ZingTruyen.Xyz

18 Pjm Tro Dua

"Hôm nay em không khỏe ở đâu sao?"

Sáng sớm khi đến chung cư đón Kim Ami đi làm, Park Jimin để ý thấy sắc mặt của cô nhợt nhạt hơn mọi ngày rõ rệt, cũng không giấu được vẻ mệt mỏi.

Ấy vậy mà sau câu hỏi của anh, người kia chỉ vội lắc đầu, sau đó nhỏ giọng đáp:

"Em không sao, chỉ là hơi mất ngủ một chút thôi."

Tưởng chừng như Park Jimin lại chẳng hề để tâm đến lời nói ấy, ấy vậy mà đến chiều khi Kim Ami tan làm, anh đã hào hứng đứng trước cổng EUPHORIA đợi cô. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước ra, anh vội mở cửa xe, cho đến lúc đã lái đi một đoạn khá xa mới vui vẻ nói:

"Hôm nay anh đến chỗ em ngủ một đêm nha?"

"Sao...sao đột nhiên lại đến nhà em."

"Em nói em mất ngủ mà, anh nghĩ là có anh ôm em em sẽ dễ ngủ hơn nhiều đấy."

Mặc cho Kim Ami đã ra sức từ chối, vậy mà khi đến chung cư, Park Jimin ngang nhiên chạy vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm rồi lững thững bước vào thang máy trở về căn hộ của Kim Ami.

Thấy anh quyết tâm như vậy, cô cũng chẳng có cái cớ gì để không cho anh ở lại. Sau cùng, Kim Ami mở cửa nhà, Park Jimin hào hứng đi theo phía sau cô rồi bước vào trong.

"Tối nay em muốn ăn gì? Anh nấu cho em."

Kim Ami đặt túi xách lên bàn, sau khi nghe Jimin nói thế cô chỉ mỉm cười, tiến đến hôn chụt lên má anh một cái.

"Lần này để em nấu cho. Anh chỉ việc ngồi đợi là có ăn ngay."

"Em nấu được không vậy?"

"Anh không tin em sao? Em nấu ăn rất giỏi đó."

Thấy Park Jimin có ý muốn phụ mình nấu ăn, Kim Ami chỉ vội vàng đẩy anh ra khỏi nhà bếp để cho mình tự tung tự tác. Nhìn vẻ mặt tiếc nuối của anh, Ami quyết định giao trọng trách để anh đeo tạp dề cho mình xem như đã là giúp.

Mặc dù không cam, nhưng Park Jimin vẫn ngoan ngoãn ra ghế sofa ngồi đợi. Chẳng biết là Kim Ami có nấu được hay không mà cứ vài phút lại nghe tiếng nồi chảo rớt xuống đất rồi kêu lên một tiếng đinh tai. Vài lần anh chạy vô xem rốt cuộc Ami đang làm gì, chỉ thấy người kia đứng trong bếp cầm cái chài đâm tiêu đòi kí vào đầu mình nên sau cùng Jimin đành ngậm ngùi quay về chỗ cũ.

Tầm nửa tiếng sau, Kim Ami ở trong bếp í ới gọi anh. Lúc này, Park Jimin mới bỏ quyển tạp chí trên tay xuống rồi lật đật chạy vào.

"Xong rồi, chào mừng quý khách đã đến với dịch vụ năm sao Kim Amiiii."

Thấy Ami hào hứng ra vẻ một đầu bếp chuyên nghiệp như thế, Park Jimin liền mỉm cười không hề giả trân. Nói thật nếu bây giờ ép anh ngồi ăn hết mấy món này, chỉ có nước khóc ra máu quá đi mất.

Chẳng biết mùi vị có ngon không nhưng phải nói là hình dạng rất kì cục.

Cơm thì ai cũng biết cắm vậy nên đối với việc này có lẽ đã không cần bàn đến. Có điều, cái món mà Ami bảo là trứng cuộc kia nó cuộc thành một đoạn to ú ụ chẳng khác gì con cá nóc. Cái thứ mà cô nói là canh rong biển, nước canh của nó còn trong hơn cả nước lọc. Bù lại được cơm trắng và nước chấm có lẽ là hai món tuyệt  nhất ngày hôm nay.

"Anh không thích sao?"

Thấy Jimin từ nãy giờ cứ chọt chọt đôi đũa vào trong chén cơm, Kim Ami còn nghĩ rằng mình nấu ăn ngon quá nên anh mới ngại.

Nghe người kia hỏi thế, Park Jimin lại nhớ đến cảnh tượng Ami cầm chài đâm tiêu rồi đòi kí đầu mình mà kịch liệt lắc đầu. Người đàn ông gấp một cuộc trứng to tổ bố vào trong miệng, vui vẻ nói.

"Đâu có, anh thích lắm. Bé nấu ăn ngon lắm luôn đó."

Ngon thấy mẹ luôn.

Sau khi trải qua bữa ăn cực hình kia, Park Jimin đã uống rất nhiều nước ấm để cho mình không phải nôn ra ngoài. Ấy vậy mà khi nãy trên bàn ăn, Ami ăn một cách ngon lành như thể những món ấy đều rất ngon.

Ăn xong, Kim Ami đề nghị ra ngoài đi dạo nhưng Jimin bảo muốn được cùng cô ngồi xem phim hơn.

Sau một hồi chọn qua chọn lại, cả hai quyết định sẽ đi ngủ luôn chứ không xem phim nữa vì không cùng quan điểm. Chỉ vì Park Jimin thích xem tiên nữ Winx xinh đẹp mà ban nãy, suýt chút nữa Kim Ami đã lao vào đấm anh.




Cô nằm trên giường, cuộn tròn trong vòng tay của người đàn ông vẫn còn vương mùi bạc hà bên cạnh. Hiện giờ chỉ mới có 10 giờ tối, cô không biết Park Jimin một mực đòi đi ngủ sớm để làm gì rồi bây giờ chỉ ôm cô, không ngừng luyên thuyên bên vành tai mà không chịu đi ngủ.

"Ami."

"Dạ?"

"Em có vẻ rất thích hoa anh đào nhỉ?"

Park Jimin vừa nói, vừa thuận môi hôn lên mái đầu của người con gái kia một cái thật sâu, cũng không phải là anh đột nhiên hỏi vậy, chỉ tại mỗi lần ở bên cô, anh đều nghe được trên cơ thể cô luôn vương một chút mùi hoa anh đào.

"Em rất thích hoa anh đào, tiếc là bây giờ ở Seoul hoa đã tàn hết rồi."

Kim Ami vòng tay qua siết chặt eo anh.

"Ami, nhìn anh này."

Nghe người kia gọi, Kim Ami theo quán tính từ trong lồng ngực anh vội ngước mặt lên. Đối diện với gương mặt ngây ngô kia, Park Jimin không kiềm lòng được mà không nhanh không chậm hôn chụt xuống môi cô một cái.

Hôn được một lần, anh lại được đà hôn lên khắp gương mặt của Ami một lần nữa. Điểm cuối cùng anh dừng lại chính là đôi môi mềm mại kia.

Park Jimin ôm lấy bả vai cô, từng cái hôn vụn trên môi dần biến thành một nụ hôn sâu không báo trước. Người đàn ông say mê ngậm lấy cánh môi mềm, mút mát cho đến khi nó đã trơn mượt rồi mới chậm rãi luồng lưỡi của mình vào bên trong.

Tay anh rút khỏi bờ vai cô rồi thuận theo nụ hôn nghiêng nửa người của mình đè lên người kia. Kim Ami nhắm chặt mắt, để mặc cho anh cuồng nhiệt hôn mình. Cho đến khi anh dứt môi ra, hai tròng mắt đã bắt đầu mờ đục, nhịp thở có chút dồn dập, nhỏ giọng gọi tên cô.

"Ami."

"Dạ?"

Làn này, Park Jimin nhìn thẳng vào mắt cô. Rồi không nhanh không chậm hôn lên vầng trán nhỏ kia một lần nữa.

"Nếu anh nói em là duy nhất...em có tin không?"

Kim Ami đưa ánh mắt mơ màng nhìn anh, sau khi nghe được câu hỏi ấy, trái tin cô đột nhiên lại đập liên hồi khó tả.

Cô không biết phải trả lời anh như thế nào. Vừa muốn tin, lại vừa không tin. Rốt cuộc bao nổ lực mấy tháng trời chỉ để làm cho Park Jimin nói tiếng yêu mình như cô đã từng mong muốn, ấy vậy mà giờ đây Ami chẳng thấy ý nghĩa gì.

"Trả lời anh đi."

Cũng không biết từ bao giờ, cả cơ thể to lớn của Park Jimin đã bao phủ lên cô. Ami nằm dưới thân anh, với sự chân thành trong ánh mắt của anh, bao kế hoạch của cô trước kia gần như đổ vỡ.

Sau cùng, người con gái ấy nhướn người hôn lên môi Jimin. Đối diện với ánh nhìn của anh, cô nói:

"Em tin anh."

Điều gì chứng minh được rằng anh thật lòng yêu em?

Thật khó để có thể diễn tả thành lời nhưng...

"Tôi muốn em là đích đến của hiện tại, và cũng là chốn cuối cùng tôi sẽ dừng chân."




Kim Ami thề rằng sau này cô sẽ chẳng nhẹ dạ mà để cho Park Jimin ngủ lại qua đêm thêm một lần nào nữa.

"Anh đến để ôm em cho em dễ ngủ."

Lừa người, lừa người tất.

Chẳng biết là ngủ nghê kiểu mèo gì mà cho đến bây giờ quần áo trên người cô đều đã bị anh lột sạch chỉ chừa lại vỏn vẹn bộ đồ lót. Biết bậy khi nãy cô đã giả vờ nhắm mắt luôn chứ chẳng thèm trả lời mấy câu hỏi mè nheo của anh làm gì nữa.

Park Jimin đưa ánh mắt như tình nhìn người con gái đang ngại ngùng kia, anh nói:

"Em đừng lo. Anh chỉ muốn em biết anh yêu em nhiều đến mức nào thôi."

Nói rồi, Park Jimin chầm chậm đặt từng nụ hôn vụn vặt lên bả vai mảnh khảnh kia. Từng tiếng hôn dù là nhỏ nhưng trong căn phòng yên tĩnh như thế này vẫn có thể nghe thấy rõ mồn một...làm cho Kim Ami đỏ mặt không thôi.

Từng tấc da thịt còn vương mùi hương dịu nhẹ của hoa anh đào ấy thật sự làm cho Park Jimin điên đảo đến mức chết đi. Cái cách Kim Ami e thẹn vì ngại, cái cách Kim Ami nhìn anh với ánh mắt mơ màng, cái cách Kim Ami nức nở dưới thân anh. Đều làm cho anh say đắm...say đắm đến chết mê chết mệt.

Người đàn ông bỏ lại những dấu hôn ửng đỏ lên khắp vùng cổ và ngực kia, sau cùng luồng tay ra phía sau rồi thuần thục kéo khoá áo ngực của Kim Ami vứt xuống đất.

Hai gò đồi to tròn lập tức nảy ra. Đây không phải là lần đầu tiên...nhưng từng cử chỉ, từng đường nét trên cơ thể cô đều làm cho anh bí bách chẳng khác gì lúc ban đầu.

Như thể sợ thứ đó sẽ ngay lập tức biến mất đi, Park Jimin vội vàng há miệng ngậm lấy đỉnh đầu đang nhô cao trơ trọi phía trước, cũng để ý được rằng vì sự ấm nóng từ miệng anh mang lại mà Kim Ami đã vô thức ưỡn cao người. Cô nhạy cảm đến mức có thể nhận ra bên dưới đã hoàn toàn ướt đẫm.

Trong khi vẫn còn bận bịu dày vò khuôn ngực của người kia, một tay của Park Jimin đã rảnh rỗi mà tìm quần lót của Ami rồi điêu luyện kéo nó ra khỏi hai chân cô. Chẳng đợi cho Kim Ami có cơ hội khép chân lại, anh đã nhanh chóng chen cơ thể của mình vào giữa.

Nhận thấy hai bầu ngực kia đã bị mình bú mút đến mức sưng lên, ở trên hai đỉnh đầu bị màu nước bọt bóng loáng của anh phủ lên một vẻ đẹp mê người, càng khiến cho thứ bên dưới đũng quần của người kia ngày một to ra.

Rồi anh ngồi bật dậy, nhanh chóng cởi phăng chiếc áo thun mỏng vứt xuống sàn nhà. Người đàn ông đưa mắt nhìn toàn bộ cơ thể trần trụi của Kim Ami một lượt từ trên xuống dưới, ở trên khoé môi hiện lên nét cười cợt nhả, anh nói:

"Lần đầu tiên gặp em, anh không hề nghĩ rằng sẽ có ngày được tận mắt nhìn thấy em trong tầm mắt anh mĩ miều như thế này."

"Chứ lúc đó anh nghĩ gì?"

"Lúc đó anh chỉ nghĩ làm thế nào để tán tỉnh được em, làm thế nào để em yêu anh....như cái cách mà anh chỉ có mỗi em hiện giờ."

Park Jimin vô thức thốt ra những gì mình đang nghĩ, cũng hoàn toàn không có ý định cho Ami biết trước đây vì một trò chơi thắng thua mà anh chỉ xem cô như một trò đùa.

Kim Ami nghe lời anh nói, đáy mắt không tự chủ được mà trở nên ngấn nước. Cô biết lý trí sẽ không để cho mình dại dột thêm một lần nữa tin vào lời anh nói, nhưng nhìn ánh mắt chân thành của anh, Ami lại vô thức đem hai tay mình vòng qua cổ anh rồi hôn lên chóp mũi anh một cái.

Park Jimin cúi người để cho cô dễ dàng hôn anh.

Nhưng việc chính vẫn là việc nên làm đầu tiên. Người đàn ông nắm lấy bàn tay cô rồi chầm chậm đặt lên khoá quần của mình.

Ami đưa ánh mắt sợ sệt nhìn an, kịch liệt lắc đầu.

"Em...em sợ thứ đó lắm."

Cũng vì trước kia, cái vật to lớn đó đã hành cô không thể đi lại nửa ngày trời nên hiện giờ mỗi khi nhìn thấy nó, Ami sợ hãi như gặp phải ma quỷ.

Park Jimin nâng bàn tay cô hôn xuống rồi đặt nó ngay tại vị trí thắt lưng như cũ. Anh đưa tay miết nhẹ lên bờ má kia, nhẹ giọng nói.

"Đừng sợ, những gì thuộc về anh đều là của em."

Anh im lặng một lúc, lại bổ sung thêm.

"Đây là thứ mà sau này em sẽ gặp mỗi đêm chứ không phải ngày một ngày hai. Em nên quen dần đi là vừa."

Người ta bảo mật ngọt chết ruồi, sau cùng Kim Ami cũng bị mấy lời đường mật của người kia làm cho mê muội. Cô chậm rãi kéo khoá quần phía ngoài xuống, nhìn thấy boxer màu đen bên trong đã dựng một cái lều. Sau đó, cô nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay run run kéo nốt chiếc quần trong của anh rồi vứt sang một bên.

"Ngoan lắm."

Nói xong, hai cơ thể trần trụi dính chặt lấy nhau. Park Jimin nằm đè lên người cô, mang hai tay mình dạng hai chân của người kia ra thật rộng.

Đỉnh đầu to lớn được đặt ngay cửa mình của Kim Ami. Anh đẩy phần đầu miết nhẹ lên hai cánh hoa mềm mại rồi khi cảm nhận được nơi đó đã đủ ẩm ướt, liền không một lời báo trước đâm thẳng vào bên trong.

"A...hức."

Sự xâm nhập bất ngờ này làm cho Ami vô thức hét toáng lên, nước mắt sinh lý cũng không kiềm được mà vô thức rơi ra chảy dọc xuống thái dương. Park Jimin cúi người, liếm sạch những giọt nước mắt của cô. Rồi hai tay lại siết chặt lấy eo nhỏ, cố chuyển động một cách nhẹ nhàng nhất có thể.

Nhìn thấy Ami đang ra sức cắn môi vì đau, Park Jimin đưa một ngón tay của mình miết nhẹ lên đôi môi ấy cho đến khi gương mặt cô dần thả lỏng.

"Anh thương em, nên anh chỉ muốn đem lại những gì dịu dàng nhất cho em thôi."

Ami nhìn anh, ngoan ngoãn "dạ" một tiếng nhỏ xíu rồi lại ôm lấy anh. Trong mắt Park Jimin, Ami hiện giờ hệt như một con mèo nhỏ vô cùng biết nghe lời, thuận ý để cho anh sai bảo, thuận ý để cho anh mặc sức yêu thương chiều chuộng.

Cho đến khi Ami đã dần thích nghi được với kích cỡ to lớn kia, Park Jimin mới đẩy nhanh tốc độ. Không đơn thuần là nhẹ nhàng như lúc ban đầu, anh trở nên cuồng nhiệt hơn, từng cú thúc đẩy bên dưới cũng nhanh hơn bao giờ hết.

Ánh mắt cô si si dại dại nhìn anh, rồi như bị sự dày vò bên dưới làm cho thiếu thốn. Ami chủ động tìm đến môi anh rồi hôn một cách vụng về.

Đối với cái hôn không chút thành thạo kia càng làm cho Park Jimin trở nên hứng tình hơn nữa. Mặc cho Ami đã nức nở rên rỉ đến mức khóc thét, anh cứ như vậy tìm đến điểm nhạy cảm bên dưới của người kia mà đâm.

Anh siết chặt eo cô, hai bờ ngực mềm cũng vì sự va chạm kịch liệt bên dưới mà không ngừng nảy lên.

Cơ thể Park Jimin đã sớm phủ một lớp mồ hôi mỏng, làm cho mùi hóc môn trên cơ thể anh càng trở nên nồng đậm. Anh bắt Kim Ami buộc phải đối diện với ánh mắt của mình, đáy mắt chất chứa đầy nhu tình nhìn cô, bí bách nói.

"Anh yêu em...ha...anh thật sự rất yêu em."

Ami không trả lời anh, chỉ ra sức lắc đầu vì bản thân cô đã sắp không thể nào trụ nổi nữa. Cô nhìn anh với ánh mắt cầu xin hãy buông tha cho mình, ấy vậy mà Park Jimin lại càng điên cuồng hơn, tiếp tục lặp lại một câu nói.

"Anh nói...anh yêu em, em có nghe thấy không? Anh yêu em."

Đối với sự cuồng nhiệt của người kia, Ami đã bị anh làm cho sung sướng đến độ rơi nước mắt. Sau cùng, cô bấu chặt lên lưng anh, nức nở đáp:

"Em yêu anh."

Như chỉ chờ một câu đáp lại, ngay khi câu nói ấy được Ami thốt ra, Park Jimin đã dừng lại mọi động tác rồi thoả mãn bắn tất cả vào bên trong vách thịt non mềm kia.

Cả người anh đổ gục lên người cô, mệt mỏi nhắm mắt.

Đêm nay đối với họ mà nói....chính là một đêm dài.

Lần đầu tiên gặp em, anh chỉ nghĩ cách làm thế nào để cho em yêu anh đến mức si dại, anh không hề nhận ra cũng ngay lần đầu ấy...trái tim anh đã thật sự thay đổi.

Khoảnh khắc nhìn thấy em, có một linh hồn đã dừng lại vì em. Thời điểm đó..... trái đất ngưng chuyển, thế gian này....như chỉ còn có ta.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz