4 Hoan Quyen I My Nhan Kieu Diem Bi Hien Te Sau Nam Thang Vo Han Luu
Tần Bác sợ đến mức không dám thở mạnh, chỉ mong hạ thấp sự tồn tại của mình, đồng thời trong lòng không ngừng cầu nguyện rằng Hoa Cương ngàn vạn lần đừng tìm hắn ta gây phiền phức.Vân An chớp mắt mấy cái, làm nũng không có tác dụng sao?Hoa Cương vươn tay nhéo nhéo má Vân An, vừa thân mật nhưng cũng mang ý cảnh cáo nói: "Trở thành vương tử phi chẳng phải tốt hơn sao?" Đôi mắt sâu thẳm của hắn như bầu trời đầy sao, sáng ngời nhưng khó dò.@TửuHoaVân An lập tức đỏ mặt. Cái này, cái này quá phạm quy rồi!"Em, em biết rồi." Vân An nhỏ giọng đáp, trong lời nói đã hiểu được ý ngầm của Hoa Cương.Dù biết rõ danh xưng vương phi chỉ là giả, nhưng Hoa Cương vẫn sẽ ghen. Nếu Vân An muốn mượn danh xưng này để làm việc, Hoa Cương hoàn toàn có thể giúp cậu thực hiện nên danh xưng này đối với Vân An thật ra không cần thiết.Ánh mắt lạnh nhạt của Hoa Cương chuyển sang Tần Bác khiến Tần Bác lập tức giơ tay: "Tôi hiểu, tôi hiểu rồi."Sau khi xác định kế hoạch tiếp theo, Hoa Cương rời khỏi phòng. Sắp tới, chỉ dựa vào một mình Tần Bác chắc chắn không thể trấn áp hết các người hầu trong lâu đài, còn cần đến "vương tử điện hạ" trên danh nghĩa này.Khi Hoa Cương vừa rời đi, không khí trong phòng lập tức trở nên dễ thở hơn.Mọi người đồng lòng không ai nhìn đến thi thể của quốc vương nằm dưới đất, ánh mắt gần như đều tập trung vào Vân An.Từ Xuyên Bạc dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Vân An và Tô Chi đang co rúm lại, ánh mắt anh ta không ngừng di chuyển qua lại giữa hai người. Anh ta không thể đoán được tại sao Hoa Cương lại đột nhiên ra tay ngăn cản anh ta. Là vì Tô Chi phản bội, tiết lộ kế hoạch thật sự của họ, hay chỉ đơn giản là phản ứng nhanh?Không đoán được thì thử xem sao.Từ Xuyên Bạc nhanh chóng tiến lại gần Tô Chi, nắm lấy cánh tay cô rồi thô bạo kéo cô đến trước mặt Vân An, bất kể cô có muốn hay không.Vì mất thăng bằng, Tô Chi ngã nhào xuống đất.Vân An thậm chí không liếc nhìn cô lấy một cái, chỉ khẽ cười lạnh đầy chế giễu."Từ Xuyên Bạc, giờ trong phòng chỉ có mấy người chúng ta, người quen cả." Vân An cố ý nhấn mạnh hai từ cuối: "Không cần diễn trò như vậy. Chúng ta nói thẳng ra đi, làm thế này chẳng có ý nghĩa gì cả."Vân An cúi đầu liếc qua Tô Chi, trong khoảnh khắc hai người trao đổi ánh mắt.@TửuHoa"Không làm phản được thì đến đây diễn khổ nhục kế sao?" Vân An cười nhếch mép đầy châm biếm.Từ Xuyên Bạc gắt gao nhìn Vân An, như muốn tìm hiểu xem lời nói của cậu có bao nhiêu thật, bao nhiêu giả. Nhưng đôi mắt trong veo của Vân An lại như sóng nước mơ hồ khiến người khác không thể đọc được suy nghĩ."Người phụ nữ này thật sự đến cầu xin cậu hay chỉ giả vờ? Vân An, tôi nghĩ trong lòng cậu hiểu rõ." Không nhận được câu trả lời mong muốn, Từ Xuyên Bạc ngày càng khó chịu, anh ta không ngần ngại nắm lấy mái tóc dài của Tô Chi, kéo mạnh khiến cô hét lên đau đớn.Tô Chi vùng vẫy, tay cố gắng nắm lấy tay anh ta để giãy giụa nhưng không thể thoát. Nước mắt cô dâng trào.Thấy cảnh đó, Tần Bác tức giận tràn đầy trên mặt, cảm thấy không thể đối xử với một phụ nữ như vậy. Từ Xuyên Bạc còn đáng gọi là đàn ông sao?Nhưng khi Tần Bác định can thiệp thì nhận được ánh mắt cảnh báo từ Vân An, bảo hắn ta đừng hành động thiếu suy nghĩ. Tần Bác đành nghiến răng, quay người sang hướng khác, giả vờ không thấy gì."Muốn giết cô ta thì mang ra ngoài mà giết, đừng làm ồn ở đây." Vân An lạnh nhạt nói."Không! Anh Từ, tin em đi, em thật sự làm theo lời anh nói mà..." Tô Chi chưa nói xong đã bị ăn một cái tát nảy lửa từ Từ Xuyên Bạc, ngã xuống đất. May mắn là không bị nắm tóc nữa.Tóc dài che khuất khuôn mặt cô, trong đôi mắt đầy hận ý. Nhưng khi ngẩng đầu lên, cô vẫn duy trì dáng vẻ yếu đuối, đáng thương như một bông hoa trắng nhỏ.Từ Xuyên Bạc nhìn Vân An rồi lại nhìn Tô Chi đang khóc thảm thiết. Sau vài giây, anh ta mắng thầm Tô Chi một câu rồi bảo cô cút ra sau.Vân An căng thẳng suốt lúc này mới có thể thả lỏng. Có vẻ như Từ Xuyên Bạc tin rằng Tô Chi không phản bội anh ta."Hừ." Từ Xuyên Bạc nhìn Vân An châm biếm. "Vân An, trước đây cậu muốn tách ra khỏi tôi, kiên quyết giết quốc vương. Giờ thì cậu làm được rồi, kết quả đâu? Người chết rồi, nhiệm vụ hoàn thành chưa?"@TửuHoaLời châm biếm của Từ Xuyên Bạc không làm Vân An tức giận, nhưng cậu không thể không nghĩ đến câu nói của anh ta.Quốc vương đã chết, hệ thống không có bất kỳ thông báo nào, điều này chứng tỏ quốc vương không phải là "con quỷ" mà nhiệm vụ đề cập.Vậy rốt cuộc "con quỷ" là ai?Sau khi quốc vương chết, Từ Xuyên Bạc chắc chắn sẽ càng tin rằng Hoa Cương là quỷ. Nhưng Vân An biết hắn không phải.Không phải Reuel, không phải quốc vương, không phải Hoa Cương, chẳng lẽ thật sự là công tước Eagle đang nằm trên giường giữa ranh giới sống chết hay là tiểu thư Arlene nóng tính, người một lòng yêu mến Hoa Cương?Vân An không nhịn được lại nhìn thoáng qua thi thể quốc vương nằm trên đất, quả thật đã chết không thể sống lại, hơn nữa khuôn mặt rất bình thường, hoàn toàn khác xa những gì Vân An từng suy đoán trước đây.Quốc vương đã chết, nhưng hệ thống vẫn không có nhắc nhở thông qua, trong lòng Tần Bác cũng bắt đầu cảm thấy bất an. Rốt cuộc trong số những NPC còn lại ở lâu đài, người bị nghi ngờ nhiều nhất chính là Hoa Cương. Lỡ như thật sự là hắn thì sao?Nhưng nghĩ đến việc Vân An và Hoa Cương vừa rồi giao tiếp, ánh mắt Hoa Cương tràn đầy tình cảm chân thật, bao gồm cả cử chỉ nhỏ như nhíu mày khi cố tình tạo áp lực, Tần Bác lại cảm thấy Hoa Cương giống một con người sống động thực sự. Thậm chí, hắn không giống một NPC trong phó bản, mà giống một người chơi bằng xương bằng thịt.Một người như vậy, có thể là quỷ không?Nhìn thấy Vân An lại quan sát thi thể quốc vương một lần nữa, Tần Bác không nhịn được bước tới gần, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta có nhầm lẫn ở đoạn nào không? Hay cậu nghĩ thi thể quốc vương có vấn đề gì?" Bằng không sao Vân An lại xem xét nhiều lần như vậy.Tất cả mọi người đã xác nhận đây là một thi thể thật sự."Ban đầu tôi nghĩ..." Vân An lắc đầu, cảm thấy mình có lẽ đã quá vội muốn thông qua, đến mức nghĩ ra những suy đoán quá mức."Ban đầu nghĩ gì? Nói thử xem?" Tần Bác tò mò, bây giờ hắn ta cảm thấy ý tưởng của Vân An hầu như đều đúng. "Biết đâu lại đúng thật."@TửuHoa"Reuel chưa bao giờ xuất hiện cùng quốc vương." Vân An nói.Tần Bác sững sờ. Chỉ một câu ngắn gọn này đã mang theo lượng thông tin khổng lồ, lập tức khiến hắn ta cảm thấy lạnh sống lưng, cả người nổi da gà.Ý của Vân An là Reuel chính là quốc vương sao?"Không, không thể nào." Tần Bác lắp bắp nói: "Tôi từng tiếp xúc gần với quốc vương, dáng người ông ta không giống với Reuel chút nào.""Là tôi nghĩ nhiều." Vân An gật đầu, đứng dậy. "Từ chiều cao, hình dáng đến thể hình, họ quả thật không giống.""Nhưng tôi vẫn thấy có gì đó không ổn." Vân An nói với Tần Bác: "Anh không cảm thấy quốc vương chết quá dễ dàng sao?"Giống như mọi người đã chuẩn bị đầy đủ để đối đầu với một con quái vật sắp phá hủy thế giới, nhưng cuối cùng phát hiện "quái vật" chỉ là một chú mèo con bình thường, hoàn toàn không gây bất kỳ nguy hiểm nào cho con người."Cậu đừng cố bào chữa cho thất bại của mình." Từ Xuyên Bạc đang nghe lén, mở miệng nói, nhìn Vân An với vẻ khinh bỉ. "Reuel là tôi tự tay giết, ông ta chết hay không, tôi là người rõ nhất.""Vậy sao?" Vân An không chút nhân nhượng đáp trả. "Vậy tại sao thi thể ông ta lại biến mất?""Chuyện này thì có gì đâu." Từ Xuyên Bạc không bận tâm nói: "NPC chết rồi, thi thể biến mất chẳng phải là chuyện bình thường sao? Có thể bị quái vật ăn mất, hoặc bị xử lý đi.""Khi tôi ở tầng 4, cũng không thấy quốc vương và Reuel cùng xuất hiện." Người luôn im lặng là Kiều Cấm đột nhiên lên tiếng.Sắc mặt Từ Xuyên Bạc cứng đờ, quay đầu nhìn Kiều Cấm, cau mày hỏi: "Ý cậu là gì?""Tôi chỉ nói sự thật thôi." Kiều Cấm nhìn về phía Vân An và nói: "Hôm tôi được chọn để gặp quốc vương vào buổi tối, Reuel dẫn tôi lên tầng 4. Khi tôi vào phòng, nghe được giọng quốc vương, nhưng không thấy người. Trong phòng chỉ có tôi và Reuel."@TửuHoa"Lúc đó tôi vì sợ hãi nên không nghĩ đến mối liên hệ giữa hai người. Hôm nay cậu nhắc đến, tôi mới nhớ ra." Kiều Cấm nhìn Tần Bác. "Cậu đã bao giờ thấy quốc vương và Reuel xuất hiện cùng lúc chưa?"Là vương hậu, Tần Bác là người giao tiếp với quốc vương nhiều nhất, hắn ta đáng lẽ là người rõ nhất chuyện này.Sắc mặt Tần Bác dần trở nên khó coi. Hắn ta lắc đầu rất chậm. "Chưa bao giờ."Từ Xuyên Bạc giận dữ nhìn mọi người, miệng lẩm bẩm không ngừng: "Các cậu điên thật rồi. Quốc vương sao có thể là Reuel được chứ?"Nếu thật sự là Reuel, chính mình đã hành hạ ông ta đến chết, làm sao anh ta có thể dễ dàng buông tha cho mình như vậy? Nghĩ đến đây, Từ Xuyên Bạc rùng mình một cái."Thi thể quốc vương ở ngay đây, tôi sẽ canh giữ nó. Tôi không tin ông ta là Reuel. Reuel là do tôi giết, ông ta không thể sống lại được!" Từ Xuyên Bạc giận dữ nói.Nhưng nỗi sợ hãi ẩn sâu trong lòng, chỉ có chính anh ta mới hiểu rõ.Không khí trong phòng vì suy đoán của Vân An, đột ngột rơi vào trạng thái yên lặng kỳ lạ. Suy nghĩ "Reuel là quốc vương, quốc vương chính là Reuel" giống như một đám mây đen nặng nề không thể xua tan, bao phủ lên đầu mọi người.Dù thi thể quốc vương đang ở ngay đây, họ vẫn không thể gạt bỏ hoàn toàn những giả thiết tưởng tượng này."Nếu nói quốc vương thật sự là Reuel, chúng ta có thể xác định rằng cơ thể của quốc vương và Reuel là hai người hoàn toàn khác nhau. Về mặt lý thuyết, không phải là không thể dùng hình thức quỷ hồn để nhập vào một cơ thể khác."Sắc mặt mọi người dần trở nên cực kỳ nghiêm trọng.@TửuHoa"Giả sử Reuel là quỷ, đầu tiên ông ta trở thành quản gia. Sau khi chúng ta giết ông ta, ông ta nhập vào cơ thể quốc vương, trở thành quốc vương. Hoặc ông ta vốn đã là quốc vương, một linh hồn sử dụng hai cơ thể. Khi cơ thể Reuel không còn dùng được, ông ta trở về cơ thể quốc vương." Vân An nói. "Hơn nữa, thời điểm quốc vương hiện thân vào ban ngày chính là sau khi Reuel chết."Trước khi Reuel chết, quốc vương luôn là một hình tượng cực kỳ bí ẩn, chỉ xuất hiện vào ban đêm, ban ngày hoàn toàn im ắng không chút dấu hiệu.Sau khi Reuel chết, quốc vương lần đầu tiên triệu kiến vương hậu vào ban ngày."Nếu đúng là như vậy, chúng ta giết quốc vương, chỉ là giết cơ thể này. Reuel rất có khả năng sẽ chuyển sang một cơ thể khác để... tái sinh." Vân An nuốt khan, yết hầu khô khốc, khuôn mặt nghiêm trọng nói.Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên từ xa đến gần, sau đó là những tiếng gõ cửa mạnh mẽ vang vọng ngoài phòng quốc vương.Tiếng gõ cửa gấp gáp khiến trái tim mọi người đều run rẩy."Chuyện gì vậy!" Vân An theo bản năng quát lên."Bẩm báo bệ hạ, công tước Eagle đã tỉnh lại." Người hầu bên ngoài đáp.@TửuHoa
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz