Ai Hau Du Sinh Chuyen Ver Bac Chien
Tiêu Chiến nghĩ Vương Nhất Bác nói “Đại ca” chỉ là vui đùa một chút thôi. Vào buổi chiều tự học lần đầu cậu tiên đeo phù hiệu lên tay áo ra ngoài tuần tra mới biết được danh hiệu này có năng lực răn đe rất lớn.WC nam luôn luôn là nơi tập hợp nhiều người hút thuốc, Tiêu Chiến vừa tiến vào đã ngửi được một cỗ khói thuốc nồng nặc, toàn bộ WC đều sương khói lượn lờ giống như phật đường, vài học sinh đang đứng ở bồn rửa mặt nuốt mây nhả khói. Cậu gõ gõ cửa còn chưa kịp nói, đám người kia đã lập tức tự giác bóp tắt tàn thuốc ném vào cống thoát nước, còn ở trước mặt cậu cười làm lành nói “Lần sau sẽ không như vậy đâu “, rồi mới nối đuôi nhau mà ra.Tiêu Chiến là con cháu nhà giàu, tuy rằng không bao giờ chủ động can thiệp vào hành vi bất lương gì đó, nhưng nếu nhiệm vụ đã được giao lên đầu cậu, cậu sẽ có trách nhiệm thực hiện. Mà có thể dễ dàng thực hiện công việc như vậy, đây là lần đầu tiên…Cậu gặp qua rất nhiều nhóm tiểu lâu la vênh váo tự đắc, ở trước mặt cậu thì như chuột thấy mèo. Cậu còn nghe thấy một số người một đi ngang qua nghi hoặc hỏi han: “Nó là cái gì? Không phải chỉ là một uỷ viên tác phong và kỷ luật thôi sao?” Lập tức “Bang” một tiếng rống lên: “Mày thì biết cái khỉ gì? Cậu ta là đại ca của Vương Nhất Bác!” “Hả?! … vậy nó…” Mỗi lần như vậy Tiêu Chiến đều cảm thấy mình như đang diễn hài kịch. Bất quá cậu cũng tự biết, trong lòng mọi người hẳn đều rõ ràng cậu mới là đàn em của Vương Nhất Bác, bất quá nếu Vương Nhất Bác đã nói như vậy, cho thấy đứa em này địa vị phi phàm, thế là mọi người cũng đều theo thôi… Tuy rằng Vương Nhất Bác không thường xuyện ở trường học, thần long kiến thủ bất kiến vĩ, nhưng Tiêu Chiến làm ủy viên tác phong và kỷ luật thì mỗi ngày đều phải đến trường, tan học đúng giờ. Tên của Tiêu Chiến dần dần được lan rộng, chẳng biết tại sao mà thu hút rất nhiều những “mối làm ăn” khác, tỷ như có sự kiện bạo lực gì sẽ rất nhanh có người tìm đến cậu: “Tiêu Chiến Tiêu Chiến, sân thượng lại có người đánh nhau , cậu nhanh đi khuyên can đi!” Tiêu Chiến đối với “mối làm ăn” đột nhiên phát sinh này thật sự là bất đắc dĩ: cậu vốn là cáo mượn oai hùm, sao có thể lạm dụng uy tín của người nọ. Lại nói, phong cách người nọ luôn luôn lười quan tâm mọi thứ, cậu không muốn để người nọ dính vào chuyện thị phi. Bất quá đã bị đẩy cho trách nhiệm “Uỷ viên tác phong và kỷ luật”, gặp chuyện hơi lớn một chút Tiêu Chiến đều tận lực ra mặt.Đàm Tấn nghe được phong phanh liền nhanh chạy đến phun trào với cậu: “Hừ! Cậu bây giờ là sợ người khác không biết cậu cùng tên kia thực thân thiết đúng không?”“…”“Đi, bây giờ cậu là đại ca, chúng tôi đều được dựa hơi cậu! Đại ca thu em làm đàn em đi?”“Được rồi… Tôi cũng không biết sẽ thành ra như vậy…” Tiêu Chiến cảm thấy Đàm Tấn cũng đã biến đổi thành con báo rồi.
“Ai… Tôi thật sự là trơ mắt mà nhìn cậu nhảy vào hố lửa mà, kéo cũng kéo không ra!”“Đâu có nghiêm trọng như cậu nói …”“Cắt!” Lại nghiêng đầu sang chỗ khác chơi game không để ý tới cậu.Tiêu Chiến vừa bực mình vừa buồn cười kể lại chuyện đó với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác ngược lại không ngại chút nào, miễn cưỡng cười: “Thấy không, giúp em chấp hành công vụ thuận lợi như thế, em tính làm sao báo đáp anh đây?”Tiêu Chiến đấm hắn một quyền: “Trả cho anh phí tổn thất tinh thần mỗi tháng 50 đồng, thế nào?”Vương Nhất Bác cúi xuống hôn lỗ tai cậu nói: “Anh không cần loại bồi thường này, anh muốn loại bồi thường ‘kia’.”
Mặt Tiêu Chiến lập tức hồng một mảnh, che lỗ tai trừng hắn một cái rồi vội vàng chạy mất.Gần đây Vương Nhất Bác càng ngày càng đùa giỡn cậu quá đáng, trừ ra những lúc hứng lên sẽ hôn môi không nói, ám chỉ tính sự giống hôm nay cũng không phải lần đầu tiên. Tiêu Chiến nguyên bản đối với hình thức ở chung giữa người yêu chỉ dừng lại ở nắm nắm tay, hôn hôn môi, bất quá bị người nọ cường ôm qua một lần thì đã mơ hồ ý thức được người nọ chỉ sợ không muốn ngừng ở hôn môi mà thôi. Tiêu Chiến có một lần còn nhịn không được đi hỏi cố vấn tình yêu – chuyên gia Đàm Tấn, liền bị đối phương liếc cho một cái khinh miệt: “Cậu nghĩ rằng ai cũng là đầu gỗ à? Tỉnh lại đi, nam nhân đều là động vật dùng nửa thân dưới! Không thể ‘đứng dậy’ trước người yêu, không phải liệt dương thì là thái giám!”Hiện tại hình thức hai người ở chung rất ngọt ngào, Tiêu Chiến chỉ muốn đem loại ngọt ngào này kéo dài lâu thêm, cậu cho tới bây giờ cũng chưa làm tốt chuẩn bị tâm lý sẽ làm tình cùng người nọ. Một mặt là lần trước bị cường ôm lưu lại bóng đen, về phương diện khác, cái loại chuyện này với cậu mà nói thật sự là rất quá [email protected]%$#. Cậu ẩn ẩn cảm giác được người nọ đối với tính sự càng ngày càng mạnh mẽ, cậu cũng càng ngày càng lo lắng. Bất quá cũng may gần đây người nọ chỉ muốn cùng cậu ăn trưa, cũng không có đề cập qua muốn cậu tới nhà hắn, nếu người nọ thực sự nói ra, Tiêu Chiến thật sự không biết nên làm sao trả lời.***Vương Nhất Bác mặt không chút thay đổi mà uống xong một ly rượu đỏ, “!” đem ly để lên bàn liền nhận được một màn cổ vũ. Cô gái ngồi bên trái hắn lại giống rắn quấn lên, rót đầy thêm một ly.Hôm nay là tiệc khánh công và sinh nhật của Vương Nhất Bác.Sau khi Vương Nhất Bác đặc huấn từ Mỹ trở về lập tức theo chỉ thị của ông già tiếp nhận Đông khu và một số quận. Hắn từ trước đến nay luôn làm việc dứt khoát, ân oán rõ ràng, mạnh mẽ vang dội, đem sở hạt quận tài vụ cùng quy định hoàn toàn chỉnh lý một phen, hơn nữa hắn đầu óc khôn khéo cùng thân thủ không tầm thường, lập tức đã chiếm được sự ủng hộ nhất trí của mọi người. Nhóm nguyên lão nghĩ Vương Nhất Bác là cậu ấm ăn cơm mềm* cố ý làm khó dễ hắn, khơi mào mâu thuẫn thù hận từ lâu giữa Đông khu và Tây khu, rồi để cho Vương Nhất Bác đi giải quyết. Vương Nhất Bác điều tra rõ nguyên do, ngay tại chỗ lấy một chai rượu đỏ đập xuống đầu người gây chuyện, cũng làm rõ mâu thuẫn rồi tuyên bố dừng lại vụ này, muốn công bằng thì tìm hắn. Xuống tay một hành động này, mấy quận Đông khu Tây khu đều thuần phục hắn, cũng chỉ nhận mình hắn làm đại ca, làm mấy người nguyên lão kia tức giận đến thổi râu trừng mắt.
*Ăn cơm mềm: đạt được mọi việc quá dễ dàng (?!)Chuyện này xử lý xong không đầy hai ngày sau chính là sinh nhật của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Huy phá lệ mà tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà, mời đa số nguyên lão đến tham dự. Tình hình này, dự báo một số thay đổi. Hai mươi năm trước Vương Nhất Huy trẻ trung khoẻ mạnh, độc tài quyền to, tất cả mọi người không dám đoán vấn đề người thừa kế, nhưng gần đây, thoạt nhìn Vương Nhất Huy tựa hồ vô cùng vừa ý đưa con riêng lưu lạc bên ngoài mười tám năm này. Xem ra thời điểm chọn người thừa kế sẽ không xa .Người duy nhất biểu hiện ra khó chịu rõ ràng với chuyện này đương nhiên là mẹ kế Tô Diêu của Vương Nhất Bác. Bà với Vương Nhất Huy là hôn nhân chính trị, kết hôn xong lại dần dần rơi vào tình yêu với người đàn ông trầm ổn lại lòng dạ độc ác này. Nhưng trong lòng Vương Nhất Huy thì mẹ đẻ của Vương Nhất Bác vĩnh viễn là vị trí thứ nhất. Tô Diêu lại không được như ý nguyện chỉ sinh con gái, từ đó về sau Vương Nhất Huy càng thêm chú ý, vô luận thế nào đều không để bà mang thai đứa con thứ hai của họ, vài năm gần đây chuyện phòng the lại càng ít đến đáng thương. Thế lực của cha bà trợ giúp Vương Nhất Huy ngồi vững giang sơn, nhưng Vương Nhất Huy đối với bà tôn trọng nhau như khách, còn có ý bồi dưỡng con trai người vợ quá cố, làm sao Tô Diêu không tức giận cho được. Lần trước ăn cơm cùng Vương Nhất Bác đã là để cho mặt mũi, lần này lão gia thế nhưng lại tổ chức yến tiệc trong nhà, làm cho bà vô luận thế nào cũng khó đè nén được phẫn uất. Đáng giận là con gái của mình lại có hứng thú với anh trai cùng cha khác mẹ, vẫn dán lên Vương Nhất Bác như chim nhỏ nép vào người, Tô Diêu đen mặt uống mấy ly liền thì mượn cớ ra khỏi hội trường .“Nghe nói quan hệ của anh cùng một nam sinh trong trường đặc biệt tốt?” Vương Trinh phong tình vạn chủng mà thay Vương Nhất Bác rót một ly rượu đầy, Vương Nhất Bác chạm cốc với từng nguyên lão trong bàn rồi một hơi uống cạn.“Liên quan gì đến cô.”Vương Trinh ríu rít mà cười rộ lên, tay ở trên vai Vương Nhất Bác rà qua rà lại: “Anh thực cưng chiều cậu ta đó thôi, nghe cậu ta là đại ca của anh? Anh khi nào thì đi làm đàn em của người khác?”“Con mẹ nó cô bớt lo chuyện của người khác đi.” Con ả này nếu dám động một đến sợi lông tơ Tiêu Chiến, hắn trực tiếp giết ả.Cô gái kia cũng không tức giận, thấy hắn không nói tiếp, liền đổi đề tài câu chuyện: “Đêm nay đừng về?”
“Trong khu của tôi có host cub, chỉ cần báo tên, tôi cam đoan bọn họ sẽ chọn ra người đầu bảng, không tính một xu.”“A… Anh biết rõ người ta chỉ có hứng thú với anh thôi mà.”“Cút.”Vương Nhất Bác đối với loại trò đùa khiêu d*m buồn nôn này ghê tởm tới cực điểm, trong đầu lại hiện lên bộ dáng thẹn thùng đỏ mặt của người kia. Đáng tiếc hôm nay cả sảnh đường đều là nguyên lão, hắn lại là vai chính của bữa tiệc, chết sống gì cũng không thể về trước, buồn bực được gần như chịu không được.Khó khăn lắm một đám người mới uống đủ, quậy cũng quậy đủ, Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ, đã 12 giờ. Mong muốn được gặp người kia bị cồn thúc giục đến sôi trào sắp làm nổ đầu hắn . Nghe xong lời dạy bảo ân cần chậm chạp của ông già, Vương Nhất Bác ngay cả trà giã rượu cũng không uống, cũng không quan tâm cái gì là “Uống rượu lái xe”, cầm lên âu phục tiến vào Chevrolet, hai trăm km/h vượt qua vài trạm đèn đỏ đến thẳng trường học.Bây giờ, Tiêu Chiến chắc chắn đã ngủ.Nhưng hắn chỉ muốn gặp cậu.Muốn gặp vô cùng.
“Ai… Tôi thật sự là trơ mắt mà nhìn cậu nhảy vào hố lửa mà, kéo cũng kéo không ra!”“Đâu có nghiêm trọng như cậu nói …”“Cắt!” Lại nghiêng đầu sang chỗ khác chơi game không để ý tới cậu.Tiêu Chiến vừa bực mình vừa buồn cười kể lại chuyện đó với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác ngược lại không ngại chút nào, miễn cưỡng cười: “Thấy không, giúp em chấp hành công vụ thuận lợi như thế, em tính làm sao báo đáp anh đây?”Tiêu Chiến đấm hắn một quyền: “Trả cho anh phí tổn thất tinh thần mỗi tháng 50 đồng, thế nào?”Vương Nhất Bác cúi xuống hôn lỗ tai cậu nói: “Anh không cần loại bồi thường này, anh muốn loại bồi thường ‘kia’.”
Mặt Tiêu Chiến lập tức hồng một mảnh, che lỗ tai trừng hắn một cái rồi vội vàng chạy mất.Gần đây Vương Nhất Bác càng ngày càng đùa giỡn cậu quá đáng, trừ ra những lúc hứng lên sẽ hôn môi không nói, ám chỉ tính sự giống hôm nay cũng không phải lần đầu tiên. Tiêu Chiến nguyên bản đối với hình thức ở chung giữa người yêu chỉ dừng lại ở nắm nắm tay, hôn hôn môi, bất quá bị người nọ cường ôm qua một lần thì đã mơ hồ ý thức được người nọ chỉ sợ không muốn ngừng ở hôn môi mà thôi. Tiêu Chiến có một lần còn nhịn không được đi hỏi cố vấn tình yêu – chuyên gia Đàm Tấn, liền bị đối phương liếc cho một cái khinh miệt: “Cậu nghĩ rằng ai cũng là đầu gỗ à? Tỉnh lại đi, nam nhân đều là động vật dùng nửa thân dưới! Không thể ‘đứng dậy’ trước người yêu, không phải liệt dương thì là thái giám!”Hiện tại hình thức hai người ở chung rất ngọt ngào, Tiêu Chiến chỉ muốn đem loại ngọt ngào này kéo dài lâu thêm, cậu cho tới bây giờ cũng chưa làm tốt chuẩn bị tâm lý sẽ làm tình cùng người nọ. Một mặt là lần trước bị cường ôm lưu lại bóng đen, về phương diện khác, cái loại chuyện này với cậu mà nói thật sự là rất quá [email protected]%$#. Cậu ẩn ẩn cảm giác được người nọ đối với tính sự càng ngày càng mạnh mẽ, cậu cũng càng ngày càng lo lắng. Bất quá cũng may gần đây người nọ chỉ muốn cùng cậu ăn trưa, cũng không có đề cập qua muốn cậu tới nhà hắn, nếu người nọ thực sự nói ra, Tiêu Chiến thật sự không biết nên làm sao trả lời.***Vương Nhất Bác mặt không chút thay đổi mà uống xong một ly rượu đỏ, “!” đem ly để lên bàn liền nhận được một màn cổ vũ. Cô gái ngồi bên trái hắn lại giống rắn quấn lên, rót đầy thêm một ly.Hôm nay là tiệc khánh công và sinh nhật của Vương Nhất Bác.Sau khi Vương Nhất Bác đặc huấn từ Mỹ trở về lập tức theo chỉ thị của ông già tiếp nhận Đông khu và một số quận. Hắn từ trước đến nay luôn làm việc dứt khoát, ân oán rõ ràng, mạnh mẽ vang dội, đem sở hạt quận tài vụ cùng quy định hoàn toàn chỉnh lý một phen, hơn nữa hắn đầu óc khôn khéo cùng thân thủ không tầm thường, lập tức đã chiếm được sự ủng hộ nhất trí của mọi người. Nhóm nguyên lão nghĩ Vương Nhất Bác là cậu ấm ăn cơm mềm* cố ý làm khó dễ hắn, khơi mào mâu thuẫn thù hận từ lâu giữa Đông khu và Tây khu, rồi để cho Vương Nhất Bác đi giải quyết. Vương Nhất Bác điều tra rõ nguyên do, ngay tại chỗ lấy một chai rượu đỏ đập xuống đầu người gây chuyện, cũng làm rõ mâu thuẫn rồi tuyên bố dừng lại vụ này, muốn công bằng thì tìm hắn. Xuống tay một hành động này, mấy quận Đông khu Tây khu đều thuần phục hắn, cũng chỉ nhận mình hắn làm đại ca, làm mấy người nguyên lão kia tức giận đến thổi râu trừng mắt.
*Ăn cơm mềm: đạt được mọi việc quá dễ dàng (?!)Chuyện này xử lý xong không đầy hai ngày sau chính là sinh nhật của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Huy phá lệ mà tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà, mời đa số nguyên lão đến tham dự. Tình hình này, dự báo một số thay đổi. Hai mươi năm trước Vương Nhất Huy trẻ trung khoẻ mạnh, độc tài quyền to, tất cả mọi người không dám đoán vấn đề người thừa kế, nhưng gần đây, thoạt nhìn Vương Nhất Huy tựa hồ vô cùng vừa ý đưa con riêng lưu lạc bên ngoài mười tám năm này. Xem ra thời điểm chọn người thừa kế sẽ không xa .Người duy nhất biểu hiện ra khó chịu rõ ràng với chuyện này đương nhiên là mẹ kế Tô Diêu của Vương Nhất Bác. Bà với Vương Nhất Huy là hôn nhân chính trị, kết hôn xong lại dần dần rơi vào tình yêu với người đàn ông trầm ổn lại lòng dạ độc ác này. Nhưng trong lòng Vương Nhất Huy thì mẹ đẻ của Vương Nhất Bác vĩnh viễn là vị trí thứ nhất. Tô Diêu lại không được như ý nguyện chỉ sinh con gái, từ đó về sau Vương Nhất Huy càng thêm chú ý, vô luận thế nào đều không để bà mang thai đứa con thứ hai của họ, vài năm gần đây chuyện phòng the lại càng ít đến đáng thương. Thế lực của cha bà trợ giúp Vương Nhất Huy ngồi vững giang sơn, nhưng Vương Nhất Huy đối với bà tôn trọng nhau như khách, còn có ý bồi dưỡng con trai người vợ quá cố, làm sao Tô Diêu không tức giận cho được. Lần trước ăn cơm cùng Vương Nhất Bác đã là để cho mặt mũi, lần này lão gia thế nhưng lại tổ chức yến tiệc trong nhà, làm cho bà vô luận thế nào cũng khó đè nén được phẫn uất. Đáng giận là con gái của mình lại có hứng thú với anh trai cùng cha khác mẹ, vẫn dán lên Vương Nhất Bác như chim nhỏ nép vào người, Tô Diêu đen mặt uống mấy ly liền thì mượn cớ ra khỏi hội trường .“Nghe nói quan hệ của anh cùng một nam sinh trong trường đặc biệt tốt?” Vương Trinh phong tình vạn chủng mà thay Vương Nhất Bác rót một ly rượu đầy, Vương Nhất Bác chạm cốc với từng nguyên lão trong bàn rồi một hơi uống cạn.“Liên quan gì đến cô.”Vương Trinh ríu rít mà cười rộ lên, tay ở trên vai Vương Nhất Bác rà qua rà lại: “Anh thực cưng chiều cậu ta đó thôi, nghe cậu ta là đại ca của anh? Anh khi nào thì đi làm đàn em của người khác?”“Con mẹ nó cô bớt lo chuyện của người khác đi.” Con ả này nếu dám động một đến sợi lông tơ Tiêu Chiến, hắn trực tiếp giết ả.Cô gái kia cũng không tức giận, thấy hắn không nói tiếp, liền đổi đề tài câu chuyện: “Đêm nay đừng về?”
“Trong khu của tôi có host cub, chỉ cần báo tên, tôi cam đoan bọn họ sẽ chọn ra người đầu bảng, không tính một xu.”“A… Anh biết rõ người ta chỉ có hứng thú với anh thôi mà.”“Cút.”Vương Nhất Bác đối với loại trò đùa khiêu d*m buồn nôn này ghê tởm tới cực điểm, trong đầu lại hiện lên bộ dáng thẹn thùng đỏ mặt của người kia. Đáng tiếc hôm nay cả sảnh đường đều là nguyên lão, hắn lại là vai chính của bữa tiệc, chết sống gì cũng không thể về trước, buồn bực được gần như chịu không được.Khó khăn lắm một đám người mới uống đủ, quậy cũng quậy đủ, Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ, đã 12 giờ. Mong muốn được gặp người kia bị cồn thúc giục đến sôi trào sắp làm nổ đầu hắn . Nghe xong lời dạy bảo ân cần chậm chạp của ông già, Vương Nhất Bác ngay cả trà giã rượu cũng không uống, cũng không quan tâm cái gì là “Uống rượu lái xe”, cầm lên âu phục tiến vào Chevrolet, hai trăm km/h vượt qua vài trạm đèn đỏ đến thẳng trường học.Bây giờ, Tiêu Chiến chắc chắn đã ngủ.Nhưng hắn chỉ muốn gặp cậu.Muốn gặp vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz