ZingTruyen.Xyz

12cs Bl Vang Trang Chieu Ruc Ro

Bạch Dương ngồi thu mình bên cửa sổ, căn phòng vắng lặng chỉ còn lại tiếng đồng hồ tích tắc đều đều như gõ nhịp cho tâm trạng nặng trĩu của cậu. Ánh đèn bàn vàng vọt hắt lên những đường nét bóng tối lượn lờ trên tường, giống như chính cảm xúc đang quẩn quanh trong đầu cậu. Điện thoại cầm chặt trong tay, đôi mắt chăm chăm vào màn hình, nơi hình ảnh của Song Ngư hiện lên từng chút một. Cậu không biết đã bao lâu trôi qua kể từ lần cuối cùng cậu nhìn thấy Song Ngư ngoài đời, nhưng giờ chỉ còn lại cái tên "piscilla" hiện lên kèm dòng chữ vô cảm "hiện không thể liên lạc với người dùng này."

Một tiếng thở dài não nề bật ra, như thể trong lòng Bạch Dương đang bị một khối chì đè nặng. Mọi thứ trở nên phức tạp, rối rắm và mệt mỏi. "Anh ấy hiểu lầm mình thích cha nội Bảo Bình," Bạch Dương lẩm bẩm, đôi mắt vô hồn. "Làm sao mà có thể thích ổng được chứ?" Đáng lẽ mọi chuyện không nên diễn ra như vậy, nhưng có lẽ cũng chẳng còn cách nào khác. Song Ngư đã block cậu không một lời giải thích. Đúng là kỷ niệm khó quên, nhưng lại theo kiểu mà chẳng ai muốn nhớ.

Điện thoại vừa được thả xuống giường, Bạch Dương nhắm mắt lại, cố gắng đẩy những suy nghĩ rối rắm ra khỏi đầu. "Ngủ thôi Dương ơi, mày ngủ một giấc là xong xuôi cả." Nhưng dù có tự an ủi bản thân bao nhiêu lần, nỗi nhớ Song Ngư vẫn dai dẳng không chịu buông tha.

---

Trong khi Bạch Dương chìm trong tâm sự thì ở gian ngoài nhà chung, Kim Ngưu đã triệu tập một buổi họp khẩn cấp với hội anh em ruột thịt. Thiên Yết, Ma Kết, Sư Tử, Xử Nữ và Nhân Mã đều có mặt đầy đủ, ai cũng mang theo một tâm trạng khác nhau nhưng chung quy lại, đều hướng về một mục tiêu: cứu thằng nhóc Bạch Dương thoát khỏi cái hố tình cảm tự đào mà nó đang đắm chìm.

“Em nói thật mà, con cừu điên đó buồn vì bị crush block chứ còn gì nữa," Kim Ngưu nói, giọng có chút sốt sắng nhưng cũng tinh nghịch. "Hay là anh em mình nhậu đê. Thằng Dương mà được chén bia vào thì cái gì nó cũng quên hết á." Cậu nháy mắt, ý tưởng nghe có vẻ hợp lý với tình hình hiện tại.

“Khiếp, nhậu là giỏi" Thiên Yết tán thành, đôi môi khẽ nhếch cười đầy ẩn ý. "Nhưng nếu giờ anh mày đi siêu thị mua mồi nhậu thì phải để thằng Sư Tử mời bia."

Sư Tử cười ranh mãnh, không chút ngần ngại, "Nhậu thì bao anh em tới bến luôn. Để tao gọi cả anh đẹp trai Cự Giải, biết đâu ảnh kéo được thằng Song Ngư tới."

Cả nhóm bật cười, không khí trở nên nhẹ nhàng hơn khi kế hoạch được bày ra. Cứ như thể họ đang xây dựng một chiến dịch quan trọng để giải cứu Bạch Dương khỏi nỗi sầu tình, dù chính bản thân cậu cũng chẳng hề hay biết.

Tiếng gọi của Kim Ngưu từ ngoài vọng vào: "Dương eii, ra đây có bất ngờ cho mày nè!" Bạch Dương vừa bước ra khỏi phòng, lập tức bị không khí ấm cúng, náo nhiệt ngoài phòng khách làm cho bối rối. Bữa tiệc nhỏ đã sẵn sàng, và điều khiến cậu ngạc nhiên hơn cả là sự xuất hiện của Cự Giải và... Bảo Bình.

Bạch Dương thoáng lúng túng, không hiểu tại sao Bảo Bình lại có mặt ở đây. Nhưng rồi, ánh mắt cậu nhanh chóng chạm phải ánh nhìn ngượng ngùng của Cự Giải. "Anh rủ Bảo Bình đến cùng cho vui. Song Ngư ngại nên không tới," Cự Giải giải thích ngắn gọn, nhưng trong lòng thở phào khi thấy Bạch Dương không có phản ứng gì dữ dội.

Thiên Yết lập tức khuấy động bầu không khí, giọng đầy hào hứng: "Nhập tiệc đê! Cả hai ông luôn, còn em vui vẻ lên đi Dương!" Mọi người bắt đầu rôm rả, từng câu chuyện cười đùa, tiếng cụng ly vang lên, nhưng Bạch Dương vẫn không thể hoàn toàn thoải mái. Cậu ngồi yên, đôi mắt lơ đãng liếc về phía Cự Giải và Bảo Bình.

Không lâu sau, Bảo Bình—sau vài cốc bia—quyết định rời khỏi hội bàn tròn đang say sưa và tiến đến chỗ Bạch Dương. Hắn ngồi xuống cạnh cậu, ánh mắt có phần trầm ngâm nhưng không thiếu phần dí dỏm: "Nhóc thích Song Ngư em trai anh đúng không?"

Bạch Dương suýt sặc với chính hơi thở của mình, đôi mắt mở to kinh ngạc.

"Sao anh biết?"

Bảo Bình nhếch mép hơi nghiêng đầu, giọng vẫn trầm ấm: "Anh có mù đâu, chỉ cần nhìn là biết ngay." Rồi hắn cúi gần hơn, giọng nghiêm túc hơn hẳn: "Anh sẽ giúp nhóc theo đuổi nó nhưng có điều kiện."

Bạch Dương nhướng mày, hơi cảnh giác: "Điều kiện gì?"

"Nhóc phải nói tốt về anh trước mặt Nhân Mã" Bảo Bình cười cười, ánh mắt hơi lấp lánh gian tà. "Thằng nhóc đó cứ chọc ghẹo anh hoài à, khó chịu lắm."

Bạch Dương bối rối, nhưng cuối cùng đành gật đầu. "Ờm... Nhưng mà em thích em trai anh đó, anh chắc chắc không đánh em đấy chứ?"

Bảo Bình bật cười, không đáp mà lấy ra từ túi một tấm vé triển lãm tranh. "Đây, bảo bối đây nè. Ngày mai nhóc phải đến triển lãm tranh này. Không đến là không được đâu nhá."

Bạch Dương cầm tấm vé, nhìn nó như thể là một thứ gì đó xa lạ. "Triển lãm tranh hả anh? Em thì... không có khiếu nghệ thuật lắm đâu."

Bảo Bình chỉ nhún vai, cười đầy ẩn ý. "Cứ đi rồi biết. Có lý do đấy."

Dù vẫn ngờ vực, Bạch Dương đành nhận lấy tấm vé. "Thôi được rồi vì nể anh nên em sẽ đi." Cậu không biết chuyện gì đang chờ đợi mình, nhưng có một cảm giác kỳ lạ rằng đây sẽ là bước ngoặt của cuộc đời cậu.

Trong khi Bạch Dương đang đấu tranh với những suy nghĩ mông lung, bữa tiệc bên ngoài dần trở thành một mớ hỗn loạn vui vẻ. Nhân Mã với vài ly bia trong người, đã bắt đầu nói nhiều và lảo đảo. Cậu ta vừa đứng dậy thì ngay lập tức ngã chúi vào lòng Bảo Bình. Và chẳng hiểu sao trong khoảnh khắc đó, Bảo Bình lại thấy máu mũi mình như sắp phụt ra đến nơi khi nhìn thấy múi bụng săn chắc của Nhân Mã hiện ra dưới lớp áo phông mỏng.

"Em phải cẩn thận chứ bé ơi!" Bảo Bình nghiêm giọng quát nhẹ, mặt đỏ bừng, nhưng không biết là vì say hay vì cái gì khác. Nhân Mã chỉ cười ha hả, không hề để tâm càng làm Bảo Bình lúng túng hơn.

Ở một góc khác, Kim Ngưu đang lén nhìn Sư Tử chăm sóc cho Cự Giải, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu mơ hồ. "Tại sao phải quan tâm Cự Giải vậy nhỉ?" Kim Ngưu lẩm bẩm, nhưng vẫn cố giữ nụ cười trên môi.

Thiên Yết từ xa chứng kiến cảnh tượng đó, khẽ lắc đầu cười thầm. "Một bữa tiệc vui thật, nhưng có lẽ vui theo cách mà chẳng ai ngờ."

Thời gian trôi đi như dòng nước lặng lẽ chảy qua một con sông sâu, chẳng ai trong đám bạn trẻ nhận ra sự thay đổi đang âm thầm len lỏi trong những khoảnh khắc ngỡ vô tư ấy. Trong khi mọi người cười nói, đùa giỡn, Bạch Dương vẫn ngồi lặng lẽ ở một góc, đôi mắt xa xăm, nhìn về phía trước nhưng tâm trí lại đang lạc lối giữa những dòng suy nghĩ hỗn độn. Lòng cậu nặng trĩu như vừa nuốt phải cả một viên đá tảng. Những điều không rõ ràng, những cảm xúc chẳng gọi thành tên cứ mãi xoay tròn trong đầu cậu.

Cái không khí ồn ào, náo nhiệt của buổi gặp gỡ dần trở nên ngột ngạt, như thể chính nó đang nhấn chìm cậu. Chẳng thể chịu nổi thêm nữa, Bạch Dương quyết định chuồn ra ngoài, mong tìm được một khoảng không yên tĩnh để hít thở, hoặc ít nhất là thoát khỏi đám đông huyên náo ấy.

Cậu chọn Plista, một tiệm kem nhỏ mà cậu đã quen thuộc từ lâu, nơi cậu thường ghé mỗi sáng để thưởng thức món kem cherry yêu thích. Lần này cũng vậy, cậu ngồi trước cửa tiệm, muỗng kem mát lạnh tan chảy trong miệng khiến lòng nhẹ nhõm đôi phần. Những suy nghĩ về Song Ngư, về ánh nhìn lạnh lùng của anh, lại ùa về như một cơn bão đổ bộ, quét sạch mọi thứ khác khỏi tâm trí cậu.

Đang say sưa với món kem, cậu không hề nhận thấy từ phía xa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Song Ngư trong bộ đồ thể thao đơn giản đang lững thững bước về phía quán. Bạch Dương vẫn chẳng hay biết, chỉ tập trung vào cốc kem trước mặt. Song Ngư thì khác. Anh đứng ở một góc khuất, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy tò mò. Từng động tác của Bạch Dương không lọt khỏi tầm mắt anh.

"Mình không nghĩ sẽ gặp được cậu ta ở đây...?" Song Ngư tự hỏi, đôi lông mày nhíu lại chút khi thấy Bạch Dương đang thưởng thức món kem mà chính anh cũng rất thích. Một chút ngạc nhiên pha lẫn chút gì đó không thoải mái khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đây.

Song Ngư cố giữ cho vẻ mặt của mình không thay đổi, lạnh lùng như mọi khi nhưng trong lòng lại dậy sóng. Cơn khó chịu âm ỉ từ lâu lại trỗi dậy, khiến anh đứng đó bất động. Đã bao lần anh tự hỏi: tại sao Bạch Dương lại có thể vừa tỏ tình với anh trai anh mà vẫn có thể nhắn tin thả thính muốn theo đuổi anh? Cơn giận vì hiểu lầm ấy đã biến thành một bức tường ngăn cách khiến anh không dám lại gần Bạch Dương.

Song Ngư đứng một lúc nhìn chằm chằm Bạch Dương, trong đầu tự vẽ nên đủ kịch bản về cậu cho đến khi quyết định lặng lẽ quay lưng bước đi. Vừa lúc đó, Bạch Dương vô tình ngước lên, thấy một bóng dáng quen thuộc đang khuất dần. "Là anh ấy sao? Giống ghê." Cậu tự hỏi, không chắc rằng mình vừa thực sự thấy Song Ngư hay chỉ là một ảo ảnh giữa lúc lòng cậu đang rối ren.

Buổi chiều dần chuyển sang tối, ánh đèn đường nhấp nháy soi rọi từng góc phố, nhưng trong lòng Bạch Dương sự lạc lõng lại càng lớn dần. Ngồi lại trước cửa tiệm kem, cậu ngước nhìn bầu trời nơi những mảng mây giăng kín như đang trêu ngươi cậu. Cậu nghĩ đến Song Ngư, nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng mà anh luôn dành cho cậu, đến tình cảm mà cậu dành cho anh nhưng chẳng biết bao giờ mới có thể nói ra.

Gió đêm lùa qua, mang theo mùi hương nhẹ của phố phường khiến Bạch Dương đứng dậy và quyết định đi dạo. Cậu bước những bước chậm rãi trên vỉa hè, lòng thả lỏng theo từng nhịp thở. Đột nhiên, cậu cảm thấy có gì đó không đúng—như thể có ai đó đang theo dõi mình. Quay đầu lại, chỉ thấy người qua đường vội vã, chẳng có gì đáng ngờ. "Chắc là do tưởng tượng thôi," cậu tự trấn an, rồi tiếp tục bước đi nhưng hình ảnh của Song Ngư cứ mãi quanh quẩn trong đầu.

Tới trước một cửa hàng sách cũ, cậu dừng chân. Cảm xúc trong cậu lúc này giống như một cuốn sách cũ, từng trang từng trang đều đầy những điều chưa được giải thích, những câu hỏi không có câu trả lời. "Mình phải nói với anh ấy," cậu tự nhủ trong lòng quyết tâm rằng không thể để tình cảm này cứ mãi bị đè nén như vậy nữa.

Cùng lúc đó, không xa lắm, Song Ngư đang ngồi lặng lẽ trên một chiếc ghế trong công viên ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước nhưng lòng lại đang lạc lõng giữa những suy nghĩ về Bạch Dương. Cậu nhóc tóc đen, mặt đẹp, chân dài mà anh thường gọi thầm trong lòng—dù là để trêu chọc, nhưng sự thật là Bạch Dương đã chiếm lấy một phần nào đó trong tâm trí anh. Nhưng Song Ngư không thể tiến thêm một bước nào vì anh không muốn dính líu đến mối quan hệ giữa cậu ta và Bảo Bình, càng không muốn chính mình bị cuốn vào mớ cảm xúc rắc rối này.

"Không đời nào mình lại thích cậu ta," Song Ngư tự lẩm bẩm, cố gắng dập tắt những cảm xúc khó hiểu trong lòng. Nhưng sự lạc lõng ấy không hề biến mất, nó chỉ càng trở nên rõ ràng hơn khi đêm dần buông xuống.

Về phần Bạch Dương, khi đã quá mệt mỏi với việc đi loanh quanh cậu quyết định quay trở lại quán kem, nhưng sự hào hứng ban đầu giờ đã biến mất. "Chẳng có sao, chỉ có trăng" cậu lẩm bẩm, "Giống như mình, chẳng có gì ngoài mỗi cái hình bóng của anh ta trong đầu."

Cậu đứng dậy, quyết định rằng mình sẽ không ngồi chờ thêm nữa. Cậu phải hành động. Bạch Dương không thể tiếp tục sống trong sự ngại ngùng và chờ đợi sự thay đổi từ Song Ngư mãi được. Cậu cần một cơ hội, một cuộc trò chuyện để giải thích và để đối mặt với cảm xúc của chính mình.

Với quyết tâm mới Bạch Dương trở về nhà, lòng ngập tràn những suy nghĩ về cuộc đối thoại chưa có hồi kết với Song Ngư.

Khi cậu trở về nhà chung, mọi thứ dường như vẫn y nguyên. Tiếng cười nói vẫn vang vọng từ phòng khách, nhưng trái tim cậu giờ đây chỉ nghĩ về một điều duy nhất—Song Ngư. Cậu không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cậu sẵn sàng đối diện với tất cả để có được tình cảm của anh.

Bạch Dương quay trở về nhà, bước vào với tâm trạng nặng trĩu. Không khí trong phòng khách vẫn còn vương vấn tiếng cười nói rôm rả của bữa tiệc trước đó, nhưng giờ đây tất cả như đã lùi lại phía sau. Cậu đi vào, bất chợt bắt gặp cảnh tượng mà cậu không hề ngờ tới: Bảo Bình đang dìu Nhân Mã vào phòng, vẻ mặt tỏ ra hết sức chăm sóc. Nhân Mã thì say khướt, miệng lảm nhảm không ngừng, khiến Bảo Bình phải thở dài ra chiều bất đắc dĩ.

"Sao không tự đi được hả?" Bảo Bình càu nhàu nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự kiên nhẫn. "Thằng nhóc này, chỉ cần một chút bia là quên cả đường về."

Trong khi đó ở một góc khác, Sư Tử đang vui vẻ đưa Cự Giải về nhà. Ánh đèn vàng nhạt hắt lên khuôn mặt họ, hiện lên những nụ cười và ánh mắt vui vẻ. Bạch Dương nhìn cảnh đó, lòng bỗng chùng xuống. Tình bạn, tình yêu, tất cả đều lẫn lộn trong những mối quan hệ phức tạp mà cậu đang dần khám phá.

Bạch Dương lặng lẽ tiến vào phòng mình, cảm giác như một con sói lạc giữa rừng hoang. Cậu ngồi xuống giường, ánh mắt chăm chú nhìn tấm vé triển lãm tranh còn mới tinh trong tay. Cảm giác hồi hộp lẫn lo lắng dâng lên, và cậu tự hỏi: "Ngày mai có nên đi không nhỉ?"

Những suy nghĩ về Song Ngư lại ùa về như một cơn sóng, khiến lòng cậu nhói đau. "Liệu mình có thể may mắn gặp anh ấy ở đó không ta?" Bạch Dương thở dài, tự trách bản thân đã không dám lên tiếng. Cậu nhớ những khoảnh khắc cậu lén nhìn Song Ngư, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy sức hút khiến tim cậu đập loạn nhịp.

"Có lẽ đi cũng không tệ." Cậu tự nhủ, nhưng cảm giác băn khoăn vẫn chưa rời bỏ cậu. Bạch Dương biết tương lai mà cậu có thể công khai bước về phía Song Ngư giống như một bức tranh chưa vẽ, vừa mờ ảo vừa đầy những điều bất định.

Bạch Dương ngả người ra giường, đôi mắt dõi lên trần nhà, tâm trí quay cuồng với những hình ảnh về Song Ngư, những nỗi sợ hãi và cả những hy vọng nhỏ nhoi. "Mình sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Nếu ông Bảo Bình đã đưa vé thì chín phần mười anh Song Ngư sẽ có mặt ở triễn lãm đó." cậu thầm quyết tâm.

"Dù gì thì, có cơ hội vẫn hơn không."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz