12cs Canh Phuong Do Kep O Trong Thu
Bảo Bình yên lặng ngồi trong căn tin trường, cứ vài phút lại mở điện thoại kiểm tra. Kim Ngưu mấy hôm nay đã mất hút. Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho Bảo Bình biết anh thầy này đang tránh mặt cô bé. Không lẽ do Kim Ngưu đã biết tình cảm của cô bé rồi sao? Nhưng Bảo Bình đâu có thể hiện rõ đến vậy?"Ngây ngẩn gì ở đó thế?"-Thiên Yết đặt hộp sữa lạnh xuống trước bàn Bảo Bình, bản thân thì thản nhiên tu một ngụm trà gừng."Trời nóng lên rồi mà anh vẫn uống trà gừng à?"-Bảo Bình nhận lấy hộp sữa trên bàn, uể oải cắm ống hút vào.Thiên Yết ngồi xuống phía đối diện Bảo Bình, như một anh lớn hỏi thăm: "Thế làm sao mà em ngồi đần cả người ra thế? Có chuyện gì à?".Bảo Bình ngắm nhìn gương mặt Thiên Yết. Vẫn cứ đẹp trai đấy, nhưng lại chẳng khiến Bảo Bình rung động như hồi trước nữa rồi. Bảo Bình có hơi ngần ngại cái mác người yêu cũ, nhưng sự bồi hồi khi nghĩ tới Kim Ngưu khiến cô bé không ngăn cản được sự tò mò. Bảo Bình ghé sát lại gần Thiên Yết thì thầm: "Này, anh sẽ thấy thế nào nếu có một người kém tuổi thích anh?".Thiên Yết chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, ậm ờ mãi không nói được gì. Cậu chàng hỏi lại: "Em đang thích ai à?".Bảo Bình ngượng ngùng gật gật đầu, như tìm được chỗ trút bỏ tâm sự mà thao thao bất tuyệt: "Em cũng mới phát hiện ra thôi, mà hình như người ta đang tránh em hay sao ấy. Nhưng em nghĩ đi nghĩ lại, em mới phát hiện, cũng chưa làm gì quá giới hạn, thế làm sao người ta phát hiện ra em thích người ta được mà tránh nhỉ?".Thiên Yết cũng bế tắc chuyện tình cảm của chính mình, làm sao có thể đưa ra lời khuyên hữu ích nào cho người khác. Cậu nhóc chỉ tặc lưỡi, nhẹ giọng giải thích: "Thực ra chẳng cần đến lúc em phát hiện ra bản thân mình thích ai thì người ta mới biết đâu. Lúc em bắt đầu có cảm giác với họ thì em sẽ bắt đầu vô thức có nghĩ đến họ, vui vẻ khi ở cạnh họ, gần gũi với họ. Em u mê thì em có thể không rõ, nhưng họ cảm nhận được thì họ sẽ rõ lắm".Bảo Bình đột nhiên nghĩ đến từng khoảnh khắc thân thiết giữa mình và Kim Ngưu. Cô bé nghĩ đến lúc mình trêu ghẹo Kim Ngưu trong thư viện, khen đôi mắt của Kim Ngưu đẹp, cả lúc ôm chầm lấy Kim Ngưu trên xe, hay là khi nắm tay trong quán cà phê. Hai má Bảo Bình bỗng chốc đỏ bừng như phủ phấn, ngại ngùng ôm mặt hét lên: "Không lẽ lại rõ ràng thế ấy hả?".Thiên Yết ngồi đối diện bị tiếng hét của Bảo Bình làm giật nảy. Mà không chỉ Thiên Yết, tất cả học sinh đi ngang qua khu căn tin đều xì xầm bàn tán."Ủa, không phải anh Yết với Bảo Bình à?".
"Ừ nhỉ? Sao lại ngồi với nhau thế? Không phải chia tay rồi à?".
"Chắc gương vỡ lại lành rồi".
"Biết ngay mà, từ cái hôm Bảo Bình khóc xong thằng Thiên Yết ôm nó giữa hành lang là tao đã thấy điềm rồi".Thiên Yết vốn chẳng quan tâm tin đồn lắm nên chẳng phản ứng lại gì. Nhưng Bảo Bình lại khác. Cô bé đang cất giấu một người ở trong lòng nên không muốn dính vào mấy tin đồn nhập nhằng với Thiên Yết. Cô bé bĩu môi hét lên: "Linh tinh gì thế? Tụi này không có quay lại nhé".Thiên Yết ôm trán, chán nản ra dấu trật tự: "Em giải thích vậy họ càng nghi ngờ thôi. Để ngoài tai đi"."Anh không để tâm gì à? Thế còn Song Tử thì sao? Trước em thấy kể anh chạy ra chạy vào viện chăm bạn ấy suốt mà?"-Bảo Bình bực dọc vì mấy ánh mắt đồn đoán cứ chòng chọc nhìn hai người họ. Người yêu cũ thì người yêu cũ, nhưng hết tình cảm rồi, cũng chẳng đối xử tệ với nhau, làm bạn cũng không được sao?Nghe đến tên Song Tử, trái tim Thiên Yết tràn đầy cảm giác trống trải và tội lỗi. Thiên Yết còn chẳng hiểu tại sao lại thấy vậy. Rõ ràng cậu và Song Tử cũng chỉ là qua lại nói chuyện một thời gian, tại sao cậu nhóc lại thấy áy náy với cô bé đến vậy? Thiên Yết lạc vào mớ cảm xúc bòng bong hỗn độn, cứ tự vấn mình về vị trí của Song Tử.Cùng lúc đó, Song Ngư đang choáng váng từ trên giường tỉnh dậy. May mắn làm sao sáng nay cô không có tiết dậy. Song Ngư ôm đầu mình ngồi dậy, vò vò tóc giễu cợt: "Không biết học sinh sẽ thấy thế nào nếu biết cô giáo Song Ngư của chúng nó nghiện rượu thế này nhỉ?".Song Ngư nhìn quanh, lại phát hiện ra đây là nhà mình rồi. Cô nàng vỗ vỗ vào đầu. Một dòng kí ức mờ mờ ảo ảo đứt đoạn chạy qua trí não của Song Ngư. Cô nhớ ra Xử Nữ đã từng đến đây, ôm cô, đưa cô trở về, dỗ cho cô nôn suốt một đêm. Trong một chốc, một hình dáng, một giọng nói quen thuộc cứ vang lên trong đầu Song Ngư: [Em có đảm bảo em sẽ yêu và bên anh cho tới khi chết không?].Song Ngư không nhớ khi đó mình đã trả lời gì. Nhưng có vẻ như Xử Nữ đã rời đi, tức là cô đã không trả lời, hoặc đưa ra một câu trả lời gây thất vọng cho Xử Nữ. Song Ngư lật đật ngồi dậy, bất ngờ dưới sàn còn có một đôi dép bông tránh cho bàn chân cô bị lạnh. Song Ngư không biết có phải mình gặp ảo giác, tự mình đòi đi dép trong nhà không. Cô nàng chạy một mạch ra bếp, cầm bình trà táo đỏ mà không khỏi xúc động lẩm bẩm một cái tên: "Xử Nữ, rõ ràng là vẫn còn quan tâm em mà".Song Ngư vừa hạnh phúc lại vừa lo sợ ngồi sụp xuống đất, nức nở ôm mặt trách móc: "Rõ ràng quan tâm em vậy mà, tại sao lại nhất quyết không chịu tin vào tình cảm của em chứ?".Tùng tùng!Tiếng trống tan trường giòn tan lại vang lên. Chẳng như mong đợi, Thiên Bình vừa bước ra khỏi cửa đã gặp Ma Kết đang mặt dày đứng canh trước cửa. Cô nhóc giả ngơ hoà vào nhóm bạn cùng lớp đang di chuyển ra ngoài để trốn tránh. Ma Kết đã đợi sẵn ở đây, cũng phải chuẩn bị tinh thần Thiên Bình sẽ lại bỏ trốn lần nữa nên cũng đã nâng cao cảnh giác, nhanh tay nhanh mắt dán chặt mắt lên người Thiên Bình rồi kéo tay cô bé lại: "Bắt được em rồi".Thiên Bình bị giữ lại thì sốc đến không nói nên lời. Cô bé hoảng hồn vùng ra khỏi móng vuốt của Ma Kết, vội vàng bỏ chạy. Ma Kết dù sao cũng là con trai, chiều cao cũng hơn Thiên Bình một cái đầu, việc đuổi theo cô bé lẩn trốn không phải quá khó khăn. Thiên Bình nghe tiếng rầm rập sau lưng thì cố sức chạy nhanh xuống cầu thang. Và cũng như bao câu chuyện tình cảm trên phim, Thiên Bình chạy nhanh đến mức lực quán tính khiến cô bé không dừng lại được, trật chân trên cầu thang.Ma Kết vừa nhìn theo chuyển động của Thiên Bình đã nhận ra có chuyện chẳng lành, nhanh chóng chộp lấy cánh tay Thiên Bình kéo vào lòng mình. Cậu nhóc ôm trọn Thiên Bình trong lòng, cùng cô bé lăn tròn ngã xuống cầu thang. Ma Kết nhịn cơn đau ở lưng, ngồi dậy đỡ Thiên Bình đang nằm trong lòng mình, sốt sắng hỏi han: "Em có làm sao không?".Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức Thiên Bình chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra, ngơ ngác dựa vào lồng ngực Ma Kết. Cô bé nghe tiếng thở dốc hoà với nhịp tim đập thình thịch như sợ mất đi điều gì quý giá của Ma Kết, hai má bỗng chốc hồng lên theo. Thiên Bình lắc đầu, tự nhắc bản thân không được để Ma Kết làm tổn thương nữa. Cô nhóc lắc lắc đầu, thu người lại giữ khoảng cách với Ma Kết: "Kh-không sao đâu, cảm ơn".Thiên Bình khập khiễng bò dậy, lo lắng kéo tay Ma Kết đứng dậy cùng: "Mày không bị đau đâu chứ?".Ma Kết không thoải mái trước thái độ khiên cưỡng của Thiên Bình, nhưng cậu ta cũng hiểu Thiên Bình khó chấp nhận cậu ta sớm đến thế. Nhưng dựa trên sắc mặt của Thiên Bình hiện giờ, cậu nhóc biết Thiên Bình vẫn còn tình cảm với cậu.Ma Kết cầm tay Thiên Bình, siết chặt khiến cô bé bối rối. Cậu nhóc chỉ vào mặt mình: "Vừa rồi có gì đó quẹt vào mặt, giờ má anh vẫn hơi rát".Thiên Bình nhìn gò má hơi sưng lên của Ma Kết, quên cả việc cậu ta đang siết tay mình, sốt sắng: "Vậy phải rửa nước muối sát trùng ngay. Không biết quẹt vào cái gì rồi".Ma Kết ghé mặt lại gần mặt Thiên Bình, tinh nghịch chọc ghẹo: "Em biết câu tình yêu chữa được bách bệnh không? Thực ra chỉ cần em thơm anh một cái là được".Thiên Bình chợt hiểu ra Ma Kết chỉ đang thả thính mình. Cô bé dứt khoát rút tay ra, gương mặt tỉnh bơ: "Dừng lại đi, Ma Kết. Chúng ta chia tay rồi".Thiên Bình lạnh nhạt xách cặp khập khiễng bỏ đi trước, để mặc Ma Kết trầm ngâm đứng chôn chân tại chỗ ở đó. Ma Kết không kìm được thất vọng bắt lấy tay Thiên Bình, níu lại một lần nữa: "Ai nói với em chia tay thì không thể quay lại được nữa?".Thiên Bình cứng đờ trước sự chai lì của Ma Kết. Cậu ta chớp thời cơ Thiên Bình không thể phản kháng, nhanh tay bế Thiên Bình lên khiến cô nhóc la oai oái: "Này, mày làm gì thế, thả tao xuống".Ma Kết chăm chú nhìn vết thương trên chân của Thiên Bình, vì giận cô bé ương bướng mà cứ cố chịu đau nên trách móc: "Chân đau vậy rồi còn không biết đường mà giữ đi à? Em có muốn anh thả em từ đây xuống thật không?".Thiên Bình nhìn bậc thang dài sau lưng, nghĩ đến cảnh Ma Kết định thả mình xuống đây thì không cãi nữa, chỉ biết lí nhí: "Nhưng chúng ta đâu liên quan gì đến nhau nữa đâu"."Rồi sẽ liên quan"-Ma Kết ôm Thiên Bình trong lòng mình, trong đầu vụt lên hàng tá kế hoạch chinh phục lại lòng tin của cô nhóc.Tối đến, Nhân Mã đã đặt chân vào võ đường. Khác với mọi ngày, ngay khi bước chân vào võ đường, Nhân Mã đã đứng hình vì bất ngờ. Cự Giải mặc bộ quần áo màu trắng, vui vẻ vẫy tay: "Mã"."Sao Cự Giải lại ở đây?"-Nhân Mã quay qua cầu cứu Ma Kết, nhưng anh chàng này bây giờ trong đầu chỉ có mỗi Thiên Bình, làm gì còn tâm trạng nghe Nhân Mã phàn nàn nữa chứ.Nhân Mã không nhận được câu trả lời của Ma Kết, đành hít một hơi lấy lại bình tĩnh. Cậu nhóc đi đến trước mặt Cự Giải: "Tại sao mày lại ở đây?"."Sau vụ hôm trước thì tao nghĩ con gái có chút võ vẽ phòng thân vẫn an toàn hơn"-Cự Giải hào hứng muốn Nhân Mã quan tâm mình, nhưng đáp lại là cái nhìn thờ ơ của cậu nhóc.Nhân Mã không phải là không còn quan tâm Cự Giải nữa, mà là cậu nhóc đã quá thất vọng với Cự Giải rồi. Cậu nhóc không muốn theo đuổi một người dù biết mình thích họ nhưng vẫn giả vờ như không biết; càng không muốn rung động với người luôn coi tình cảm của mình là nghiễm nhiên nữa. Nhân Mã gật đầu: "Vậy tập cho tốt".Cự Giải giữ lấy ống tay áo của Nhân Mã, bé giọng hỏi: "Mày không ngăn cản tao à?"."Mày quyết định đâu có hỏi qua ý kiến của tao đâu, giờ tao ngăn cản có tác dụng không?"-Nhân Mã rút tay áo khỏi tay của Cự Giải.Cự Giải buồn rầu: "Nếu là hồi trước mày sẽ bảo tao đừng học, vì đã có mày bảo vệ tao rồi".Nhân Mã lặng người, nhớ lại cảm xúc thầm thương trộm nhớ của mình dành cho Cự Giải khi trước. Thật mù quáng đâm đầu vào người sẽ chẳng bao giờ có ý định đáp lại mình. Nhân Mã lắc đầu: "Tao đã nói với mày rồi mà. Tao hết thích mày rồi, nên sẽ không thể bảo vệ mày mãi được đâu".
"Ừ nhỉ? Sao lại ngồi với nhau thế? Không phải chia tay rồi à?".
"Chắc gương vỡ lại lành rồi".
"Biết ngay mà, từ cái hôm Bảo Bình khóc xong thằng Thiên Yết ôm nó giữa hành lang là tao đã thấy điềm rồi".Thiên Yết vốn chẳng quan tâm tin đồn lắm nên chẳng phản ứng lại gì. Nhưng Bảo Bình lại khác. Cô bé đang cất giấu một người ở trong lòng nên không muốn dính vào mấy tin đồn nhập nhằng với Thiên Yết. Cô bé bĩu môi hét lên: "Linh tinh gì thế? Tụi này không có quay lại nhé".Thiên Yết ôm trán, chán nản ra dấu trật tự: "Em giải thích vậy họ càng nghi ngờ thôi. Để ngoài tai đi"."Anh không để tâm gì à? Thế còn Song Tử thì sao? Trước em thấy kể anh chạy ra chạy vào viện chăm bạn ấy suốt mà?"-Bảo Bình bực dọc vì mấy ánh mắt đồn đoán cứ chòng chọc nhìn hai người họ. Người yêu cũ thì người yêu cũ, nhưng hết tình cảm rồi, cũng chẳng đối xử tệ với nhau, làm bạn cũng không được sao?Nghe đến tên Song Tử, trái tim Thiên Yết tràn đầy cảm giác trống trải và tội lỗi. Thiên Yết còn chẳng hiểu tại sao lại thấy vậy. Rõ ràng cậu và Song Tử cũng chỉ là qua lại nói chuyện một thời gian, tại sao cậu nhóc lại thấy áy náy với cô bé đến vậy? Thiên Yết lạc vào mớ cảm xúc bòng bong hỗn độn, cứ tự vấn mình về vị trí của Song Tử.Cùng lúc đó, Song Ngư đang choáng váng từ trên giường tỉnh dậy. May mắn làm sao sáng nay cô không có tiết dậy. Song Ngư ôm đầu mình ngồi dậy, vò vò tóc giễu cợt: "Không biết học sinh sẽ thấy thế nào nếu biết cô giáo Song Ngư của chúng nó nghiện rượu thế này nhỉ?".Song Ngư nhìn quanh, lại phát hiện ra đây là nhà mình rồi. Cô nàng vỗ vỗ vào đầu. Một dòng kí ức mờ mờ ảo ảo đứt đoạn chạy qua trí não của Song Ngư. Cô nhớ ra Xử Nữ đã từng đến đây, ôm cô, đưa cô trở về, dỗ cho cô nôn suốt một đêm. Trong một chốc, một hình dáng, một giọng nói quen thuộc cứ vang lên trong đầu Song Ngư: [Em có đảm bảo em sẽ yêu và bên anh cho tới khi chết không?].Song Ngư không nhớ khi đó mình đã trả lời gì. Nhưng có vẻ như Xử Nữ đã rời đi, tức là cô đã không trả lời, hoặc đưa ra một câu trả lời gây thất vọng cho Xử Nữ. Song Ngư lật đật ngồi dậy, bất ngờ dưới sàn còn có một đôi dép bông tránh cho bàn chân cô bị lạnh. Song Ngư không biết có phải mình gặp ảo giác, tự mình đòi đi dép trong nhà không. Cô nàng chạy một mạch ra bếp, cầm bình trà táo đỏ mà không khỏi xúc động lẩm bẩm một cái tên: "Xử Nữ, rõ ràng là vẫn còn quan tâm em mà".Song Ngư vừa hạnh phúc lại vừa lo sợ ngồi sụp xuống đất, nức nở ôm mặt trách móc: "Rõ ràng quan tâm em vậy mà, tại sao lại nhất quyết không chịu tin vào tình cảm của em chứ?".Tùng tùng!Tiếng trống tan trường giòn tan lại vang lên. Chẳng như mong đợi, Thiên Bình vừa bước ra khỏi cửa đã gặp Ma Kết đang mặt dày đứng canh trước cửa. Cô nhóc giả ngơ hoà vào nhóm bạn cùng lớp đang di chuyển ra ngoài để trốn tránh. Ma Kết đã đợi sẵn ở đây, cũng phải chuẩn bị tinh thần Thiên Bình sẽ lại bỏ trốn lần nữa nên cũng đã nâng cao cảnh giác, nhanh tay nhanh mắt dán chặt mắt lên người Thiên Bình rồi kéo tay cô bé lại: "Bắt được em rồi".Thiên Bình bị giữ lại thì sốc đến không nói nên lời. Cô bé hoảng hồn vùng ra khỏi móng vuốt của Ma Kết, vội vàng bỏ chạy. Ma Kết dù sao cũng là con trai, chiều cao cũng hơn Thiên Bình một cái đầu, việc đuổi theo cô bé lẩn trốn không phải quá khó khăn. Thiên Bình nghe tiếng rầm rập sau lưng thì cố sức chạy nhanh xuống cầu thang. Và cũng như bao câu chuyện tình cảm trên phim, Thiên Bình chạy nhanh đến mức lực quán tính khiến cô bé không dừng lại được, trật chân trên cầu thang.Ma Kết vừa nhìn theo chuyển động của Thiên Bình đã nhận ra có chuyện chẳng lành, nhanh chóng chộp lấy cánh tay Thiên Bình kéo vào lòng mình. Cậu nhóc ôm trọn Thiên Bình trong lòng, cùng cô bé lăn tròn ngã xuống cầu thang. Ma Kết nhịn cơn đau ở lưng, ngồi dậy đỡ Thiên Bình đang nằm trong lòng mình, sốt sắng hỏi han: "Em có làm sao không?".Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức Thiên Bình chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra, ngơ ngác dựa vào lồng ngực Ma Kết. Cô bé nghe tiếng thở dốc hoà với nhịp tim đập thình thịch như sợ mất đi điều gì quý giá của Ma Kết, hai má bỗng chốc hồng lên theo. Thiên Bình lắc đầu, tự nhắc bản thân không được để Ma Kết làm tổn thương nữa. Cô nhóc lắc lắc đầu, thu người lại giữ khoảng cách với Ma Kết: "Kh-không sao đâu, cảm ơn".Thiên Bình khập khiễng bò dậy, lo lắng kéo tay Ma Kết đứng dậy cùng: "Mày không bị đau đâu chứ?".Ma Kết không thoải mái trước thái độ khiên cưỡng của Thiên Bình, nhưng cậu ta cũng hiểu Thiên Bình khó chấp nhận cậu ta sớm đến thế. Nhưng dựa trên sắc mặt của Thiên Bình hiện giờ, cậu nhóc biết Thiên Bình vẫn còn tình cảm với cậu.Ma Kết cầm tay Thiên Bình, siết chặt khiến cô bé bối rối. Cậu nhóc chỉ vào mặt mình: "Vừa rồi có gì đó quẹt vào mặt, giờ má anh vẫn hơi rát".Thiên Bình nhìn gò má hơi sưng lên của Ma Kết, quên cả việc cậu ta đang siết tay mình, sốt sắng: "Vậy phải rửa nước muối sát trùng ngay. Không biết quẹt vào cái gì rồi".Ma Kết ghé mặt lại gần mặt Thiên Bình, tinh nghịch chọc ghẹo: "Em biết câu tình yêu chữa được bách bệnh không? Thực ra chỉ cần em thơm anh một cái là được".Thiên Bình chợt hiểu ra Ma Kết chỉ đang thả thính mình. Cô bé dứt khoát rút tay ra, gương mặt tỉnh bơ: "Dừng lại đi, Ma Kết. Chúng ta chia tay rồi".Thiên Bình lạnh nhạt xách cặp khập khiễng bỏ đi trước, để mặc Ma Kết trầm ngâm đứng chôn chân tại chỗ ở đó. Ma Kết không kìm được thất vọng bắt lấy tay Thiên Bình, níu lại một lần nữa: "Ai nói với em chia tay thì không thể quay lại được nữa?".Thiên Bình cứng đờ trước sự chai lì của Ma Kết. Cậu ta chớp thời cơ Thiên Bình không thể phản kháng, nhanh tay bế Thiên Bình lên khiến cô nhóc la oai oái: "Này, mày làm gì thế, thả tao xuống".Ma Kết chăm chú nhìn vết thương trên chân của Thiên Bình, vì giận cô bé ương bướng mà cứ cố chịu đau nên trách móc: "Chân đau vậy rồi còn không biết đường mà giữ đi à? Em có muốn anh thả em từ đây xuống thật không?".Thiên Bình nhìn bậc thang dài sau lưng, nghĩ đến cảnh Ma Kết định thả mình xuống đây thì không cãi nữa, chỉ biết lí nhí: "Nhưng chúng ta đâu liên quan gì đến nhau nữa đâu"."Rồi sẽ liên quan"-Ma Kết ôm Thiên Bình trong lòng mình, trong đầu vụt lên hàng tá kế hoạch chinh phục lại lòng tin của cô nhóc.Tối đến, Nhân Mã đã đặt chân vào võ đường. Khác với mọi ngày, ngay khi bước chân vào võ đường, Nhân Mã đã đứng hình vì bất ngờ. Cự Giải mặc bộ quần áo màu trắng, vui vẻ vẫy tay: "Mã"."Sao Cự Giải lại ở đây?"-Nhân Mã quay qua cầu cứu Ma Kết, nhưng anh chàng này bây giờ trong đầu chỉ có mỗi Thiên Bình, làm gì còn tâm trạng nghe Nhân Mã phàn nàn nữa chứ.Nhân Mã không nhận được câu trả lời của Ma Kết, đành hít một hơi lấy lại bình tĩnh. Cậu nhóc đi đến trước mặt Cự Giải: "Tại sao mày lại ở đây?"."Sau vụ hôm trước thì tao nghĩ con gái có chút võ vẽ phòng thân vẫn an toàn hơn"-Cự Giải hào hứng muốn Nhân Mã quan tâm mình, nhưng đáp lại là cái nhìn thờ ơ của cậu nhóc.Nhân Mã không phải là không còn quan tâm Cự Giải nữa, mà là cậu nhóc đã quá thất vọng với Cự Giải rồi. Cậu nhóc không muốn theo đuổi một người dù biết mình thích họ nhưng vẫn giả vờ như không biết; càng không muốn rung động với người luôn coi tình cảm của mình là nghiễm nhiên nữa. Nhân Mã gật đầu: "Vậy tập cho tốt".Cự Giải giữ lấy ống tay áo của Nhân Mã, bé giọng hỏi: "Mày không ngăn cản tao à?"."Mày quyết định đâu có hỏi qua ý kiến của tao đâu, giờ tao ngăn cản có tác dụng không?"-Nhân Mã rút tay áo khỏi tay của Cự Giải.Cự Giải buồn rầu: "Nếu là hồi trước mày sẽ bảo tao đừng học, vì đã có mày bảo vệ tao rồi".Nhân Mã lặng người, nhớ lại cảm xúc thầm thương trộm nhớ của mình dành cho Cự Giải khi trước. Thật mù quáng đâm đầu vào người sẽ chẳng bao giờ có ý định đáp lại mình. Nhân Mã lắc đầu: "Tao đã nói với mày rồi mà. Tao hết thích mày rồi, nên sẽ không thể bảo vệ mày mãi được đâu".
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz