ZingTruyen.Xyz

12cs Canh Phuong Do Kep O Trong Thu

Sáng sớm đầu năm, thời tiết lành lạnh nhưng vẫn có nắng nhẹ ấm áp. Một ngày trời dễ chịu, báo hiệu cho một năm dễ chịu với mỗi người. Thiên Bình trở mình đón cái nắng mới của một ngày, của một năm, một khởi đầu mới trong câu chuyện của chính mình. Ba năm trước, cô bé đã từng đau một lần rồi, vậy thì hiện tại cũng chỉ là một lần nhắc nhớ mà thôi. Thiên Bình chậm chạp đi xuống giường, khẽ khàng để không đánh thức Thiên Yết đang vùi mình trong chăn ở phòng kế bên.

"Bình ơi, con dậy chưa? Mau đem bánh mì sữa nướng sang tặng hàng xóm đầu năm đi con"-Ba Thiên Bình là đầu bếp nổi tiếng, mẹ là ca sĩ xuất chúng được báo đài quan tâm. Vì vậy, tấm lòng bao dung, yêu thương người khác được thể hiện qua những ngày như thế này đây.

Thiên Bình đầu tóc rối bù dùng kẹp nhặt mấy cái bánh nóng hổi mới từ lò nướng ra, gói vào túi đựng bánh mì chỉn chu. Cô bé choàng chiếc khăn bông to sụ ở bên ngoài, tay cầm giỏ bánh lê bước ra đường. Mẹ Thiên Bình không quên cài lại áo cho con gái, dặn dò: "Cô bé quàng khăn đỏ của mẹ, nhớ nhắc cô chú ăn ngay kẻo bánh nóng hấp hơi, để nguội không ngon đâu nhé".

Thiên Bình cũng 17 sắp sang 18 rồi, đâu còn là đứa trẻ nhỏ cần được ba mẹ dặn dò mỗi khi ra đường nữa đâu. Thiên Bình gật đầu cái rụp, đem theo 20 cái bánh đi đến gõ cửa mấy hộ dân bên cạnh: "Chúc cô chú năm mới vui vẻ. Nhà con có bánh mì sữa nóng để chúc gia đình luôn luôn đầm ấm trong năm mới ạ".

"Ừ Thiên Bình đấy hả con? Cho cô cảm ơn con với bố mẹ nhé! Nhà cô không có bánh ngon như nhà con, nhưng có chút kẹo lễ Tết con nhận về chia cho thằng Yết với nhé".

Đây là câu nói đầu năm mà Thiên Bình nghe đến thuộc lòng mỗi năm, đặc biệt là 3 năm vừa rồi khi Thiên Yết bắt đầu tham dự mỗi dịp Tết ở nhà cô bé. Thiên Bình cũng không đôi co đầu năm đầu tháng, vui vẻ nhận lấy bánh kẹo, cúi chào lễ phép với nhà hàng xóm.

"À này, cách nhà con hai nhà ở phía bên kia có người mới chuyển đến. Nhìn có vẻ không tử tế lắm đâu. Con mà tặng bánh cho cậu ta thì đi luôn đi nhé, đừng nán lại lâu đấy". Cô hàng xóm tốt bụng nhắc nhở.

Thiên Bình không quá để tâm, cứ đi tặng bánh cho tất cả các hộ dân xung quanh. Giờ chỉ còn một cái, là cho căn nhà có người mới tới. Thiên Bình nghĩ tới lời nhắc nhở kia cũng hơi rợn tóc gáy, do dự nghĩ xem mình nên làm gì. Cô bé nên quay về gọi Thiên Yết cùng đi không nhỉ?

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Thiên Bình lại mạnh dạn gõ cửa căn nhà ấy.

Lần 1, không một động tĩnh.

Thiên Bình đợi một lúc lại gõ thêm lần 2, vẫn chẳng có tiếng động nào.

Thiên Bình mất kiên nhẫn gõ lần cuối, chờ đợi dấu hiệu của một con người sống trong căn nhà này.

Thiên Bình đếm đến 3, vẫn không thấy ai mở cửa. Con bé quay lưng bỏ đi, định bụng về nhà than phiền với Thiên Yết, lại nghe tiếng lạch cạch đằng sau lưng: "Ai thế? Ồn quá".

Giọng nói khàn khàn yếu ớt của đàn ông vọng tới chỗ Thiên Bình. Cô bé tò mò quay lại. Người đàn ông kia một bên mặt sưng lên, người ướt đẫm mồ hôi, hai má đỏ lên như phát sốt. Thiên Bình theo thói quen bước tới chỗ anh chàng kia, lấy gói bánh mì đưa tới cho anh ta: "Nhà em có...".

Thiên Bình chưa kịp nói hết câu, thanh niên kia đã ngã gục ra sau khiến con bé hoảng hốt hét lớn: "Anh gì ơi".

Chẳng biết bao nhiêu lâu đã trôi qua, Sư Tử mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Cơn đau nhức ở hai bên thái dương đã vơi đi hẳn, ngay cả vết thương trên mặt cho Nhân Mã gây ra cũng không đau rát nữa. Sư Tử vươn vai ngồi dậy, dáng đi khệnh khạng vì đau cơ bước ra phòng bếp.

"Anh tỉnh rồi à? Nãy em mang bánh qua cho anh, mà anh ngã ngay ngoài cửa ra vào. Anh làm gì mà để bị sốt cao thế, lại còn bị thương mà không băng bó lại nữa"-Thiên Bình đảm đang rót một cốc nước đưa đến trước mặt cho Sư Tử, còn ân cần chỉ vào trong bếp-"Em tìm trong nhà anh không thấy có gì mấy, còn một chút gạo trong thùng nên em có nấu ít cháo hành cho anh ăn hồi sức. Bánh em cũng bỏ vào lò rồi, bao giờ ăn anh nướng tầm 4 phút rồi ăn nhé".

Sư Tử hiếu kì với cô gái lạ hoắc đi đi lại lại trong nhà mình. Đã lâu rồi anh ta không được quan tâm chăm sóc như vậy. Khoé miệng anh ta khẽ cong lên, chọc ghẹo cô bé trước mặt: "Em là vợ anh hay sao mà chăm sóc anh kĩ lưỡng quá vậy?".

Thiên Bình bỗng nhiên bị người lạ trêu ghẹo thì lúng túng không biết phản ứng ra sao, theo phản xạ đùa lại: "Anh sốt cao quá nên ẩm IC rồi phải không?".

"Em không biết nấu cháo cho một chàng trai có ý nghĩa thế nào sao? Có biết Thị Nở đã nấu cháo hành cho Chí Phèo rồi nên duyên vợ chồng hay không?"-Sư Tử bày ra bộ mặt trai đểu cười hà hà doạ cho Thiên Bình xanh mặt, còn tiến tới áp sát cô bé vào tường.

Ai mà ngờ cô bé này không sợ hãi, cũng không nao núng. Mặt cô nhóc chuyển từ xanh sang đỏ lừ vì tức, rít lên: "Gì? Em mà xấu như Thị Nở á? Anh có mắt không vậy?".

Phản ứng này của Thiên Bình khiến Sư Tử đang gặp chuyện buồn có thêm niềm vui trong cuộc sống. Anh ta phì cười, dường như có hứng thú với cô bé này rồi. Ngay khi anh định hỏi thông tin của Thiên Bình, cô bé chỉ ngay vào cánh cửa nhà vẫn mở toang kia, mở găng tay làm bếp ra doạ nạt: "Anh đừng có mà doạ em. Nhà em ngay bên kia thôi, anh cẩn thận kẻo ba mẹ với thằng đệ em qua gõ anh đó".

Sư Tử nhìn đôi bàn tay thô kệch với những ngón tay ngắn tũn của Thiên Bình thì mặt mũi đen nhèm cả lại. Bao nhiêu thiện cảm vừa có liền bay biến. Thái độ niềm nở ban đầu của Sư Tử bị thay thế, trở thành nét mặt khinh khỉnh khó coi nhìn theo bóng lưng của Thiên Bình đi ra khỏi cửa: "Đừng quay lại nữa".

Thiên Bình thấy thô lỗ bất ngờ của anh chàng kia thì bực mình, hừ mạnh một tiếng rồi trở về nhà. Trên đường còn lẩm bẩm: "Người đâu mà kì lạ. Đúng là không phải người tốt. May mà mình mở cửa để có gì chạy thoát thân".

Nhân Mã sớm đã chờ ở dưới nhà Cự Giải, đưa cô bé đi lượn phố cho khuây khoả. Cự Giải hai mắt vẫn còn sưng húp trèo lên sau xe của Nhân Mã, sụt sịt chào hỏi: "Sao mày dậy sớm thế? Đã ăn sáng chưa?".

"Bây giờ tao chở mày đi ăn sáng cùng luôn. Ngồi cho chắc vào"-Nhân Mã giữ nguyên nét mặt lạnh để tạo khoảng cách với Cự Giải, cẩn thận vặn tay lái chở cô bé đi trên phố.

"Mày không giận tao nữa sao?"-Cự Giải vừa nghĩ lại thời điểm mình và Nhân Mã cắt đứt mối quan hệ bạn bè, lại thêm nỗi buồn vẫn trực trào trong tim mà rưng rưng rơi lệ.

"Đừng có khóc nữa. Hôm trước đã khóc hỏng hết hai cái áo của tao rồi. Vì một tên sở khanh thế mà mày phải khóc lóc suốt ngày, mày thấy có đáng không?"-Nhân Mã nghe tiếng sụt sùi của Cự Giải thì không yên tâm, nghiêm giọng nhắc nhở cô nàng.

Cự Giải chẳng để tâm mà cứ sịt mũi, lắc lắc đầu: "Không đáng. Nhưng dù không đáng tao vẫn đau lòng lắm. Dù gì tao cũng vẫn yêu anh ấy thật lòng mà".

Nhân Mã không nói gì, khoé mắt cũng đột nhiên cay cay. Bởi vì cậu thương cho Cự Giải. Cậu xót cho người mà cậu thương. Nghĩ đến Cự Giải ngày hôm đó lên xe Nhân Mã ngồi, giọng lạc đi vì những cơn nấc, cậu ta lại đau nhói ở trong tim. Đã kéo dài đến một tuần rồi, Cự Giải luôn vui tươi mà cậu biết đã chìm trong nỗi thất tình này suốt thời gian qua.

Nhân Mã không nhẫn nhịn được mà dừng xe lại, đứng xuống lau nước mắt cho Cự Giải: "Tao biết là khó, nhưng thời gian sẽ giúp mày quên được thôi. Và đương nhiên là tao cũng vậy. Cùng cố gắng được chứ?".

Trong dòng nước mắt dạt dào, Cự Giải mờ mờ nhìn thấy Nhân Mã hình như cũng đang khóc. Cự Giải giống như có người đồng cảm, oà khóc to hơn trách móc: "Đến mày cũng muốn bỏ rơi tao sao? Mày vẫn giận tao sao? Mày không thể tha thứ cho tao được à?".

Nhân Mã nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, cứng rắn vỗ lên vai Cự Giải: "Đâu ai giận người mình thích được, phải không?".

"Nhưng mày không thích tao nữa, có phải mày sẽ bỏ lại tao như Sư Tử đã làm không?".

Chứng kiến Cự Giải ngông cuồng trước nay trở nên sợ sệt, yếu đuối, tấm phòng vệ trong tim Nhân Mã cuối cùng cũng bị đánh nát tan. Cậu ta nổi giận với Cự Giải ngốc nghếch thay đổi vì một người khác, với đàn anh Sư Tử đáng kính đã làm đau khổ trái tim của người cậu yêu, với chính cậu-người đã không bảo vệ được Cự Giải, người đã quay lưng với Cự Giải khi cô bé cần nhất. Nhân Mã rụt rè lau nước mắt của Cự Giải, dịu dàng xoa lên đầu cô bé: "Không đâu. Cho dù tao đã từng quay đi, nhưng tao vẫn chưa bao giờ rời xa mày cả mà".

Cứ vậy, Cự Giải nức nở cầm lấy cẳng tay Nhân Mã, giống như một điểm tựa để xả hết những tâm sự của mình.

Khác với Nhân Mã hay Cự Giải, Ma Kết lại chẳng có ai bên cạnh lúc thất tình. Cậu ta cầm lấy chiếc hộp nhạc đã nát tan, như trái tim của cậu lúc này vậy. Thực sự đối với Thiên Bình, tình cảm của cậu chỉ là muốn chuộc lỗi thôi sao?

Ma Kết nặng nề quay chiếc hộp nhạc, nghe giai điệu du dương của khúc hát. Khúc nhạc tình yêu tuổi học trò đó, tại sao bây giờ lại trở nên bi thương như vậy?

"Thiên Bình, mày thực sự không thích tao nữa à?"-Ma Kết để lại lời nhắn trong hộp thư thoại với Thiên Bình, hy vọng chỉ là một lần giận dỗi của cô bé. Nhưng cậu tự biết, đây là một hy vọng thừa thãi.

Ma Kết lấy tờ giấy trong túi quần ra. Là một bức thư. Một bức thư định gửi tới Thiên Bình vào ngày hôm qua. Nhưng mà giờ nó đã là bức thư không thể gửi đi được nữa rồi. Cậu nhóc lấy chiếc bật lửa trong túi, bật lên đốt góc giấy của bức thứ. Cùng với bức thư biến thành tro tàn này, tình cảm suốt mấy năm trời của cậu dành cho Thiên Bình cũng kết thúc.

"Làm gì đây? Học sinh của cô Song Ngư lại đi phá hoại môi trường, xả rác xuống hồ bừa bãi thế này à?"-Xử Nữ đi ngang qua ngay lập tức nhận ra 'kẻ thù' của học trò cưng, rón rén lại gần giật lấy bức thư trong tay Ma Kết.

"Thầy, sao thầy lại ở đây?"-Ma Kết bị Song Ngư làm giật mình, đứng bật dậy với lấy bức thư đã cháy nhảy một góc trong tay Xử Nữ-"Thầy trả cho em đi".

Xử Nữ cũng không thích xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Chỉ là thấy đứa trẻ này một mình ngồi một góc trong thật tội nghiệp, nên anh ta muốn ra khuấy động không khí, tránh thằng nhóc nghĩ linh tinh mà thôi. Với kinh nghiệm sống 28 năm nay của Xử Nữ, biểu hiện này chắc chắn là do thất tình. Như vậy, bức thư này là thư tình rồi. Xử Nữ đem thư giấu ra sau lưng: "Em viết thư rồi sao không gửi đi mà lại đem đốt thế?".

Ma Kết lặng người, cánh tay với lấy bức thư hạ dần xuống. Cậu nhóc nhìn khoảng trời rộng lớn bên ngoài, lạc lõng buông thả bản thân vào không gian mênh mông kia: "Bởi vì người đó không tin lời em nói nữa rồi".

Xử Nữ cầm lấy chiếc bật lửa trên tay của Ma Kết, châm một điếu thuốc đặt lên miệng: "Em còn chưa gửi, làm sao mà biết được. Mọi cuộc gọi, mọi tin nhắn đều chẳng rung động lòng người bằng một bức thư tay đâu. Biết đâu Thiên Bình lại thay đổi sau khi đọc thư thì sao?".

"Sao thầy biết em định gửi thư cho Thiên Bình ạ?"-Ma Kết sửng sốt trước câu nói của Xử Nữ, trợn tròn mắt hỏi ngược lại.

"Cả trường biết chứ đâu phải riêng thầy đâu".

Xử Nữ cười mưu mẹo rồi rít một hơi thuốc, sau đó thả từ từ vào không trung. Ma Kết nghe vậy lòng buồn phiền, chán nản kiểm tra lịch sử điện thoại trống rỗng: "Tất cả mọi người đều thấy, chỉ có Thiên Bình là không, vậy mới chết chứ".

Xử Nữ đưa lại bức thư cho Ma Kết, mắt liếc qua cánh phượng ép trên bức thư, vội rụt lại hỏi: "Cánh phượng trên này...! Là ai bảo em viết bức thư này?".

"Cô Song Ngư dạy em đó".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz