Ai Hau Du Sinh Chuyen Ver Bac Chien
Ưm… Nóng quá… Nhưng sao lại phát run?…Cái mũi thở ra hơi nóng quá… Cổ họng cũng thật khó chịu… Mí mắt nặng trĩu đến không mở ra được…Tiêu Chiến cố sức giật giật ngón tay, lập tức nghe được bên tai truyền đến thanh âm kích động của mẹ cậu: “Con trai, con trai tỉnh!”Hmm?… Mình bị bệnh sao?… Thật là khó chịu…Tiêu Chiến miễn vừa mở mắt, ánh vào mi mắt chính là một mảng tường trắng toát, một vòng người đứng vây xung quanh giường, ba mẹ, quản gia, còn có bác sĩ mang mắt kính, y tá.Tiêu Chiến nhìn qua phải, trên giá treo một chai nước biển, bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn, mấy con chim nhỏ đậu ở đầu cành líu ríu kêu.“Con trai, con cảm thấy thế nào? mẹ Tiêu nghiêng người lại gần cầm tay cậu, khuôn mặt vô cùng tiều tụy.“Con bị sao vậy?…”“Con thật là!” mẹ Tiêu vừa tức lại đau lòng, “Hôm qua con khóa trái cửa làm cái gì! Buổi sáng chín giờ mẹ thấy con còn chưa dậy, gõ cửa làm sao cũng không thưa, dùng chìa khóa dự phòng đi vào thì thấy con không thay đồ nằm úp sấp trên giường! Con trai à, con có chuyện gì thương tâm cũng không nên làm khổ thân thể của mình như thế !”“Hôm qua quá mệt mỏi… Nên trực tiếp ngủ luôn…”“Aizz… Con đó… Ngủ cũng không thay đồ! Đến ăn một chút cháo đi! Mới vừa nấu sáng nay đó.”Mẹ Tiêu cầm lên cà mèn cách nhiệt, mở nắp, cháo còn nóng hôi hổi bốc lên hơi nóng. Tiêu Chiến được mẹ cậu nâng ngồi dậy, từng ngụm nhỏ ăn cháo. Chợt nhớ tới có mấy lần sau khi quan hệ, cậu đau xương sống thắt lưng ngồi trên giường, nam nhân cũng từng ngụm từng ngụm đút cậu như vậy, tự nhiên Tiêu Chiến cảm thấy ăn không vô nữa.
Cậu nhẹ nhàng đẩy ra bát, mẹ Tiêu liền vội vàng hỏi: “Mới ăn có một chút mà, ăn nhiều hơn chút đi…”Tiêu Chiến lắc đầu: “Con không đói bụng, con muốn ngủ.” Rồi nằm xuống kéo chăn lên.Mẹ Tiêu bất đắc dĩ cùng cha Tiêu liếc nhau, đành phải cùng bác sĩ y tá đi ra ngoài.Ngoài cửa đầu tiên là truyền đến thanh âm của bác sĩ, nói gì đó “Tình huống cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là đã chịu đả kích nên khả năng miễn dịch bị yếu đi, hơn nữa buổi tối ngủ không đắp chăn, để cơ thể bị lạnh… Cần nghỉ ngơi nhiều…” Tiếp theo chợt nghe mẹ câu nén giận: “Nhìn đi, ông bức con trai đến như thế, thấy nó đã xảy ra chuyện chưa! Nếu con trai bị trầm cảm, tôi xem ông muốn xử lí làm sao!” Tiếp theo thì hu hu khóc lên, thanh âm bất đắc dĩ của cha cũng vang lên: “Bà không đi trách cái thằng vô liêm sỉ kia sao lại trách tôi… Được rồi được rồi, là tôi không đúng, bà đừng khóc, thế này còn ra thể thống gì, con trai còn đang nghỉ ngơi…”Tiêu Chiến nhắm mắt lại, kéo chăn lên một chút che lỗ tai lại.Ngày hôm qua, mọi chuyện sau đó, cậu không có chút ấn tượng nào.Cậu cũng không muốn hành hạ cơ thể mình, chỉ là cậu mệt mỏi không muốn động.Lúc Tiêu Chiến mở mắt lần nữa đã là buổi chiều. Mẹ cậu ngồi bên giường đan áo len, bên cạnh để một chồng sách, đều là sách giáo khoa của học kỳ này.Một tuần không đi học, hiện tại lại bị bệnh không biết đã bỏ qua bao nhiêu nội dung. Bất quá cũng không sao, dù sao cũng sẽ ra nước ngoài.Tiêu Chiến ngồi dậy yên lặng cầm sách lên. Mới xem trong chốc lát, thì có người ở bên ngoài gõ cửa. Mẹ Tiêu nhìn cậu một cái, đứng dậy đi ra, mới mở ra khe cửa thì đã vui sướng mà nói: “Con trai con trai, mau nhìn xem ai tới thăm con?”Tiêu Chiến nâng mắt lên, thì ra là Đàm Tấn.Mẹ Tiêu nói câu “Các con chậm rãi nói chuyện” thì ra ngoài.
Đàm Tấn vừa thấy cậu đã nhăn mày lại: “Aizz… Cậu xem cậu đi… Đã muốn thành cái dạng này…”Lúc trước còn tươi ngon mọng nước như hoa đào, vô ý liếc mắt cũng đầy phong tình, hiện tại tiều tụy hốc hác thành như vậy, khuôn mặt so với trang phục bệnh nhân còn trắng hơn, cằm cũng vừa gầy lại vừa nhọn. Cơ thể nguyên bản đã không có mấy lượng thịt, hiện tại lại càng mỏng nhẹ như một bộ xương. Tự nhiên hắn cảm thấy lông mi cậu cũng trở nên nhỏ nhắn hơn, có chút gió nhẹ cũng run rẩy, làm cho người ta có loại ảo giác chạm vào sẽ vỡ nát.l,“Nếu không phải chú Tiêu tới hỏi tôi, tôi còn không biết đã xảy ra chuyện rồi.”Tiêu Chiến biết hắn đang nói cái gì, lẳng lặng rũ mắt xuống.Thấy bạn thân một bộ sắp thành người trời như thế, Đàm Tấn bất đắc dĩ nói: “Aizz… Tôi sai rồi, không nên nói về hắn.” Mấy câu như “Sớm đã nói cậu đừng thân cận với hắn mà không nghe” linh tinh gì đó, ngoại trừ tiếp tục đả kích người ta cũng chẳng dùng được gì.“Cậu sao rồi? Thân thể đã tốt chưa? Tính tới lúc nào thì đi học lại?”“Có thể sẽ không đi học nữa… Tôi muốn ra nước ngoài …”“Cái gì?!” Tròng mắt Đàm Tấn thiếu chút nữa rớt ra, “Còn tới nửa học kì nữa, cậu muốn đi sao?”“Uh.”“Aizz… Được rồi…” Hơn phân nửa lại có liên quan với người kia, hắn cũng là mấy ngày trước mới thấy được tin tức trên báo lá cải. Lần sau gặp hắn nhất định sẽ đánh đến ngay cả mẹ nó cũng không nhận ra. Người tốt như Tiêu Chiến hắn cũng dám tổn thương, xì!”Tôi có lẽ phải mài xong ghế trung học để lấy về cái bằng tốt nghiệp đã, cậu cứ đặt chân qua đó làm nóng đất trước đi.”Đàm Tấn muốn nói một chút chuyện vui nhưng vừa dứt lời thấy Tiêu Chiến rũ mắt bộ dáng u buồn lại cảm thấy cổ họng như bị chặn lại.“Ah, đây là bài thi gần nhất, là Cố Mộng nhờ tôi mang qua cho cậu.”
Tiêu Chiến nhận lấy mở ra nhìn: “Thay tôi cám ơn cô ấy.”Đàm Tấn kể một chút chuyện lý thú ở trường học với ký túc xá, cái gì Triệu Thiên Nhất theo đuổi con gái bị từ chối, rồi La Chẩn đi học xem Hentai bị thầy giáo bắt được, cậu ta chơi bóng đụng vào cái trán … Trong lúc hắn ra sức mà nước miếng tung bay, Tiêu Chiến cuối cùng cũng lộ ra một chút tươi cười.Có thằng bạn như Đàm Tấn cũng tốt, ở bên cạnh luôn nói chuyện, cậu sẽ không có tâm tư nghĩ tới nam nhân.Tiêu Chiến truyền nước biển hai ngày, bệnh tình chuyển biến tốt hơn rất nhiều, sau đó bị đón về nhà ở , theo mẹ cậu nói là sợ “Lây nhiễm bệnh” . Mấy ngày nay cậu đều vùi đầu xem sách giáo khoa cùng tiếng Anh, TV cũng không xem, máy vi tính cũng không mở ra. Nếu cậu không toàn tâm toàn ý làm một việc gì đó thì luôn sẽ nhớ tới nam nhân. Mẹ cùng cha cậu nói chuyện làm việc đều thật cẩn thận, một bộ muốn hỏi lại không dám hỏi, cậu nhìn cũng mệt nhưng cũng không muốn giải thích. Cha đem điện thoại di động trả lại cho cậu, đến nỗi cái di động nam nhân đưa cậu kia cũng đi theo.Tiêu Chiến hết bệnh rồi thì xin cha một cái “Xin phép giả”, muốn quay về trường học thăm thầy cô bạn bè một chút, sẽ ở ký túc xá cậu không ở được vài ngày kia, cùng nhóm bạn bất hòa thật lâu tâm sự. Ký túc xá là nam nhân bắt buộc cậu ở, mới qua ba tháng thì bọn họ chia tay. Thật sự là cuộc sống thật lắm đổi thay bất ngờ.Tiêu Chiến đi tới văn phòng chào tạm biệt các thầy cô, mấy ngày trước cha Tiêu mới đến làm thủ tục, mọi người cũng biết Tiêu Chiến muốn ra nước ngoài, đều tỏ vẻ ra ngoài nhớ cố gắng nhiều hơn để xứng đáng với mong đợi của mọi người. Được chủ nhiệm lớp sắp xếp, cậu còn chào tạm biệt học sinh cả lớp, trường hợp cảm động ngoài ý muốn, còn có mấy nữ sinh khóc.Đi qua phòng học cậu từng ngồi cùng bàn với Vương Nhất Bác, ngồi bên trong, lại là một nhóm người lạ mặt.Tiêu Chiến cảm thấy mình đời này cũng khó có thể quên một khắc nam nhân ngẩng đầu lên kia, còn có lần đầu tiên cậu giúp hắn học bổ túc trong buổi chiều nắng đẹp.Thời gian ngọt ngào trong quá khứ, sau khi chia tay đều trở thành vết sẹo.Nếu khi đó cậu không nói chuyện với nam nhân, có lẽ hiện tại cậu vẫn đang còn đang chăm chỉ học tập, thi đậu đại học nước ngoài, ra nước ngoài, gặp được một cô gái tốt, rồi kết hôn, kết thúc một cuộc sống yên bình.Quen biết nam nhân, ở cùng nam nhân, cậu cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh.Đi qua sân bóng, Tiêu Chiến hơi hơi ngẩn người.Trên sân bóng vẫn còn một đám người ra sức chạy chạy. Đầu hạ đã có chút gió khô nóng thổi qua mặt cậu, làm cho cậu có chút cảm giác trống rỗng khó hiểu.
Xa xa trên sân khấu, không một bóng người.Không lâu trước đây, nam nhân còn đi lên tặng hoa cho cậu.Tiêu Chiến sợ chính mình ngốc tiếp lại sẽ nhớ tới nam nhân, vội vàng đi nhanh vài bước, muốn đi nhìn lại thư viện.Cậu không muốn lên sân thượng.Kỳ thật sân thượng cũng không có ai, cũng chỉ có vài tàn thuốc.Sau khi dạo khắp từng ngóc ngách của trường học đã là bảy giờ rưỡi. Trong sân trường trống không, trừ sân bóng rỗ vẫn còn mấy người không biết mệt đang chơi bóng, tất cả mọi người đều đã lên tiết tự học buổi tối, từng cửa sổ phòng học đều hắt ra ánh đèn sáng trắng.Tiêu Chiến có chút cô đơn mà nhìn phòng học trong chốc lát, xoay người chậm rãi đi về hướng ký túc xá.May mắn chìa khóa cậu còn giữ, Đàm Tấn mà thấy cậu có lẽ sẽ rất kinh ngạc.Tiêu Chiến tưởng tượng bộ dáng Đàm Tấn há to miệng ánh mắt ngốc ra, nhịn không được cong cong khóe miệng. Ngẩng đầu, mới phát hiện phía trước cách đó không xa đậu một chiếc xe.Sao lại đậu xe ở chỗ này?… Bãi đậu xe không phải ở bên kia sao?…Trong lòng Tiêu Chiến bỗng nhiên có chút bất an, do dự một chút bước nhanh hơn.Bỗng nhiên phía sau mơ hồ có tiếng bước chân nhỏ, Tiêu Chiến khẩn trương quay đầu lại chỉ kịp thấy một cái bóng đen, sau đầu bị vỗ mạnh một cái, ngất đi. ˋ(+﹏+)′_________________
Cậu nhẹ nhàng đẩy ra bát, mẹ Tiêu liền vội vàng hỏi: “Mới ăn có một chút mà, ăn nhiều hơn chút đi…”Tiêu Chiến lắc đầu: “Con không đói bụng, con muốn ngủ.” Rồi nằm xuống kéo chăn lên.Mẹ Tiêu bất đắc dĩ cùng cha Tiêu liếc nhau, đành phải cùng bác sĩ y tá đi ra ngoài.Ngoài cửa đầu tiên là truyền đến thanh âm của bác sĩ, nói gì đó “Tình huống cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là đã chịu đả kích nên khả năng miễn dịch bị yếu đi, hơn nữa buổi tối ngủ không đắp chăn, để cơ thể bị lạnh… Cần nghỉ ngơi nhiều…” Tiếp theo chợt nghe mẹ câu nén giận: “Nhìn đi, ông bức con trai đến như thế, thấy nó đã xảy ra chuyện chưa! Nếu con trai bị trầm cảm, tôi xem ông muốn xử lí làm sao!” Tiếp theo thì hu hu khóc lên, thanh âm bất đắc dĩ của cha cũng vang lên: “Bà không đi trách cái thằng vô liêm sỉ kia sao lại trách tôi… Được rồi được rồi, là tôi không đúng, bà đừng khóc, thế này còn ra thể thống gì, con trai còn đang nghỉ ngơi…”Tiêu Chiến nhắm mắt lại, kéo chăn lên một chút che lỗ tai lại.Ngày hôm qua, mọi chuyện sau đó, cậu không có chút ấn tượng nào.Cậu cũng không muốn hành hạ cơ thể mình, chỉ là cậu mệt mỏi không muốn động.Lúc Tiêu Chiến mở mắt lần nữa đã là buổi chiều. Mẹ cậu ngồi bên giường đan áo len, bên cạnh để một chồng sách, đều là sách giáo khoa của học kỳ này.Một tuần không đi học, hiện tại lại bị bệnh không biết đã bỏ qua bao nhiêu nội dung. Bất quá cũng không sao, dù sao cũng sẽ ra nước ngoài.Tiêu Chiến ngồi dậy yên lặng cầm sách lên. Mới xem trong chốc lát, thì có người ở bên ngoài gõ cửa. Mẹ Tiêu nhìn cậu một cái, đứng dậy đi ra, mới mở ra khe cửa thì đã vui sướng mà nói: “Con trai con trai, mau nhìn xem ai tới thăm con?”Tiêu Chiến nâng mắt lên, thì ra là Đàm Tấn.Mẹ Tiêu nói câu “Các con chậm rãi nói chuyện” thì ra ngoài.
Đàm Tấn vừa thấy cậu đã nhăn mày lại: “Aizz… Cậu xem cậu đi… Đã muốn thành cái dạng này…”Lúc trước còn tươi ngon mọng nước như hoa đào, vô ý liếc mắt cũng đầy phong tình, hiện tại tiều tụy hốc hác thành như vậy, khuôn mặt so với trang phục bệnh nhân còn trắng hơn, cằm cũng vừa gầy lại vừa nhọn. Cơ thể nguyên bản đã không có mấy lượng thịt, hiện tại lại càng mỏng nhẹ như một bộ xương. Tự nhiên hắn cảm thấy lông mi cậu cũng trở nên nhỏ nhắn hơn, có chút gió nhẹ cũng run rẩy, làm cho người ta có loại ảo giác chạm vào sẽ vỡ nát.l,“Nếu không phải chú Tiêu tới hỏi tôi, tôi còn không biết đã xảy ra chuyện rồi.”Tiêu Chiến biết hắn đang nói cái gì, lẳng lặng rũ mắt xuống.Thấy bạn thân một bộ sắp thành người trời như thế, Đàm Tấn bất đắc dĩ nói: “Aizz… Tôi sai rồi, không nên nói về hắn.” Mấy câu như “Sớm đã nói cậu đừng thân cận với hắn mà không nghe” linh tinh gì đó, ngoại trừ tiếp tục đả kích người ta cũng chẳng dùng được gì.“Cậu sao rồi? Thân thể đã tốt chưa? Tính tới lúc nào thì đi học lại?”“Có thể sẽ không đi học nữa… Tôi muốn ra nước ngoài …”“Cái gì?!” Tròng mắt Đàm Tấn thiếu chút nữa rớt ra, “Còn tới nửa học kì nữa, cậu muốn đi sao?”“Uh.”“Aizz… Được rồi…” Hơn phân nửa lại có liên quan với người kia, hắn cũng là mấy ngày trước mới thấy được tin tức trên báo lá cải. Lần sau gặp hắn nhất định sẽ đánh đến ngay cả mẹ nó cũng không nhận ra. Người tốt như Tiêu Chiến hắn cũng dám tổn thương, xì!”Tôi có lẽ phải mài xong ghế trung học để lấy về cái bằng tốt nghiệp đã, cậu cứ đặt chân qua đó làm nóng đất trước đi.”Đàm Tấn muốn nói một chút chuyện vui nhưng vừa dứt lời thấy Tiêu Chiến rũ mắt bộ dáng u buồn lại cảm thấy cổ họng như bị chặn lại.“Ah, đây là bài thi gần nhất, là Cố Mộng nhờ tôi mang qua cho cậu.”
Tiêu Chiến nhận lấy mở ra nhìn: “Thay tôi cám ơn cô ấy.”Đàm Tấn kể một chút chuyện lý thú ở trường học với ký túc xá, cái gì Triệu Thiên Nhất theo đuổi con gái bị từ chối, rồi La Chẩn đi học xem Hentai bị thầy giáo bắt được, cậu ta chơi bóng đụng vào cái trán … Trong lúc hắn ra sức mà nước miếng tung bay, Tiêu Chiến cuối cùng cũng lộ ra một chút tươi cười.Có thằng bạn như Đàm Tấn cũng tốt, ở bên cạnh luôn nói chuyện, cậu sẽ không có tâm tư nghĩ tới nam nhân.Tiêu Chiến truyền nước biển hai ngày, bệnh tình chuyển biến tốt hơn rất nhiều, sau đó bị đón về nhà ở , theo mẹ cậu nói là sợ “Lây nhiễm bệnh” . Mấy ngày nay cậu đều vùi đầu xem sách giáo khoa cùng tiếng Anh, TV cũng không xem, máy vi tính cũng không mở ra. Nếu cậu không toàn tâm toàn ý làm một việc gì đó thì luôn sẽ nhớ tới nam nhân. Mẹ cùng cha cậu nói chuyện làm việc đều thật cẩn thận, một bộ muốn hỏi lại không dám hỏi, cậu nhìn cũng mệt nhưng cũng không muốn giải thích. Cha đem điện thoại di động trả lại cho cậu, đến nỗi cái di động nam nhân đưa cậu kia cũng đi theo.Tiêu Chiến hết bệnh rồi thì xin cha một cái “Xin phép giả”, muốn quay về trường học thăm thầy cô bạn bè một chút, sẽ ở ký túc xá cậu không ở được vài ngày kia, cùng nhóm bạn bất hòa thật lâu tâm sự. Ký túc xá là nam nhân bắt buộc cậu ở, mới qua ba tháng thì bọn họ chia tay. Thật sự là cuộc sống thật lắm đổi thay bất ngờ.Tiêu Chiến đi tới văn phòng chào tạm biệt các thầy cô, mấy ngày trước cha Tiêu mới đến làm thủ tục, mọi người cũng biết Tiêu Chiến muốn ra nước ngoài, đều tỏ vẻ ra ngoài nhớ cố gắng nhiều hơn để xứng đáng với mong đợi của mọi người. Được chủ nhiệm lớp sắp xếp, cậu còn chào tạm biệt học sinh cả lớp, trường hợp cảm động ngoài ý muốn, còn có mấy nữ sinh khóc.Đi qua phòng học cậu từng ngồi cùng bàn với Vương Nhất Bác, ngồi bên trong, lại là một nhóm người lạ mặt.Tiêu Chiến cảm thấy mình đời này cũng khó có thể quên một khắc nam nhân ngẩng đầu lên kia, còn có lần đầu tiên cậu giúp hắn học bổ túc trong buổi chiều nắng đẹp.Thời gian ngọt ngào trong quá khứ, sau khi chia tay đều trở thành vết sẹo.Nếu khi đó cậu không nói chuyện với nam nhân, có lẽ hiện tại cậu vẫn đang còn đang chăm chỉ học tập, thi đậu đại học nước ngoài, ra nước ngoài, gặp được một cô gái tốt, rồi kết hôn, kết thúc một cuộc sống yên bình.Quen biết nam nhân, ở cùng nam nhân, cậu cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh.Đi qua sân bóng, Tiêu Chiến hơi hơi ngẩn người.Trên sân bóng vẫn còn một đám người ra sức chạy chạy. Đầu hạ đã có chút gió khô nóng thổi qua mặt cậu, làm cho cậu có chút cảm giác trống rỗng khó hiểu.
Xa xa trên sân khấu, không một bóng người.Không lâu trước đây, nam nhân còn đi lên tặng hoa cho cậu.Tiêu Chiến sợ chính mình ngốc tiếp lại sẽ nhớ tới nam nhân, vội vàng đi nhanh vài bước, muốn đi nhìn lại thư viện.Cậu không muốn lên sân thượng.Kỳ thật sân thượng cũng không có ai, cũng chỉ có vài tàn thuốc.Sau khi dạo khắp từng ngóc ngách của trường học đã là bảy giờ rưỡi. Trong sân trường trống không, trừ sân bóng rỗ vẫn còn mấy người không biết mệt đang chơi bóng, tất cả mọi người đều đã lên tiết tự học buổi tối, từng cửa sổ phòng học đều hắt ra ánh đèn sáng trắng.Tiêu Chiến có chút cô đơn mà nhìn phòng học trong chốc lát, xoay người chậm rãi đi về hướng ký túc xá.May mắn chìa khóa cậu còn giữ, Đàm Tấn mà thấy cậu có lẽ sẽ rất kinh ngạc.Tiêu Chiến tưởng tượng bộ dáng Đàm Tấn há to miệng ánh mắt ngốc ra, nhịn không được cong cong khóe miệng. Ngẩng đầu, mới phát hiện phía trước cách đó không xa đậu một chiếc xe.Sao lại đậu xe ở chỗ này?… Bãi đậu xe không phải ở bên kia sao?…Trong lòng Tiêu Chiến bỗng nhiên có chút bất an, do dự một chút bước nhanh hơn.Bỗng nhiên phía sau mơ hồ có tiếng bước chân nhỏ, Tiêu Chiến khẩn trương quay đầu lại chỉ kịp thấy một cái bóng đen, sau đầu bị vỗ mạnh một cái, ngất đi. ˋ(+﹏+)′_________________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz