ZingTruyen.Xyz

ÁI DỤC

Q3_C07: Nguyệt sự

Maclamhue

Học tài thi phận nhưng một khi vận may không đủ thì phải sử dụng thủ đoạn. Là chân lý mà Phối San đã tự nghiền ngẫm ra sau khi cầm sách cả đêm mà không thể nhét nổi một chữ vào đầu, cho nên lúc này vào lớp với tâm thế vô cùng thoải mái, trong khi các bạn lại đang dán mắt vào sách. Ân Anh cũng vậy đang lẫm bẫm chữ trong sách.

Cô Từ bước vào lớp với bộ giáp và vẻ mặt tử thần đã chỉ tay về hướng lớp và tuyên bố trước cả lớp trong kỳ thi cuối khóa này không chấp nhận một học sinh xếp chót toàn trường.

"Cô trịnh trọng cảnh cáo em...nếu lần này thành tích của lớp lại đi xuống vì một cá nhân đặc biệt nào đó, thì cá nhân đặc biệt đó sẽ phải chịu hình phạt cực tàn khóc."

Ánh mắt và ngón tay của cô Từ khi nói những lời đó đều hướng vào Phối San, không phải là ám chỉ cô sao. Lúc cô Từ phát bài thi ra, vẫn còn cố tình khủng bố tinh thần cô.

"Phối San! em có biết vì sao trong lớp chúng ta luôn có những bạn nằm trong top ba toàn, nhưng không thể kéo thành tích của lớp đi lên?"

Phối San dùng sức kéo bài thi ra khỏi tay của cô Từ, thiếu điều muốn làm rách nó, xem ra là chưa trả lời cậu hỏi này cô Từ sẽ không buông tay ra.

Phối San tỏ ra ngu ngơ vô tội nhìn cô Từ với đôi mắt chớp long lanh: "Em không biết"

Và Cô Từ cũng đáp lại bằng đôi mắt rất trìu mến của một chủ nhiêm, nụ cười sát thủ nhiều năm, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn nhịp nhàng với từng ngữ điệu lên vần xuống chữ của cô: "Vậy cô nói cho em biết...chính là vì em lúc nào cũng giành mất vị trí hạng bét của toàn trường, cho nên dù có mười người hạng nhất cũng không kéo nổi một mình em.''

Câu cuối cùng cô Từ lại hét thật to vào tai, toàn bộ nước bọt bắn văng như đang ngập úng trong lỗ tai cô. Phối San lại giả ngu cười với cô Từ.

"Thật ra... em không có nặng cân như vậy."

Cả lớp nghe xong mà cười ầm lên, không khí trang nghiêm tập trung cao độ của phòng thi do cô Từ tạo ra đã bị phá nát. Cô quay sang nhìn mọi người xung quanh cả lớp liền im lặng, cô quay lại nhìn Phối San.

"Cô nghiêm túc cảnh báo em, lần này em mà không nhường cái vị trí danh giá đó cho người khác, cô sẽ khiến em phải hối hận vì đã làm cô tổn thương"

"Cô yên tâm, lần này cô sẽ không bị tổn thương, tối qua đã rất chăm chỉ, sẽ không phụ kỳ vọng của cô"

Cô Từ nhìn thấy được sự tự tin của Phối San nên cũng giảm bớt lo lắng. Sau khi cô Từ quay lại ghế giám thị, mọi người cắm cúi vào bài thi, vắt óc suy nghĩ, thì có người len lén mở cúc áo ra và kéo ra một mảnh giấy trong áo lót.

Việc suốt cả đêm chăm chỉ của Phối San chính là bê nguyên bảng chính vào trong mảnh giấy nhỏ này, giấu vào trong áo lót. Tất cả giáo viên đều trưởng thành từ những học sinh cho nên những chiêu trò giấu tài liệu mang vào phòng thi đều nhìn thấu, tất cả đều bị tịch thu ngay tại cửa. May là cô đã chuẩn bị trước, giấu tài liệu ở nhiều nơi.

Nhưng thực tế không phải lúc nào cũng màu hồng, đôi mắt của Phối San càng mở càng to, đọc từng chữ một, gần thuộc luôn câu hỏi nhưng lại không tìm thấy đáp án trong tài liệu. Cô gục mặt xuống bàn, nghe thấy tiếng tằng hắng của Cô Từ liền ngồi dậy, tự nghĩ cách cứu mình, cô xé một mảnh giấy viết vài dòng tâm thư gửi cho Tề Hách và quay người lại, đặt mẫu giấy lên bàn hắn.

Tề Hách có mở ra đọc, hắn cũng xem là một người đàn ông có chính nghĩa, nhưng là đại nghĩa diệt thân. Hắn cầm tờ giấy của cô đứng trước lớp.

"Thưa cô...Phối San vi phạm nội quy, mang tài liệu vào phòng thi''

Tề Hách Dịch chết tiệt, hắn nhất định là ghi thù chuyện tối qua cô nhắc lại, hắn sợ sấm sét đến xấu hổ sinh hận mưu hại cô.

"Cao Phối San! em không thể để cô yên ổn một giờ được sao? em có biết lúc ngủ cô cũng gọi mớ tên em?'' Cô Từ nhìn cô

"Em xin lỗi..."

Cô Từ là một giáo viên yêu thương học sinh, cho nên đã cho cô thêm cơ hội, hoàn thành hết thời gian thi của mình. Nhưng dù cô Từ có đủ tâm, Phối San lại không có đủ lực, suốt sáu mươi phút Phối San chỉ dùng vận may của mình, A, B, C, D đánh bừa. Và rời khỏi phòng thi trong tư thế không thể ngẩng cao đầu.

Kết quả kì thi cô lại đứng bét nhưng lần này cô không phải đội xô lên đầu mà là tham gia hoạt động công ích của trường, mỗi sáng chủ nhật phải đến trường quét lá rụng cho đến khi xuất hiện người có đủ năng lực cướp vị trí ngôi vương của cô ở trong trường.

"Tề Hách chết tiệt! mình xem cậu là bạn thân, cậu lại chơi xỏ cô...ghét...ghét...chết cậu"

-------------------

"Hắc...c..xì..!!!"

"Thiếu gia! cậu bị cảm sao?" Anh Tài ngồi ghế trước, lấy khăn giấy xoay người lại đưa cho Tề Hách.

"Chắc là có người đang mắng tôi"

Sắp tới ngày hội của trường, tất cả câu lạc bộ trong trường đều sẽ tham gia. Mấy năm nay câu lạc bộ nhạc kịch không tham gia bất kì hoạt động nào của trường, năm nay phá lệ đầu tiên ghi danh.

Tiết mục mọi người cũng đã nghĩ ra, nhưng do thiếu hụt thành viên nên một người phải đảm nhận nhiều việc, cảnh trí cũng tự tay thành viên trong cậu lạc bộ làm do ngân sách không đủ. Cho nên Phối San rất bận rộn trong mấy ngày qua. Sau giờ tan học, ngoại trừ đi làm thêm thì cô giành toàn bộ thời gian cho câu lạc bộ kịch.

"Sau này cậu không cần phải đưa mình về...mình sẽ về chung với Ân Anh...tạm biệt cậu."

Tề Hách vẫn chưa nói gì thì Phối San đã chạy ngược vào trong trường, hắn nhìn thấy dáng vẻ vội vã của cô có chút bận tâm.

"Anh có biết Phối San gần đây bận chuyên gì?"

"Gần đây cô San phải đi làm thêm, còn tham gia câu lạc bộ nhạc kịch, không còn thời gian rảnh."

Cậu ấy thiếu tiền sao, Hoắc Luật không phải thường cho cậu ấy tiền tiêu vặt, tại sao phải đi làm thêm, còn câu lạc bộ nhạc kịch...trong trường có câu lạc bộ này sao?

Giờ ăn trưa, Tề Hách cũng không nhìn thấy Phối San. Hắn cầm hộp sữa trên tay và suất ăn đặc biệt, vốn là để mua cho cô giờ lại trở nên dư thừa, ngay cả điện thoại cũng không nghe máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời, trước đây chỉ cần nghe đến ăn miễn phí, cậu ấy luôn là người đầu tiên chạy đến.

"Cậu có biết câu lạc bộ kịch ở đâu?"

"Mình không biết...cậu hỏi người khác xem''

Tề Hách phải hỏi rất nhiều người mới biết đường đến câu lạc bộ nhạc kịch, phòng tập kịch chỉ bằng một phần tư sân bóng rỗ của hắn, như vậy cũng tồn tại được sao. Lúc hắn đến chỉ có mỗi Phối San đang siêng năng làm bối cảnh, trong khi đó các thành viên khác thì đã đi ăn trưa.

Đầu đất đúng là đầu đất, đi đến đâu cũng bị người khác bắt nạt. Tề Hách bước đến nhưng có người lại không nhìn ra sự có mặt của hắn, cúi mặt cắt dán. Hắn đem thức ăn đặt trước mặt.

"Hách Dịch! sao cậu đến đây?"

"Mình chỉ muốn xem, cậu gần đây vì cái gì mà bận...đến không thể nghe điện thoại, cũng không xem tin nhắn..."

Tề Hách đứng nhìn ngó xung quanh, cầm lên rồi thả xuống, phòng tập vừa nhỏ, vật dụng lại cũ, sự tồn tại của câu lạc bộ này sẽ làm xấu mặt mũi của trường, nếu năm sau hắn trở thành hội trưởng hội học sinh, việc đầu tiên làm là xóa sổ câu lạc bộ này.

"Sắp đến ngày hội trường, câu lạc bộ của mình có tiết mục dự thi...nên bọn mình bận làm phục trang và dựng bối cảnh."

"Những thành viên khác đâu, sao chỉ có mình cậu?"

"Hôm nay mọi người báo bận nên không đến được"

"Cậu là đầu đất sao? họ nói như vậy mà cậu cũng tin"

"Cậu đừng có lúc nào cũng mắng mình, mình không có ngốc... mình biết chứ, nhưng bọn họ đã không làm nếu mình cũng không làm thì ai sẽ làm...hơn nữa, mình làm công việc này rất vui vẻ" Cô mỉm cười nhìn hắn.

Phối San dù không thông minh, lại lười biếng nhưng đối với việc mình thích làm lại có sự kiên trì cố chấp. Tề Hách cũng khâm phục cái tính cách này ở cô.

"Cậu chắc vẫn chưa ăn, mình có mua thức ăn cho cậu, ăn đi...việc của cậu để mình làm" Tề Hách giành lấy chai keo từ tay của Phối, làm tiếp phần việc cô đang làm.

"Vậy mình không khách sáo."

Phối San đương nhiên là tận dụng triệt để lòng tốt này của Tề Hách, ăn sạch suất ăn đặc biệt mà hắn mang tới. Nhưng không biết có phải do chất lượng thức ăn không tốt, mà sau khi ăn xong chúng đồng loạt diễu hành trong bụng cô, đau đớn dữ dội.

-----------------------------

Nửa tiếng sau.

Nhà vệ sinh nữ.

''Phối San! Cậu thế nào rồi?"

Tề Hách chờ rất lâu nhưng không thấy cô quay lại, thức ăn hắn mang đến không thể có vấn đề, trước giờ bụng của đầu đất rất tốt, cái gì cũng ăn được, sao giờ lại đau bụng. Đứng trước nhà vệ sinh nữ hắn do dự, cứ lãng vãng trước cửa. Sau khi thấy không còn ai, hắn mới mạnh dạng đi vào và khóa cửa lại.

Tất cả căn phòng đều mở cửa, chỉ có một căn vẫn còn người, hắn đoán đó là cô. Hắn đưa tay gõ lên cửa: "Phối San! Cậu ổn không?"

"Hách Dịch! Mình nghĩ...mình có cái ấy rồi."

"Cái ấy...là cái gì?"

Tề Hách suy nghĩ vì lời nói không rõ ràng của cô.

"Nguyệt sự của mình đến rồi''

Sau khi lời khó nói nhất đã nói ra được thì đã không còn áy ngại gì hết, những lời tiếp theo cứ tuôn trào một cách tự nhiên nhất có thể.

''Hu..u..u...!!! Bên dưới của mình đang chảy rất nhiều máu.... cậu nói xem, liệu mình có chết vì mất máu quá nhiều không?"

"Cậu bình tĩnh lại...đừng có khóc...hiện tại theo mình biết thì chưa nghe chuyện đó có thể gây chết người.''

Đây là lần đầu tiên Tề Hách phải đối mặt với chuyện này, và hắn cũng không biết tại sao hắn phải trị liệu tâm lý cho Phối San trong vấn đề kinh nguyệt phụ nữ.

"Vậy...vậy giờ mình phải làm sao? làm sao mới không chảy máu nữa'' Phối San lên tiếng hỏi hắn.

"Cậu nhìn xem xung quanh...có thể tìm thứ gì ngăn nó lại."

"Thứ gì mới được...trong này chỉ có giấy vệ sinh"

Phối San lần đầu tiên đối mặt với vấn đề đại sự của phụ nữ nên rất rối, khiến cho Tề Hách ở bên ngoài cũng rối theo cô, may mà không hoàn toàn biến thành tên ngốc.

"Giấy vệ sinh..." Hắn chợt nhiên nghĩ ra: "Cậu chờ mình...mình sẽ quay lại ngay"

Tề Hách một mạch chạy thẳng đến căn tin trường, thật sự hắn không biết phải mở miệng thế nào để mua được một bịch băng vệ sinh. Nên cứ lượn lờ, cuối cùng là xếp hàng như mọi người.

''Tề thiếu gia! Cậu muốn mua gì?''

''Tôi...tôi..''

Sự thiếu quyết đoán của hắn đã làm lãng phí thời gian của mọi người xếp hàng sau hắn, họ cáu gắt vì sắp hết giờ nghỉ trưa nên lên tiếng hối thúc.

''Tề Hách! Cậu mua cái gì thì mua nhanh...phía sau còn rất nhiều người''

"Phải đó...mua gì mua nhanh lên."

Không có gì khó, chỉ là băng vệ sinh thôi mà...Tề Hách mày sẽ làm được. Hắn tự trấn anh và cho bản thên thêm dũng khí.

"Tề thiếu gia! cậu muốn mua gì?" Người bán hàng rất là kiên nhẫn với hắn.

"Băng...băng vệ sinh...cho tôi một, không...là hai..."

Mọi người phía sau đều chết lặng, không ai còn hối thúc Tề Hách phải nhanh lên nữa mà cho hắn thời gian từ từ lựa chọn. Vì băng vệ sinh theo như người bán hàng giới thiệu thì trong thị trường hiện nay có rất nhiều thương hiệu, nhiều loại, nhiều mùi hương và nhiều kích cỡ. Hắn muốn thứ nào?

Mọi người ở phía sau cũng tò mò muốn biết Tề Hách sẽ chọn loại nào. Qúa nhiều sự lựa chọn, Tề Hách quyết định không cần nghĩ nữa, lấy mỗi thứ một loại, khi hắn rời khỏi căn tin với hai túi to. Tiếng cười của tất cả người ở phía sau đều vang lên.

Lại là nhà vệ sinh, khi Phối San cầm những gối băng vệ sinh trên tay:

"Hách Dịch! thứ này dùng thế nào?"

Vấn đề tiếp theo Tề Hách phải đối mặt, hắn không nghĩ mình lại phải trả lời câu hỏi ngớ ngẩn này của Phối San. Vừa xấu hổ lại vừa tức giận: "Cao Phối San! Cậu có phải là phụ nữ không?"

Tề Hách bắt đầu hạ giọng của hắn xuống, hắn không hiểu sao phải phụ đạo cho Phối San vấn đề chỉ thuộc riêng của hội chị em. Nhưng vì hắn đã lỡ kết bạn với một cái đầu đất, chậm tiêu nên phải chấp nhận. Tề Hách nhẹ giọng từ tốn, xen lẫn ngượng ngùng: "Thật ra...những thứ phức tạp thế này...thường sẽ có hướng dẫn cách dung, cậu thử tìm trên bao bì xem."

Lặng đi vài giây, lại vang lên tiếng của cô.

"Hách Dịch! cậu thật thông minh...mình nhìn thấy rồi."

Cuối cùng vấn đề của hắn cũng kết thúc. Phối San chính thức trở thành phụ nữ vào ngày...tháng...năm ấy. Và người mua bịch băng vệ sinh đầu tiên cho cô là Tề tam thiếu gia. Tề Hách đã xin phép cho cô nghỉ học buổi chiều. Sau khi uống thuốc giảm đau, cô lại muốn ngủ. Hắn cõng cô ra xe, lưng của hắn rộng còn êm như nệm, cô chỉ muốn dựa vào.

Phối San vùi mặt vào cổ hắn, ngủ say: "Hách Dịch! có cậu làm bạn thật tốt"

Tề Hách từng bước cõng cô ra xe: "Giờ thì cậu mới biết sao... đồ ngốc"

Tề Hách mỉm cười, bước tiếp ra xe. Chiều hôm đó trời không nắng, rất đẹp.

------------------------

"Nếu em bận thì tối anh gọi lại, em không phải xin lỗi.''

Tề Hách tắt điện thoại của Vô Song cho vào túi, hắn cúi đầu nhìn xuống người đang quét lá ở bên dưới. Giọng của Phối San đang sang sảng vang xa, lúc này cũng đang nói chuyện điện thoại với anh trai.

"Anh cũng nói là em đã lớn, nên không cần phải gửi tiền cho em, em vừa tìm được một việc làm thêm, có thể tự lo được tiền tiêu vặt, cho nên... anh...anh à..." Cô liên tục hét qua điện thoại nhưng Cao Tử Kiện đã tắt máy từ lâu.

"Là anh trai cậu gọi?"

"Ừ"

Đội bóng rổ của Tề Hách sắp tới sẽ tham gia cuộc thi cấp thành phố, nên tăng cường luyện tập với cường độ cao vào tất cả các ngày trong tuần và tập luôn cả ngày chủ nhật. Còn Phối San vì bị cô Từ phạt mà mỗi sáng chủ nhật đều phải có mặt ở trường để quét lá vàng.

Một người đang ngồi ở trên cây, một kẻ đang cầm chổi quét dọn lá dưới đất.

"Sao lại đi làm thêm...cậu thiếu tiền? trước giờ không phải Hoắc Luật đều cho tiền cậu tiêu?" Tề Hách nhìn xuống cô.

Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Đó là trước đây khi anh em mình còn nhỏ, giờ mình đã lớn nên biết tự sinh...tự lực gánh sinh, dựa vào sức mình để kiếm tiền.'' Cũng may cô chưa nói tự sinh tự diệt, nếu không Tề Hách nhất định sẽ cười chết cô.

"Tề Hách! Huấn luyện viên gọi cậu vào tập bóng."

Từ xa, có một cậu nam sinh mặc đồng phục của câu lạc bộ bóng rổ chạy đến tìm Tề Hách, đã hết giờ nghỉ giải lao.

"Mình biết rồi"

Tề Hách từ trên cây nhảy xuống, vô tình tạo ra một lực nhún "hủy diệt'' khiến cho tất cả những lá vàng đang chờ ngày rụng rơi đột ngột cùng lúc xuống mặt đất, chỗ Phối San vừa mới quét dọn sạch sẽ. Một vài chiếc lá rơi lả tả và ghim trên đầu, cô đưa tay gom hết vật thể lạ không phải là tóc ném xuống.

"Tề ....Hách...ch....h....Dịch...ch....h..!!!"

"Em hét lớn tiếng như vậy, không muốn cho ai nghỉ ngơi?"

Phối San vừa cất cao giọng chị mẹ thì bị giọng bà của cô Từ chiếm sóng, cô liền khép nép thu người và ngậm miệng mình lại. Trong khi cô như chị lao công quét dọn, quần áo chỉnh chu, còn cô Từ lại như đang nghỉ dưỡng nằm trên ghế dựa với bộ cánh hai dây mát mẻ, ưỡn người ngồi dậy, cầm ly nước ép trái cây lên uống.

"Sao lại nóng như vậy?"

"Dạ phải! Chỗ này vừa nóng lại nắng, nếu cô cảm thấy mệt thì có thể về trước...mình em ở lại vẫn cảm thấy ổn''

"Nhưng cô cảm thấy không ổn... em nghĩ cô muốn trải qua ngày nghỉ quý báu của mình bên cạnh em? nếu không phải tuần trước em quét lá đến quét bay cả bộ tóc giả của thầy hiệu trưởng, cô cũng không bị ông ta phạt đến đây giám sát em''

"Em...xin lỗi." Tất cả chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, cô làm sao biết thầy hiệu trưởng lại bất thình lình đi tới, lúc cô ném cây chổi vào người Tề Hách, vô tình ném bay bộ tóc giả của ông ấy xuống đất, tất cả cũng tại vì Tề Hách.

"Nếu em biết lỗi của mình...thì cố gắng học hành chăm chỉ để cô có thể ngẩng cao đầu trước các giáo viên khác trong trường, đừng để cô tuần nào cũng phải nghe thầy hiểu trưởng gọi vào phòng, hỏi tại sao...tại sao...."

"Chỗ này tại sao lại bẩn như vậy...Cô Từ....cô mau giải thích"

Giọng bà của Cô Từ lại không bằng được tiếng gầm sư tử chúa của viện trưởng, cô liền khép nép thu mình và ngậm miệng mình lại. Hiệu trưởng vừa bước đến thì nhìn thấy dưới chân đang trải thảm đầy lá vàng rơi, như chưa từng có ai cầm chổi quét.

"Cô theo tôi vào văn phòng." Ông trừng mắt nhìn cô Từ.

Một giờ sau cô Từ đã hùng hổ bước ra...

"Phối San! từ ngày mai em không cần phải đến đây, nhưng em sẽ đến thư viện"

--------------------------

Thư viện trường.

Trường Dahlia có lịch sử hơn cả trăm năm cho nên số lượng sách và diện tích ở đây cũng nhiều như bề dày lịch sử của ngôi trường này. Hàng trăm dãy sách liền kề nhau, Phối San đi muốn mỏi cả chân nhưng vẫn chưa có đủ số sách mà Tề Hách cần. Dù là chủ nhật học sinh đến thư viện vẫn rất đông không có bàn nào còn trống, thì ngày thường còn đông thế nào nữa đây... giờ thì cô đã hiểu tại sao thành tích của cô mãi không thể đi lên vì có quá nhiều mọt sách trong trường tồn tại.

"Quyển này...quyển này...và cả quyển này nữa." Hắn đem tất cả sách trên kệ chất cao như núi lên người cô

"Hách Dịch! có phải cậu cố tình làm khó mình, bao nhiêu sách như vậy làm sao mình có thể học hết trong một tuần.''

"Bốp!" Cô vừa lên tiếng thì từ phía sau đã bị cô Từ tấn công.

"Em có tư cách gì lên tiếng...hay lại muốn ra ngoài quét lá''

Cô Từ chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu còn đứng trước kẻ mạnh như thỏ nhỏ, giống dáng vẻ đang đứng trước Tề Hách. Phối San vừa xoay người thì nhìn thấy thầy Giã đi tới, dáng vẻ gấp bước tới chỗ cô Từ, giữa hai người họ như đang giận nhau, cô Từ cố tình ngó lơ thầy Giã.

"Tề Hách! Cô thật sự cám ơn em...em đang bận tập luyện mà cô còn làm phiền em phụ đạo riêng cho Phối San."

"Dạ không có gì"

Thầy Giã ho khan vài tiếng để cho người ta "nghe'' thấy sự có mặt của mình, vì từ đầu cô Từ đã không có ý định nhìn đến hắn.

"Cô Từ! phiền cô sang đây với tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô" thầy Giã không kiên nhẫn vẫn lên tiếng.

"Anh không thấy tôi đang bận nói chuyện với học sinh của mình?"

Thầy Giã nhìn Tề Hách: "Thầy xin phép mượn cô Từ một lát''

Trước khi Tề Hách lên tiếng thì Cô Từ đã bị thầy Giã lôi đi.

"Cậu nghĩ giữa cô Từ và thầy Giã có phải có vấn đề gì không?" Phối San tò mò nhìn theo bóng lưng của hai người họ.

Ở phía sau, Tề Hách không trả lời cũng không lên tiếng, hắn nắm lấy cổ áo của cô lôi đi.

-------------------------------

Hai tiếng sau

"Cậu đúng là đầu đất, câu này cũng có thể làm sai?" Tề Hách cầm bài tập Phối San vừa làm xong, vỗ lên đầu cô.

"Đau!" Cô trừng mắt nhìn hắn: "Dễ là với cậu thôi, không phải mình...đừng vì bản thân cậu thông minh nên nghĩ ai cũng thông minh như cậu."

"Làm lại." Hắn đẩy quyển bài tập về phía cô

Phối San đem quyển bài tập kéo về, rồi lại ngồi cắn bút nhìn. Đồng hồ trên tường cứ tích tắc trôi qua và ghim đúng năm giờ.

"Hách Dịch! cậu có nghe thấy..."

Tiếng động cơ điện đang lần lượt tắt âm, máy điều hòa và tất cả đèn điện trong thư viện đều ngưng hoạt động. Vì đã đến giờ đóng cửa, tất cả người trong thư viện đã ra về từ nửa tiếng trước. Chỉ có cô và Tề Hách vì không tìm được chỗ nên phải ở tận cuối dãy thư viện và quên thời gian.

"Nhanh!"

Bộ đôi Hách San mới nhận bọn họ đã ở quá giờ quy định ở lại thư viện, hai người họ lập tức đứng dậy, chạy nhanh ra cửa nhưng cái thư viện hoàng gia này lại rộng vô cùng, họ nhanh thế nào cũng không bằng người bảo vệ đang đứng ngay ở cửa. Vì nhập tâm xem trận cá ngựa trên điện thoại, nên đôi tai gắn dây nghe của ông chú đã không nghe được tiếng kêu "Khoan đã" của bội đôi Hách San.

"Là tại cậu" Phối San quay sang trách cứ Tề Hách, ý định chạy tiếp ra cửa của cô đã dừng lại một phút trước, ngay khi chú bảo vệ đóng cửa lại và cầm tấm thẻ từ đi, cô ngồi phịch xuống dươi đất.

"Đều không phải do cậu quá ngốc sao?" Tề Hách quay sang quát lại cô, nếu không phải cô cứ làm sai liên tục tất cả bài tập, bọn họ cũng không phải ở thư viện lâu như vậy.

Vẫn còn cuối mùa Xuân nhưng không khí đã bị ảnh hưởng nhẹ của mùa Hạ, nóng đến bức người, trong thư viện mọi cửa sổ đều đóng, máy điều hòa cũng tắt. Nên Phối San cảm thấy khắp người như đang sắp bốc cháy, nhiệt tỏa ra ướt cả áo.

Tề Hách khẩn trương đứng dậy:

"Cậu đang làm gì?''

Phối San nới lõng cổ, cởi bớt cúc áo trên người, thấp thoáng chiếc áo lót. Và lôi vạt áo ra khỏi váy làm quạt tạo mát, phần bụng trắng, cái rốn nhỏ của cô hớ hênh lộ ra ngoài.

"Cậu không thấy nóng...cậu cũng nóng đến đỏ hết mặt, còn hỏi mình làm gì?"

Tề Hách xoay người lại, lại dáng vẻ lúng túng của một cậu nam sinh: "Cao Phối San! cậu xem mình là gì?''

"Hách Dịch! sao lúc nào cậu cũng chỉ có một câu hỏi này... sợ mình không nhớ cậu là bạn thân của mình"

Qủa nhiên trong suy nghĩ của đầu đất, trước giờ đều không xem hắn đàn ông, hay nói trong từ điển của cô không có khái niệm bạn khác giới nên mới không để ý mà cởi áo, khoe cả rốn.

"Chẳng lẽ cậu không phải bạn mình?" Phối San hỏi ngược Tề Hách

"Phải...mình là bạn cậu"

Tề Hách muốn nói ngoại trừ là bạn ra thì hắn cũng là đàn ông, có thể suy nghĩ cho cảm nhận của hắn trước khi có những hành động vô tư vừa rồi, nhưng hắn sợ phiền vì nếu đầu đất không hiểu hắn phải tốn rất nhiều thời gian và dùng một đống từ ngữ để mà giải thích.

Hắn cần phải ra khỏi đây, hắn cân gọi điện cho người đến mở cửa thư viện, nhưng lại không tìm thấy điện thoại: "Điện thoại của mình đâu?"

"Có phải đánh rơi chỗ lúc nãy?"

Sách nhiều mà kệ cũng nhiều, nên lối rẽ giữa các kệ cũng nhỏ hẹp theo tỉ lệ thuận số sách được tăng lên mỗi năm. Bộ đôi Hách San xoay qua lại, lại đụng trúng nhau. Hắn không muốn nhìn, nhưng khe hở giữa ngực sâu hút và phần căng tròn dưới áo lót cứ lộ ngay trước mặt hắn.

"Cậu không thấy lạnh sao?" Tề Hách nhìn vào ngực của Phối San, cổ họng khô khốc, hắn hỏi cô.

"Lạnh sao...mình thấy nóng muốn chết, mau tìm điện thoại của cậu rồi ra khỏi đây"

Cô đẩy hắn ngán đường ra, chân vô tình giẫm lên thứ gì đó nó cộm lên: "Hình như mình tìm thấy điện thoại của cậu rồi"

Phối San vừa cúi người xuống thì...

"Áh..ah...!!! chậm...chậm...Áh...ah...!!!"

***Chương 7***

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz