo lên ghế lãnh đạo được?

Hai nhà Tiêu Cố không còn gì để nói. Bỗng nhiên di động Vương Nhất Bác vang lên. Trong căn phòng yên tĩnh này đặc biệt chói tai.

Ngay sau khi nghe điện, sắc mặt Vương Nhất Bác từ đầu tới giờ luôn bình tĩnh nháy mắt đại biến: “Cậu nói cái gì?!”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz