ZingTruyen.Xyz

Abo Vao Ngay Xem Mat Toi Da Chon Nham Alpha Manh Nhat Tinh Te

Hơn một giờ sau, Quý An Lê cùng mọi người theo Hội trưởng An vào cung, cuối cùng cũng được gặp Quốc vương tại nghị sự điện.

Vừa bước vào đại điện, Quý An Lê liền nhìn thấy gia đình nhà họ Ân đang đứng cúi đầu đầy cẩn trọng ở bên cạnh.

Dẫn đầu là Ân lão gia, phía sau là vài người nhà Ân, bên cạnh là Ân Hâm đang quỳ, mặt mũi xám xịt.

Ân Hâm dường như biết mình đã gây ra đại họa, trước khi đến đã bị Ân lão gia cảnh cáo nghiêm khắc, giờ đây giống hệt một con gà chọi bại trận, không dám tỏ ra bất kỳ sự bất mãn nào, chỉ im lặng chịu phán xét.

Đây là lần thứ hai Quý An Lê gặp Quốc vương. Lần đầu tiên là tại yến tiệc hoàng cung, khi đó cậu còn tưởng rằng ông là một người già nhân từ, rất khiêm tốn và hiền hòa.

Nhưng lần này, nhớ lại những việc làm của ông ta trong bóng tối, Quý An Lê chỉ cảm thấy ghê tởm đến cực độ.

Cậu chỉ liếc mắt nhìn về phía trước khi vừa bước vào, sau đó cụp mắt xuống, lặng lẽ theo sau Hội trưởng An hành lễ.

Ân lão gia đã dẫn người đến ngoài cung từ trước bình minh để chờ xin tội, bị lạnh nhạt đến tận bây giờ mới được gặp Quốc vương chưa kịp mở miệng thì đã nghe Hội trưởng An thông qua các cấp cao báo lại toàn bộ chuyện cha Lận đã làm.

Ngay lúc đó, Ân lão gia nhìn thấy sắc mặt của Quốc vương trở nên đen kịt, lập tức ra lệnh đưa mọi người vào cung.

Ân lão gia chợt có một linh cảm chẳng lành. Ông ta nghĩ, gia tộc Ân lần này tiêu rồi. Nếu biết trước... ông ta thà chờ thêm một chút, tại sao lại phải đến đúng lúc này?

Còn cha Lận nữa, đang yên lành thì gây rối làm gì?

Đó chẳng phải là cháu ruột của ông ta sao? Người phải lạnh lùng đến mức nào mới có thể nói ra những lời như "giết cháu ruột"?

Quốc vương ngồi trên cao, cụp mắt xuống nhìn thanh niên trẻ tuổi mà gần đây ông đã nghe nhắc đến không ít lần.

Mười tám năm sau, lần đầu tiên ông nghe lại cái tên này là khi đối phương tiến hóa thành trị liệu sư hiếm có cấp 3S. Khi ấy, ông không quá để tâm.

Dù hiếm có, nhưng đối với ông, một trị liệu sư trẻ tuổi, thiếu kinh nghiệm, thì tương lai vẫn còn nhiều khả năng xảy ra. Lạnh nhạt với cậu ta ngược lại sẽ khiến cậu không tham lam, không dựa vào thân phận đặc biệt để đưa ra những yêu cầu vô lý.

Vì vậy, khi các cấp cao đề nghị ban thưởng và hứa hẹn nhiều lợi ích, ông đã phớt lờ.

Không lâu sau, ông lại nghe nói đối phương chọn kết hôn với Lận thượng tướng – một người mang khiếm khuyết gen. Khi đó, ông còn nghi ngờ động cơ của cậu, nghĩ rằng cậu ta đang cố tình lấy lùi làm tiến để thu hút sự chú ý của mình.

Nhưng rồi mọi chuyện xảy ra sau đó lại khiến ông bất ngờ. Cậu ta thật sự muốn gả cho Lận thượng tướng và nhanh chóng đăng ký kết hôn.

Khi ấy, Quốc vương thay đổi suy nghĩ, cho rằng đây chỉ là một thanh niên thiếu tầm nhìn, chỉ vì Lận thượng tướng đẹp trai mà không nghĩ đến tương lai lâu dài.

Vì vậy, ông đã không chú ý nhiều đến cậu thanh niên này nữa.

Nhưng lần này, Quốc vương cảm thấy mình đã đánh giá sai.

Thanh niên này dường như có khí vận bao bọc, thậm chí còn có thể mang thai con của Lận thượng tướng, đứa trẻ đầu tiên của giống loài tự nhiên mới. Quốc vương như nhìn thấy trước tương lai, nơi những siêu nhân này trở thành đội quân hình người mạnh nhất của đế quốc.

Vì thế, đối với cậu thanh niên mang lại lợi ích cho mình, Quốc vương sẵn sàng tỏ ra nhân từ hơn.

Ông lên tiếng, nhìn Lận phụ đi cùng:

"Lão Lận, ông nói xem, ông làm ra chuyện như vậy, bảo ta biết nói gì đây?"

Cha Lận lúc này vẫn đang chìm trong những lời Lận Cảnh nói trước đó. Ông cụp mắt, nhưng cố chấp giữ nguyên suy nghĩ ban đầu: Đứa trẻ này không thể giữ lại.

Dù rằng sau này Lận Cảnh sẽ hận ông, nhưng Lận phụ không muốn để họ sinh ra một "Lận Dự" khác, trở thành một phiên bản khác của ông.

Hội trưởng An nhìn cảnh tượng này, làm sao không hiểu? Bà tức đến nỗi gan ruột cũng đau. Rõ ràng là ông ta không hề hối cải!

Hội trường  An lập tức quỳ một gối xuống:

"Bệ hạ, dù cấp bậc của thần không đủ, nhưng thần nguyện vượt cấp tố cáo Lận đại tướng. Nếu ông ta không thể đưa ra một lý do thuyết phục, thần có đủ lý do để nghi ngờ ông ấy đã già lẩm cẩm, bị người khác mua chuộc, muốn gây bất lợi cho cả đế quốc!"

Lời này chẳng khác nào nói thẳng rằng cha Lận hoặc là một kẻ già lẩm cẩm, hoặc là kẻ phản bội đế quốc.

Ân lão gia và những người khác hít sâu một hơi, đầu cúi càng thấp hơn: Sớm biết vậy, họ đã không đến!

Ông ta thật sự hồ đồ rồi, dám quên rằng Hội trưởng An dù đã lớn tuổi và tính cách có phần ôn hòa, nhưng vẫn là người mà năm xưa không ai dám động vào.

Đây là một vị O vừa nóng nảy vừa thẳng thắn, ai bà cũng có thể mắng, không nể mặt bất kỳ ai!

Ân lão gia càng thêm hối hận. Hội trường An thậm chí dám đổ nước bẩn phản bội đế quốc lên người cha Lận, thì ông ta – một đại tướng đã nghỉ hưu – sao có thể thoát thân dễ dàng?

Quốc vương đương nhiên sẵn sàng nể mặt bà, ông quay lại nhìn cha Lận:

"Lão Lận, chúng ta quen biết nhiều năm, ta muốn tin rằng ông không phải là người tàn nhẫn như vậy. Nhưng ông phải đưa ra lý do để mọi người tin rằng ông không có ác ý, nếu không... lần này e rằng ngay cả ta cũng không giúp được ông."

Cha Lận cụp mắt, cuối cùng mở miệng:

"Lão thần vẫn giữ nguyên lời nói lúc trước: Đứa trẻ này... không thể giữ lại."

Quốc vương cau mày:

"Lý do?"

Cha Lận đáp:

"Không có lý do. Ta thật lòng nghĩ rằng, một giống loài mới không thể kiểm soát như thế này, không nên tồn tại."

Lời nói này khiến Quốc vương cũng cảm thấy ông ta điên rồi. Cha Lận rốt cuộc không cần đứa con trai này nữa sao?

Quý An Lê đau lòng ôm bụng, cơ thể lảo đảo, được Lận Cảnh lập tức đỡ lấy.

Quý An Lê ngẩng đầu, ánh mắt đầy hy vọng và khẩn thiết nhìn Quốc vương. Khuôn mặt tái nhợt, cậu trông vừa đau đớn vừa khẩn cầu, mong Quốc vương có thể đứng ra làm chủ cho mình.

Lão Quốc vương trong lòng hơi đắc ý, cảm thấy người trẻ vẫn còn non nớt, nhưng bề ngoài không biểu lộ cảm xúc khác lạ, chỉ khẽ thở dài một tiếng:

"Vậy ngươi định làm theo lời Thượng tướng Lận, cắt đứt quan hệ cha con sao?"

Cha của Lận Cảnh cơ thể cứng lại, cuối cùng lên tiếng:

"Đúng vậy, nhưng thần vẫn hy vọng bệ hạ cân nhắc kỹ lưỡng. Đứa trẻ này... thật sự không thể giữ lại."

Ánh mắt của Lận Cảnh trầm xuống, anh dứt khoát nói:

"Bệ hạ, nếu đối phương không thể chấp nhận gia đình ba người của chúng thần, vậy hãy cắt đứt quan hệ. Thần không thể dung túng cho một người có khả năng gây hại đến vợ con mình, khiến họ phải sống trong sợ hãi và bất an."

Hội trưởng An ngay lập tức lên tiếng phụ họa:

"Bệ hạ, Quý An Lê đang mang trong mình hy vọng của cả đế quốc chúng ta... Chỉ vì lý do này, chúng ta cũng không thể để chuyện này tiếp diễn. Lận đại tướng đã nảy sinh những suy nghĩ như vậy, rõ ràng từ lâu ông ấy đã không xem con trai và cháu của mình là người thân. Quan hệ cha con này sớm nên chấm dứt. Những năm qua, nếu không phải vì ông ấy đè nén, với công lao và năng lực của Lận Thượng tướng, sớm đã được thăng chức lên vị trí cao hơn, đâu phải chịu cảnh bị con cháu của cấp trên ngày xưa ức hiếp đến mức này!"

Nói xong, ánh mắt sắc như dao của Hội trưởng An xoáy sâu vào lão già họ Ân, khiến ông ta không rét mà run.

Ân lão gia vô thức liếc nhìn Quốc vương. Khi bắt gặp ánh mắt sâu sắc của ngài, ông lập tức hiểu ra điều gì đó. Tay chân run rẩy, chống gậy quỳ xuống:

"Bệ hạ, chuyện này quả thực là lỗi của thần. Đúng là con không dạy, lỗi tại cha. Là một người ông, thần đã không dạy dỗ tốt cháu mình, để nó phạm phải sai lầm lớn. Trước đó, vì thiên vị, thần còn ý đồ muốn che đậy mọi chuyện, lấy công lao cũ ra ép buộc Lận Thượng tướng phải nhẫn nhịn. Nay thần đã nhận ra lỗi lầm, nguyện vài ngày tới sẽ dẫn gia đình rời khỏi Thủ tinh, mong bệ hạ ân chuẩn."

Ân lão gia lấy lui làm tiến, biết rằng nếu để Quốc vương ra tay xử lý, chắc chắn sẽ phải nhận hình phạt nặng để thị uy. Nhưng nếu tự mình đứng ra nhận lỗi và chịu trách nhiệm, Quốc vương tất sẽ suy xét để giữ chút tình cảm, sau này còn có thể ban bổng lộc bù đắp.

Chỉ cần còn giữ lại một dòng máu, gia tộc Ân sớm muộn gì cũng có ngày trở lại thủ tinh.

Quả nhiên, lão Quốc vương thở dài:

"Ngươi đã nói vậy thì cứ làm theo ý ngươi đi."

Hội trưởng An không ngờ Ân lão gia dễ dàng mềm mỏng như thế. Lúc trước còn cứng rắn, bây giờ sao lại yếu đuối đến vậy?

Nhưng nhìn thấy kẻ đe dọa Quý An Lê sắp phải rời khỏi thủ tinh, bà cũng yên lòng, không phản đối gì thêm.

Quý An Lê và Lận Cảnh được hỏi ý kiến, cả hai cũng không có ý kiến gì khác.

Quý An Lê cúi đầu, che giấu ánh sáng trong mắt. Cậu rất bất ngờ khi Ân lão gia lại dễ dàng nhượng bộ đến thế, thậm chí còn chủ động yêu cầu rời khỏi thủ tinh.

Đêm qua, thái độ của Ân lão gia vẫn là thản nhiên, không coi việc Ân Hâm khiến cậu tức đến ngất xỉu là vấn đề lớn. Điều đó chứng tỏ lão vẫn có chỗ dựa vững chắc.

Sáng nay, lão còn đến cung điện trước cả bọn họ. Vậy... chỗ dựa của Ân lão gia có phải là lão Quốc vương không?

Sau khi xử lý xong chuyện của Ân lão gia, Quốc vương nhanh chóng quyết định, để cha con Lận Cảnh ký văn thư đoạn tuyệt quan hệ. Từ nay về sau, hai người không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Quý An Lê cầm văn thư trong tay, liếc nhìn Lận Cảnh bên cạnh, thấy anh vẫn cúi đầu không nói. Cậu lén nhéo tay anh, rồi nhanh chóng buông ra. Nhưng Lận Cảnh lập tức quay sang, dành cho cậu một nụ cười an ủi.

Quý An Lê cẩn thận cất văn thư, sau đó cùng Lận Cảnh cúi đầu cảm tạ Quốc vương.

Lão Quốc vương muốn thể hiện sự yêu thích với sinh mệnh mới này, lập tức ban thưởng rất nhiều đồ vật quý giá.

Quý An Lê nhìn thấy trong số đó có rất nhiều lụa là gấm vóc, liền nhớ đến mục đích khác của mình khi tới đây. Cậu do dự một chút, rồi ngập ngừng định nói.

Quốc vương ngồi trên cao, quan sát thấy vậy liền hỏi:

"Người nhà họ Quý, có phải ngươi còn điều gì ấm ức? Cứ nói ra, ta sẽ làm chủ cho ngươi. Ngươi đã gọi hoàng đệ ta là 'dượng', vậy tính ra ta cũng xem như nửa bậc trưởng bối của ngươi. Đừng sợ, sau này có chuyện gì, cứ vào cung tìm ta."

Lời này của Quốc vương chính là công nhận thân phận hoàng thân quốc thích của Quý An Lê, cũng xem như giữ thể diện cho lời nói của Ngũ hoàng tử trước đó.

Quý An Lê nở nụ cười cảm kích, vẻ mặt vô tội và bất an nói:

"Bệ hạ... không, bá phụ, thần không có gì ấm ức cả. Chỉ là khi nãy nghe nói có vài cuộn lụa là phù hợp cho phụ nữ, thần muốn xin vài tấm để tặng Hội trưởng An và... dì."

Hội trưởng An cảm động rơi nước mắt, không ngờ Quý An Lê còn nghĩ đến việc tặng bà lễ vật. Đây lại còn là đồ ngự ban, quả thật khiến bà thấy được sự kính trọng của cậu.

Quốc vương nghe nửa câu đầu đã đoán được Quý An Lê muốn lấy lòng Hội trưởng An, nhưng đến khi nghe hai từ "dì" cuối cùng, ông không khỏi giật mình, sắc mặt tối sầm trong chốc lát.

May mắn thay, điều này chỉ xảy ra trong thoáng chốc. Vì khoảng cách xa, những người khác không nhận ra biểu cảm của ông.

Quốc vương điều chỉnh lại cảm xúc, giả vờ nghi hoặc hỏi:
"Dì? Hoàng đệ của ta lại có người phụ nữ mới sao?"

Quý An Lê sửng sốt, vẻ mặt ngơ ngác, rồi nhanh chóng hiểu ra Quốc vương đã hiểu lầm. Cậu đỏ mặt, cúi đầu thấp giọng giải thích:

"Không... không phải vậy. Người dì này không liên quan gì đến lão Công tước. Là dì Hứa, thần đã quen khi đến hành C tinh lần trước. Lần này dì Hứa đi cùng thần tới thủ tinh, nơi đây còn xa lạ với dì ấy. Thần chỉ muốn... làm tròn đạo hiếu."

Quốc vương ban đầu không có biểu cảm gì, nhưng khi nghe thấy cái tên đã lâu không còn xuất hiện trong tầm mắt, sắc mặt ông lập tức thay đổi: Ai? người nhà họ Hứa ai đến thủ tinh?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz