200 Het Phai Cau Hon Voi Bay Nam Nhan Lam Sao Bay Gio
Ở trong mắt những người khác, một màn này thật sự vô cùng kỳ lạ.Sở Mộ Vân bỗng nhiên công kích Yến Trầm, một chưởng mạnh mẽ, lại thêm uy lực kinh người của nó khó có thể nói thành lời, giống như sóng to gió lớn kéo đến ngập trời, chậm chạp thong thả nhưng người ta muốn tránh không thể tránh.Yến Trầm rõ ràng bị thương nặng, miệng phun máu tươi, thân thể cũng không ngừng xiêu vẹo về phía trước. Trái lại gương mặt Sở Mộ Vân rất lạnh lùng, mái tóc dài phía sau gáy tung, lộ ra chiếc cổ trắng nõn trắng sáng như bạch ngọc.Trong phút chốc, một sức mạnh quen thuộc mà xa lạ điên cuồng tràn tới, giống như một trận hồng thủy tung bọt trắng xóa, cuồn cuộn tràn ngập toàn bộ không gian.Ngay sau đó, một thứ gì đó đen như mực đột nhiên vọt ra từ sau lưng Yến Trầm, giống như một con dã thú thoát khỏi xiềng xích, gầm gừ, điên cuồng, lơ lửng trên không trung. Một lốc xoáy đen khổng lồ được hình thành với tốc độ vượt quá sức tưởng tượng được.-Sinh Môn.Tên là Sinh (sống), nhưng chuyện nó làm cho tới tận bây giờ đều không thoát khỏi liên quan đến chữ Tử (chết).Lăng Huyền, Mạc Cửu Thiều, Thẩm Thủy Yên và Quân Mặc, sức mạnh của bốn người bọn họ có thể phong ấn thứ đáng sợ này lần nữa, nhưng bọn họ không ai động đậy.Bởi vì Sinh Môn là do Sở Mộ Vân thả ra, sao hắn làm được? Tại sao hắn có thể làm được?Lá chắn Lăng Huyền chống đỡ rốt cục vào giờ phút này cũng đã vỡ nát, tiếng lộp bộp vang lên. Vòng bảo hộ màu đen kia nhanh chóng tan rã - - nó chịu không nổi lực lượng mạnh mẽ điên cuồng ngang ngược của Sinh Môn.Mà trong khoảnh khắc vòng bảo hộ sụp đổ, Tạ Thiên Lan chạy tới nơi rốt cục bắt gặp cục diện hỗn loạn này.Nhưng không ai để ý y có ở đây hay không, bởi vì tầm mắt mọi người đều khóa chặt trên người Sở Mộ Vân.Chỉ cần Sinh Môn được thả ra, sẽ cắn nuốt tất cả những gì nó có thể chạm tới, dù là người hay là vật, đều sẽ bị quét sạch, trở thành cát bụi.Nhưng là giờ phút này, Sinh Môn ở trước mặt Sở Mộ Vân chỉ lộ ra dáng vẻ tàn bạo, nhưng điệu bộ dịu ngoan lại giống như mãnh thú tự thu nanh vuốt của mình.Sở Mộ Vân bỗng nhiên đưa tay, khi tất cả mọi người đều hít sâu một ngụm khí lạnh, ngón tay trắng nõn thon dài của hắn ấy vậy mà lại với vào trong Sinh Môn.Sẽ bị cuốn vào sao?Không... sẽ không.Sở Mộ Vân nhẹ nhàng chậm rãi cười cười, vẻ mặt kia giống như nhìn thấy một người bạn cũ đã lâu không gặp, không có sợ hãi, chỉ đang dùng nụ cười quen thuộc trấn an nó.Có ai quen thuộc nó hơn hắn chứ? Dù sao nó cũng là tác phẩm xuất sắc nhất mà hắn sáng tạo ra.Sở Mộ Vân thấp giọng nói một câu: "Vất vả cho ngươi rồi." Ngay sau đó bàn tay của hắn chìm vào trong vòng xoáy đen kịt kia, đột nhiên dùng sức, gân xanh trên cánh tay hắn nổi lên, mạnh mẽ kéo ra phía ngoài, nam tử tóc đen thân hình cao lớn vững vàng ngã trên mặt đất.Dạ Kiếm Hàn!Người lẽ ra phải chết ở trong sinh môn - Dạ Kiếm Hàn!Không ngờ...... Không ngờ......Mọi người kinh sợ nhìn về phía Sở Mộ Vân. Sở Mộ Vân hít sâu một hơi, ngón tay chạm cổ tay Dạ Kiếm Hàn. Sau khi thăm dò mạch đập, hắn quay đầu nhìn về phía Quân Mặc: "A Mặc, chỗ của ngươi còn Tỏa Tâm Đan không?"Đột nhiên Quân Mặc nheo mắt lại.Sở Mộ Vân cũng ý thức được lời này không ổn lắm, nhưng hắn thật sự rất thích "tác dụng phụ" khôi phục khí lực nhanh chóng của Tỏa Tâm Đan.Quân Mặc lấy một bình ngọc nhỏ từ trong túi Càn Khôn ném cho Sở Mộ Vân: "Thuốc này có thể chữa trị kinh mạch, tẩm bổ khí điền."Sở Mộ Vân nhận lấy, hơi tiếc nuối nói: "Khi nào rảnh còn phải phiền ngươi luyện nhiều một chút, Tỏa Tâm Đan là thứ tốt."Quân Mặc mím chặt môi, không lên tiếng.Sở Mộ Vân mở bình ngọc ra, tự uống hai viên, số còn lại đều đút cho Dạ Kiếm Hàn.Thuốc này vừa vào miệng đã tan, lại có mùi thơm ngọt ngào của hoa quả, giống kẹo viên, ăn rất ngon. Sở Mộ Vân nhìn Quân Mặc cười cảm kích.Sắc mặt Quân Mặc vẫn không chút thay đổi, có điều hàng lông mi dày kia khẽ run một cái.Thẩm Thủy Yên thiếu kiên nhẫn nhất, cau mày hừ một tiếng.Mạc Cửu Thiều là người bình tĩnh nhất, trên mặt y lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, mở miệng hỏi: "A Vân, đây là......"Sở Mộ Vân cắt ngang câu hỏi của y, thái độ rất hòa nhã nói: "Lát nữa sẽ giải thích cho ngươi."Sở Mộ Vân xoay người cầm tay Dạ Kiếm Hàn, đơn giản thô bạo bắt đầu vận chuyển khí lực trong cơ thể mình.Mặc dù y không chết, nhưng cũng chịu hao tổn rất lớn, nếu không mau chóng tỉnh lại, chỉ sợ Tu La Vực sẽ bất ổn.Chỉ tiếc đây không phải bản thể của Sở Mộ Vân, không tu luyện, tư chất kém cỏi, vận chuyển khí lực cho Dạ Kiếm Hàn, có cảm giác trống trải như muối bỏ biển.Cũng may có người hiểu ý, Lăng Huyền đi tới nói: "Để ta làm." Nói xong gã im lặng dời tay Sở Mộ Vân ra, không chạm vào Dạ Kiếm Hàn, lòng bàn tay cuồn cuộn khí lực, hướng thẳng về khí điền của y bắt đầu khuynh đảo.Sở Mộ Vân: "...."Linh cục cưng nhỏ giọng nói: "Như vậy sẽ đau lắm á..." Nhìn kìa, ngay cả Linh cục cưng ngây thơ hồn nhiên cũng biết cách vận chuyển khí lực như vậy là không thân thiện cho lắm.Sở Mộ Vân im lặng một chút: "Có lẽ ba ngàn năm nay bọn họ cũng kết chút thù hận."Linh cục cưng gật đầu đáp: "Đúng vậy! Thù đoạt vợ, không đội trời chung!"Sở Mộ Vân: "..." Linh càng ngày càng đáng đánh, nhưng mà... hắn không nỡ, tên nhóc này...Tuy rằng cách làm của Lăng Huyền ngang ngược, nhưng hiệu quả nhanh. Không bao lâu đôi mắt nhắm chặt của Dạ Kiếm Hàn mở ra.Sở Mộ Vân thấy y tỉnh lại, hỏi: "Cảm giác thế nào? Có..." Chỗ nào không thoải mái sao?Hắn còn chưa hỏi xong, đôi mắt đen của Dạ Kiếm Hàn dịu dàng như muốn dìm chết hắn: "Như vậy rất tốt, ta rất thích nơi này."Trái tim Sở Mộ Vân đột nhiên co thắt một trận, hắn biết Dạ Kiếm Hàn đã tìm được ký ức, có thể chỉ có một đời kia, cũng có thể là tất cả các đời.Nhưng mà... "Như vậy rất tốt, ta thật thích nơi này" là có ý gì?Sở Mộ Vân cuối cùng đã thấy được đoạn ký ức cuối cùng này.***Nếu như nói cái chết của Tạ Thiên Lan cho Sở Mộ Vân dũng khí, vậy thì cái chết của Lăng Huyền đánh hắn rụt vào trong mai rùa, khiến cho hắn chết tâm. Hắn thà rằng chịu đựng vạn năm trống trải và cô đơn, cũng không muốn nhìn dáng vẻ thương tâm tuyệt vọng của y nữa.Sở Mộ Vân chưa từng gặp Dạ Kiếm Hàn, hắn đưa y tới phàm giới.Bởi vì lý do tuổi thọ, lúc còn nhỏ chắc chắn sẽ chịu chút đau khổ, nhưng lần này Sở Mộ Vân không hoàn toàn mặc kệ như cách hắn đối đãi với Quân Mặc. Hắn ẩn mình trong bóng tối, chỉ giúp đỡ cho y ở những nơi không bị phát hiện.Hành động rất nhỏ như vậy, vốn dĩ rất khó có thể phát hiện, có thể Dạ Tiểu Hàn chỉ cho là mình may mắn thoát khỏi nguy hiểm.Hắn cứ chăm sóc y như thế, suốt mấy trăm năm, mãi đến Dạ Tiểu Hàn trở thành dáng vẻ thiếu niên, đủ để tự bảo vệ mình. Sở Mộ Vân muốn trở lại Thần Chi Lĩnh Vực, trông coi thế giới này thật dài lâu.Nhưng trùng hợp thay, ngay khi Sở Mộ Vân muốn rời đi, Dạ Tiểu Hàn bị một con hung thú tập kích, trên vai trực tiếp bị xé xuống một miếng thịt.Sở Mộ Vân vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh thiếu niên ngã trong vũng máu, hoàn toàn mất đi sức sống.Thật sự là một đòn cảnh cáo, Sở Mộ Vân không hề nghĩ ngợi vội vàng ôm lấy y. Vào lúc này, thiếu niên hôn mê mở mắt ra: "Ngươi..." Hai chữ sau "Là ai" y không thể hỏi ra, đã hôn mê do mất máu quá nhiều.Sở Mộ Vân cẩn thận từng li từng tí săn sóc y, định chờ y ổn định lại sẽ rời khỏi nơi này, không thể liên quan quá nhiều.Nhưng dù sao cũng là người mình yêu sâu đậm, Sở Mộ Vân ở trong bóng tối trông coi y mấy trăm năm cũng không thể triệt tiêu tình ý dưới đáy lòng. Hôm nay bước ra ánh sáng, có thể nhìn, có thể tới gần, có thể chạm vào, tình cảm đã lâu không thấy bị đè ép ở nơi cực sâu kia lại càng giống như bột mì lên men, nhanh chóng bành trướng.Đợi đến khi Sở Mộ Vân ý thức được mình thật sự nên đi, thời gian hắn ở đây đã quá dài.Dạ Tiểu Hàn tỉnh lại, bởi vì ân cứu mạng này, y vô cùng cảm kích và tin tưởng hắn.Dạ Tiểu Hàn sống một mình mấy trăm năm, cho nên năng lực tự gánh vác rất mạnh, hơn nữa hiểu chuyện làm cho người ta đau lòng. Sau khi có thể xuống giường, y làm tất cả mọi chuyện trong khả năng, có thể không làm phiền Sở Mộ Vân tất nhiên sẽ không quấy rầy hắn.Sở Mộ Vân nhiều lần muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy Dạ Tiểu Hàn bởi vì máu thịt mọc lại mà đau đớn khó chịu, lại mềm lòng.Đợi một chút, chờ một chút.Lần chờ đợi này là một năm.Dạ Tiểu Hàn thật sự khiến người ta đau lòng. Dường như y nhận ra Sở Mộ Vân muốn rời đi, nhưng y không dám mở miệng giữ lại, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí, cố gắng làm nhiều chuyện hơn để lấy lòng Sở Mộ Vân.Y thậm chí không cần ai chỉ dạy mà tài nấu ăn cực kỳ ngon, tự mình đi ra ngoài săn thú, hái trái cây, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, trở về làm thành một bàn đồ ăn ngon.Nhưng y như vậy, Sở Mộ Vân nhìn thấy sẽ càng thêm chua xót.Hắn không thể đáp lại y, ngay cả một chút cũng không thể.Thật sự nên rời đi...... Sở Mộ Vân nghĩ như vậy.Hắn đi trong lặng lẽ, ngay cả một câu tạm biệt cũng không có, trở lại Thần Chi Lĩnh Vực. Chuyện Sở Mộ Vân có thể làm cũng chỉ là ngày ngày đêm canh giữ không gian rộng lớn này, ngay cả thời gian trôi qua như thế nào cũng không thể phân biệt rõ ràng.Có lẽ là mấy trăm năm, có lẽ là gần ngàn năm, Sở Mộ Vân rốt cục nhịn không được, vạch sương mù, muốn nhìn y một cái.Mà lúc này, thiếu niên đã trưởng thành. Đứa trẻ ngây ngô non nớt ngày nào không thấy đâu, thay vào đó là một nam nhân thành thục trầm ổn, có được thế lực cực kỳ khổng lồ ở phàm giới.Sở Mộ Vân bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.Đời này y sống tốt hơn dự đoán nhiều lắm.Y không hề chấp nhất với hắn nữa, sau khi trưởng thành liền ra khỏi rừng sâu núi thẩm, dựa vào tài năng hơn người chiếm cho mình một chỗ đứng.Hắn được người ta đi theo, được người ta kính ngưỡng, lập được công lao phi thường, lưu danh thiên cổ.Sở Mộ Vân rất vui mừng, dù là nhìn thấy bên cạnh y có những người khác, hắn vẫn cảm thấy rất vui mừng.Hắn hủy y sáu đời, đời này có thể giúp y sống một cách vui sướng đã tốt hơn bất kỳ điều gì.Sở Mộ Vân hoàn toàn an tâm, ở nơi giam cầm hắn, trải qua cuộc sống tịch mịch vô hạn.Nếu chỉ như vậy, Dạ Kiếm Hàn không phải là Dạ Kiếm Hàn nữa rồi, Sở Mộ Vân cũng không phải là Sở Mộ Vân.Lưng Sở Mộ Vân đeo danh hiệu thần vẫn quá ngây ngô, sống quá lâu, nhưng vẫn luôn ở một mình, cho nên vĩnh viễn không nắm bắt không nhìn thấu được lòng người.Sao Dạ Kiếm Hàn có thể buông tha hắn? Một đời lại một đời, linh hồn của y càng ngày càng kiên định, mà chấp niệm được tích lũy từng chút kia đã hoàn toàn dung hợp với hồn phách y. Dù là chết một lần, y cũng sẽ không quên hết thảy mọi chuyện.Thời niên thiếu Dạ Kiếm Hàn không biết, nhưng khi Sở Mộ Vân lặng lẽ rời đi, đối mặt với căn phòng trống trải, cảm giác quen thuộc mãnh liệt ập đến. Dạ Kiếm Hàn trưởng thành trong một đêm, cũng tìm về tất cả ký ức.Y biết bọn họ không thể ở bên nhau, nhưng y không thể để Sở Mộ Vân một mình gánh vác tất cả.Nỗi đau của hắn, y biết.Y yêu hắn, sẽ không để hắn bị giam cầm nữa.Bởi vì y biết, thứ Sở Mộ Vân muốn nhất chính là... tự do.Thế giới này cần một vị thần, nhưng vị thần này có thể không phải là Sở Mộ Vân.Dạ Kiếm Hàn ở phàm giới tạo ra trận chiến tranh thật lớn. Cho dù là sinh linh có trí tuệ, nương theo mà đến chính là do bọn họ lòng tham không đáy, ác tính tàn bạo ở trong chiến tranh lộ ra là việc không thể nghi ngờ.Thiên tai và thảm họa con người tạo ra cùng nhau. Lúc Sở Mộ Vân phát hiện ra, thế giới này đã hỗn loạn.Bất đắc dĩ hắn phải đi ra khỏi thần chi lĩnh vực, muốn để chiến tranh kết thúc, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới đây là mồi nhử Dạ Kiếm Hàn dụ hắn tới phàm giới.Ở chỗ này, không ai có thể đủ sức đánh cùng hắn một trận, nhưng Dạ Kiếm Hàn là ngoại lệ.Sở Mộ Vân vì để y kế thừa thần vị, bồi dưỡng y suốt năm đời, Dạ Kiếm Hàn nhớ lại tất cả rất dễ dàng đạt được sức mạnh khổng lồ ấy.Y tìm được Sở Mộ Vân."Nếu ta giết ngài thì sẽ như thế nào?"Sở Mộ Vân không chớp mắt nhìn y, gần như không nhận ra nam nhân trước mắt.Dạ Kiếm Hàn mỉm cười, nhưng đáy mắt lại là một mảng lạnh lẽo: "Phụ Thần, nếu như ngài chết, vậy thế giới này có phải sẽ hoàn toàn thuộc về ta hay không?"Lòng lang dạ sói, ầm ầm thoát ra!Sở Mộ Vân chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày Dạ Kiếm Hàn sẽ vì đoạt lấy quyền lợi mà muốn giết hắn.Nhưng như vậy cũng tốt, Sở Mộ Vân ước gì có thể chết dưới kiếm của y."Vậy thử xem." Sở Mộ Vân giơ tay, trong lòng bàn tay hiện ra một luồng sáng chói mắt. "Cũng nên cho ngươi thấy rõ ràng, ranh giới không cách nào vượt qua giữa ta và ngươi."Trong thế giới Sở Mộ Vân sáng tạo, dưới sự chứng kiến của hàng vạn sinh linh.Dạ Kiếm Hàn tuyên chiến với thần!Trận chiến này kéo dài bảy ngày bảy đêm, kinh thiên động địa, rung động thế gian.Kết cục cuối cùng là: Phụ Thần ngã xuống, kỷ nguyên mới mà Dạ Kiếm Hàn tắm máu lập ra ra đời một cách huy hoàng rực rỡ.Thật lâu sau đó, Sở Mộ Vân mới hiểu được dụng ý của Dạ Kiếm Hàn.Hắn sáng tạo thế giới này, cũng bị thế giới này trói buộc. Sở Mộ Vân vứt bỏ bọn họ, oán giận của bọn họ có thể lớn mạnh đến mức cắn trả thần minh.Dạ Kiếm Hàn tính kế gần cả ngàn năm, thứ y muốn làm chỉ có duy nhất một chuyện.-- Giết Thần!Trước mặt ngàn vạn sinh linh, giết chết Phụ thần duy nhất của bọn họ!Sở Mộ Vân đã chết, như vậy... cơn thịnh nộ của hàng vạn sinh linh sẽ không bao giờ giáng xuống người hắn nữa. Hắn không cần gánh vác tất cả vì thế giới này nữa.Về phần Thần Chi Lĩnh Vực trói buộc hắn, đơn giản chỉ cần một "Thần".Người khác không vào được, nhưng Dạ Kiếm Hàn thì có thể.Dù sao y cũng sinh ra ở nơi đó, cũng là người thừa kế duy nhất của hắn.Trong lúc Sở Mộ Vân hôn mê bất tỉnh, Dạ Kiếm Hàn một mình đi tới Thần Chi Lĩnh Vực.Chỉ cần y đi vào, Sở Mộ Vân có thể hoàn toàn tự do.Nhưng ở chỗ này, Dạ Kiếm Hàn lại gặp phải vấn đề khó khăn. Y không có tư cách vào.Bởi vì trong lòng y đều là tình cảm riêng tư, cho dù sức mạnh đủ để gánh vác danh xưng "thần", nhưng vẫn như cũ không xứng làm một vị "Thần".Tình yêu của thần vô tư vị tha, là tình yêu bao la vĩnh hằng.Dạ Kiếm Hàn không thay thế được Sở Mộ Vân.Nhưng đến nước này, sao có thể buông bỏ?Dạ Kiếm Hàn không thể không yêu Sở Mộ Vân, nhưng y lại có thể đem tình yêu của mình... tách rời, vứt bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz