𝗘𝗰𝗵𝗼𝗲𝘀 𝗼𝗳 𝗧𝗶𝗺𝗲 | 16:00 | PHONGMIEN
chaos
Sáng hôm sau, hai kẻ vốn không quen thức dậy ở cùng một nhịp sinh học, lại bị buộc phải sống trong thân xác chẳng thuộc về mình, cùng ngồi đối diện nhau trong căn phòng lộng lẫy của Wangho. Một sự im lặng gượng gạo phủ đầy không gian cho tới khi Wangho hiện tại trong thân xác Dohyeon bùng nổ trước tiên."Em có biết tối qua anh đã làm gì không hả?""Cùng bố mẹ em đi xem một buổi nhạc kịch cũ mèm." Dohyeon đáp tỉnh rụi trong giọng nói của Wangho."Đúng, và em nghĩ dễ lắm à? Bác gái cứ bắt anh mở mắt ra xem trong khi chán ngắt. Anh phải giả bộ nói đang bị đau bụng, sau đó mới được đường đường chính chính ngủ trong rạp.""Thế còn em?" Dohyeon gõ gõ lên bàn, bộ dạng trong thân thể hoàn hảo kia nhìn vừa buồn cười vừa khó chịu. "Anh tưởng giả làm anh dễ lắm hả? Nguyên một nhóm học sinh năm nhất chạy đến hỏi anh về lịch thi, còn cái đám bạn thân thì đòi tụ tập đi chơi bóng rổ. Em phải viện cớ bị đau vai, suýt nữa lộ hết."Cả hai cùng thở dài, rồi trong một khoảnh khắc, họ nhìn nhau mà cùng bật cười. Tiếng cười đó vừa chua chát vừa giống như đang chế giễu chính bản thân."Chúng ta phải tìm cách đổi lại ngay. Không thể sống như thế này được." Wangho vỗ bàn, khí thế dâng cao."Anh nghĩ em không muốn chắc?" Dohyeon lườm. "Chúng ta đã thử tất cả rồi còn gì."Họ liệt kê lại:
Đập đầu vào nhau. Done
Cùng hít thật sâu rồi la lớn "Trả lại thân xác cho tôi!". Done
Ngồi thiền. Done
Đọc thần chú từ mấy forum quái dị trên mạng. Done nốt
Ngâm mình trong nước muối biển pha lá ngải (theo hướng dẫn một tài khoản có nickname MagicQueen88). Done luônKết quả: đầu u cục, giọng khản, phòng bốc mùi thảo dược, và tất nhiên vẫn ở nhầm thân xác."Chưa kể việc đập đầu." Dohyeon nhíu mày. "Đến giờ vẫn còn cái u đây này."Anh chỉ vào thái dương, mà thật ra đang chỉ vào thái dương của Dohyeon, Wangho bật cười khùng khục. "Ừ thì, ít nhất mình đã thử hết sức.""Không. Không hết."Giọng Wangho hạ thấp, nghiêm túc hơn hẳn. "Em có nhớ cái đôi khuyên tai không? Cái hôm đó, trong phòng triển lãm anh chắc chắn nó là mấu chốt."Dohyeon khoanh tay. "Chuyện ngớ ngẩn.""Ngớ ngẩn? Em nhìn xem, hôm đó chỉ có hai ta ở trong phòng, rồi anh chạm vào nó, rồi chuyện này xảy ra. Nếu không thử quay lại, chúng ta sẽ mắc kẹt mãi mãi."Dohyeon im lặng một thoáng. Sự lý trí thường khiến cậu dè dặt, nhưng ánh mắt quyết tâm của Wangho lại khiến cậu lung lay."Được. Thử."Ban ngày, triển lãm đông nghịt người. Khác hẳn với không khí rùng rợn của buổi tối hôm trước, giờ đây gian trưng bày chỉ là một không gian nghệ thuật bình thường. Ánh sáng trắng chan hoà, tiếng giày bước, tiếng trẻ con cười khúc khích. Wangho hơi thất vọng, trong khi Dohyeon giữ vẻ mặt tỉnh bơ."Thấy chưa? Bình thường thôi mà.""Không, tin anh đi." Wangho kéo tay Dohyeon, dẫn cậu đi vòng qua các khu vực ít người. "Có một chỗ hôm bữa anh nhớ rõ, không ai để ý tới."Họ tìm mãi, cuối cùng cũng đứng trước một cánh cửa nhỏ khuất sau tấm rèm đen. Bên ngoài chẳng hề có bảng hướng dẫn, cũng không có bảo vệ canh gác. Rất kì lạ. "Cửa này à?" Dohyeon cau mày."Ừ. Hôm bữa chính cửa này dẫn vào căn phòng đó.""Anh chắc chứ? Lỡ vào nhầm chỗ nhân viên thì sao?""Thử thì mới biết."Wangho hít sâu, đẩy cánh cửa. Bên trong tối om, hơi lạnh phả ra như gió từ hầm sâu. Tim cả hai đồng loạt đập mạnh, nhưng chẳng ai lùi bước.Phòng bên trong vẫn thế. Trần thấp, ánh đèn vàng vọt, mùi gỗ cũ pha hương hăng hắc. Mọi thứ khiến người ta nổi da gà, đặc biệt khi nhớ đến chuyện hoán đổi mấy đêm trước."Không thấy ai khác đi vào." Dohyeon lẩm bẩm."Cũng không thấy mấy món đồ trưng bày hôm qua." Wangho đưa mắt quét quanh. "Đôi khuyên tai đâu rồi?"Không có. Thay vào đó, trên chiếc bệ đá hôm qua xuất hiện một quyển sách cũ, bìa chạm khắc hình rồng quấn quanh một cái gương.Họ cùng tiến lại gần."Đừng chạm linh tinh." Dohyeon dặn, nghiêm nghị nói. Cậu quá sợ Wangho rồi. "Anh biết." Wangho gật đầu, nhưng lòng hiếu kỳ khiến ngón tay anh ngứa ngáy."Đừng nghĩ đến chuyện mở ra.""Anh chỉ xem thôi mà."Và tất nhiên, Wangho không kiềm chế được. Tò mò giết chết con mèo. Ngón tay vừa định chạm lên bìa sách thì lập tức bị một bàn tay nhỏ bé khác giữ chặt lại.Là Dohyeon.Ngón tay lạnh của cậu siết lấy bàn tay Wangho, ánh mắt hổ phách rực lên trong bóng tối. "Anh thật sự không nghe lời được một lần sao?"Trái tim Wangho bỗng đập loạn. Anh ý thức rằng bàn tay đang bị nắm chính là của Dohyeon, nhưng cảm giác lại khác; như thể bản thân anh được cậu giữ lại, được bảo vệ. Trong vài giây, không ai buông ra.Bầu không khí im phăng phắc, chỉ còn tiếng thở gấp gáp khó xử. Cuối cùng, Dohyeon vội buông tay, giọng nhỏ hơn: "Đừng liều. Nếu là bẫy thì sao?"Wangho ho khan, cố che đi sự bối rối. "Ừ, chắc em nói đúng."Họ lùi lại, cùng nhau nhìn quanh căn phòng. Ngoài quyển sách, còn vài vật phẩm khác: một chiếc mặt nạ sứ nứt vỡ, một chuỗi hạt xám, và một tấm khắc gỗ.Chính tấm khắc đó khiến họ rùng mình: khắc cảnh hai người đứng đối diện, ánh sáng xoáy quanh, dưới chân ghi dòng chữ mờ nhòe."Dohyeon, em thấy không?""Có vẻ, chúng ta không phải người đầu tiên."Ngay lúc ấy, tiếng bản lề rít vang. Một cánh cửa khác trong phòng từ từ bật mở, ánh sáng xanh lam tràn ra, soi rõ mặt cả hai.Họ nhìn nhau, hơi thở nghẹn lại. Không ai nói gì, nhưng cùng hiểu: bên kia cánh cửa có thể là lời giải, hoặc là khởi đầu cho một cơn ác mộng mới.Và rồi, từng bước một, họ tiến tới.
;
Ánh sáng trong căn phòng xanh lam không đến từ bóng đèn, cũng chẳng phải ánh trăng. Nó tỏa ra từ chính những bức tường, như thể không khí được nhuộm một màu u tịch lạ thường. Han Wangho và Park Dohyeon đứng sát nhau hơn mức cần thiết, không hẹn mà cùng quay đầu tìm lối thoát. Cửa sau lưng đã biến mất. Không còn hành lang, không còn bước chân người nào khác.Ban đầu họ thử những cách đơn giản: gõ tay vào tường, đẩy bừa một mảng xanh như giấy dán. Vô ích. Rồi Wangho, vốn nóng tính và cứng đầu hơn, lấy hết sức đập mạnh vào cánh cửa vừa rồi vẫn còn đó. Tiếng "cộc" vang dội, nhưng cửa cứng như thể là một phần liền mạch của không gian.Dohyeon thử lý trí hơn. Cậu lấy điện thoại, bật đèn pin. Màn hình trắng lóa phản chiếu khuôn mặt cả hai, nhưng lại không chiếu ra được bất cứ thứ gì ngoài màu lam trơn tru. Không có khe hở, không có cửa sổ, không một chút rò rỉ ánh sáng thật."Không ổn." Wangho cắn môi, giọng hạ xuống. Dù cố giữ phong thái "chủ tịch Han" tự tin, trong lòng anh không thể nào thoải mái nổi."Đừng hoảng." Dohyeon đáp nhỏ, nhưng cả hai đều nghe rõ sự gò ép trong câu nói.Không còn cách nào khác, họ đành buộc phải đi sâu hơn vào khoảng không gian trước mặt. Mỗi bước chân như lún xuống một lớp sương đặc. Thứ ánh sáng lam dịu ban đầu bỗng chuyển sang thẫm dần, giống như bầu trời đêm bị loang mực.Đột ngột, không gian tách đôi. Một luồng sáng chói lóe, chia hai người ra thành hai phía đối diện. Wangho giơ tay với lấy Dohyeon nhưng không kịp. Bàn tay họ chạm hụt nhau trong không khí, và cánh cửa vô hình khép lại.
Khi mở mắt ra, Wangho thấy mình đang ở trong một căn phòng nhỏ. Không gian vẫn màu lam huyền bí, nhưng giờ đã biến dạng thành những cảnh tượng khác nhau.Bóng tối tuyệt đối.Đèn vụt tắt. Tất cả trở thành màu đen kịt. Wangho vươn tay, chẳng thấy gì ngoài khoảng không rỗng. Rồi anh nghe thấy tiếng thở dồn dập, nặng nề, như của một đứa trẻ đang cố nuốt nước mắt. Anh biết ngay đó không phải mình, mà là phần ký ức đang diễn lại. Giữa bóng tối, Wangho cảm nhận rõ rệt sự sợ hãi thắt nghẹn nơi ngực. Một nỗi sợ bản năng, vô thức, như bị bỏ rơi trong hầm sâu. Người từng đứng trước hàng trăm ánh đèn sân khấu như anh chợt rùng mình. "Dohyeon, em-"Anh khẽ thì thầm, nhưng chẳng ai nghe thấy.Những lá thư không bao giờ gửi.Căn phòng sáng lại, biến thành một bàn học bề bộn. Trên đó chất đầy giấy gấp gọn gàng, từng tờ thư viết bằng nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc. Wangho đưa tay chạm vào một lá, và lập tức trong đầu anh vang vọng giọng Dohyeon: "Mày làm chưa đủ tốt. Phải cố hơn nữa. Nếu ai đó hiểu được thì đã tốt." Giọng nói run rẩy, đôi khi có cả tiếng thở dài. Wangho ngồi phịch xuống ghế, tim nặng trĩu. Dohyeon - cậu phó chủ tịch sắc lạnh, khó gần - lại dành từng đêm viết thư cho chính mình. Anh cười khổ: "Thì ra em cũng yếu đuối như ai thôi."Gánh nặng kỳ vọng.Cảnh thay đổi. Một hội trường. Trên sân khấu, một cậu bé mặc đồng phục tiểu học cầm giải thưởng. Người lớn phía dưới không cười, chỉ gật đầu lạnh lùng: "Lần sau phải nhất nữa đấy." Không một cái ôm, không một lời "giỏi lắm". Wangho lùi lại, mắt cay xè. Anh đã quen được cả trường vỗ tay, gia đình tung hô. Nhưng Dohyeon thì khác. Mọi thắng lợi của cậu chỉ là điểm khởi đầu cho những yêu cầu khắc nghiệt hơn.Giai điệu giấu kín.Một cây đàn piano xuất hiện, phủ bụi. Tự dưng những phím đàn rung lên, vang ra một khúc nhạc đẹp đến nao lòng. Không ai ngồi trước đàn, nhưng Wangho hiểu: đây là ngón tay của Dohyeon trong ký ức. Âm nhạc trôi đi, dịu dàng và đầy khát vọng. Wangho ngẩn ngơ, tim mình nhói lạ vì Dohyeon chưa bao giờ kể, chưa bao giờ biểu lộ.Tên anh, lặp đi lặp lại.Trên bàn học cũ kỹ, những mảnh nháp loang lổ. Trên đó, hàng chục lần chữ "Han Wangho" được viết bằng bút bi xanh. Chữ xiên vội vàng, lúc đậm lúc nhạt, như một kẻ không thể kiềm chế. Wangho đứng chết lặng. Anh đưa tay lên miệng, cố kiềm tiếng cười nghèn nghẹn. Trong mắt anh, bức tường lam nhạt nhòa đi. Dohyeon từng nghĩ đến anh nhiều đến thế ư?Trước khi Wangho kịp tiêu hóa hết, không gian sụp xuống như gương vỡ.Phía bên kia, Dohyeon cũng rơi vào một không gian riêng.Nỗi sợ thất bại.Một hành lang dài với vô số bảng thành tích treo kín. Ảnh Han Wangho, tên Han Wangho, cúp Han Wangho. Nhưng rồi từng tấm bảng rạn nứt, vỡ vụn, rơi xuống. Không khí tràn ngập tiếng vỡ kính. Dohyeon nắm chặt tay. Người anh chủ tịch tự tin ấy, hóa ra chỉ sống trong nỗi ám ảnh: nếu một ngày không còn đứng nhất, sẽ chẳng còn gì.Nước mắt ở sân thượng.Khung cảnh xoay chuyển, thành một mái nhà vào đêm. Wangho ngồi co người ở góc, mặt úp vào cánh tay, vai run run. Tiếng nức nở khẽ, nghẹn lại vì sợ bị ai nghe thấy. Dohyeon khựng lại. Đây là lần đầu cậu thấy một Wangho không kiêu hãnh, không rực rỡ, mà mong manh đến thế.Petshop of Horrors.Một kệ sách cũ hiện ra. Cậu bé Wangho chín, mười tuổi ngồi đọc say sưa, đôi mắt sáng nhưng cô độc. Truyện tranh về Bá tước D - kẻ đẹp đẽ mà bí ẩn, luôn khiến người khác ngộ nhận rồi để họ tự đối diện với chính mình. Dohyeon quan sát, bỗng hiểu rõ tường tận: Wangho yêu bộ truyện này vì soi thấy chính bản thân.Vết sẹo bị giấu kín.Một chiếc gương dựng đứng. Khi Dohyeon tiến đến, trong gương hiện hình Wangho với vết sẹo mờ ở vai. Ký ức lóe lên: máu, tai nạn, bàn tay vội vàng che đi. Wangho đã chọn giấu nó dưới lớp áo, như thể một vết nứt trên tường lâu đài hoàn hảo không được phép lộ ra.Giấc mơ nắm tay.Một sân trường náo nhiệt. Giữa đám đông, Wangho trong ước mơ đứng đó, nắm lấy tay một người không rõ mặt. Đôi mắt anh rạng rỡ, nhưng đồng thời run rẩy. Dohyeon nhìn cảnh tượng, tim nhói lên kỳ lạ. Người kia là ai? Vì sao, trong lòng cậu, câu trả lời đầu tiên lại là: có thể là mình?Không gian lam lại rung chuyển, cuốn Dohyeon đi.Ánh sáng lóe. Cả hai bị ném trở lại cùng một chỗ, giữa căn phòng xanh lam ban đầu. Tim Wangho đập thình thịch, lòng bàn tay vẫn nhớ cảm giác khi chạm vào tên mình viết kín trang giấy. Còn Dohyeon thì thở gấp, ngực nặng trĩu bởi hình ảnh Wangho khóc một mình.Họ nhìn nhau. Một cái nhìn quá dài, quá nhiều lớp nghĩa."Em..." Wangho mở miệng, giọng khàn đặc."Đừng nhắc." Dohyeon vội cắt ngang, mắt lảng đi. Giọng cậu lạnh nhạt, nhưng đầu ngón tay đã siết chặt.Khoảng lặng bủa vây, căng như tấm dây đàn. Wangho bật cười gượng, nhưng nụ cười méo mó. "Anh ghét cái cảm giác này quá.""Cái gì?""Cái tim đập loạn xạ như sắp nổ tung." Wangho nuốt khan, bước lại gần một nửa. "Này, Park Dohyeon, làm gì đó đi. Để anh bình tĩnh lại."Dohyeon nhíu mày, không chắc hiểu ý. "Làm gì?"Wangho nhìn thẳng vào mắt cậu, một cái nhìn cố chấp, bướng bỉnh và trần trụi hơn bao giờ hết."Bất cứ thứ gì. Miễn là em."Khoảnh khắc ấy, dường như màu lam quanh họ càng dày đặc, như ép họ sát gần hơn. Dohyeon ngập ngừng, hầu như không kịp suy nghĩ. Cậu chỉ biết ngực mình đang nóng bừng, như bị kéo bởi lực hút không tên.Và rồi, trong vội vã nhưng cố cẩn trọng, Dohyeon cúi xuống. Môi cậu chạm khẽ lên môi Wangho. Run rẩy, dè chừng, đậm tha thiết.Wangho giật mình, định cười phá lên, nhưng nụ cười chết nghẹn trong khoảnh khắc ấy. Toàn thân anh đông cứng, rồi lại mềm nhũn ra, mặc cho môi kia phủ xuống, ngắn thôi, nhưng đủ khiến thế giới lam nhòe hẳn đi.Khi tách ra, Dohyeon thở gấp, tránh ánh mắt đối phương. Còn Wangho, trái lại, mắt sáng như kẻ vừa trộm được bí mật ngọt ngào nhất.Anh thì thầm, giọng run: "Ừ. Đúng là anh bình tĩnh lại rồi nhưng cũng điên luôn rồi, Park Dohyeon."Bức tường phía trước mở ra khe sáng. Căn phòng lam cho họ một lối ra. Dohyeon chưa kịp lùi lại thì cả căn phòng rung lên. Những bức tường xanh lam như mặt nước dao động, lan ra từng gợn sóng tròn. Không khí đổi khác, ấm hơn, sáng hơn, tựa như thế giới lắng nghe và chấp nhận điều cả hai vừa làm.Wangho mở to mắt, thoáng bối rối. "Cái-cái gì thế?"Dohyeon nuốt nước bọt, nhưng không dám buông tay. Trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra: phòng này không phải chỉ để ép họ xem ký ức, mà để buộc họ đối diện với lòng mình.Một khe sáng dần mở ra trên tường, vẽ thành đường nét mong manh. Gió ùa vào như dẫn lối.Wangho còn hơi ngẩn ngơ, ngón tay vô thức chạm lên môi mình, cong môi cười khẽ: "Chắc nơi này muốn chúc mừng em vừa dũng cảm hơn anh rồi, Dohyeon.""Im đi." Dohyeon đáp nhanh, nhưng vành tai đỏ rực.Wangho lùi một bước, rồi lại tiến sát, thấp giọng: "Không đâu. Nếu không có em, anh sẽ chẳng bao giờ tìm thấy lối ra này."Họ cùng nhau nhìn về khe sáng. Nó rộng dần, rực rỡ đến chói mắt. Trong nhịp tim hỗn loạn, cả hai đều biết khi bước qua, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa. Ánh sáng xanh nhè nhẹ từ đôi khuyên tai phản chiếu lên sàn triển lãm, tạo nên những vệt sáng lung linh như những dòng sông ánh bạc. Cả hai vừa bước ra từ căn phòng ký ức, tim vẫn còn dồn dập, hơi thở không đều. Không gian xung quanh yên ắng một cách bất thường, chỉ còn lại tiếng thở của chính họ và âm thanh nhẹ nhàng của đôi khuyên tai rung rinh trong ánh sáng.Wangho nhíu mày, nhìn đôi khuyên tai trước mặt. Một phần trong anh muốn bước tới, chạm vào chúng để tìm cách trở lại cơ thể thật. Nhưng bàn tay anh hơi run, không phải vì sợ, mà vì nỗi lo nếu chạm vào quá vội, tất cả những gì vừa trải qua. Những ký ức, những bí mật vừa thấy, cả khoảnh khắc vừa hôn lập tức sẽ tan biến.Dohyeon đứng cạnh, ánh mắt vẫn tập trung vào khuyên tai, nhưng dường như cảm nhận được sự băn khoăn của Wangho. Cậu khẽ nghiêng người, rồi bàn tay vội tìm lấy tay Wangho. Lực siết vừa đủ để không rời, vừa đủ điềm tĩnh, như một lời khẳng định: "Em ở đây với anh."Hai bàn tay đan vào nhau, ngón tay kẹp chặt nhau. Cảm giác vừa an toàn, vừa hồi hộp làm tim cả hai đập nhanh hơn. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, không còn phân biệt ai đang trong thân xác ai, chỉ còn lại Wangho và Dohyeon, cùng đứng cạnh nhau trước bí ẩn vừa trải qua.Đôi khuyên tai lóe sáng, như đang chờ đợi một phán quyết ảnh hưởng đến vận mệnh. Wangho hít một hơi thật sâu, tay Dohyeon vẫn siết chặt tay anh, như truyền sang một luồng can đảm. Anh nghiêng người, đưa tay chạm vào đôi khuyên tai trước mặt. Ánh sáng xanh lam bùng lên mạnh hơn, bao trùm cả không gian triển lãm.Dohyeon cũng chạm vào cùng lúc, và trong khoảnh khắc ấy, một luồng sáng chói mắt lan tỏa khắp người họ. Cả hai cảm giác cơ thể mình như rung lên dữ dội, một sự mất kiểm soát nhưng không hề đáng sợ. Tiếng tim đập dồn dập, hơi thở gấp gáp, và rồi mọi thứ dần lắng xuống.Khi ánh sáng xanh nhạt dần, Wangho mở mắt, thấy mình đang đứng trong thân xác quen thuộc. Anh chớp mắt, nhìn quanh, và ngay lập tức cảm nhận tay Dohyeon nắm chặt tay mình. Lòng tràn đầy một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ; vừa trở lại chính mình, vừa không muốn rời bỏ bàn tay ấy.Dohyeon nhìn Wangho, nét mặt bình tĩnh nhưng đôi mắt ánh lên điều gì đó không nói thành lời. "Về được rồi," Cậu nói, giọng đã bớt lẩy bẩy."Ừ," Wangho đáp, vẫn không rời tay Dohyeon.Và từ đó, dẫu đã trở về thân xác thật, thế mà Wangho và Dohyeon đều lạc trái tim mình rồi.
;
Sau khi trở về thân xác nguyên bản, Wangho dần nhận ra cuộc sống của mình bắt đầu thèm muốn những nốt trầm. Anh cũng bắt hành xử lạ lùng và lố bịch hơn bản thân trước kia.Cụ thể là, "Park Dohyeon, hôn anh.""Hả?" Anh rướn người, tì tay lên bàn, đổ cả người về phía trước. Dohyeon đẩy mắt kính, nhìn ngó xung quanh xem còn ai ở lại phòng hội không. Sau đó dứt khoát, dùng tay nâng cằm người đối diện lên, áp môi mình lên khoé môi Wangho."Đủ chưa?" Cậu thì thầm, lúc này tay còn lại đã ôm lấy cả vòng eo nhỏ nhắn.Wangho lắc đầu nguầy nguậy, thuận thế ôm chầm cổ người cao lớn hơn, đòi hỏi chu chu mỏ.Dohyeon ngậm môi dưới anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng dò tìm cái lưỡi mềm bên trong đang bận rộn đùa giỡn. Cậu hút lấy nó, bắt Wangho áp sát vào mình, hơi thở nóng hổi phủ đầy cả kính.Sau khi trở về với chính mình, Wangho đã tìm được một nốt trầm luôn lắng nghe anh nói, có mặt khi anh cần và hôn anh bất kì lúc nào.
Đập đầu vào nhau. Done
Cùng hít thật sâu rồi la lớn "Trả lại thân xác cho tôi!". Done
Ngồi thiền. Done
Đọc thần chú từ mấy forum quái dị trên mạng. Done nốt
Ngâm mình trong nước muối biển pha lá ngải (theo hướng dẫn một tài khoản có nickname MagicQueen88). Done luônKết quả: đầu u cục, giọng khản, phòng bốc mùi thảo dược, và tất nhiên vẫn ở nhầm thân xác."Chưa kể việc đập đầu." Dohyeon nhíu mày. "Đến giờ vẫn còn cái u đây này."Anh chỉ vào thái dương, mà thật ra đang chỉ vào thái dương của Dohyeon, Wangho bật cười khùng khục. "Ừ thì, ít nhất mình đã thử hết sức.""Không. Không hết."Giọng Wangho hạ thấp, nghiêm túc hơn hẳn. "Em có nhớ cái đôi khuyên tai không? Cái hôm đó, trong phòng triển lãm anh chắc chắn nó là mấu chốt."Dohyeon khoanh tay. "Chuyện ngớ ngẩn.""Ngớ ngẩn? Em nhìn xem, hôm đó chỉ có hai ta ở trong phòng, rồi anh chạm vào nó, rồi chuyện này xảy ra. Nếu không thử quay lại, chúng ta sẽ mắc kẹt mãi mãi."Dohyeon im lặng một thoáng. Sự lý trí thường khiến cậu dè dặt, nhưng ánh mắt quyết tâm của Wangho lại khiến cậu lung lay."Được. Thử."Ban ngày, triển lãm đông nghịt người. Khác hẳn với không khí rùng rợn của buổi tối hôm trước, giờ đây gian trưng bày chỉ là một không gian nghệ thuật bình thường. Ánh sáng trắng chan hoà, tiếng giày bước, tiếng trẻ con cười khúc khích. Wangho hơi thất vọng, trong khi Dohyeon giữ vẻ mặt tỉnh bơ."Thấy chưa? Bình thường thôi mà.""Không, tin anh đi." Wangho kéo tay Dohyeon, dẫn cậu đi vòng qua các khu vực ít người. "Có một chỗ hôm bữa anh nhớ rõ, không ai để ý tới."Họ tìm mãi, cuối cùng cũng đứng trước một cánh cửa nhỏ khuất sau tấm rèm đen. Bên ngoài chẳng hề có bảng hướng dẫn, cũng không có bảo vệ canh gác. Rất kì lạ. "Cửa này à?" Dohyeon cau mày."Ừ. Hôm bữa chính cửa này dẫn vào căn phòng đó.""Anh chắc chứ? Lỡ vào nhầm chỗ nhân viên thì sao?""Thử thì mới biết."Wangho hít sâu, đẩy cánh cửa. Bên trong tối om, hơi lạnh phả ra như gió từ hầm sâu. Tim cả hai đồng loạt đập mạnh, nhưng chẳng ai lùi bước.Phòng bên trong vẫn thế. Trần thấp, ánh đèn vàng vọt, mùi gỗ cũ pha hương hăng hắc. Mọi thứ khiến người ta nổi da gà, đặc biệt khi nhớ đến chuyện hoán đổi mấy đêm trước."Không thấy ai khác đi vào." Dohyeon lẩm bẩm."Cũng không thấy mấy món đồ trưng bày hôm qua." Wangho đưa mắt quét quanh. "Đôi khuyên tai đâu rồi?"Không có. Thay vào đó, trên chiếc bệ đá hôm qua xuất hiện một quyển sách cũ, bìa chạm khắc hình rồng quấn quanh một cái gương.Họ cùng tiến lại gần."Đừng chạm linh tinh." Dohyeon dặn, nghiêm nghị nói. Cậu quá sợ Wangho rồi. "Anh biết." Wangho gật đầu, nhưng lòng hiếu kỳ khiến ngón tay anh ngứa ngáy."Đừng nghĩ đến chuyện mở ra.""Anh chỉ xem thôi mà."Và tất nhiên, Wangho không kiềm chế được. Tò mò giết chết con mèo. Ngón tay vừa định chạm lên bìa sách thì lập tức bị một bàn tay nhỏ bé khác giữ chặt lại.Là Dohyeon.Ngón tay lạnh của cậu siết lấy bàn tay Wangho, ánh mắt hổ phách rực lên trong bóng tối. "Anh thật sự không nghe lời được một lần sao?"Trái tim Wangho bỗng đập loạn. Anh ý thức rằng bàn tay đang bị nắm chính là của Dohyeon, nhưng cảm giác lại khác; như thể bản thân anh được cậu giữ lại, được bảo vệ. Trong vài giây, không ai buông ra.Bầu không khí im phăng phắc, chỉ còn tiếng thở gấp gáp khó xử. Cuối cùng, Dohyeon vội buông tay, giọng nhỏ hơn: "Đừng liều. Nếu là bẫy thì sao?"Wangho ho khan, cố che đi sự bối rối. "Ừ, chắc em nói đúng."Họ lùi lại, cùng nhau nhìn quanh căn phòng. Ngoài quyển sách, còn vài vật phẩm khác: một chiếc mặt nạ sứ nứt vỡ, một chuỗi hạt xám, và một tấm khắc gỗ.Chính tấm khắc đó khiến họ rùng mình: khắc cảnh hai người đứng đối diện, ánh sáng xoáy quanh, dưới chân ghi dòng chữ mờ nhòe."Dohyeon, em thấy không?""Có vẻ, chúng ta không phải người đầu tiên."Ngay lúc ấy, tiếng bản lề rít vang. Một cánh cửa khác trong phòng từ từ bật mở, ánh sáng xanh lam tràn ra, soi rõ mặt cả hai.Họ nhìn nhau, hơi thở nghẹn lại. Không ai nói gì, nhưng cùng hiểu: bên kia cánh cửa có thể là lời giải, hoặc là khởi đầu cho một cơn ác mộng mới.Và rồi, từng bước một, họ tiến tới.
;
Ánh sáng trong căn phòng xanh lam không đến từ bóng đèn, cũng chẳng phải ánh trăng. Nó tỏa ra từ chính những bức tường, như thể không khí được nhuộm một màu u tịch lạ thường. Han Wangho và Park Dohyeon đứng sát nhau hơn mức cần thiết, không hẹn mà cùng quay đầu tìm lối thoát. Cửa sau lưng đã biến mất. Không còn hành lang, không còn bước chân người nào khác.Ban đầu họ thử những cách đơn giản: gõ tay vào tường, đẩy bừa một mảng xanh như giấy dán. Vô ích. Rồi Wangho, vốn nóng tính và cứng đầu hơn, lấy hết sức đập mạnh vào cánh cửa vừa rồi vẫn còn đó. Tiếng "cộc" vang dội, nhưng cửa cứng như thể là một phần liền mạch của không gian.Dohyeon thử lý trí hơn. Cậu lấy điện thoại, bật đèn pin. Màn hình trắng lóa phản chiếu khuôn mặt cả hai, nhưng lại không chiếu ra được bất cứ thứ gì ngoài màu lam trơn tru. Không có khe hở, không có cửa sổ, không một chút rò rỉ ánh sáng thật."Không ổn." Wangho cắn môi, giọng hạ xuống. Dù cố giữ phong thái "chủ tịch Han" tự tin, trong lòng anh không thể nào thoải mái nổi."Đừng hoảng." Dohyeon đáp nhỏ, nhưng cả hai đều nghe rõ sự gò ép trong câu nói.Không còn cách nào khác, họ đành buộc phải đi sâu hơn vào khoảng không gian trước mặt. Mỗi bước chân như lún xuống một lớp sương đặc. Thứ ánh sáng lam dịu ban đầu bỗng chuyển sang thẫm dần, giống như bầu trời đêm bị loang mực.Đột ngột, không gian tách đôi. Một luồng sáng chói lóe, chia hai người ra thành hai phía đối diện. Wangho giơ tay với lấy Dohyeon nhưng không kịp. Bàn tay họ chạm hụt nhau trong không khí, và cánh cửa vô hình khép lại.
Khi mở mắt ra, Wangho thấy mình đang ở trong một căn phòng nhỏ. Không gian vẫn màu lam huyền bí, nhưng giờ đã biến dạng thành những cảnh tượng khác nhau.Bóng tối tuyệt đối.Đèn vụt tắt. Tất cả trở thành màu đen kịt. Wangho vươn tay, chẳng thấy gì ngoài khoảng không rỗng. Rồi anh nghe thấy tiếng thở dồn dập, nặng nề, như của một đứa trẻ đang cố nuốt nước mắt. Anh biết ngay đó không phải mình, mà là phần ký ức đang diễn lại. Giữa bóng tối, Wangho cảm nhận rõ rệt sự sợ hãi thắt nghẹn nơi ngực. Một nỗi sợ bản năng, vô thức, như bị bỏ rơi trong hầm sâu. Người từng đứng trước hàng trăm ánh đèn sân khấu như anh chợt rùng mình. "Dohyeon, em-"Anh khẽ thì thầm, nhưng chẳng ai nghe thấy.Những lá thư không bao giờ gửi.Căn phòng sáng lại, biến thành một bàn học bề bộn. Trên đó chất đầy giấy gấp gọn gàng, từng tờ thư viết bằng nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc. Wangho đưa tay chạm vào một lá, và lập tức trong đầu anh vang vọng giọng Dohyeon: "Mày làm chưa đủ tốt. Phải cố hơn nữa. Nếu ai đó hiểu được thì đã tốt." Giọng nói run rẩy, đôi khi có cả tiếng thở dài. Wangho ngồi phịch xuống ghế, tim nặng trĩu. Dohyeon - cậu phó chủ tịch sắc lạnh, khó gần - lại dành từng đêm viết thư cho chính mình. Anh cười khổ: "Thì ra em cũng yếu đuối như ai thôi."Gánh nặng kỳ vọng.Cảnh thay đổi. Một hội trường. Trên sân khấu, một cậu bé mặc đồng phục tiểu học cầm giải thưởng. Người lớn phía dưới không cười, chỉ gật đầu lạnh lùng: "Lần sau phải nhất nữa đấy." Không một cái ôm, không một lời "giỏi lắm". Wangho lùi lại, mắt cay xè. Anh đã quen được cả trường vỗ tay, gia đình tung hô. Nhưng Dohyeon thì khác. Mọi thắng lợi của cậu chỉ là điểm khởi đầu cho những yêu cầu khắc nghiệt hơn.Giai điệu giấu kín.Một cây đàn piano xuất hiện, phủ bụi. Tự dưng những phím đàn rung lên, vang ra một khúc nhạc đẹp đến nao lòng. Không ai ngồi trước đàn, nhưng Wangho hiểu: đây là ngón tay của Dohyeon trong ký ức. Âm nhạc trôi đi, dịu dàng và đầy khát vọng. Wangho ngẩn ngơ, tim mình nhói lạ vì Dohyeon chưa bao giờ kể, chưa bao giờ biểu lộ.Tên anh, lặp đi lặp lại.Trên bàn học cũ kỹ, những mảnh nháp loang lổ. Trên đó, hàng chục lần chữ "Han Wangho" được viết bằng bút bi xanh. Chữ xiên vội vàng, lúc đậm lúc nhạt, như một kẻ không thể kiềm chế. Wangho đứng chết lặng. Anh đưa tay lên miệng, cố kiềm tiếng cười nghèn nghẹn. Trong mắt anh, bức tường lam nhạt nhòa đi. Dohyeon từng nghĩ đến anh nhiều đến thế ư?Trước khi Wangho kịp tiêu hóa hết, không gian sụp xuống như gương vỡ.Phía bên kia, Dohyeon cũng rơi vào một không gian riêng.Nỗi sợ thất bại.Một hành lang dài với vô số bảng thành tích treo kín. Ảnh Han Wangho, tên Han Wangho, cúp Han Wangho. Nhưng rồi từng tấm bảng rạn nứt, vỡ vụn, rơi xuống. Không khí tràn ngập tiếng vỡ kính. Dohyeon nắm chặt tay. Người anh chủ tịch tự tin ấy, hóa ra chỉ sống trong nỗi ám ảnh: nếu một ngày không còn đứng nhất, sẽ chẳng còn gì.Nước mắt ở sân thượng.Khung cảnh xoay chuyển, thành một mái nhà vào đêm. Wangho ngồi co người ở góc, mặt úp vào cánh tay, vai run run. Tiếng nức nở khẽ, nghẹn lại vì sợ bị ai nghe thấy. Dohyeon khựng lại. Đây là lần đầu cậu thấy một Wangho không kiêu hãnh, không rực rỡ, mà mong manh đến thế.Petshop of Horrors.Một kệ sách cũ hiện ra. Cậu bé Wangho chín, mười tuổi ngồi đọc say sưa, đôi mắt sáng nhưng cô độc. Truyện tranh về Bá tước D - kẻ đẹp đẽ mà bí ẩn, luôn khiến người khác ngộ nhận rồi để họ tự đối diện với chính mình. Dohyeon quan sát, bỗng hiểu rõ tường tận: Wangho yêu bộ truyện này vì soi thấy chính bản thân.Vết sẹo bị giấu kín.Một chiếc gương dựng đứng. Khi Dohyeon tiến đến, trong gương hiện hình Wangho với vết sẹo mờ ở vai. Ký ức lóe lên: máu, tai nạn, bàn tay vội vàng che đi. Wangho đã chọn giấu nó dưới lớp áo, như thể một vết nứt trên tường lâu đài hoàn hảo không được phép lộ ra.Giấc mơ nắm tay.Một sân trường náo nhiệt. Giữa đám đông, Wangho trong ước mơ đứng đó, nắm lấy tay một người không rõ mặt. Đôi mắt anh rạng rỡ, nhưng đồng thời run rẩy. Dohyeon nhìn cảnh tượng, tim nhói lên kỳ lạ. Người kia là ai? Vì sao, trong lòng cậu, câu trả lời đầu tiên lại là: có thể là mình?Không gian lam lại rung chuyển, cuốn Dohyeon đi.Ánh sáng lóe. Cả hai bị ném trở lại cùng một chỗ, giữa căn phòng xanh lam ban đầu. Tim Wangho đập thình thịch, lòng bàn tay vẫn nhớ cảm giác khi chạm vào tên mình viết kín trang giấy. Còn Dohyeon thì thở gấp, ngực nặng trĩu bởi hình ảnh Wangho khóc một mình.Họ nhìn nhau. Một cái nhìn quá dài, quá nhiều lớp nghĩa."Em..." Wangho mở miệng, giọng khàn đặc."Đừng nhắc." Dohyeon vội cắt ngang, mắt lảng đi. Giọng cậu lạnh nhạt, nhưng đầu ngón tay đã siết chặt.Khoảng lặng bủa vây, căng như tấm dây đàn. Wangho bật cười gượng, nhưng nụ cười méo mó. "Anh ghét cái cảm giác này quá.""Cái gì?""Cái tim đập loạn xạ như sắp nổ tung." Wangho nuốt khan, bước lại gần một nửa. "Này, Park Dohyeon, làm gì đó đi. Để anh bình tĩnh lại."Dohyeon nhíu mày, không chắc hiểu ý. "Làm gì?"Wangho nhìn thẳng vào mắt cậu, một cái nhìn cố chấp, bướng bỉnh và trần trụi hơn bao giờ hết."Bất cứ thứ gì. Miễn là em."Khoảnh khắc ấy, dường như màu lam quanh họ càng dày đặc, như ép họ sát gần hơn. Dohyeon ngập ngừng, hầu như không kịp suy nghĩ. Cậu chỉ biết ngực mình đang nóng bừng, như bị kéo bởi lực hút không tên.Và rồi, trong vội vã nhưng cố cẩn trọng, Dohyeon cúi xuống. Môi cậu chạm khẽ lên môi Wangho. Run rẩy, dè chừng, đậm tha thiết.Wangho giật mình, định cười phá lên, nhưng nụ cười chết nghẹn trong khoảnh khắc ấy. Toàn thân anh đông cứng, rồi lại mềm nhũn ra, mặc cho môi kia phủ xuống, ngắn thôi, nhưng đủ khiến thế giới lam nhòe hẳn đi.Khi tách ra, Dohyeon thở gấp, tránh ánh mắt đối phương. Còn Wangho, trái lại, mắt sáng như kẻ vừa trộm được bí mật ngọt ngào nhất.Anh thì thầm, giọng run: "Ừ. Đúng là anh bình tĩnh lại rồi nhưng cũng điên luôn rồi, Park Dohyeon."Bức tường phía trước mở ra khe sáng. Căn phòng lam cho họ một lối ra. Dohyeon chưa kịp lùi lại thì cả căn phòng rung lên. Những bức tường xanh lam như mặt nước dao động, lan ra từng gợn sóng tròn. Không khí đổi khác, ấm hơn, sáng hơn, tựa như thế giới lắng nghe và chấp nhận điều cả hai vừa làm.Wangho mở to mắt, thoáng bối rối. "Cái-cái gì thế?"Dohyeon nuốt nước bọt, nhưng không dám buông tay. Trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra: phòng này không phải chỉ để ép họ xem ký ức, mà để buộc họ đối diện với lòng mình.Một khe sáng dần mở ra trên tường, vẽ thành đường nét mong manh. Gió ùa vào như dẫn lối.Wangho còn hơi ngẩn ngơ, ngón tay vô thức chạm lên môi mình, cong môi cười khẽ: "Chắc nơi này muốn chúc mừng em vừa dũng cảm hơn anh rồi, Dohyeon.""Im đi." Dohyeon đáp nhanh, nhưng vành tai đỏ rực.Wangho lùi một bước, rồi lại tiến sát, thấp giọng: "Không đâu. Nếu không có em, anh sẽ chẳng bao giờ tìm thấy lối ra này."Họ cùng nhau nhìn về khe sáng. Nó rộng dần, rực rỡ đến chói mắt. Trong nhịp tim hỗn loạn, cả hai đều biết khi bước qua, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa. Ánh sáng xanh nhè nhẹ từ đôi khuyên tai phản chiếu lên sàn triển lãm, tạo nên những vệt sáng lung linh như những dòng sông ánh bạc. Cả hai vừa bước ra từ căn phòng ký ức, tim vẫn còn dồn dập, hơi thở không đều. Không gian xung quanh yên ắng một cách bất thường, chỉ còn lại tiếng thở của chính họ và âm thanh nhẹ nhàng của đôi khuyên tai rung rinh trong ánh sáng.Wangho nhíu mày, nhìn đôi khuyên tai trước mặt. Một phần trong anh muốn bước tới, chạm vào chúng để tìm cách trở lại cơ thể thật. Nhưng bàn tay anh hơi run, không phải vì sợ, mà vì nỗi lo nếu chạm vào quá vội, tất cả những gì vừa trải qua. Những ký ức, những bí mật vừa thấy, cả khoảnh khắc vừa hôn lập tức sẽ tan biến.Dohyeon đứng cạnh, ánh mắt vẫn tập trung vào khuyên tai, nhưng dường như cảm nhận được sự băn khoăn của Wangho. Cậu khẽ nghiêng người, rồi bàn tay vội tìm lấy tay Wangho. Lực siết vừa đủ để không rời, vừa đủ điềm tĩnh, như một lời khẳng định: "Em ở đây với anh."Hai bàn tay đan vào nhau, ngón tay kẹp chặt nhau. Cảm giác vừa an toàn, vừa hồi hộp làm tim cả hai đập nhanh hơn. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, không còn phân biệt ai đang trong thân xác ai, chỉ còn lại Wangho và Dohyeon, cùng đứng cạnh nhau trước bí ẩn vừa trải qua.Đôi khuyên tai lóe sáng, như đang chờ đợi một phán quyết ảnh hưởng đến vận mệnh. Wangho hít một hơi thật sâu, tay Dohyeon vẫn siết chặt tay anh, như truyền sang một luồng can đảm. Anh nghiêng người, đưa tay chạm vào đôi khuyên tai trước mặt. Ánh sáng xanh lam bùng lên mạnh hơn, bao trùm cả không gian triển lãm.Dohyeon cũng chạm vào cùng lúc, và trong khoảnh khắc ấy, một luồng sáng chói mắt lan tỏa khắp người họ. Cả hai cảm giác cơ thể mình như rung lên dữ dội, một sự mất kiểm soát nhưng không hề đáng sợ. Tiếng tim đập dồn dập, hơi thở gấp gáp, và rồi mọi thứ dần lắng xuống.Khi ánh sáng xanh nhạt dần, Wangho mở mắt, thấy mình đang đứng trong thân xác quen thuộc. Anh chớp mắt, nhìn quanh, và ngay lập tức cảm nhận tay Dohyeon nắm chặt tay mình. Lòng tràn đầy một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ; vừa trở lại chính mình, vừa không muốn rời bỏ bàn tay ấy.Dohyeon nhìn Wangho, nét mặt bình tĩnh nhưng đôi mắt ánh lên điều gì đó không nói thành lời. "Về được rồi," Cậu nói, giọng đã bớt lẩy bẩy."Ừ," Wangho đáp, vẫn không rời tay Dohyeon.Và từ đó, dẫu đã trở về thân xác thật, thế mà Wangho và Dohyeon đều lạc trái tim mình rồi.
;
Sau khi trở về thân xác nguyên bản, Wangho dần nhận ra cuộc sống của mình bắt đầu thèm muốn những nốt trầm. Anh cũng bắt hành xử lạ lùng và lố bịch hơn bản thân trước kia.Cụ thể là, "Park Dohyeon, hôn anh.""Hả?" Anh rướn người, tì tay lên bàn, đổ cả người về phía trước. Dohyeon đẩy mắt kính, nhìn ngó xung quanh xem còn ai ở lại phòng hội không. Sau đó dứt khoát, dùng tay nâng cằm người đối diện lên, áp môi mình lên khoé môi Wangho."Đủ chưa?" Cậu thì thầm, lúc này tay còn lại đã ôm lấy cả vòng eo nhỏ nhắn.Wangho lắc đầu nguầy nguậy, thuận thế ôm chầm cổ người cao lớn hơn, đòi hỏi chu chu mỏ.Dohyeon ngậm môi dưới anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng dò tìm cái lưỡi mềm bên trong đang bận rộn đùa giỡn. Cậu hút lấy nó, bắt Wangho áp sát vào mình, hơi thở nóng hổi phủ đầy cả kính.Sau khi trở về với chính mình, Wangho đã tìm được một nốt trầm luôn lắng nghe anh nói, có mặt khi anh cần và hôn anh bất kì lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz