Abo Convenience Store Happy
Nhất Bác quay về phòng, nhìn đôi mắt có chút đỏ của cậu thì dì Trương tỏ vẻ lo lắng, dì gặng hỏi Nhất Bác đã gặp phải chuyện gì? Thì cậu nói cảm thấy trong người bức bách nên đã đi dạo một chút, không may bị con gì đó bay trúng mắt mà thôi. Nhìn đĩa trứng ốp với bánh sandwich ở trên bàn ăn mà dì Trương vừa mới chuẩn bị xong, trong đầu Nhất Bác tự hỏi, không biết Tiêu Chiến đã ăn tối hay chưa? Cả ngày đi tìm chỗ ở mới chắc anh mệt mỏi lắm? Nghĩ tới đây Nhất Bác lại cảm thấy khoé mắt có chút cay."Dì ơi, con không muốn ăn đêm nên dì mang đồ ăn về cho Tiểu An nhé. Từ mai dì cũng không cần phải chuẩn bị đồ ăn cho con đâu, nếu con muốn ăn gì thì con sẽ tự gọi bên ngoài, dì bây giờ đã có Tiểu An, thằng bé mới cần tới sự chăm sóc của dì"Dì Trương thấy thái độ của Nhất Bác rất lạ, dì hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng cậu vẫn một mực lắc đầu, Nhất Bác nói suốt thời gian qua cậu đã ỷ lại dì quá nhiều, giờ là lúc cậu cần phải tự lập rồi. Nhất Bác ôm lấy dì Trương nói lời cảm ơn, còn nói dì chính là người mẹ thứ hai của mình.Sáng hôm sau Tiêu Chiến nhận được điện thoại của phòng dịch vụ, bọn họ nói thời gian qua nhờ có anh mà doanh thu của cửa hàng tiện lợi "Hạnh Phúc" tăng vọt, cũng nhờ vậy mà tập đoàn đã thu về được một nguồn lợi nhuận vô cùng lớn. Để cổ vũ và động viên anh tiếp tục cố gắng, Vương tổng đã quyết định thưởng cho anh một căn hộ ngay tại khu chung cư, căn hộ số 105 nằm ở tầng 10 khu nhà A, đổi lại anh sẽ phải gánh thêm trọng trách nặng nề, đó là từ giờ anh không chỉ là quản lý của một cửa hàng tiện lợi mà sẽ là quản lý của tất cả các chuỗi cửa hàng, nhiệm vụ của anh là khiến doanh thu của các cơ sở đó tăng lên. Tiêu Chiến thắc mắc, không biết vì sao đột nhiên công ty lại tặng nhà cho mình? Đến khi anh tới nhà của Hải Khoan mang đồ ra khỏi đó thì mới biết Hải Khoan đã nói chuyện với Nhất Bác. Tiêu Chiến giận dữ đi tới khu trung cư, anh trực tiếp lên thẳng phòng 85 nói chuyện với cậu."Tại sao em dám can thiệp vào cuộc sống, đời tư của tôi? Em là cái gì mà lại tự ý sắp đặt cuộc sống của tôi như ý em muốn? Em thương hại tôi sao? Thấy tôi bây giờ giống như một kẻ vô gia cư thì em thấy thương hại tôi sao? Tôi nói cho em biết, cho dù tôi có phải ngủ ở ngoài lề đường tôi cũng sẽ không bao giờ nhận sự bố thí, sự thương hại của người khác, em nghe rõ chưa?"Sự giận dữ của Tiêu Chiến làm Nhất Bác sợ hãi, mùi tin tức tố toả ra trên người của anh làm cậu muốn ngạt thở, cơ thể trở nên run rẩy, Nhất Bác khó khăn mở lời"Tôi... tôi không có ý đó, chỉ là tôi...."Không để Nhất Bác nói hết, Tiêu Chiến lại quát lên, "Chỉ là cái gì? Em nghĩ tôi nhận được căn hộ miễn phí tôi sẽ vui sao? Em xem thường tôi đến vậy à? Tôi sẽ không nhận căn hộ đó đâu. Phiền em nói lại với Vương tổng, lòng tốt của ông tôi xin nhận, còn món quá đắt giá như vậy... Xin lỗi, tôi từ chối. Còn nếu như Vương tổng cảm thấy không hài lòng với thái độ của tôi, tôi sẽ nộp đơn xin nghỉ việc"Nói xong Tiêu Chiến quay lưng đi ra khỏi phòng, để mặc Nhất Bác chết lặng ngồi phịch xuống nền nhà. Dì Trương từ bên ngoài đi vào, mùi tin tức tố hắc nồng làm dì ho sặc sụa, đến một B như dì còn cảm thấy ngột ngạt với mùi thơm của Tiêu Chiến. Dì Trương mở toang hết cửa phòng để cho gió từ bên ngoài lùa vào, các máy hút mùi trong nhà cũng hoạt động hết công suất. Dì Trương đi tới đỡ Nhất Bác ngồi lên trên ghế trấn an"Không sao rồi, mọi chuyện ổn rồi"Khi tâm trạng cảm thấy thoải mái hơn, Nhất Bác khóc, nói với dì Trường rằng cậu không biết đã làm sai điều gì? Dì Trương không biết rõ thực hư ra sao, khi mở cửa để sang phòng làm bữa sáng cho Nhất Bác thì nghe thấy tiếng người nói lớn, còn có mùi tin tức tố hắc nồng lởn vởn nơi đầu mũi. Sau khi nghe Nhất Bác kể lại, dì Trương nói cậu hành động đột ngột như vậy đúng là có phần không được hay cho lắm. Đối với lòng tự trọng của một A, để cho O nâng đỡ quả thật là một việc vô cùng mất mặt, còn nói khó nghe hơn chính là sỉ nhục họ. Đối với quan niệm của người xưa, nhưng người mang trong mình tính hướng A thường là những người có vai trò lãnh đạo, nắm bắt mọi chủ quyền và luôn là người đưa ra quyết định. Ngược lại những người mang trong mình tính hướng O lại là những người yếu đuối, hèn nhát, luôn chịu sự thống trị của những người mang tính hướng A. Dần dần xã hội phát triển, sự phân biệt đó gần như là không còn nhưng đặc tính của những A thuần chủng vĩnh viễn ăn sâu vào trong máu của họ.Nhất Bác không phải là người không hiểu lý lẽ, nghe dì Trương giải thích xong cậu đã biết bản thân sai rồi, đáng lẽ cậu nên nói chuyện với Tiêu Chiến và thẳng thắn nói cho anh ý định của mình, nếu anh không chấp nhận, lúc đó cậu sẽ cùng anh tìm cách giải quyết vấn đề. Vậy nhưng giờ Tiêu Chiến đang rất giận, Nhất Bác cũng sợ khi phải đối diện với anh lúc này. Vừa rồi nếu Tiêu Chiến không rời đi, có thể cậu đã bị mùi tin tức tố của anh áp bức tới ngạt thở mà chết luôn rồi cũng nên.Dì Trương đi xuống dưới cửa hàng tiện lợi tìm gặp Tiêu Chiến, đúng lúc anh đang căn dặn nhân viên của cửa hàng vài việc, chuẩn bị rời đi. Cả hai đi ra ngồi ở ghế đá gần đó, dì Trương mang những chuyện mà Nhất Bác đã trải qua lúc trước kể cho Tiêu Chiến. Sau khi nghe xong anh tỏ ra rất bất ngờ, quả nhiên vì những ký ức không vui lúc trước nên Nhất Bác mới thay đổi, tạo ra vỏ bọc khó gần để bảo vệ bản thân."Tiểu Bác trước giờ không thích xen vào chuyện riêng tư của người khác, thằng bé luôn ở trong phòng một mình, hết xem phim, nghe nhạc, chơi game rồi lại ngủ. Từ lúc nghỉ học ở trường, bạn bè của Tiểu Bác không còn ai, mà bản thân cũng không muốn giao lưu thêm với bất cứ người nào. Tiêu Chiến, tôi chỉ muốn nói cậu là người đầu tiên được phép bước chân vào cuộc sống của Tiểu Bác, là người đầu tiên khiến thằng bé buông bỏ cái khiên bảo vệ. Có thể đối với cậu thì việc làm của Tiểu Bác khiến cậu tổn thương, nhưng đó là tấm lòng của thằng bé. Khi biết cậu gặp phải chuyện này Tiểu Bác đã rất buồn và không biết cách nào để giúp đỡ hay an ủi cậu. Khi biết cậu phải ngủ lại trong cửa hàng, Tiểu Bác không đành lòng thấy cậu như vậy nên đã gọi điện thoại cho phu nhân để xin bà ấy lời khuyên. Cậu đừng nghĩ căn hộ đó là Vương tổng cho không cậu, đổi lại cậu sẽ phải làm việc chăm chỉ hơn bây giờ gấp nhiều lần, cậu phải giúp tập đoàn thu về nhiều lợi nhuận hơn để xứng đáng với căn hộ đó. Cậu không thấy như vậy rất công bằng sao? Một bên bỏ tiền, một bên bỏ sức lao động, trên đời làm gì có ai cho không ai cái gì bao giờ, cứ coi như Vương tổng đang cho cậu trả góp căn hộ đó đi, ráng dùng năng lực của mình giúp Vương thị phát triển, như vậy chẳng phải căn hộ đó là do chính cậu mua về hay sao?" Tiêu Chiến trở về phòng làm việc của mình suy nghĩ, nếu như Nhất Bác đã tự phá vỏ bọc bảo vệ của mình để trở nên thân thiết với anh hơn, thì tại sao anh lại không thể vì cậu mà tạm dẹp bỏ cái tôi của mình. Dì Trương nói đúng, anh sẽ không nhận căn phòng miễn phí, anh sẽ ra sức làm cho các hệ thống cửa hàng tiện lợi của tập đoàn trở nên vững mạnh, sẽ khiến nó đánh bật xa các đối thủ cạnh tranh của các tập đoàn lớn nhỏ khác. Có thể đây chính là một cơ hội cho anh thử sức, và biết được năng lực thực sự của mình đang ở mức độ nào. Trước đó không có mục tiêu tạo áp lực, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân vẫn chưa bộc lộ hết năng lực vốn có của mình, đã vậy anh sẽ thử sức một lần xem sao.Buổi tối Nhất Bác cứ đi đi lại lại trong phòng, cậu tự hỏi không biết hôm nay Tiêu Chiến có tới cửa hàng để ngủ nữa không? Liệu nhìn thấy cậu anh có nổi giận nữa hay không? Ánh mắt đặt lên cuốn sách trên bàn trà, Nhất Bác cầm nó lên rồi tự nhủ trong đầu"Nếu như bị anh ấy phát hiện thì mình có thể nói rằng mình xuống dưới đó đọc sách"Nhất Bác vội vàng đi tới mở cửa, cậu sợ nếu xuống muộn sẽ không được nhìn thấy Tiêu Chiến. Lúc cánh cửa mở ra, Nhất Bác đã bị giật mình làm rơi cuốn sách. Tiêu Chiến cúi xuống nhặt cuốn sách lên đặt vào tay Nhất Bác "Em không sao chứ? Xin lỗi vì đã làm em giật mình"Nhất Bác chưa hết ngạc nhiên, cậu vẫn mở to mắt nhìn Tiêu Chiến, "Anh... tại sao anh lại ở đây?"Tiêu Chiến rất thản nhiên trả lời, "Vì tôi mới nhập cư ở đây nên muốn đi chào hỏi hàng xóm xung quanh một chút, không làm phiền em chứ?"Nhất Bác khẽ siết chặt lấy cuốn sách trong tay, ngập ngừng một lúc cậu mới lên tiếng, "Hàng xóm sao?""Đúng vậy, em không chào đón người hàng xóm này à?"Thấy Nhất Bác trở nên bối rối, Tiêu Chiến tiếp tục nói, "Chuyện hồi sáng... xin lỗi em, chỉ vì tôi nhất thời suy nghĩ không thông nên mới hành xử như vậy. Tôi...""Không đâu, tôi rất vui vì anh là hàng xóm của tôi, mong rằng anh sẽ vui vẻ khi sống ở đây"Nhất Bác cắt lời của Tiêu Chiến, cậu không muốn vì chuyện lúc sáng khiến cả hai khó xử. Nhất Bác mỉm cười, chủ động đưa tay ra phía trước muốn bắt tay với anh. Tiêu Chiến nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Nhất Bác, hơi ấm từ bàn tay của anh khiến trái tim cậu đập loạn, vậy nhưng cậu không có ý định rút tay lại. Thấy tai của Nhất Bác đỏ lên, Tiêu Chiến liền hiểu là cậu đang ngại ngùng, anh dùng cả hai bàn tay của mình nắm lấy bàn tay của Nhất Bác xoa nhẹ"Em đang muốn đi đâu à?"Lúc này Nhất Bác mới chột dạ, cậu rút bàn tay của mình lại rồi ấp úng nói rằng cậu đang muốn xuống bên dưới đọc sách, sẵn tiện đi dạo một chút cho thoải mái. Tiêu Chiến khẽ cười, anh nói nếu Nhất Bác đi dạo thì sẽ hợp lý hơn là đọc sách, mặc dù bên dưới có đèn nhưng ánh sáng không đủ sẽ gây hại cho mắt. Nhìn Nhất Bác đang mặc trên người bộ đồ ngủ mỏng, Tiêu Chiến khẽ nhíu mày"Buổi tối gió lạnh như vậy mà em muốn đi dạo với bộ đồ này sao?"Nhất Bác tự nhìn lại bản thân một lượt, lúc nãy mải suy nghĩ nên cậu cũng quên luôn cả việc mặc áo khoác. Cảm giác như bị người vạch trần lời nói dối, biểu cảm trên mặt Nhất Bác có chút khó coi, trong đầu còn trách Tiêu Chiến tại sao lại để ý những chuyện nhỏ nhặt như vậy cơ chứ? Thế nhưng có điều Nhất Bác không biết, chính vì là quan tâm nên dù là thứ nhỏ nhất liên quan tới cậu anh cũng đều muốn để ý.Tiêu Chiến khẽ cười rồi lên tiếng nhắc nhở, "Quay vào trong mặc thêm áo ấm đi, tôi cùng em đi dạo"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz