ZingTruyen.Xyz

Aaaaa

"A...ha... Chủ nhân... Quá sâu... Ưm... A..." Chân bị kéo cao, nam nhân muốn làm bao nhiêu sâu thì chính là bấy nhiêu sâu, căn bản Lâm Văn Tịch không cần dùng lực, hơn nữa thiếu một chân để chống đỡ, toàn thân càng thêm xụi lơ, đại bộ phận đều dựa lên trên người của Lê Diễm.

"A... A... Chậm một chút... A... Chủ nhân... A..." Lâm Văn Tịch kêu lung tung, cậu chỉ cảm thấy phía dưới của mình bị sáp thật là sâu hơn nữa còn rất nhanh, nhiệt trụ của nam nhân như là đang đóng vào trong thân thể của mình, không ngừng ma sát, khiến hạ thể của Lâm Văn Tịch chống đỡ đến tràn đầy, có nước muốn chảy vào nhưng lại không tìm được khe hở, chỉ có khi nam nhân rút ra rồi tiến vào mới khả năng mang theo một ít nước vào trong.

"Thoải mái sao?"

"A...ha... A... Rất thoải mái... Lại... Lại dùng lực một chút... A..." Đột nhiên Lê Diễm thả chậm động tác, Lâm Văn Tịch theo quán tính mà xoay xoay hông.

"Như vậy, dùng sức, thao chết em." Thanh âm của nam nhân rất ưu nhã, nhưng ngôn ngữ lại rất tà ác. Kéo một chân của Lâm Văn Tịch lên cao, mãnh lực trừu sáp.

Mỗi một lần đâm vào như muốn cố sức phá hư bụng của cậu, thao đến mức Lâm Văn Tịch co quắp thành từng đợt.

"A...ha... Chủ nhân... Quá ... Quá mạnh... A "

"Không phải bảo bối thích đại điểu của chủ nhân dùng sức thao em như thế này sao?"

"A... Thế nhưng... Quá lớn...... A...ha... Đâm tới... Đừng như vậy... A..."

"Làm đến tử cung sao? Có thoải mái không?"

"A... Sẽ hỏng mất... Ưm a... Chủ nhân... Nhẹ... A...ha..."

"Tiểu Tịch, có thể mang thai không?" Cũng không biết tại sao đột nhiên Lê Diễm lại hỏi mình một câu như vậy, mà Lâm Văn Tịch cũng sửng sốt, nhất thời thân thể trở nên cứng đờ, mặt lập tức đỏ lên, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này, cậu sẽ giống như nữ nhân...

"Có tử cung, có thể sinh cục cưng đi?" Lê Diễm chỉ thuận miệng nói một câu, anh biết cơ hội mang thai của người song tính rất nhỏ.

"A...ha... Em không biết... A... Đừng làm nữa... A..." Lâm Văn Tịch lắc đầu, đột nhiên có chút sợ, nếu như mình thực sự mang thai thì nên làm sao bây giờ.

"Yên tâm, không sao đâu." Lê Diễm dựa vào bên tai Lâm Văn Tịch nói. Nhưng thật ra động tác dưới thân vẫn không chậm lại, trái lại là càng thao càng hung. Nói thật thì, ở trong ấn tượng của Lê Diễm, ngoại trừ khi tuổi còn trẻ khí thịnh đã xảy ra vài lần ngoài ý muốn, sau này mỗi lần cùng nữ nhân lên giường nhất định đều sẽ mang áo mưa, ngoại trừ bởi vì bản thân có tính khiết phích, cũng bởi vì anh biết nếu như những nữ nhân kia mang thai, sẽ là một chuyện rất phiền phức, hơn nữa anh chán ghét bất luận thứ gì có sức uy hiếp. Thế nhưng vào lúc này đây, chẳng những anh không lo lắng nếu như Lâm Văn Tịch mang thai con của mình thì sẽ ra sao, thậm chí trong tư tưởng mơ hồ còn có chút chờ mong.

Rất nhanh tư duy của Lâm Văn Tịch đã bị gián đoạn, bởi vì nam nhân không ngừng thao vào chỗ sâu nhất của mình, hình như thực sự muốn phá hỏng cả tử cung của cậu. Dương vật nho nhỏ đang cương cứng ở phía trước của Lâm Văn Tịch bởi vì dán vào tảng đá nóng rực kia, không ngừng ma sát ở phía trên, cảm xúc thô ráp khiến cho Lâm Văn Tịch cảm nhận được kích thích chưa bao giờ có, tiểu huyệt chảy ra dâm thủy và nước nóng của suối đã sớm hòa vào cùng một chỗ, dịch thể trong suốt rỉ ra từ phía trước cũng bị bôi sạch lên vách đá, mỗi lần nam nhân va chạm, phía trước liền bị ma sát một chút, rất nhanh đã sinh ra cảm giác muốn bắn tinh.

"A...ha... A... Chủ nhân... Em không được... A..."

"Muốn bắn sao?"

"Ưm a... A... Dạ..."

"Cùng nhau đi." Lê Diễm cắn cắn lỗ tai cậu, ra sức dùng cực đại của mình trừu sáp mấy chục lần, sau đó tiến vào địa phương sâu nhất, phun ra tinh dịch nóng hổi.

"A a... Nóng quá... A... Bắn..." Lâm Văn Tịch bị tinh dịch của nam nhân bắn vào lại lần nữa đạt tới cao trào, phía trước liền bắn ra, ngay cả hoa huyệt bên dưới cũng đạt tới cao trào, giữa tiếng thét chói tai có một dòng dâm dịch ấm áp chảy ra, hòa cùng một chỗ với tinh dịch của nam nhân.

Lê Diễm rút dương vật của mình ra khỏi cơ thể Lâm Văn Tịch, nhất thời liền có dịch thể màu trắng sữa trôi lềnh bềnh, mà Lâm Văn Tịch cũng cảm giác được địa phương mà chính mình vừa nãy dùng để thừa nhận dục vọng của nam nhân còn chưa có hoàn toàn khép lại, đã bị một ít nước suối ấm áp chảy vào.

"Chủ nhân, có nước tiến vào." Lâm Văn Tịch hơi khó chịu mà kẹp chặt chân.

"Không sao. Lấy thứ trong này ra, sau đó tắm một chút."

Thấy dịch thể trôi bên trên, Lâm Văn Tịch đỏ mặt, "Thế nhưng, nước bẩn thành như vầy rồi."

"Không cần lo lắng, nó sẽ tự động thay nước, bình thường lúc tôi không ở đây, nước của nơi này cũng sẽ được thay thường xuyên, cho nên rất sạch sẽ."

Lâm Văn Tịch gật đầu. Lê Diễm kéo cậu sang, đưa tay vào hoa huyệt vừa mới phát tiết qua, giúp cậu khuấy lộng dẫn ra một ít dịch thể.

"Chủ nhân, không làm sao..." Kỳ thực cũng không phải Lâm Văn Tịch có bao nhiêu đói khát, chỉ là cậu hiếu kỳ vì sao qua mấy lần rồi mà nam nhân đều chỉ làm một lượt liền bỏ qua cho cậu.

Lê Diễm cười cười, "Chúng ta còn chưa có ngâm suối nước nóng đâu nha, làm tiếp lần nữa thì tiểu người hầu còn tinh lực sao? Hay là, em không ngại lại thêm vài lần?"

Lâm Văn Tịch đỏ mặt lắc đầu, không nói gì, thiếu chút nữa cậu đã quên béng chuyện này, vốn dĩ bọn họ đến đây là để ngâm suối nước nóng mà ha.

"Được rồi, không dài dòng nữa. Chúng ta chuyển sang một cái hồ khác đi."

Lâm Văn Tịch gật đầu như gà mổ thóc, mặc cho Lê Diễm ôm lấy cậu, lên bờ, chuyển sang một cái suối nước nóng khác.

Ngâm qua vài suối có chứa thuốc đông y, có các loại hoa cúc đương quy, còn có khoáng chất thiên nhiên của suối nước nóng, cho tới bây giờ Lâm Văn Tịch cũng chưa từng được ngâm qua mấy loại đó, còn không biết có nhiều chủng loại và lưu ý như vậy, hơn nữa chỉ có hai người bọn họ, cứ cảm thấy mặt đỏ đến không chịu nổi, độ nóng trên người vẫn chưa được giảm xuống. Nhất định là do nước quá nóng rồi.

Lên bờ, Lê Diễm đưa khăn tắm qua giúp Lâm Văn Tịch lau khô nước còn đọng trên người, phát hiện không có quần áo sạch cho Lâm Văn Tịch thay, Lê Diễm thầm mắng những người đó sơ sót, sau đó trực tiếp dùng khăn tắm lớn choàng lên thân thể cậu, ôm người đi ra khỏi khu suối nước nóng.

Trong đại sảnh tráng lệ rực rỡ ánh đèn, thấy Lê Diễm đang bế một người từ rất xa đi tới, mọi người đều lộ ra ánh mắt hiếu kỳ.

Vừa mới nãy vẫn còn đang ở trong một địa phương u ám, hiện tại đột nhiên phải đối mặt với ánh đèn sáng chói mắt đến vậy, Lâm Văn Tịch có chút không thích ứng, hơn nữa được nam nhân bế kiểu công chúa thế này, cậu cảm thấy rất thẹn thùng, trên suốt chặn đường cậu đều nói tự mình có thể đi được, thế nhưng nam nhân lại không chịu thả cậu xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz