ZingTruyen.Xyz

Abo Soojun Gap Anh Co Le La Dinh Menh Doi Em

Tầm một tháng sau mẹ Tuấn được xuất viện vì đã đỡ hơn phần nào. Tuấn đang ngồi học bài thấy mẹ về chạy ra ôm mẹ
" Mẹ ơi mẹ bớt đau rồi đúng không ạ, ngày mai hai chúng ta đi công viên Thuỷ Tinh đi ạ con sẽ tìm hoa lyly giống với tên mẹ nha "
Mẹ anh thấy thế cũng chỉ gật đầu rồi nhẹ nhàng xoa đầu anh, cố quên đi câu nói của bác sĩ
" Phu nhân hiện tại đang uống giảm đau nhưn- " sau đó bà từ chối không nghe nữa và yêu cầu được về nhà để nhìn con trai mình lần cuối.
Sáng hôm sau trong lúc hai mẹ con đi công viên, anh chạy đi tìm hoa cùng với bác quản gia thì mẹ anh đột nhiên nôn ra máu rồi ngất đi. Nghiên Tuấn quay về thì thấy mẹ đang được mấy chú cứu hộ cấp cứu hồi sức tim phổi, bông hoa trên tay anh rơi xuống cùng với hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Sau đó đám tang được tổ chức. Hai ông bà Trần cũng tới thấy anh ngồi lặng người trong góc nhà mà trong lòng xót xa vô cùng. Hai người tiến tới an ủi anh và đặt tiền viếng rồi quay ra hành lễ với gia chủ.
Một tuần sau Tuấn vẫn chưa thể vui vẻ như trước ngày nào cũng ủ rũ, ba Thôi thấy vậy liền gọi cho Thôi Vũ Tiến ý muốn cho Thôi Phạm Khuê là em họ nhỏ hơn Tuấn hai tuổi sang chơi để phần nào mong Tuấn bớt buồn phiền đi.

Sáng thứ bảy cùng tuần đó ngày nghỉ của anh, đang nằm ỳ trên giường không muốn dậy thì có tiếng gõ cửa cùng tiếng mô tơ của Phạm Khuê vang lên
" Lô anh dà, mặt trời mọc tới mông anh rồi mà còn không định dậy sao ? "
Tuấn nghe thấy giọng nói líu lo quen thuộc liền nhảy ra khỏi giường mở cửa với vẻ mặt hớn hở
" Khuê em sang đây lúc nào vậy sao không nói với anh "
Tuấn vội chạy đi vệ sinh cá nhân rồi ra kéo Phạm Khuê xuống ăn sáng. Quản gia thấy lần đầu sau khi mẹ anh mất anh có thể vui vẻ trở lại như vậy lòng cũng nhẹ nhàng hơn bởi sau phu nhân và chủ tịch bác là người bên cạnh anh nhìn anh lớn lên nên cũng phần nào hiểu được cảm giác của anh.

Ăn sáng xong no nê Tuấn rủ Phạm Khuê ra ngoài ngồi xem TV, trong lúc đó luôn miệng hỏi cậu
" Em ở đây đến bao giờ vậy ? em muốn xem gì không ? " - Phạm Khuê tới đây nhằm mục đích giúp Nhiên Tuấn vui lên nên hầu như cái gì cũng chiều anh nên trả lời
" Em ở đây tới khi nào anh đuổi em về thì thôi và em xem cái gì anh thích xem ý "
Tuấn trở nên vui vẻ hơn, nói nhiều hơn. Cũng nhờ Phạm Khuê mà ngôi nhà đã bớt u ám, ảm đạm hơn.
Lúc ở Thôi gia hầu như lúc nào Phạm Khuê cũng ở cạnh Nhiên Tuấn tới tận một tháng vì phải về quê ngoại cùng mẹ nên cậu đành rời đi. Tuy không nỡ nhưng Tuấn cũng phải tạm biệt em.
Ngỡ như hết điều vui rồi thì ba Thôi tối hôm đó báo cho anh là bà Trần chuẩn bị đẻ, nghe vậy Tuấn lại vui hơn hẳn ngồi đếm ngày để gặp em bé.

Tầm đầu tháng 12 thì bà Trần đẻ, Tuấn được ba Thôi đưa tới viện để chơi cùng tiện chúc mừng ông bạn già.
Lần đầu gặp mặt Nghiên Tuấn thấy em bé bĩu môi nói
" Xì, xấu vậy mà đòi cưới con "
Ba Thôi thấy thế liền gãi đầu cười cười nói
" Thằng bé hơi thô lỗ hai người thông cảm nha " Quay sang lườm Tuấn ra hiệu im lặng.
Ông Trần thấy thế cười cho qua chuyện rồi nói
" Không sao đâu, hồi bé ai chả thế xấu đẹp sau này mới biết được "
Tuấn nghe được liền phản bác
" Hồi cháu còn bé mọi người ai cũng khen cháu dễ thương mà, bố cháu toàn nói vậy "
Nói không lại thì đành lấy ba ra làm lá chắn vậy.
Sau khi chào hỏi và chúc mừng xong hai ba con cùng ra về.
Sắp tới Tết thì ba Thôi lo nhà ít người sợ Nhiên Tuấn cô đơn nên rủ mọi người hai bên nội ngoại về chung vui phần nào vơi bớt sự trống vằng. Kì nghỉ Tết qua đi trong vui vẻ thì cũng tới lúc đi học lại chuẩn bị lên tiểu học.

_____
Sau này lên tiểu học thì Nghiên Tuấn phải học xa nhà gần 5km nên đi lại phải có người đưa, kẻ đón. Hôm đầu khai giảng Tuấn suýt thì đi muộn do tối hôm trước mải ngồi xem TV. Ba Thôi vội vội vàng vàng cắp thằng con đang ngái ngủ nhét lên ghế sau chở tới trường, cũng may là ngày đầu nên giáo viên hết sức thông cảm. Ba Thôi chào cô rồi ra về. Sau đó cô xếp chỗ cho Tuấn ở ghế gần cuối do anh khá cao so với các bạn cùng trang lứa.

Bên cạnh Thôi Nhiên Tuấn là đàn anh lớp 3 thấy anh trắng trẻo dễ thương nên muốn làm quen
" Chào cậu em, anh là Lưu Thịnh lớp 3A lần đầu gặp mặt không biết em tên gì nhỉ ? "
Nhiên Tuấn là không để ý nên đàn anh kia nóng máu vỗ vai anh mấy cái mới thấy quay qua. Nhiên Tuấn mặt vẫn ngơ ngác nên đàn anh đã tức càng thêm tức.
Đàn anh thầm nghĩ - ' Hừ trước giờ ai cũng muốn làm quen mình, mình là cháu của tập đoàn Lưu thị cơ mà thằng nhóc tí tẹo này lại không thèm để ý mình. Thôi nể nó đẹp nên xuống nước một lần vậy '

Lưu Thịnh lại giới thiệu một lần nữa và nói thêm
" Cháu của Lưu thị, em làm đàn em của anh đi rồi anh sẽ bảo vệ, chia sẻ với em đồ ăn "
Nghiên Thuân nghe thấy tập đoàn Lưu thị chả biết nằm ở xó nào, trước giờ cậu chả quan tâm đến mấy cái này nên cậu cũng giới thiệu lại
" Em là Thôi Nghiên Tuấn, học lớp 1B, con của Thôi Vũ Tân chủ tịch tập đoàn Thôi thị "
Lưu Thịnh nghe thấy Thôi thị lập tức trợn tròn mắt, dù không biết nhiều nhưng cậu ta cũng biết tập đoàn lớn thế nào. Lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường, xong nói
" À ờm haha rất vui được làm quen với em "
Tuấn đang buồn ngủ nên cũng chả quan tâm nữa mà chú tâm vào những gì giáo viên trên bục đang nói.

Hết giờ khai giảng giáo viên đưa mic lên nói
" Các em về lớp được phân đi, giáo viên chủ nhiệm có nhiều điều muốn nhắc nhở các em "
Trên đường về lớp Tuấn lại gặp người đàn anh kia, anh tỏ vẻ chán chường trên mặt nhưng vẫn niềm nở tiếp lời vì trước giờ ba cậu đều dạy gặp người lớn hơn phải tỏ ra lễ phép. Cậu định nói vài câu cho có rồi về lớp. Lưu Thịnh thấy anh có vẻ coi thường mình nên kéo lại nào ngờ lực kéo mạnh quá khiến Tuấn ngã ngửa ra sau may mà có giáo viên đỡ kịp.
" Sao hai đứa còn ở đây chẳng phải hồi nãy các cô đã nhắc phải về lớp rồi sao ? "
Tuấn nghe giọng quen ngẩng lên thấy là bà Trần. Anh nói to với vẻ mặt hớn hở
" Ah bác , em bé có khỏe không ạ ? "
Lưu Thịnh cùng các giáo viên lên lớp khác kinh ngạc cậu nhóc này biết cả phu nhân chủ tịch Trần thị.
Bà Trần cười hiền dịu nói
" À, Bảo đang ở nhà, sao vậy cháu nhớ nó vậy sao ? "
" Ơ không hẳn ạ, chỉ là muốn nói chuyện về bé thôi ạ "

Đằng sau nhiều người tò mò thân thế của cậu nhóc này là gì mà quen biết được cả hiệu trưởng, phu nhân Trần thế này. Trước khi mọi chuyện thêm phiền bà hắng giọng yêu cầu mọi người quay về làm việc đi.
Bà dẫn Nghiên Tuấn về lớp thì thấy giáo viên đang điểm danh học sinh tới tên Nghiên Tuấn cậu vội nói có to. Khiến giáo viên quay ra định nói cậu tội lên lớp muộn thì thấy hiệu trưởng đứng cạnh, cô thắc mắc hỏi
" Bạn học sinh này có vấn đề gì sao ạ, hay có việc gì mà cô lên tận đây vậy ạ ? "
Bà Trần lắc đầu rồi ra hiệu cô cứ làm việc đi rồi quay đi.
Giáo viên đang chưa hiểu chuyện gì thì Tuấn nói
" Đó là mẹ của em bé thôi chứ không có gì đâu cô "
Cô giáo lại càng thêm kinh ngạc cậu nhóc này quen biết được tới đâu chứ, cô thầm nghĩ 
" Sau này nên chiếu cố cậu nhóc này thì tốt hơn "

Hôm đó cô giáo cũng chỉ phổ biến qua về quy định trường và thời khóa biểu xong thì cho cả lớp đi về. Xong cô chạy vội về hội đồng trường tán gẫu, hỏi người khác xem Nghiên Tuấn là ai mà quen được hiệu trưởng chứ hay là con rơi nhỉ.
Bà Trần nghe được câu con rơi thì ôm bụng cười nắc nẻ, quay ra nói với mọi người
" Đừng suy đoán lung tung, tôi và thằng bé chỉ vô tình quen biết thôi "
Câu nói này càng khiến mọi người thêm bàn tán bà cũng hết cách đành sách đồ ra về.

Ra đến cổng thấy Tuấn đứng đó đợi thì bà tiến tới hỏi
" Sao cháu chưa về ? "
Nhiên Tuấn đáp
" Dạ cháu đang đợi bố ạ "
Thấy vậy bà đứng đó cùng đợi bố Tuấn tới. Tầm 10' sau bố Tuấn cũng tới. Bước xuống xe thấy bà Trần đứng cạnh con mình thì không khỏi thắc mắc tiến tới hỏi
" Ủa sao bà cũng ở đây "
Hôm nhập học cho Tuấn thì bà vẫn đang trong kì nghỉ nên không có mặt.
" Thì đợi ông thông gia tới đón con dâu về chứ sao nữa "
Nghe được câu này Tuấn ngơ ngác không hiểu con dâu nghĩa là gì. Ba Thôi thì cười cười đáp qua đáp lại vài câu rồi ra về.
Năm năm tiểu học của Tuấn trôi qua yên bình nhờ sự giúp đỡ của bà Trần nên cũng không khó khăn gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz