Chương 4 : Bệnh
* Rầm * tôi đưa mắt nhìn ra cửa .- Phan Hoàng : gì đấy , mở cửa từ từ đéo được hả .Thân ảnh thằng bạn tôi vội vàng chạy đến , khi khoảng cách giữa tôi và nó chỉ còn một gan tay.- Bảo Hoàng : cho tao xem.- Phan Hoàng : xem cái gì?? Mày biến thái hả , ê né tao ra nha.Nó không nói gì vội vạch cổ áo tôi nhìn cho thật kĩ .- Phan Hoàng : này cổ tao sắp mòn rồi , thôi chưa?- Bảo Hoang : ha , may quá không phải của người khác.- nó nắm lấy vai tôi gục đầu xuống giọng mệt mõi đến lạ.- Phan Hoàng : giờ mới nhận ra có hơi muộn không lợn béo.- Bảo Hoàng : im đi , Valorant không bạn.- đánh trống lãng sang chuyện khác nhưng mặt nó vẫn ửng hồng vì ngại- Phan Hoàng : chơi thì chơi , mà mày qua đây chỉ có vậy thôi đó hả?- Bảo Hoàng : quan trọng mà , tại mày ngu thôi.- chửi tôi còn cười? Bị ngố à- Phan Hoàng : mày ngu í.
-------------------Lại một ngày mới nắng tươi , thôi được rồi đéo tươi nữa . Thế quái nào trời lại mưa ngay đúng ngày bọn tôi vừa đặt khách sạn trên Sapa vậy??- Sang : cái diss ướt hết mẹ rồi.- Duy : xui đéo chịu được Sang ơiii.- Sang : xui kệ mẹ mày mắc gì kêu tao.- Hiếu : đi tắm rửa thay đồ không thôi bệnh hết mẹ giờ.- Duy : hahahha bố mày tắm trước.- Sang : tao tắm nữa.- Hiếu : thôi xong tao quên mất nhà wc có mỗi hai chỗ tắm.- Bảo Hoàng : đứa nào sức khỏe yếu tắm lượt 2 đê.- Phan Hoàng : nhường Darling nhá , Darling bé tý thế này dễ bệnh lắm.- Darling : con mẹ mày Hoàng ơi.- Bảo Hoàng : thế thôi Hiếu mày tắm lượt 2 luôn đi , tao tắm cùng Phan Hoàng.- Hiếu : ờ ok cảm ơn nhá.--------------------- Hiếu : vào tắm đi hai bạn ê.- Phan Hoàng : đây đây.- Bảo Hoàng : vào trước đi tao lấy khăn tắm đã.- Phan Hoàng : ờ.Tôi bước vào nhà tắm luống cuống tìm dầu gọi đầu.- Phan Hoàng : ở đâu ý nhở.- Bảo Hoàng : đây này - nó xòe tay đưa tôi gói dầu gọi đầu mà nó hay dùng.- Bảo Hoàng : mấy thằng óc buồi kia kiểu gì chả dùng hết , mày cầm của tao đi , tao còn một gói.- Phan Hoàng : ok nhá.Tôi cởi nốt chiếc áo còn dang dở rồi đưa tay mở vòi nước phía trên đầu.- Phan Hoàng : lạnh vãi.Bảo Hoàng bật công tắc nước nóng lên khiến cả phòng tấm tràng ngập sương khói.- Phan Hoàng : chả thấy cái mẹ gì ý.- Bảo Hoàng : tắm thì mày cần nhìn cái gì hả Phan Hoàng.Chợt một bàn tay sượt ngang eo tôi , khiến tôi có chút hoảng nhưng cũng bình tĩnh đáp trả Bảo Hoàng.- Phan Hoàng : để không xảy ra việc giống vừa nãy thằng mặt l.- Bảo Hoàng : xin lỗi , tao tìm xà phòng tắm.---------------------Sáng hôm sau cả đám dự định cùng nhau đi ăn sáng , nhưng khổ nỗi tôi lại đổ bệnh.- Phan Hoàng : tao cảm thấy tao không ổnnnnn.- Darling : cho chừa nhá bảo bố mày bé tý à.- Bảo Hoàng : thằng này thù dai đét.- Sang : nó bệnh thế sao bỏ nó một mình được , chồng nó ở lại canh nó đê.- Duy : nhìn cái gì , bảo mày đấy.- Bảo Hoàng : sao lại là tao.- Hiếu : chịu khó tí đi , tụi t mua đồ về cho ăn nhá.- Phan Hoàng : xin lỗiii.- Bảo Hoàng : lỗi phải gì , nhớ ơn tao được rồi.
- Phan Hoàng : dạ em hỉu rồi.Bảo Hoàng Pov : Bọn kia vừa đi khỏi nhà tôi quay lại đã thấy thằng ml ngủ ngon lành trong khi tôi phải ở cạnh canh chừng nó.- Bảo Hoàng : mày phiền quá đi Phan Hoàng ơi.Tôi đưa tay chạm từng đường nét khôi ngô trên gương mặt của nó , nhiệt độ ấm áp xen lẫn cái lạnh mùa đông khiến tôi có chút luyến tiếc khi phải buông tay.- Bảo Hoàng : cái đồ vô lo vô nghĩ.- Bảo Hoàng : dis lạnh quá , cho nằm ké với.- Phan Hoàng : ưm , sao mày chui vô đây , chật quá thằng l.- có vẻ như nó bị giật mình tỉnh giấc nên lảm nhảm.- Bảo Hoàng : im mẹ mồm đi nói nhiều.Nó cứ cựa quậy vì chật chội nên tôi đành ôm lấy nó , từ bao giờ nó lại nhỏ nhắn vậy nhỉ?.Đến tầm xế chiều bọn nó kéo nhau về xách theo đủ thứ đồ ăn vì nghe bảo tốt cho bệnh nhân , thật sự bất lực.End Bảo Hoàng Pov.- Phan Hoàng : chúng mày xem tao mang gì theo này.- Duy : mang gì?- Phan Hoàng : cái gì ạ???- Duy : CÁI GÌ????- Phan Hoàng : là cái gì nàoo- Duy : CÁI GÌ NÓI MẸ MÀY ĐI CÁI ĐCMM.- Phan Hoàng : uno nhaaa.- Hiếu : vãi lồn nó đem thật mày ơi.- Sang : bọn mày sợ à , chơi luôn.Sau lời thách thức của thằng Sang cả bọn phải chơi đến tận khuya mới kết thúc ván bài.
-------------------Lại một ngày mới nắng tươi , thôi được rồi đéo tươi nữa . Thế quái nào trời lại mưa ngay đúng ngày bọn tôi vừa đặt khách sạn trên Sapa vậy??- Sang : cái diss ướt hết mẹ rồi.- Duy : xui đéo chịu được Sang ơiii.- Sang : xui kệ mẹ mày mắc gì kêu tao.- Hiếu : đi tắm rửa thay đồ không thôi bệnh hết mẹ giờ.- Duy : hahahha bố mày tắm trước.- Sang : tao tắm nữa.- Hiếu : thôi xong tao quên mất nhà wc có mỗi hai chỗ tắm.- Bảo Hoàng : đứa nào sức khỏe yếu tắm lượt 2 đê.- Phan Hoàng : nhường Darling nhá , Darling bé tý thế này dễ bệnh lắm.- Darling : con mẹ mày Hoàng ơi.- Bảo Hoàng : thế thôi Hiếu mày tắm lượt 2 luôn đi , tao tắm cùng Phan Hoàng.- Hiếu : ờ ok cảm ơn nhá.--------------------- Hiếu : vào tắm đi hai bạn ê.- Phan Hoàng : đây đây.- Bảo Hoàng : vào trước đi tao lấy khăn tắm đã.- Phan Hoàng : ờ.Tôi bước vào nhà tắm luống cuống tìm dầu gọi đầu.- Phan Hoàng : ở đâu ý nhở.- Bảo Hoàng : đây này - nó xòe tay đưa tôi gói dầu gọi đầu mà nó hay dùng.- Bảo Hoàng : mấy thằng óc buồi kia kiểu gì chả dùng hết , mày cầm của tao đi , tao còn một gói.- Phan Hoàng : ok nhá.Tôi cởi nốt chiếc áo còn dang dở rồi đưa tay mở vòi nước phía trên đầu.- Phan Hoàng : lạnh vãi.Bảo Hoàng bật công tắc nước nóng lên khiến cả phòng tấm tràng ngập sương khói.- Phan Hoàng : chả thấy cái mẹ gì ý.- Bảo Hoàng : tắm thì mày cần nhìn cái gì hả Phan Hoàng.Chợt một bàn tay sượt ngang eo tôi , khiến tôi có chút hoảng nhưng cũng bình tĩnh đáp trả Bảo Hoàng.- Phan Hoàng : để không xảy ra việc giống vừa nãy thằng mặt l.- Bảo Hoàng : xin lỗi , tao tìm xà phòng tắm.---------------------Sáng hôm sau cả đám dự định cùng nhau đi ăn sáng , nhưng khổ nỗi tôi lại đổ bệnh.- Phan Hoàng : tao cảm thấy tao không ổnnnnn.- Darling : cho chừa nhá bảo bố mày bé tý à.- Bảo Hoàng : thằng này thù dai đét.- Sang : nó bệnh thế sao bỏ nó một mình được , chồng nó ở lại canh nó đê.- Duy : nhìn cái gì , bảo mày đấy.- Bảo Hoàng : sao lại là tao.- Hiếu : chịu khó tí đi , tụi t mua đồ về cho ăn nhá.- Phan Hoàng : xin lỗiii.- Bảo Hoàng : lỗi phải gì , nhớ ơn tao được rồi.
- Phan Hoàng : dạ em hỉu rồi.Bảo Hoàng Pov : Bọn kia vừa đi khỏi nhà tôi quay lại đã thấy thằng ml ngủ ngon lành trong khi tôi phải ở cạnh canh chừng nó.- Bảo Hoàng : mày phiền quá đi Phan Hoàng ơi.Tôi đưa tay chạm từng đường nét khôi ngô trên gương mặt của nó , nhiệt độ ấm áp xen lẫn cái lạnh mùa đông khiến tôi có chút luyến tiếc khi phải buông tay.- Bảo Hoàng : cái đồ vô lo vô nghĩ.- Bảo Hoàng : dis lạnh quá , cho nằm ké với.- Phan Hoàng : ưm , sao mày chui vô đây , chật quá thằng l.- có vẻ như nó bị giật mình tỉnh giấc nên lảm nhảm.- Bảo Hoàng : im mẹ mồm đi nói nhiều.Nó cứ cựa quậy vì chật chội nên tôi đành ôm lấy nó , từ bao giờ nó lại nhỏ nhắn vậy nhỉ?.Đến tầm xế chiều bọn nó kéo nhau về xách theo đủ thứ đồ ăn vì nghe bảo tốt cho bệnh nhân , thật sự bất lực.End Bảo Hoàng Pov.- Phan Hoàng : chúng mày xem tao mang gì theo này.- Duy : mang gì?- Phan Hoàng : cái gì ạ???- Duy : CÁI GÌ????- Phan Hoàng : là cái gì nàoo- Duy : CÁI GÌ NÓI MẸ MÀY ĐI CÁI ĐCMM.- Phan Hoàng : uno nhaaa.- Hiếu : vãi lồn nó đem thật mày ơi.- Sang : bọn mày sợ à , chơi luôn.Sau lời thách thức của thằng Sang cả bọn phải chơi đến tận khuya mới kết thúc ván bài.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz