Ai Hau Du Sinh Chuyen Ver Bac Chien
Buổi chiều đầu tiên ở chung, Vương Nhất Bác cũng không có ôm Tiêu Chiến, để cậu ngoan ngoãn làm bài tập đến mười giờ rưỡi thì rửa mặt trên giường, Tiêu Chiến mới thoáng thở phào một cái. Cậu kỳ thật rất sợ người nọ muốn ôm cậu, nhưng tâm tình muốn ở chung với người nọ áp đảo hết thảy, cho nên lúc nhận được tin nhắn chỉ do dự trong chốc lát rồi lên người xe nọ.Tiêu Chiến lên giường bị người nọ ôm vào lòng, gậy sắt nóng bỏng lại để trên đùi cậu, mặt cậu ầm một cái thiêu cháy, lắp bắp nửa ngày mới nói: “Anh… Anh sao vậy…”Người nọ nâng lên cái cằm tinh xảo của cậu, hung hăng hôn trong chốc lát mới khàn khàn nói: “Mau ngủ đi.”Tiêu Chiến không dám nói nữa, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực người nọ, nghe tiếng tim đập an ổn của người nọ, bị nhiệt độ cơ thể ấm áp của người nọ bao vây, ý thức lập tức không rõ. Trong lúc mơ màng, cảm thấy hai người giống như cặp vợ chồng mới cưới, cứ như vậy cả đời cũng không tồi…Buổi sáng thức dậy cùng giường với Vương Nhất Bác, ăn điểm tâm cùng bàn, người nọ mang theo cơm trưa của hai người đưa cậu tới trường học, giữa trưa cùng nhau ăn cơm hộp ở sân thượng, sau tự học buổi tối thì người nọ đón cậu tan học, buổi tối lại ngủ chung trên một cái giường. Có khi cùng nhau xem TV, có khi cậu làm bài tập người nọ bên cạnh xem giấy tờ. Người nọ hứng lên thì cưng nựng mặt cậu một chút, ngọt ngào đến không thể ngọt ngào hơn.***Tối thứ bảy, người nọ tới đón cậu đi xem phim. Trong ấn tượng của cậu người nọ rất ít khi hứng thú với gì đó, bất quá nghĩ lại, nam nữ đang yêu đương đi xem phim cũng là bình thường: chính là một hình thức trá hình của hẹn hò. Cậu bắt người nọ cam đoan sẽ đưa cậu trở về, mới ấp úng với cha Tiêu “Xin phép giả”.Bảy giờ người nọ đến đón cậu, mang tây trang đơn giản, chạy đến Universal Studio là lúc đèn đường mới lên.Gần Studio đậu đầy xe hơi sang trọng, ở cửa xếp đầy lẵng hoa, xung quanh rất nhiều người hâm mộ và các phóng viên, thật xa đã thấy có fan giơ cao băng rôn, lớn giọng thét chói tai, đèn flash nơi nơi chớp sáng. Trên tòa nhà treo biểu ngữ thật lớn: Buổi chiếu ra mắt ‘Dream’! Bên trong tòa nhà cũng dán đầy các áp-phích lớn trên lối đi. Trên áp-phích, một thiếu niên mang quần short, ôm đàn ghi-ta mở miệng, giống như đang ca hát. Bên cạnh là dòng chữ đậm ghi tên hắn: Phạm Hi Văn.
Người nọ cũng không vào từ cửa chính mà mang cậu trực tiếp đi vào một lối VIP. Tường giấy màu ngà, cũng trải thảm đỏ. Thang máy dừng ở tầng chín, cửa vừa mở đã có bồi bàn mang đồng phục tây trang đứng cúi người, cung kính nói “Chào ông chủ “.Tiêu Chiến có chút khiếp sợ, còn chưa phục hồi tinh thần đã bị người nọ túm vào hàng ghế xa hoa.Ở ghế lô mở hệ thống sưởi ấm, nhạc violin nhẹ nhàng. Ở giữa mấy sofa lớn là một cái bàn trà chân thấp. Vương Nhất Bác quay đầu lại nói nhanh: “Một ly hồng trà chanh, một ly rượu cooktail.” Bồi bàn liền đóng cửa ra ngoài.Tiêu Chiến bị kéo ngồi lên đùi Vương Nhất Bác, mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần: “Anh là ông chủ gì vậy?”Người nọ vẫn ung dung vuốt tóc cậu: “Em đoán đi. Mỗi lần đoán không trúng thì hôn anh một cái.“Em mới không thèm đoán.” Tiêu Chiến giãy giụa từ trên người Vương Nhất Bác xuống, ngồi ở một cái sofa thật xa.Người này luôn… Dùng loại thủ đoạn này… Hay là hắn là ông chủ của Universal Studio? Xã hội đen cũng làm loại kinh doanh này sao?“Tốt.” Vương Nhất Bác cũng không tức giận.Bồi bàn gõ gõ cửa, đem đồ uống đặt lên bàn, liền ra ngoài.Tiêu Chiến nhìn xuống sân khấu có vài người đứng, lúc này mới đầu xuân, nữ minh tinh đều mang lễ phục dạ hội hở ngực lộ lưng, cậu chỉ nhìn đã cảm thấy lạnh. Đứng bên cạnh người chủ trì là một thiếu niên đẹp trai trắng trẻo, tựa hồ có chút quen mắt, thì ra là diễn viên chính của bộ phim điện ảnh này. Chẳng lẽ hiện nay thịnh hành tiểu bạch kiểm sao? … Cậu vẫn cảm thấy như Lâm Hi Liệt là được rồi, thật đẹp trai… (=)))Cậu đang chú ý nghe những người đó nói gì, bỗng nhiên bọn họ đều lui vào cánh gà, ngọn đèn cũng mờ tối đi, thì ra là bắt đầu chiếu phim.Vương Nhất Bác canh thời gian thật chuẩn, đem một đống những thứ như diễu hành thảm đỏ cùng bài giới thiệu vô nghĩa đều bỏ qua.Mở màn bộ phim là logo một con rồng vàng óng ánh, phía dưới là một hàng chữ đỏ: “Dragon Age Entertainment”.Tiêu Chiến có chút nghi hoặc mà liếc nhìn người đàn ông đang ngồi rất bình thản kia: Không phải hắn là ông chủ của Long Đằng chứ? Tiêu Chiến lắc đầu, đem ý nghĩ hù chết người này đuổi ra khỏi đầu. Là vài năm gần đây Long Đằng nổi lên vô số phim truyền hình, điện ảnh, công ty giải trí, minh tinh vô số, trong đó có cả ảnh đế ảnh hậu, tài sản lên tới trên triệu. Vương Nhất Bác mới mười tám tuổi, cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể là ông chủ Long Đằng được…Suy nghĩ của Tiêu Chiến nhanh chóng bị nội dung vở kịch hấp dẫn. Bộ phim rất thú vị, cũng rất truyền cảm hứng, nói về giấc mộng âm nhạc của một thiếu niên, trước kia khi không có tiền thì đi khắp nơi làm công kiếm tiền, đạp xe đi giao hàng, chở gạch ở công trường, cuối cùng gom lại đủ tiền mua cây ghi-ta mình yêu thích đã lâu. Không có tiền đi học thì đọc trộm ở một hiệu sách gần nhà, cố gắng nhớ kỹ rồi trở về luyện tập. Cuối cùng tự mình luyện ra một tay kỹ xảo, liền xin một chân ca hát trong rạp xiếc, có một lần cơ duyên xảo hợp được người quản lí minh tinh coi trọng, nói muốn cho cậu ra album. Kết quả bởi vì công ti giải trí không đồng ý với dự tính chế tác album cùng phương thức thực hiện, hợp đồng mới vừa ký đã bị đóng băng. Nhưng thiếu niên cũng không bỏ cuộc, trong lúc hợp đồng bị ngừng trệ cũng không ngừng luyện tập, cuối cùng được một công ty sản xuất âm nhạc có tiếng coi trọng mang đi, phát ra album đầu tiên liền thắng lớn, từ nay về sau bước trên con đường thực hiện lý tưởng âm nhạc của mình…Thiếu niên thất bại nhiều lần nhưng vẫn bất khuất không suy sụp, Tiêu Chiến xem đến rơi lệ mấy lần, khăn giấy trên bàn đều bị dùng hết. Nếu không phải được Vương Nhất Bác ôm vào ngực, thật không biết muốn khóc thành cái bộ dáng gì. (=.,=)Kết thúc phim là hình ảnh thiếu niên ở buổi concert hô to một câu “Ước mơ vĩnh viễn không phai màu” rồi chào cảm ơn, Tiêu Chiến nghĩ còn chưa hết, vẫn mở to đôi mắt sưng đỏ nhìn phụ đề trên màn ảnh, ai có thể đoán được dòng đầu tiên lại là:
Giám đốc sản xuất: Vương Nhất Bác Tiêu Chiến bị shock đến gần như mất đi khả năng ngôn ngữ, cho là mình hoa mắt. Choáng váng một lúc lâu mới quay đầu nhìn người nọ: “Anh đầu tư sản xuất ?”Người nọ ung dung mà gật gật đầu.“…” Thảo nào mà hôm nay người nọ kéo cậu đến đây xem phim… (khoe ╮(╯▽╰)╭)Nhìn bộ dáng bình thản của người nọ, Tiêu Chiến nhịn không được hỏi ra vấn đề chấn động nhất: “Anh… Anh không phải là Long Đằng ông chủ chứ?”Người nọ chỉ chăm chú nhìn cậu kinh ngạc nghi hoặc rồi mỉm cười.“…”Này… Điều này sao có thể…”Anh… Anh ở đâu có nhiều tiền như vậy? …”“Tiền đầu tư ba năm kiếm được.”“…”Tiêu Chiến gần như dùng ánh mắt thấy người ngoài hành tinh nhìn Vương Nhất 6.Đối với người chuyên tâm đọc sách như cậu, thời gian rảnh thì chơi Piano, hết thảy những việc Vương Nhất Bác làm quả thực vượt quá sức tưởng tượng. Khó trách bình thường lúc rảnh rỗi người nọ sẽ xem tin tức tài chính kinh tế… Lúc mình đề nghị giúp hắn học bổ túc, có phải hắn đã..Tiêu Chiến bỗng nhiên cảm thấy trước kia mình giống như có chút tự mình đa tình.Người nọ… Rõ ràng cũng không cảm thấy phiền, thật sự là… Kỳ tích…Vương Nhất Bác nhìn gương mặt đã khô nước mắt của Tiêu Chiến thay đổi rất nhiều biểu tình, hắn nhéo nhéo gương mặt cậu hỏi: “Sao vậy?”Tiêu Chiến muốn hỏi rốt cuộc còn những gì mà cậu chưa biết nhưng cuối cùng lại nghẹn về. Người nọ không nói là không muốn cậu biết. Người nọ nguyện ý nói cho cậu biết, nhất định sẽ nói cho cậu biết, giống như hôm nay vậy.“Không… Phim rất hay …”Được người yêu khen ngợi quả nhiên là điều làm tâm tình người ta sung sướng nhất, Vương Nhất Bác ôm lấy gương mặt Tiêu Chiến đem nước mắt trên mặt cậu hôn khô sạch sẽ, lại trượt vào môi quấn lấy lưỡi cậu mút vào chốc lát rồi mới lui ra.Nếu còn tiếp tục, sẽ bùng lên súng hỏa. Vương Nhất Bác sờ sờ mặt Tiêu Chiến, lại thay cậu sửa lại quần áo mới nắm tay cậu đẩy cửa ra đi ra ngoài.Một giọng nữ cao quãng tám vang lên: “Yo! Đây không phải là Vương tổng sao?”
Người nọ cũng không vào từ cửa chính mà mang cậu trực tiếp đi vào một lối VIP. Tường giấy màu ngà, cũng trải thảm đỏ. Thang máy dừng ở tầng chín, cửa vừa mở đã có bồi bàn mang đồng phục tây trang đứng cúi người, cung kính nói “Chào ông chủ “.Tiêu Chiến có chút khiếp sợ, còn chưa phục hồi tinh thần đã bị người nọ túm vào hàng ghế xa hoa.Ở ghế lô mở hệ thống sưởi ấm, nhạc violin nhẹ nhàng. Ở giữa mấy sofa lớn là một cái bàn trà chân thấp. Vương Nhất Bác quay đầu lại nói nhanh: “Một ly hồng trà chanh, một ly rượu cooktail.” Bồi bàn liền đóng cửa ra ngoài.Tiêu Chiến bị kéo ngồi lên đùi Vương Nhất Bác, mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần: “Anh là ông chủ gì vậy?”Người nọ vẫn ung dung vuốt tóc cậu: “Em đoán đi. Mỗi lần đoán không trúng thì hôn anh một cái.“Em mới không thèm đoán.” Tiêu Chiến giãy giụa từ trên người Vương Nhất Bác xuống, ngồi ở một cái sofa thật xa.Người này luôn… Dùng loại thủ đoạn này… Hay là hắn là ông chủ của Universal Studio? Xã hội đen cũng làm loại kinh doanh này sao?“Tốt.” Vương Nhất Bác cũng không tức giận.Bồi bàn gõ gõ cửa, đem đồ uống đặt lên bàn, liền ra ngoài.Tiêu Chiến nhìn xuống sân khấu có vài người đứng, lúc này mới đầu xuân, nữ minh tinh đều mang lễ phục dạ hội hở ngực lộ lưng, cậu chỉ nhìn đã cảm thấy lạnh. Đứng bên cạnh người chủ trì là một thiếu niên đẹp trai trắng trẻo, tựa hồ có chút quen mắt, thì ra là diễn viên chính của bộ phim điện ảnh này. Chẳng lẽ hiện nay thịnh hành tiểu bạch kiểm sao? … Cậu vẫn cảm thấy như Lâm Hi Liệt là được rồi, thật đẹp trai… (=)))Cậu đang chú ý nghe những người đó nói gì, bỗng nhiên bọn họ đều lui vào cánh gà, ngọn đèn cũng mờ tối đi, thì ra là bắt đầu chiếu phim.Vương Nhất Bác canh thời gian thật chuẩn, đem một đống những thứ như diễu hành thảm đỏ cùng bài giới thiệu vô nghĩa đều bỏ qua.Mở màn bộ phim là logo một con rồng vàng óng ánh, phía dưới là một hàng chữ đỏ: “Dragon Age Entertainment”.Tiêu Chiến có chút nghi hoặc mà liếc nhìn người đàn ông đang ngồi rất bình thản kia: Không phải hắn là ông chủ của Long Đằng chứ? Tiêu Chiến lắc đầu, đem ý nghĩ hù chết người này đuổi ra khỏi đầu. Là vài năm gần đây Long Đằng nổi lên vô số phim truyền hình, điện ảnh, công ty giải trí, minh tinh vô số, trong đó có cả ảnh đế ảnh hậu, tài sản lên tới trên triệu. Vương Nhất Bác mới mười tám tuổi, cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể là ông chủ Long Đằng được…Suy nghĩ của Tiêu Chiến nhanh chóng bị nội dung vở kịch hấp dẫn. Bộ phim rất thú vị, cũng rất truyền cảm hứng, nói về giấc mộng âm nhạc của một thiếu niên, trước kia khi không có tiền thì đi khắp nơi làm công kiếm tiền, đạp xe đi giao hàng, chở gạch ở công trường, cuối cùng gom lại đủ tiền mua cây ghi-ta mình yêu thích đã lâu. Không có tiền đi học thì đọc trộm ở một hiệu sách gần nhà, cố gắng nhớ kỹ rồi trở về luyện tập. Cuối cùng tự mình luyện ra một tay kỹ xảo, liền xin một chân ca hát trong rạp xiếc, có một lần cơ duyên xảo hợp được người quản lí minh tinh coi trọng, nói muốn cho cậu ra album. Kết quả bởi vì công ti giải trí không đồng ý với dự tính chế tác album cùng phương thức thực hiện, hợp đồng mới vừa ký đã bị đóng băng. Nhưng thiếu niên cũng không bỏ cuộc, trong lúc hợp đồng bị ngừng trệ cũng không ngừng luyện tập, cuối cùng được một công ty sản xuất âm nhạc có tiếng coi trọng mang đi, phát ra album đầu tiên liền thắng lớn, từ nay về sau bước trên con đường thực hiện lý tưởng âm nhạc của mình…Thiếu niên thất bại nhiều lần nhưng vẫn bất khuất không suy sụp, Tiêu Chiến xem đến rơi lệ mấy lần, khăn giấy trên bàn đều bị dùng hết. Nếu không phải được Vương Nhất Bác ôm vào ngực, thật không biết muốn khóc thành cái bộ dáng gì. (=.,=)Kết thúc phim là hình ảnh thiếu niên ở buổi concert hô to một câu “Ước mơ vĩnh viễn không phai màu” rồi chào cảm ơn, Tiêu Chiến nghĩ còn chưa hết, vẫn mở to đôi mắt sưng đỏ nhìn phụ đề trên màn ảnh, ai có thể đoán được dòng đầu tiên lại là:
Giám đốc sản xuất: Vương Nhất Bác Tiêu Chiến bị shock đến gần như mất đi khả năng ngôn ngữ, cho là mình hoa mắt. Choáng váng một lúc lâu mới quay đầu nhìn người nọ: “Anh đầu tư sản xuất ?”Người nọ ung dung mà gật gật đầu.“…” Thảo nào mà hôm nay người nọ kéo cậu đến đây xem phim… (khoe ╮(╯▽╰)╭)Nhìn bộ dáng bình thản của người nọ, Tiêu Chiến nhịn không được hỏi ra vấn đề chấn động nhất: “Anh… Anh không phải là Long Đằng ông chủ chứ?”Người nọ chỉ chăm chú nhìn cậu kinh ngạc nghi hoặc rồi mỉm cười.“…”Này… Điều này sao có thể…”Anh… Anh ở đâu có nhiều tiền như vậy? …”“Tiền đầu tư ba năm kiếm được.”“…”Tiêu Chiến gần như dùng ánh mắt thấy người ngoài hành tinh nhìn Vương Nhất 6.Đối với người chuyên tâm đọc sách như cậu, thời gian rảnh thì chơi Piano, hết thảy những việc Vương Nhất Bác làm quả thực vượt quá sức tưởng tượng. Khó trách bình thường lúc rảnh rỗi người nọ sẽ xem tin tức tài chính kinh tế… Lúc mình đề nghị giúp hắn học bổ túc, có phải hắn đã..Tiêu Chiến bỗng nhiên cảm thấy trước kia mình giống như có chút tự mình đa tình.Người nọ… Rõ ràng cũng không cảm thấy phiền, thật sự là… Kỳ tích…Vương Nhất Bác nhìn gương mặt đã khô nước mắt của Tiêu Chiến thay đổi rất nhiều biểu tình, hắn nhéo nhéo gương mặt cậu hỏi: “Sao vậy?”Tiêu Chiến muốn hỏi rốt cuộc còn những gì mà cậu chưa biết nhưng cuối cùng lại nghẹn về. Người nọ không nói là không muốn cậu biết. Người nọ nguyện ý nói cho cậu biết, nhất định sẽ nói cho cậu biết, giống như hôm nay vậy.“Không… Phim rất hay …”Được người yêu khen ngợi quả nhiên là điều làm tâm tình người ta sung sướng nhất, Vương Nhất Bác ôm lấy gương mặt Tiêu Chiến đem nước mắt trên mặt cậu hôn khô sạch sẽ, lại trượt vào môi quấn lấy lưỡi cậu mút vào chốc lát rồi mới lui ra.Nếu còn tiếp tục, sẽ bùng lên súng hỏa. Vương Nhất Bác sờ sờ mặt Tiêu Chiến, lại thay cậu sửa lại quần áo mới nắm tay cậu đẩy cửa ra đi ra ngoài.Một giọng nữ cao quãng tám vang lên: “Yo! Đây không phải là Vương tổng sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz