ZingTruyen.Xyz

59 Loithuy Tim Me Cho Con

Gia Thụy lúng túng nhìn anh, cậu không đưa máy qua mà mở miệng mấp máy nói:

"Không phải đâu ạ, Thừa Lỗi không bắt nạt con. Mà là, mà là con đọc được tin nhắn của bác ở trong điện thoại anh ấy. Xúc động quá khóc luôn,... Con gọi đến để cảm ơn bác, nhưng số tiền quá lớn con không thể nhận ạ."

Mẹ Thừa nghe xong biết mình đã lỡ miệng trách nhầm con trai thì đưa tay sờ sờ chóp mũi. Bà cười nói với Gia Thụy:

"Con vừa gọi ta là gì cơ?"

Gia Thụy lúng túng định gọi "Bác." thì Thừa Lỗi ở bên cạnh ghé sát vào tai cậu, giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến:

"Gọi mẹ đi, không là mẹ buồn đó."

Gia Thụy nhìn anh sau đó gọi một tiếng.

"Mẹ."

Mẹ Thừa hớn hở cười, vui vẻ vỗ đùi nhìn bố Thừa bên cạnh.

"Con cứ giữ lấy mà dùng, từ nay Thừa gia là nhà con. Con là thiếu phu nhân không thể thua thiệt người ta được, muốn mua gì thì mua nhé.

Còn nữa, cái thằng trời đánh kia nếu làm con không vui cứ gọi điện cho mẹ, mẹ giúp con xử nó."

Bà nói liền một mạch sau đó lại nói tiếp:

"Quýt nhỏ với Chanh nhỏ đang ở với mẹ và cha con, hai đứa cứ tận hưởng không gian hai người đi nhé."

Mẹ Thừa nói nhiều quá khiến Gia Thụy không chen vào được lời nào, định trả lời thì đầu dây bên kia đã cúp máy, cậu phồng má nhìn Thừa Lỗi nhưng không biết nói gì, cuối cùng đành cúi rạp người như con mèo nhỏ nói:

"Để tôi nấu ăn cho."

Thừa Lỗi"Ừm" một tiếng, vẫn đang tận hưởng dáng vẻ ngượng ngùng như con mèo nhỏ của cậu, thân hình nhỏ nhắn mềm mại, làn da trắng bóc, trên mặt vì đang xấu hổ nên xuất hiện mấy rặng mây hồng. Trông cậu lúc này vừa đáng yêu lại như đang quyến rũ anh.

Nhìn bóng lưng thoăn thoắt đang nấu ăn Thừa Lỗi ấm áp trong lòng, anh đi tới sau lưng cậu, từ phía sau đeo tạp dề cho cậu. Cẩn thận tỉ mỉ buộc dây phía sau cho cậu, do lần đầu làm chuyện này Thừa tổng còn lúng túng, tay anh quá cứng nhắc lại run nhẹ nên vòng đi vòng lại vẫn không thể buộc được dây cho cậu.

Gia Thụy buồn cười đưa tay định tự buộc thì Thừa Lỗi không cho. Anh nói:

"Em cứ nấu ăn đi, để cái này lại cho anh xử lý, hôm nay anh phải biết buộc cái thứ này để sau này giúp em dễ hơn."

Cậu bị anh nói đến bật cười, xoay người nấu tiếp món ăn của mình. Mặc kệ, dù gì bây giờ cậu và anh đã coi như là vợ chồng rồi, anh đến gần cậu cũng không phải là điều gì cấm kị, mà Gia Thụy phát hiện không biết từ bao giờ mình bắt đầu không chán ghét những hành động thân mật của anh đối với mình, mà còn cảm thấy thích thú, muốn được anh ở bên trêu chọc mãi.

Tiếng xèo xèo của miếng thịt ba chỉ, thức ăn do Gia Thụy nấu tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, bên trong căn bếp là một chàng trai đang chăm chú nấu ăn còn người đàn ông thì đứng sau lưng cậu, lúng túng giúp cậu buộc lại dây tạp dề.

Thỉnh thoảng Gia Thụy sẽ di chuyển để lấy thêm gia vị nêm nếm, Thừa Lỗi sẽ bước từng bước ở sau cậu, cùng cậu lấy gia vị sau đó cùng nhau về vị trí cũ để nêm nếm.

Từng cái nhấc chân, từng cử chỉ của hai người ăn ý đến kì lạ. Người đàn ông ý cười nơi đáy mắt vẫn không tan, nhìn sợi dây đã được mình buộc gọn gàng sau lưng cậu thì hài lòng tự đắc ý.

"Xong rồi, để anh đem cơm ra bàn."

Gia Thụy gật đầu sau đó tắt bếp gas đi, bê ba món mặn một món canh ra bàn ăn.

Khi ăn được một nửa Thừa Lỗi bỗng hỏi cậu:

"Sắp tới anh sẽ phải bay đến Xuyên Trấn để kí hợp đồng với một công ty, em có muốn đi cùng không?"

Gia Thụy nghe thấy Xuyên Trấn thì khựng người, sau đó hai mắt long lanh nhìn anh.

"Trước đây tôi sống ở Xuyên Trấn hai năm với cậu, sau khi cậu mất tôi bị đưa về nhà. Ở đấy cậu tôi đã tặng cho tôi căn nhà nhỏ cậu ở khi còn sống."

Cô cụp mắt. "Đã lâu lắm rồi tôi không về được."

Thừa Lỗi cố nhớ lại tài liệu mình tra được, năm mười tuổi cậu cầu xin cậu mình đưa mình đi theo, sau đó hai cậu cháu sống cùng nhau. Về sau cậu của cậu mất nên Gia Thụy liền phải về Điền gia. Thừa Lỗi biết vị trí của người cậu này trong lòng Gia Thụy rất lớn, vì muốn để cậu vui vẻ nên anh đã cố tình chọn một công ty niêm yết bên đấy để đến, thuận tiện nói bóng nói gió, đúng như anh dự đoán Gia Thụy rất bất ngờ và còn sắp khóc nữa rồi.

Nhìn đôi mắt long lanh của cậu Thừa Lỗi bật cười.

"Vậy Thừa phu nhân có muốn đi cùng anh không."

Gia Thụy do dự, sau đó dứt khoát nói:

"Thôi không đi đâu, tôi ở nhà với hai bé con. Vừa đoàn tụ chưa lâu đã đi, ngắm hai bé con còn chưa đã."

Thừa Lỗi cười cười.

"Vậy em không muốn về thăm cậu sao?"

"Tất nhiên là muốn, nhưng, nhưng đến tiết thanh minh tôi sẽ về."

Anh bó tay với cậu, sau đó quyết định ra chiêu cuối cùng.

"Vậy mình đưa cả bảo bảo đi nhé."

Mắt Gia Thụy sáng lên, cậu nhìn anh vui vẻ bật dậy.

"Được, anh hứa rồi đấy."

Thừa Lỗi gật đầu "Ừm" một tiếng, nghe vừa mập mờ vừa quyến rũ.

"Vui như vậy sao? Vậy thì phải hôn anh một cái."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz