ZingTruyen.Xyz

Ai Hau Du Sinh Chuyen Ver Bac Chien

Người nọ tắt máy gỡ xuống chìa khóa, quay đầu nhìn cậu: “Sau này cậu sẽ ở nhà tôi.”

“Cậu nói cái gì? …” Tiêu Chiến gần như nghĩ rằng mình nghe lầm.

“Tôi nói, sau này cậu sẽ ở nhà tôi.”

“…” Người này rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Không phải lúc trước kêu cậu trọ ở trường sao? Sao giờ lại muốn cậu ở nhà hắn? Chẳng lẽ lúc trước người nọ kêu cậu trọ ở trường là vì.. Nhưng mà… Tại sao lại muốn cậu ở nhà hắn…

Người nọ tựa hồ cũng kiên nhẫn hiếm có mà chậm rãi chờ cậu phản ứng.

“Không được, tôi phải về.”

Vương Nhất Bác nhíu mày: “Sao vậy, cậu không muốn à?”

“Nếu đã trả tiền thì nên trọ ở trường. Lại nói, vô duyên vô cớ, tôi ở nhà cậu làm gì?” Hơn nữa nhà cậu còn không có phòng cho khách. Tiêu Chiến dưới đáy lòng bồi thêm một câu.

“Giúp tôi học bổ túc được không?” Khẩu khí Vương Nhất Bác hơi khó chịu.

“Học tập chăm chỉ là được, cậu thông minh như vậy, không cần học bổ túc …”

Vương Nhất Bác gần như muốn đập tay lái: “Tóm lại hôm nay tôi sẽ không để cậu đi, cậu làm gì thì làm”

“…” Người này rốt cuộc muốn bá đạo vô lý đến trình độ nào đây?

Tiêu Chiến không nói một lời cởi seatbelt, xuống xe mở cửa sau lấy túi sách. Vương Nhất Bác thấp giọng chửi một tiếng, động tác nhanh hơn đi vòng qua xe, bắt được tay cậu.

Tiêu Chiến cũng không có tránh ra, nhưng Vương Nhất Bác biết bắt cũng vô dụng. Tiêu Chiến nhìn như dịu dàng, nhưng cũng có vài vấn đề sẽ không thỏa hiệp.

“Được rồi được rồi, đêm nay ở nhà của tôi được không. Tôi đi gần một tháng, cậu sẽ không … hừ…” Vương Nhất Bác có chút buồn bực mà nới lỏng tay. Mẹ nó lớn ngần này hắn còn chưa từng ăn nói khép nép như thế đâu.

Lần đầu tiên nghe được người nọ dùng giọng điệu mềm nhẹ như thế, Tiêu Chiến bỗng nhiên cũng không cứng đầu nữa. Cậu vốn không phải là một người tâm địa cứng rắn, kỳ thật hiện tại địa vị của người nọ trong lòng cậu cũng có chút đặc biệt, tuy rằng quen biết không lâu, nhưng tình cảm coi như vượt qua quan hệ bạn bè bình thường, bình thường cậu cũng sẽ không làm phật ý người nọ, giống việc trọ ở trường này, cậu đều theo người nọ.

Lại nói… Quả thật một tháng không gặp mặt, ngay cả điện thoại cũng chỉ có một lần, tin nhắn cũng không có. Sau này chia lớp, thời gian ở chung của hai người chỉ sợ sẽ thay đổi…

Ở một đêm thì ở một đêm đi…

Tiêu Chiến xoay người lấy túi sách ra, thấy người nọ còn dựa vào xe nhíu mày, bộ dáng rất khó chịu, liền thấp giọng nói: “Đi lên thôi.”

Vú Trương nhìn thấy Tiêu Chiến lại thật vui vẻ nhiệt tình mà chào đón, nói có muốn ăn chút gì hay không, ăn khuya gì không, Tiêu Chiến liên tục xua tay nói mới cơm nước xong không bao lâu. Vương Nhất Bác vừa cầm túi sách ném trên ghế sofa, vừa nói: “Vú Trương, tụi con muốn đi siêu thị, vú có muốn mua gì không?”

“A? Không cần không cần, buổi chiều vú mới đi mua đồ ăn rồi.”

Buổi tối đi siêu thị? Tiêu Chiến đang khó hiểu đã bị người nọ kéo ra ngoài.

“Chúng ta đi siêu thị làm gì?” Tiêu Chiến một bên buộc seatbelt một bên hỏi.

“Mua áo ngủ cho cậu.” Vương Nhất Bác khởi động xe.

“Mặc cái lần trước của cậu không được sao?” Chỉ ở một đêm, không cần phiền phức như thế.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ mà dùng tay phải chống đầu: em được nhưng tôi không được a. Lại tiếp một lần nữa hắn cũng không biết mình có kiên trì được không, hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ (1). Hừ… Nhưng là lại không thể nói ra. Nhưng mà ngẫm lại sao hắn lại phải nhẫn, số lần nhẫn trước mặt Tiêu Chiến so với số lần mười mấy năm qua của hắn cộng lại còn muốn nhiều hơn. Mẹ nó…

Bây giờ mới tám giờ tối, quảng trường trung tâm phồn hoa vẫn còn đèn đuốc sáng trưng. Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến theo lối quen thuộc trực tiếp chạy đến cửa hàng gần nhất, lựa vài món ném cho Tiêu Chiến, cho cậu tự chọn. Tiêu Chiến cảm thấy cũng được nhưng vừa lật bảng giá, đều là ba số trở lên, thật sự cảm thấy có chút thái quá: “Áo ngủ thôi mà…cần gì như vậy… Mua cái thoải mái là được rồi.”

Người nọ miễn cưỡng cười: “Thật không nghĩ tới tiểu thiếu lại gia tiết kiệm như thế.”

“…” Có tiền cũng không có thể phung phí mà.

Vương Nhất Bác lấy qua áo ngủ trong tay cậu, chọn một cái in hình gấu nhỏ, lại chọn một cái in hình cừu nhỏ, đi đến quầy thu ngân. Tiêu Chiến vội vàng kéo hắn: “Aizz không cần, mấy cái này thật trẻ con.” Cậu – một nam sinh cao một mét bảy lăm, còn mang đồ gấu nhỏ gì nữa …

Người nọ như là thực vừa lòng: “Không phải rất hợp với cậu sao.”

Tiêu Chiến vừa tức vừa cười, đập hắn một quyền.

Vương Nhất Bác không để ý kháng nghị của Tiêu Chiến, mua bàn chải đánh răng, cái ly, kem đánh răng, khăn tắm… Làm Tiêu Chiến buồn bực dọc đường đi không thèm nói chuyện với hắn.

Về đến nhà Tiêu Chiến gọi điện thoại cho Đàm Tấn, nói cậu ở nhà bạn ngủ lại một đêm, nhờ Đàm Tấn giữ bí mật. Đàm Tấn hỏi bạn nào, Tiêu Chiến chỉ hàm hàm hồ hồ nói ‘cậu không biết’, Đàm Tấn cũng không hỏi tiếp, đáp đồng ý. Mặt khác hai người kia nghe thấy nháy mắt với nhau, Tiêu Chiến đúng là cao thủ, mới ở kí túc xá ngày đầu tiên đã đi chơi đêm rồi, thật sự là nhìn người không thể nhìn mặt.

Lại nói, ở nhà Vương Nhất Bác thật ra cũng có chút ưu đãi, ít nhất không có ba người kia ở phía sau huyên náo. Người nọ ngồi ở bên cạnh xem một chồng tư liệu dày, Tiêu Chiến im lặng đọc sách một lát, rất có loại cảm giác “Cuộc sống an ổn, ngày tháng yên tĩnh.” (a.k.a hai vợ chồng già =))))

Gần mười giờ người nọ đi tắm rửa, hai mươi phút sau đi ra thúc giục cậu đi tắm. Tiêu Chiến ở trong phòng tắm do dự thật lâu mới miễn cưỡng mà thay áo ngủ hình gấu nhỏ.

Vương Nhất Bác đang xem tin tức tài chính kinh tế, thấy cậu đi ra thì lập tức nở nụ cười.

Người nọ rất ít cười, cho dù có cũng đều là cười lạnh chiếm đa số, hoặc là tuy rằng nở nụ cười nhưng không có ý cười. Lần này gần như là lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy người nọ cười thật. Hai phiến môi mỏng hơi hơi mở ra, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, so với bộ dáng bình thường lạnh lùng của hắn còn đẹp trai hơn nhiều.

Tiêu Chiến trừng hắn một cái, bước nhanh đến bên giường xốc chăn đắp lên. Có lẽ là do bị người nọ trêu chọc cười nhạo nên không cam lòng, Tiêu Chiến đột nhiên nghĩ đến mấy chuyện xấu, đem chăn toàn bộ cuốn lại thành hình cầu, cuộn tròn giống con tôm, đưa lưng về phía người nọ nhắm mắt.

“Này, chăn.” Người nọ gõ giường.

“…” Giả bộ ngủ.

“Này!”

“Zzzz.”

“Cậu không đưa phải không?” Người nọ bổ nhào lên người cậu, sức lực của cậu thật sự không địch lại, giãy giụa giãy giụa, cuối cùng bị người nọ nắm hai tay ấn trên giường.

Đầu tóc Tiêu Chiến rối bời, đỏ mặt hồng thở hổn hển mà xin tha: “Được rồi được rồi, tôi sai rồi, trả chăn cho cậu.”

Người nọ hô hấp dồn dập, buông lỏng tay ra, xoay người ngồi ở mép giường.

“Tức giận sao?”

“Không có.”

“Không thoải mái à?”

“…”

Thấy người nọ không nói lời nào, Tiêu Chiến có chút lo lắng mà ngồi xuống, sờ sờ trán hắn, cũng không có nóng mà. Bỗng nhiên tay lại bị người nọ bắt được.

“Tôi chợt nhớ tới còn có chút chuyện chưa làm, cậu ngủ trước đi.” Người nọ cúi đầu mà nói.

“Ừm.”

Tiêu Chiến đắp kín chăn, nằm xuống. Người nọ đưa tay tắt đèn rồi đi ra ngoài.

Đại khái là bởi vì đã ngủ lại một lần, lần này đã cảm thấy thực tự nhiên. Chỉ chốc lát sau, Tiêu Chiến chìm vào mộng đẹp, hô hấp ngân nga đều đều.

______________o0o_______________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz