Abo Edit Nguyen Soai Dai Nhan Hom Nay So Gau Truc Roi Sao Thanh Co Lenh
Lịch tinh tế năm 1000.Cảm giác nặng nề kì dị làm trái tim co thắt lại, Thư Thải mở to mắt, tầm nhìn vẫn cứ là một mảnh tối om.Cậu mê mang đứng dậy, giây tiếp theo liền đột nhiên cứng đờ. Thân thể trở nên vô cùng cổ quái, đầu rất nặng, rất lớn, ngón tay cũng không linh hoạt như trước kia, cánh tay cùng chân càng ngắn đến đáng sợ.Thư Thải khiếp sợ sờ tới sờ lui ở trên người, lại hung hăng nhéo mình một cái, xúc cảm lông xù xù làm tim cậu hoàn toàn trầm xuống.Cậu giống như biến thành động vật.Chuyện không thể tưởng tượng được như thế thật sự khó mà khiến người ta tin được, nhưng cảm giác của thân thể không lừa được chính mình, cậu hiện tại sờ lên vô cùng giống một con gấu.Đúng lúc này, đột nhiên một âm thanh vang lên phá tan sự yên tĩnh."Hạ thấp tốc độ phi hành."Thư Thải bất động, kinh ngạc nghe."Anh nói xem, nguyên soái đại nhân sẽ phá lệ nhận nuôi nó sao? Đây là con gấu trúc con duy nhất còn sót lại trên toàn tinh tế.""Hẳn là sẽ không, người có đôi mắt tai ương mỗi ngày đều cần phải ăn vật sống, lỡ như một ngày nào đó nguyên soái không nhịn nổi ăn nó luôn làm sao bây giờ? Vẫn là đưa đến phòng thí nghiệm thì tốt hơn.""Cũng không tốt lắm đâu, đưa đến phòng thí nghiệm thì phải tiến hành giải phẫu dị chủng, con non yếu ớt như vậy khó có thể chịu đựng được."Âm thanh bên người đột nhiên im bặt, cái rương thì vẫn đều đặn chuyển động.Trong phủ nguyên soái rộng lớn, lạnh lẽo, bốn người mặc đồ phòng hộ, mỗi người một góc, vô cùng nghiêm túc nâng một cái rương màu trắng bạc để lên bàn, trong lòng mỗi người đều khó nén nổi hưng phấn.Toàn đế quốc không có một Alpha nào là không sùng bái Lộ nguyên soái, mặc dù đôi mắt kia tượng trưng cho tai ương và nguyền rủa khiến người ta sợ hãi, cũng không có bất kì kẻ nào có thể lay động những công huân hiển hách của hắn.Ngay cả danh sách tiến vào phủ nguyên soái lần này bọn họ đều là cùng đồng nghiệp kịch liệt cạnh tranh mới có được.Người cầm đầu làm một cái quân lễ, cung kính nói : "Phó quan đại nhân, đây là con non gấu trúc mà tinh hệ F-89 hiến cho nguyên soái.""Được."Phó quan Lý trầm ngâm, nguyên soái hai ngày trước mới vừa hạ lệnh cho hắn tra rõ tình hình trong chợ đen của toàn đế quốc, hôm nay liền nhận được gấu trúc, giống loài vốn tưởng rằng đã sớm tuyệt chủng, thật không biết trước đó còn có bao nhiêu văn vặt của địa cầu cổ bị hư hại.Phất tay ý bảo những người này rời đi, phó quan Lý lặng yên đứng trước cái rương, ấn xuống cái nút ở bên cạnh. Nóc rương màu trắng bạc có hình thù kim loại nhanh chóng rút đi, chuyển thành màu trong suốt, lộ ra một con gấu trúc thoạt nhìn rất mềm mại cuộn thành một cục bên trong.Gấu trúc nhỏ dường như rất cảnh giác, đáng thương tội nghiệp mà cuộn mình trong góc.phó quan Lý đánh giá động vật nhỏ chỉ trong truyền thuyết mới có này, nơi nào nơi nấy cũng đều tròn vo như cục bột nếp chỉ có hai màu trắng với đen, so với bất kì loài động vật nào trên tinh hệ mà hắn đã từng gặp qua càng đáng yêu hơn gấp bội, khó trách trước đây, loài động vật này ở địa cầu cổ vô cùng nổi tiếng.Trái tim lạnh lẽo, cứng rắn từ trước đến nay hiếm khi mà mềm nhũn, hắn không nhịn được mở ra cái rương, sờ soạng đầu của gấu trúc nhỏ.Thư Thải trốn không thoát, bị sờ đến cả người đều nổi da gà lên.Nhưng mà cậu hiện tại cũng chỉ có thể mặc kệ chuyện này, nguy hiểm gần trong gang tấc, trước mắt còn có hai cái hố muốn mạng xuất hiện trước mặt cậu. Bị đưa vào phòng thí nghiệm khẳng định không có kết cục tốt, cái từ giải phẫu dị chủng này quá khủng bố, cậu tuyệt đối sẽ không chịu nổi đâu, ngược lại bị vị nguyên soái này nhận nuôi biết đâu còn cứu vãn được một con đường sống. Nhưng phải làm như thế nào mới khiến nguyên soái lưu lại cậu đây?Thư Thải suy nghĩ, nếu nguyên soái có cái gọi là đôi mắt tai ương, còn ăn sống động vật nhỏ, vậy chắc là có rất ít động vật nhỏ dám đến gần hắn. Nếu cậu khác biệt một chút, không sợ hắn, thậm chí còn chủ động thân cận hắn, nguyên soái có khả năng sẽ giữ lại cậu mấy ngày để quan sát, đây là cơ hội để cậu chạy trốn giữ mạng.Đương nhiên điều càng có khả năng xảy ra là, đối phương trở tay liền đem cậu, con động vật kì quái này vứt vào phòng thí nghiệm, thậm chí có khi xử tử tại chỗ.Muốn sống phải ra sức, cậu chỉ có thể liều mạng đánh cuộc một phen.Không biết qua bao lâu, lớp bọt nước trong suốt chắn rương đột nhiên vỡ tan. Thư Thải đột nhiên ngẩng đầu, trước mặt không biết khi nào có một người đàn ông cao lớn đang đứng, quân phục đen nhánh cùng làn da tái nhợt hình thành tương phản mãnh liệt, nửa gương mặt trên của hắn giấu dưới bóng vành nón, cặp tròng mắt xám xanh cô đơn kia dường như muốn hút người ta vào đó.Cậu khó có thể khống chế mà cùng người đàn ông đối diện, màu mắt như vậy khiến người ta liên tưởng đến hồ nước sâu thăm, xuống càng sâu là hắc ám vô tận đang ẩn núp, có một cảm giác áp lực dày đặc khiến người ta hít thở không thông.Cảm giác quỷ dị khiến trái tim cậu suýt chút nữa ngừng một nhịp, nếu lúc trước cậu nghe thấy tin nguyên soái ăn thịt động vật sống còn nửa tin nửa ngờ thì lúc này, sau khi đối diện với người thật trong một chốc, cậu hoàn toàn không dám không tin.Khó trách gọi là đôi mắt bị nguyền rủa.Nỗ lực đem thân thể đang căng chặt thả lỏng ra, Thư Thải làm liều đi vài bước hướng đến chỗ người đàn ông, cậu vươn ra một bên móng vuốt, nhẹ nhàng đặt ở trên mu bàn tay nguyên soái đang để trên bàn bên cạnh.Đột nhiên không kịp phòng ngừa, một cỗ năng lượng cực kỳ thoải mái nháy mắt từ lòng bàn tay truyền lại đây, mặc dù cách một tầng bao tay cũng thong thả chảy vào trong cơ thể, thậm chí cậu có thể cảm nhận được bên trong cơ thể đang dần dần xảy ra biến hóa.Đây là thứ gì vậy? Thật thần kỳ!Thư Thải ngẩn ra vài giây, nhưng mà nguyên soái trước mắt không hề phản ứng chút nào, không giống như là tập mãi thành thói quen, ngược lại giống như không phát hiện ra thứ này tồn tại.Cậu theo bản năng cảm giác được điều này đối với cậu mà nói là quan trọng nhất, vừa rồi vị phó quan kia sờ vào, cậu cảm giác gì cũng không có, dường như chỉ có đụng vào nguyên soái mới có thể mang đến năng lượng.Lộ Lẫm xem kỹ gấu trúc đang nhìn mình chằm chằm, mặc dù đối mặt với sinh mệnh nhỏ yếu như vậy, dây thần kinh căng chặt trong đầu hắn vẫn như cũ không thể thả lỏng, một tay khác trước sau nắm chặt khẩu súng hướng về phía đối diện.Đây là động vật đầu tiên dám nhìn thẳng vào hắn, đặc biệt là thân phận đến từ địa cầu của nó khiến một chút nhân tố dị thường này là không thể bỏ qua. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú gần như lãnh khốc của hắn, ánh mắt ướt dầm dề của gấu trúc nhỏ không có chút nào kinh sợ, chỉ chuyên chú nhìn hắn, thậm chí còn ỷ lại đem móng vuốt để trên tay hắn.Một hồi giằng co dường như biến thành một bên bắt nạt động vật. Cảm giác ấm áp mềm mại cách bao tay truyền lại đây, bên mũi quanh quẩn mùi hương thanh đạm, chỉ thuộc về gấu trúc nhỏ, không mang theo bất luận tin tức tố gì, thuần túy sạch sẽ tựa như cặp mắt đen kia.Tay cầm súng cũng chậm rãi thả lỏng.Cho đến khi vị nguyên soái lãnh đạm mang theo sát khí này cúi người đem cậu ôm vào trong lòng ngực, Thư Thải mới cả người xụi lơ mà thả lỏng lại.Giờ phút này cậu cảm thấy vô cùng may mắn khi bản thân là người nhan khống, gương mặt quá xinh đẹp sẽ khiến cậu cảm thấy thoải mái, nếu không cậu sẽ rất khó làm cơ bắp thả lỏng dưới ánh mắt khủng bố nhìn chăm chú của đối phương.Quân phục thật lạnh, Thư Thải vụng về đem đầu dựa vào huân chương cứng rắn. Từ bề mặt khô ráo, lạnh lẽo của nó, ập vào người là một nguồn năng lượng vô cùng hấp dẫn, phảng phất khiến linh hồn đều trở nên toàn vẹn. Một màn này khiến phó quan Lý vừa mới đi vào đứng lại, ngạc nhiên há hốc miệng.Không hổ là giống loài chỉ sinh sản ở địa cầu, chẳng những lớn lên đáng yêu lại còn không sợ đôi mắt tai ương của nguyên soái, khó trách nguyên soái đại nhân tiếp xúc với nó cũng mang thái độ khác thường."Nguyên soái, muốn đưa con gấu trúc này đến phòng thí nghiệm sao?"Thư Thải khẩn trương đến nỗi hô hấp đều dừng lại, hai cánh tay ngắn gắt gao vòng lấy bả vai của nguyên soái, toàn bộ người gấu đều hận không thể dính trên người nguyên soái không thể xuống được.Trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Qua một lát, đỉnh đầu truyền đến tiếng nói trầm thấp băng lãnh."Giữ lại."___Thư Thải một lần nữa bị bỏ vào trong rương, trước mắt lại lần nữa lâm vào bóng tối.Cậu không có thả lỏng, ngược lại nắm chặt thời gian mà lập kế hoạch.Nguyên soái lưu lại cậu khẳng định là bởi vì hành vi khác thường của cậu, kế tiếp cậu muốn tiếp tục chủ động thân cận hắn, tự mình tìm kiếm cơ hội chạy trốn, đồng thời cần phải che giấu thật tốt đặc điểm nhân loại của mình.Hành vi đặc trưng của gấu trúc cùng gấu trúc có hành vi đặc trưng của nhân loại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, cái sau tuyệt đối sẽ khiến cậu bị đưa vào phòng thí nghiệm, bị nghiên cứu nát bấy, cậu cũng không thể trông cậy vào vị nguyên soái kia sẽ có cái gọi là tấm lòng lương thiện.Đồng thời những năng lượng đó cũng khiến cậu tương đối để ý, nếu tích góp đủ năng lượng rồi có thể hay không trực tiếp xuyên không trở về?Vài phút sau, Thư Thải ngồi trên sô pha, giống như động vật bình thường bước vào hoàn cảnh xa lạ, cảnh giác mà tò mò nhìn quanh bốn phía.Còn hên là nơi này không phải phòng bếp.Phòng quả thật lớn kinh người, các chỉnh thể bày biện ra có khuynh hướng thiên về màu tối, nơi chốn tràn ngập bóng dáng của công nghệ cao, đại đa số đồ vật trong này cậu đều chưa từng thấy qua, thứ duy nhất mà cậu biết nên sử dụng như thế nào có lẽ chỉ có sô-pha ở dưới chân.Cậu ngay cả cái rương nhốt mình mở ra như thế nào cũng không biết...Trải nghiệm qua một phen khốn đốn của người tối cổ, Thư Thải ngăn lại lòng hiếu kỳ mãnh liệt đối với nơi này, ngoan ngoãn ngồi ở trên sô-pha chờ đợi.Rất nhanh nguyên soái và phó quan đã cùng quay trở lại, cậu giả vờ làm ra bộ dạng như rất ỷ lại nguyên soái, nhảy nhót hướng bọn họ tới gần.Nguyên soái ở trước mặt cậu nửa ngồi xổm xuống, tròng mắt như vực sâu nhìn chăm chú vào cậu, cảm giác áp bách vô hình tràn ngập xung quanh.Tầm mắt này quả thật khiến người ta sởn tóc gáy, Thư Thải biết hắn đang quan sát cậu, cậu vươn móng vuốt ra vẻ thân thiện chạm vào vành nón của hắn.Người đàn ông tựa hồ đối với hành động này có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó gỡ xuống mũ đồng phục, lộ ra cái trán trắng nõn, trơn bóng.Thư Thải lần đầu tiên nhìn thấy rõ toàn mặt hắn, tóc đen chỉnh tề vuốt về phía sau, đường nét gương mặt góc cạnh thon gọn, làn da tái nhợt, màu môi cũng thật nhạt, hơn nữa cặp mắt xanh xám hiếm thấy kia, đẹp giống như một kiệt tác nghệ thuật."Bình sữa và thuốc dinh dưỡng đã chuẩn bị tốt."Một cái bình sữa nhỏ được phó quan đưa đến trước mặt gấu trúc đang ở trên sô-pha, bình sữa nhìn thoáng qua cùng với cái ở địa cầu không có khác biệt quá lớn, chẳng qua chất lượng không quá giống nhau.Điều này khiến Thư Thải an tâm không ít, nếu nguyên soái nguyện ý cho cậu uống sữa, điều này nói lên nguyên soái tạm thời không có ý định ăn cậu, chỉ đang ở giai đoạn quan sát.Cảm giác được người đàn ông đối diện vẫn đang nhìn mình, Thư Thải vờ đi ngửi ngửi bình sữa.Bắt chước hành vi cử chỉ của động vật khiến cậu cũng cảm thấy thẹn. Mặc dù cái gì cũng không ngửi được, cậu thậm chí cũng muốn học cách giống như động vật mà ngoe nguẩy lỗ tai cùng cái đuôi, nhưng thử rất nhiều lần đều không làm được.Không còn biện pháp cậu đành phải dùng đôi tay vụng về nâng lên cái bình, một mông ngồi dưới đất ôm bình sữa uống.Hương vị sữa bột so với tưởng tượng tốt hơn rất nhiều, vừa ngọt vừa thơm, một chút cũng không ngán, chỉ có điều bình sữa này quá nhỏ nên cậu rất nhanh liền uống hết. Dạ dày trống rỗng đã có một chút đồ vật, nhưng cậu vẫn thấy rất đói bụng như cũ.Uống xong sữa, phó quan lại lấy ra một thứ đồ có hình dạng như một ống tiêm nhỏ, "Đây là bột dinh dưỡng mà gấu nâu con cần, nghiên cứu viên nói cũng có thể cho gấu trúc sử dụng."Nguyên soái không nói chuyện, tiếp nhận ống tiêm đặt trên sô-pha.Thư Thải theo thường lệ tiến lên ngửi ngửi, còn đang do dự không biết tiếp theo nên làm thế nào thì nguyên soái động đậy.Hắn thong thả, ung dung tháo bao tay xuống, tay hắn vừa thon dài vừa tái nhợt, mặt trên còn mơ hồ thấy được mạch máu màu xanh. Trong không khí tràn ngập một mùi hương thanh lãnh như có như không, trong lòng bàn tay hắn là một giọt bột dinh dưỡng được nặn ra, đưa đến trước mặt Thư Thải, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối đều khóa chặt cậu.Thư Thải hoàn toàn ngốc.Đây là kêu cậu đi liếm ăn sao?Trong lòng khó có thể ức chế cảm giác khiếp sợ, cậu lần đầu tiên mãnh liệt ý thức được chính mình hiện tại chỉ là một con thú cưng. Bị chủ nhân sờ đầu, thậm chí đi liếm đồ ăn trên tay chủ nhân đều là chuyện đúng lý hợp tình......Một chương gần ba nghìn chữ lun, gớt nước mắt.Welcome mn đến với bộ đam mẽo đầu tiên tui edit.✨
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz