2022 Khi Doc Gia Cung Tac Gia Dong Thoi Xuyen Vao Sach
Edit: Lune"Nói chuyện gì? Em phải đến sân bay bây giờ."Cố Cẩm Miên không hiểu sao thấy hơi hồi hộp, nhận ra điều này cậu lập tức ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Ân Mạc Thù như thể muốn chứng minh mình không hề căng thẳng, lạnh lùng cứng rắn hỏi hắn."Nói về chuyện thái độ của cậu thay đổi sau khi nhìn thấy tôi ở câu lạc bộ đối kháng tối qua." Ân Mạc Thù đi thẳng vào vấn đề. Cố Cẩm Miên im lặng.Ân Mạc Thù đứng đó nhìn cậu, dáng vẻ nếu không nhận được câu trả lời sẽ không tránh ra."Anh.. anh không nên như thế." Cố Cẩm Miên nói.Ân Mạc Thù cười khẽ: "Vậy tôi nên thế nào?""Cậu từ đâu định nghĩa cho tôi 'nên' như thế?"Cố Cẩm Miên ngẩn người."Lần đầu gặp, cậu đã nói mình là fan của tôi, người mà cậu thích ấy là Ân Mạc Thù trên mạng được đắp nặn bởi tôi cùng đoàn đội." Khóe miệng Ân Mạc Thù hơi nhếch lên, độ cong hờ hững đầy vẻ trào phúng: "Đến khi thấy con người thật của tôi thì muốn chạy, phải không?"Cố Cẩm Miên vô thức lắc đầu, muốn lên tiếng nhưng lại không biết nói thế nào. Không phải như hắn nói.Nhưng nếu bóc tách từng ý ra thì những điều hắn nói không phải sai hoàn toàn.Sự hiểu biết của cậu với Ân Mạc Thù không phải dựa trên mạng mà là trong sách, đúng là cậu đã dựa vào《Giải Trí Tối Thượng》để định nghĩa "nên" cho Ân Mạc Thù.Dựa trên sự hiểu biết của cậu về Ân Mạc Thù trong sách thì Ân Mạc Thù không phải như thế này.Cậu không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, cả tối qua nghĩ mãi cũng không ra, thậm chí cậu còn nghĩ có phải vì mình xuất hiện nên Ân Mạc Thù mới thay đổi như vậy hay không. Cố Cẩm Miên không biết giải thích thế nào với Ân Mạc Thù.Cậu cứ ngang ngạnh như thế, nghĩ không ra nên cũng không thể hòa hợp với Ân Mạc Thù như ngày thường."Tiểu thiếu gia, phải xuất phát rồi." Quản gia đứng bên ngoài gõ cửa hai lần.Cố Cẩm Miên nhìn về phía Ân Mạc Thù, thấy mặt hắn không có biểu cảm gì. Hắn tránh sang bên cạnh, trên gương mặt tinh xảo phủ một lớp hững hờ nhợt nhạt.Cố Cẩm Miên mím môi dưới, kéo va li ra ngoài.Khi mở cửa, cậu cảm thấy túi mình hơi nặng. Sau khi mở cửa ra ngoài, cậu nhìn xuống mới phát hiện trong túi có thêm một quả trứng gà. Cố Cẩm Miên sửng sốt, không biết diễn tả cảm giác trong lòng mình lúc này ra sao.Sau khi lên xe, cậu cứ nhìn mãi quả trứng gà đang nằm trong túi kia.Xe dần lăn bánh.Cố Cẩm Miên lấy quả trứng ra, tự mình bóc vỏ rồi ăn từng miếng nhỏ.Hơi tắc cổ họng.Nhưng rất bổ dưỡng.Yên tâm ăn hết.Cố Cẩm Miên nói muốn đến thăm ông bà ngoại cũng không phải là nói dối.Ông bà ngoại của cậu đã hơn 80 tuổi, là độ tuổi nên thường xuyên đến thăm. Ngày mai Thi Nghi bay ra nước ngoài nên tranh thủ hôm nay còn ở trong nước đến thăm bọn họ.Anh cả cũng bảo cậu đến thăm ông bà: "Ở với họ nhiều hơn đi. Nếu không có bà ngoại, em nghĩ mình có thể vào học trường đại học tốt như vậy à?"Cố Cẩm Miên: "..."Ông bà ngoại cậu vẫn rất khỏe mạnh. Sau khi về hưu, hai người sống trong một biệt thự kiểu Trung Quốc ở phía nam thành phố S. Mỗi ngày đều trồng hoa chăm chim, ông ngoại viết chữ còn bà ngoại làm thơ, cuộc sống nhàn nhã vô cùng.Vừa rạng sáng ngày hôm sau Thi Nghi đã rời khỏi, Cố Cẩm Miên đưa bà đến sân bay. Lúc nhìn chiếc máy bay bay lên trời, cậu tự hỏi Ân Mạc Thù đã lên máy bay hay chưa.Tiễn Thi Nghi xong, Cố Cẩm Miên lại về nhà ông bà ngoại.Ở đây tự nhiên tự tại, rất thích hợp với người đang rầu vì chuyện tình cảm như cậu.Cậu rất được lòng người lớn tuổi, lúc trước không thích ra ngoài cũng ít khi tới đây, dù có đến nhưng bộ dạng lúc nào cũng ủ rũ nặng nề không nói lời nào. Lần này đến lại thấy sáng sủa hơn nhiều, hai ông bà hiếm thấy cậu như vậy, chỉ ước gì cậu sống ở đây luôn.Cố Cẩm Miên cũng rất thích bọn họ, muốn làm giúp họ ít việc trong khả năng cho phép.Bà ngoại thích hoa, trong vườn trồng phổ biến là hoa hồng, trong đó bà thích nhất là Archangel Gabriel*, nhưng loại hồng này rất mỏng manh khó chăm. Hôm nay lại phát hiện có hai gốc bị nhện đỏ bám vào.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz