6 Shuai Canh Hong
3.Nước biển dâng lên đến chân rồi rút đi để lại những vệt ướt trên cát. Yoshida Ayumi giẫm theo một dấu chân, cát dính vào lòng bàn chân, sờ vào không thoải mái.Cô nhớ lại một mùa hè khác, khi ba người họ hào hứng xây dựng một tòa lâu đài trên bãi biển ở tỉnh Kanagawa, Conan có vẻ mặt nhàm chán nhưng Ai-chan lại dịu dàng bảo vệ cô. "Vẫn là hóa thân của con rồng một sừng đã bảo vệ trẻ em trên Kanagawa, quả nhiên không gặp phải tai họa nào". Mùa hè năm đó nắng đẹp, cô nhào vào lòng tiến sĩ, nũng nịu nói không muốn đi bộ, tiến sĩ cõng cô trên lưng, người qua đường đều cười hiền lành: "Thật là một đứa cháu gái nhỏ đáng yêu." Không ai nói là không phù hợp. Cô quàng một tay qua cổ tiến sĩ, tay còn lại nắm lấy tay Ai-chan, Haibara duỗi tay ra để cô nắm từng ngón của mình trong lòng bàn tay.Cháu không muốn đi bộ nữa, Genta hét lên. Hãy tha cho bác tiến sĩ, không ai có thể đỡ nổi cậu đâu, Mitsuhiko, Edogawa Conan và Haibara đồng thời bắt bẻ.
Cô vẫn mua bộ áo tắm một mảnh có chân váy xếp ly, in nổi họa tiết hoa anh đào, mẹ cô tỏ vẻ hài lòng khi mang đi giặt. Mitsuhiko chạy đến, hai tay chắp sau lưng và hỏi cô có muốn bơi cùng không. Cậu ấy bây giờ cũng rất cao, cao hơn Haibara Ai một chút, và dáng vẻ chạy nước kiệu của cậu ấy có chút buồn cười.Yoshida Ayumi nhìn Haibara Ai, cô ấy đang mặc một chiếc áo chống nắng bên ngoài áo tắm, trên đầu đội chiếc mũ rơm rộng vành to tướng, hai tay đặt sau gáy, đôi mắt ẩn sau cặp kính râm, và chỉ còn chiếc cằm thon gọn cùng đôi môi màu sắc tươi sáng của cô ấy lộ ra ngoài. Cô bạn nhàn nhã nằm trên ghế xếp dưới tán dù che, nghe gió biển thổi, từ đầu đến chân đều viết rằng cô không có ý định xuống nước, thấy Ayumi nhìn sang, cô ấy mỉm cười vẫy tay.Dưới cùng một tán ô là một chiếc ghế tựa khác, trên đó đặt chiếc túi của Haibara Ai, là mẫu mới nhất của một nhãn hiệu nào đó, cô ấy đã khoanh tròn nó trên tạp chí vài ngày trước và thêm một dấu chấm than bên cạnh. Ngoài ra còn có hai lon nước giải khát, nhìn màu sắc của lon có lẽ là cà phê hoặc bia. Cô ấy tô son, và cô ấy đang chờ ai đó."Được thôi", Yoshida Ayumi nói với Mitsuhiko. Họ cùng nhau chạy về phía biển.
Nước biển ngập đầu gối, cát dưới chân lúc cứng lúc mềm. Ayumi quay lại nhìn: Một chiếc ghế tựa còn lại đã sớm đợi được chủ nhân của nó, người đàn ông khỏa thân phần trên cơ thể, màu da trắng nõn dễ nhìn, từ đầu đến chân chỉ mang chiếc quần đùi rộng thùng thình. Một tay anh đặt trên ghế dựa của Haibara, tay còn lại ôm eo cô, anh chuyển sang tư thế quỳ, bóng lưng anh che khuất mặt Haibara Ai.Cô dấn thêm đến chỗ sâu hơn trong nước, quay đầu lại lần thứ hai đã không còn thấy có người ở đó. Ayumi Yoshida khuỵu gối chống lại sức nổi trên biển và vùi mặt vào làn nước ấm.
Bác tiến sĩ đặt bữa tối và chỗ ở tại một khách sạn gần đó. Haibara Ai đặt túi xuống sau khi đã biến mất một lúc, nói rằng cô ấy đi vệ sinh. Khi cô ấy xuất hiện trở lại, cô nắm lấy cánh tay của một người đàn ông, đẩy anh vào chiếc ghế trống trong bàn sáu người, bên trái mình, Haibara Ai ở giữa, và Ayumi ở bên phải. Một giây sau, tay anh ta lại bị kéo lên, người đàn ông ngoan ngoãn nghe theo uy quyền của cô gái, cô từ khe hở giữa hai chân anh ta và bàn ăn chen vào, tóc trên đỉnh đầu cọ vào cằm người đàn ông."Anh họ của mình", cô ấy bình tĩnh giới thiệu với Ayumi và Mitsuhiko đang ngơ ngác. "Anh họ" tháo kính râm ra, để lộ cặp lông mày và đôi mắt hơi giống cô, đều có lông mày cao, hốc mắt sâu, sống mũi thẳng, quai hàm nhọn, tóc xoăn. Nhìn kỹ, anh hiển nhiên không còn trẻ, sắc mặt có chút u ám, khóe miệng theo thói quen trễ xuống, gò má gầy gò, trên da lộ ra có rất nhiều vết sẹo nhỏ hoặc rõ ràng. Nếu là một người xa lạ, có lẽ cô sẽ có xu hướng sử dụng cách xưng hô "Chú" hơn, không, cô sẽ không muốn nói chuyện với người này chút nào, và sẽ bỏ đi thật xa, Ayumi nghĩ.Cô len lén liếc qua Haibara Ai, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt xanh sắc bén kia, cô run lên, nhưng đôi mắt xanh lại cong lên, lộ ra nụ cười hiền từ."Vậy thì xin làm phiền", anh nói bằng một giọng trầm và mạnh mẽ, dường như đang lẩm bẩm một lần nữa với chính mình, "Chúng đã lớn quá rồi", Ayumi nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm, còn Haibara thoắt dùng cùi chỏ đập vào tay anh.Anh ta chào cô Fusae, rồi chào hỏi tiến sĩ, như thể đã quen biết từ lâu, thỉnh thoảng lại bật ra một số cái tên xa lạ và những từ tiếng Anh. Haibara Ai chăm chú xem thực đơn, động tác không khác gì cô ấy lật xem tạp chí, thỉnh thoảng xen vào một từ, dùng giọng điệu lạnh lùng thường ngày. Cô ấy đưa lại thực đơn cho Ayumi và Mitsuhiko, hỏi xem họ có cần thêm gì không, và Ayumi để ý đến món chính là đùi cừu nướng đã đánh dấu chọn."Chẳng phải Ai-chan không thích ăn thịt cừu sao?" Cô nghi ngờ hỏi. Haibara Ai mỉm cười chống cằm, nói rằng có người thích nó, rồi liếc nhìn bên kia. Lúc này cô mới phát hiện ra bạn mình đã tô lại son môi, chuyển từ tông cam sống động hơn sang màu hạt dẻ.Cũng bởi vì có người thích sao? Yoshida Ayumi nghẹn câu hỏi trong cổ họng.
Cô vẫn mua bộ áo tắm một mảnh có chân váy xếp ly, in nổi họa tiết hoa anh đào, mẹ cô tỏ vẻ hài lòng khi mang đi giặt. Mitsuhiko chạy đến, hai tay chắp sau lưng và hỏi cô có muốn bơi cùng không. Cậu ấy bây giờ cũng rất cao, cao hơn Haibara Ai một chút, và dáng vẻ chạy nước kiệu của cậu ấy có chút buồn cười.Yoshida Ayumi nhìn Haibara Ai, cô ấy đang mặc một chiếc áo chống nắng bên ngoài áo tắm, trên đầu đội chiếc mũ rơm rộng vành to tướng, hai tay đặt sau gáy, đôi mắt ẩn sau cặp kính râm, và chỉ còn chiếc cằm thon gọn cùng đôi môi màu sắc tươi sáng của cô ấy lộ ra ngoài. Cô bạn nhàn nhã nằm trên ghế xếp dưới tán dù che, nghe gió biển thổi, từ đầu đến chân đều viết rằng cô không có ý định xuống nước, thấy Ayumi nhìn sang, cô ấy mỉm cười vẫy tay.Dưới cùng một tán ô là một chiếc ghế tựa khác, trên đó đặt chiếc túi của Haibara Ai, là mẫu mới nhất của một nhãn hiệu nào đó, cô ấy đã khoanh tròn nó trên tạp chí vài ngày trước và thêm một dấu chấm than bên cạnh. Ngoài ra còn có hai lon nước giải khát, nhìn màu sắc của lon có lẽ là cà phê hoặc bia. Cô ấy tô son, và cô ấy đang chờ ai đó."Được thôi", Yoshida Ayumi nói với Mitsuhiko. Họ cùng nhau chạy về phía biển.
Nước biển ngập đầu gối, cát dưới chân lúc cứng lúc mềm. Ayumi quay lại nhìn: Một chiếc ghế tựa còn lại đã sớm đợi được chủ nhân của nó, người đàn ông khỏa thân phần trên cơ thể, màu da trắng nõn dễ nhìn, từ đầu đến chân chỉ mang chiếc quần đùi rộng thùng thình. Một tay anh đặt trên ghế dựa của Haibara, tay còn lại ôm eo cô, anh chuyển sang tư thế quỳ, bóng lưng anh che khuất mặt Haibara Ai.Cô dấn thêm đến chỗ sâu hơn trong nước, quay đầu lại lần thứ hai đã không còn thấy có người ở đó. Ayumi Yoshida khuỵu gối chống lại sức nổi trên biển và vùi mặt vào làn nước ấm.
Bác tiến sĩ đặt bữa tối và chỗ ở tại một khách sạn gần đó. Haibara Ai đặt túi xuống sau khi đã biến mất một lúc, nói rằng cô ấy đi vệ sinh. Khi cô ấy xuất hiện trở lại, cô nắm lấy cánh tay của một người đàn ông, đẩy anh vào chiếc ghế trống trong bàn sáu người, bên trái mình, Haibara Ai ở giữa, và Ayumi ở bên phải. Một giây sau, tay anh ta lại bị kéo lên, người đàn ông ngoan ngoãn nghe theo uy quyền của cô gái, cô từ khe hở giữa hai chân anh ta và bàn ăn chen vào, tóc trên đỉnh đầu cọ vào cằm người đàn ông."Anh họ của mình", cô ấy bình tĩnh giới thiệu với Ayumi và Mitsuhiko đang ngơ ngác. "Anh họ" tháo kính râm ra, để lộ cặp lông mày và đôi mắt hơi giống cô, đều có lông mày cao, hốc mắt sâu, sống mũi thẳng, quai hàm nhọn, tóc xoăn. Nhìn kỹ, anh hiển nhiên không còn trẻ, sắc mặt có chút u ám, khóe miệng theo thói quen trễ xuống, gò má gầy gò, trên da lộ ra có rất nhiều vết sẹo nhỏ hoặc rõ ràng. Nếu là một người xa lạ, có lẽ cô sẽ có xu hướng sử dụng cách xưng hô "Chú" hơn, không, cô sẽ không muốn nói chuyện với người này chút nào, và sẽ bỏ đi thật xa, Ayumi nghĩ.Cô len lén liếc qua Haibara Ai, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt xanh sắc bén kia, cô run lên, nhưng đôi mắt xanh lại cong lên, lộ ra nụ cười hiền từ."Vậy thì xin làm phiền", anh nói bằng một giọng trầm và mạnh mẽ, dường như đang lẩm bẩm một lần nữa với chính mình, "Chúng đã lớn quá rồi", Ayumi nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm, còn Haibara thoắt dùng cùi chỏ đập vào tay anh.Anh ta chào cô Fusae, rồi chào hỏi tiến sĩ, như thể đã quen biết từ lâu, thỉnh thoảng lại bật ra một số cái tên xa lạ và những từ tiếng Anh. Haibara Ai chăm chú xem thực đơn, động tác không khác gì cô ấy lật xem tạp chí, thỉnh thoảng xen vào một từ, dùng giọng điệu lạnh lùng thường ngày. Cô ấy đưa lại thực đơn cho Ayumi và Mitsuhiko, hỏi xem họ có cần thêm gì không, và Ayumi để ý đến món chính là đùi cừu nướng đã đánh dấu chọn."Chẳng phải Ai-chan không thích ăn thịt cừu sao?" Cô nghi ngờ hỏi. Haibara Ai mỉm cười chống cằm, nói rằng có người thích nó, rồi liếc nhìn bên kia. Lúc này cô mới phát hiện ra bạn mình đã tô lại son môi, chuyển từ tông cam sống động hơn sang màu hạt dẻ.Cũng bởi vì có người thích sao? Yoshida Ayumi nghẹn câu hỏi trong cổ họng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz