12 Cung Hoang Dao Xuyen Khong Chap Niem Truong Sinh
Trấn Thanh Thủy cách huyện Tô Châu không xa, chỉ tốn thời gian một ngày đường, nếu là đi xe ngựa vậy càng nhanh hơn. Người dân trong trấn cũng rất thường xuyên vào huyện thành mua đồ, cho nên sự tình bên trong huyện thành không thoát được tai mấy vị a di đại thẩm, nghe được liền đem về tụ tập xem như trà dư tửu hậu mà nói với nhau.Vụ ồn ào của kì thi hương đương nhiên là đề tài mọi người quan tâm nhất. Kì thi viện năm ngoái trấn Thanh Thủy bọn họ xuất hiện ba vị tú tài, cộng thêm hai người thi đậu mấy năm trước, cho nên tổng cộng lần này có năm vị có đủ tư cách thi hương tại huyện thành. Đối với nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà nói, có thể đạt được danh hiệu tú tài đã là nhân tài cao cao đáng ngượng mộ. Thấy Trình gia vậy mà sinh ra được hai vị tú tài, trong lòng mọi người đều hâm mộ ghen tị chết rồi. Thậm chí bọn họ còn nghĩ thử, cho dù năm nay không thi đậu thi hương, nhưng tuổi hai người vẫn còn trẻ, chỉ cần chăm chỉ một chút thể nào cũng sẽ đạt được danh hiệu cống sĩ. Cống sĩ a, đã có thể làm quan rồi, nếu có tiền đồ có thể vào kinh hưởng phúc, nhà cao cửa rộng y phục đẹp thức ăn ngon, chẳng khác nào cuộc sống của thần tiên, sau này gặp lại bọn họ còn phải quỳ gối khấu đầu nữa đấy. Lại có những người ghen tị lại thực tế mỉa mai, làm quan có thể dễ dàng vậy sao, chức quan nhỏ thì phải cúi đầu nịnh bợ thượng cấp, nói năng thận trọng chỉ sợ chút việc nhỏ cũng có thể bị mang ra trách phạt, theo lầm người càng có thể mất đầu lúc nào không hay. Mỗi một bước đều là khó đi!Bọn họ ngươi một lời ta một ý, có hâm mộ có ghen tỵ đem việc này nói đến hăng say. Cho nên kết quả thi hương vừa công bố, cho dù cách xa huyện thành cũng không ngăn được trấn Thanh Thủy bùng nổ, đối với Song Tử hâm mộ ganh tị hận đủ cả, đối với Trình gia lại càng không diễn tả đủ. Hai vị tú tài của Trình gia vậy mà đều thi đậu thi hương, dù cho thứ hạng Trình Song Nhân không phải quá cao nhưng dù sao cũng là cống sĩ, mọi người trong trấn đều hâm mộ muốn chết đi được. Lúc này thân bằng quyến hữu hay tin đều lục tục chạy đến lôi kéo làm quen, hưởng chút phúc khí, cửa lớn Trình gia cũng muốn bị bọn họ đạp hỏng.Trình gia ở trấn Thanh Thủy nháy mắt nước lên thuyền lên.Vốn mọi người còn cảm thấy có thể sống cùng trấn với cống sĩ, mình đi đường cũng có thể ngẩng cao đầu đi, đột nhiên những người từ huyện thành về đem đến tin Giải Nguyên của Trình Song Tử là do hắn gian lận mua đề thi mới có được, vừa nghe vậy mọi người đồng loạt quay phắt lại bày tỏ thái độ chỉ hận không chút dính líu đến hắn, mắng được liền mắng.Tóm lại mấy ngày qua khắp trấn Thanh Thủy đều náo nhiệt hẳn lên, mỗi người một câu kể chuyện, tựa như bọn họ tận mắt chứng kiến Song Tử gian lận. Có mấy người còn chạy đến Giải gia trang nghe ngóng, nhưng nhà người ta có gia đinh canh giữ, bọn họ căn bản không đến gần nhà chính Giải gia được. Bọn họ lại nhớ đến Trình gia, chỉ là cửa lớn Trình gia luôn đóng chặt, cũng không biết tình hình bên trong thế nào.Vài người không nhịn được đứng trước cửa nhà người ta mắng chửi, cũng không thèm chỉ cây dâu mắng cây hòe mà thẳng thừng mắng Song Tử, mắng Trình gia cùng Giải gia, tóm lại nghĩ đến ai thì đem ra mắng chửi một lần.Bọn họ tự nhận bản thân đang làm việc nghĩa, cũng không quan tâm đối phương có nghe thấy không, mắng đến khí thế ngất trời, dù sao bản thân sướng miệng là được. Sau đó huyện nha dán bố cáo, tỏ vẻ kì thi hương lần này rất công bằng, không có bất kỳ sĩ tử nào gian lận, có người biết được thì chột dạ, nhưng vẫn có người không tin tưởng, âm dương quái khí nói:"Huyện thành nói có thể tin được không? Ai biết chừng hắn có bạc mua đề thi cũng sẽ có bạc hối lộ phía trên, sự thật trong lời bọn họ nói còn là sự thật không?""Đúng vậy, ta còn cảm thấy thật kì quái, trước đó kết quả thi cử của hắn như thế nào mọi người đều biết, sao đột nhiên lại thi đậu được chứ, còn đoạt được vị trí thứ nhất, trong đây thật sự không có miêu mị sao?""Ngươi nhắc đến ta mới cảm thấy, hình như là sau khi thành thân hắn mới thay đổi phải không?""Ta còn nghe nói, sau khi xảy ra chuyện Trình gia đều không lộ mặt phản ứng, chỉ có Giải gia bên kia ngược xuôi giúp hắn, lại còn tự mình chạy đến huyện thành một chuyến đấy."Bọn họ ngươi một câu ta một câu, dần dần ngay cả chính họ cũng bắt đầu tin tưởng, cho rằng đã tìm được sự thật phía sau, lại càng mắng Song Tử đến cẩu huyết lâm đầu.Song Tử không biết những lời suy đoán ác ý ngoài kia, nhưng cũng không khó đoán được lúc này trấn Thanh Thủy có lẽ rất "náo nhiệt". Chỉ có điều bây giờ hắn không có thời gian để tâm đến lời đồn vẫn chưa dừng lại kia, bởi vì lúc này hắn đang phải ở Trình gia khó chịu cũng không thể nói, đặc biệt còn phải bày ra bộ mặt chăm chú nghe thuyết giảng. "Mấy năm này ngươi chăm chỉ khổ học ra sao, ta cùng cha ngươi đều nhìn vào trong mắt. Trước đó, ai, những chuyện ta làm đều vì tốt cho ngươi, ngươi oán ta cũng được, trách ta cũng không sao, chỉ cần ngươi chịu cố gắng đỗ đạt công danh, không để cha ngươi thất vọng, ta làm người xấu một chút cũng chẳng sao." Vừa nói Tiền thị vừa cầm khăn tay giả vờ lau nước mắt, Trình Đại Phát liền đưa tay vỗ lưng bà an ủi. Tiền thị nhìn ông cười cười tỏ vẻ bản thân không sao, lại quay sang nhìn Song Tử tiếp tục than thở: "Ngươi có thể đậu cống sĩ, trưởng bối chúng ta đều thay ngươi vui mừng, ta cũng có thể ăn nói với tỷ tỷ. Không cần nghe mấy lời đồn đại linh tinh ngoài kia, ta và cha ngươi đều tin tưởng ngươi là hài tử tốt, không làm ra chuyện gian lận xấu mặt như vậy. Thế nhưng ta cũng muốn nói một câu, thi cử là chuyện trọng đại không phải một sớm một chiều là xong, phải dựa vào sức mình từng bước mà đến, lần này thi không đậu thì lần sau, chỉ cần ngươi làm việc chính trực liêm khiết không thẹn với lòng, ta tin trời cao có mắt nhất định sẽ không phụ người có lòng."Tuy Song Tử đã phân gia, nhưng Trình gia sao có thể buông bỏ một nhi tử tiền đồ sáng lạn như vậy. Tiền thị lúc nghe tin hắn đậu thi hương trong lòng liền cảm thấy khó thở, chỉ là nghĩ đến Song Nhân sau này đỗ đạt trạng nguyên, muốn vào kinh làm quan, nếu Trình Song Tử có thể đi theo, nể mặt hai người dù gì cũng là huynh đệ ruột thịt so với người ngoài đương nhiên thân cận, có thể giúp đỡ nhau, vì thế bà ta liền nhịn không vui xuống khuyên nhủ Trình Đại Phát gọi hắn về.Trình Đại Phát mặc dù vẫn còn tức giận hắn kiên quyết muốn phân gia đi ở rể cho nhà người ta, nhưng nghĩ đến việc hắn đã đậu cống sĩ, có khi sau này còn có thể thi lên cao, bây giờ mình không chủ động kéo gần quan hệ chẳng khác nào đẩy nhi tử có tiền đồ cho người ta, cho nên mới hạ xuống mặt mũi cho người đến Giải gia đón hắn. Song Tử ngồi trên hàng ghế bên tay trái Trình Đại Phát, nghe được những lời này nhịn không được cầm tách trà lên nhấp một ngụm che giấu biểu tình trợn trắng mắt của mình. Ngoài mặt ra vẻ trưởng bối quan tâm dạy dỗ, bên trong còn không phải đang móc mỉa hắn không có thực tài mà vẫn muốn thi khảo công danh, còn để người khác truyền ra tin đồn ảnh hưởng đến mặt mũi Trình gia sao? Mỉa mai trong lời nói của bà ta chỉ có người ngốc mới không nghe ra.Song Tử đưa mắt nhìn đám người trong nhà chính, ngoại trừ gia gia hắn cùng Trình Song Nhân, những người khác của Trình gia đều có mặt, mỗi người một biểu tình nhìn hắn, phải nói là rất đặc sắc.Trình Đại Phát ngồi ở chủ vị vẫn đang gật đầu liên tục, đối với những lời Tiền thị nói rất vừa lòng. Chẳng những dạy dỗ nhi tử đi đúng đường, mà còn thể hiện tấm lòng của người cha là ông. Vì thế, ông liền mở miệng: "Nghe lời nương ngươi, chúng ta là trưởng bối, ăn muối còn nhiều hơn người ăn cơm, chúng ta nói nhiều như vậy cũng là vì tốt cho ngươi.""Nương của con đã mất." Song Tử lạnh mặt nói thẳng, trong lòng hắn cảm thấy thật lạnh lẽo. Nếu Trình Đại Phát không nói như vậy, hắn sẽ cùng ông ta tiếp tục diễn vở kịch phụ từ tử hiếu, nhưng vừa nghe ông ta nói lời này, Song Tử đột nhiên không muốn nhịn nữa, muốn trực tiếp cùng bọn họ vạch mặt.Mở miệng liền nói đều vì tốt cho hắn, nhưng ông ta đã làm được cái gì? Vì tốt cho hắn nên không quan tâm nhi tử vừa mất nương vội vã đón nữ nhân khác vào cửa, sau đó để mặc kế mẫu cùng hạ nhân ức hiếp hắn, lại vì tốt cho hắn nên nghe lời nữ nhân đó xúi giục vứt nhi tử tay trói gà không chặt đến nhà cũ, chu cấp vài đồng bạc liền cảm cảm bản thân đã làm tròn trách nhiệm của một người cha, đến nỗi "Trình Song Tử" đã chết ở trong căn nhà lạnh lẽo kia cũng không biết, người đứng trước mặt căn bản không phải là nhi tử của mình cũng không hề nhận ra.Quan tâm của ông ta đều chỉ duy trì ở ngoài miệng, lại chưa từng có một hành động thể hiện nào! Song Tử thật sự khinh thường loại người này!"Ngươi nói vậy là có ý gì? Mấy năm nay ngươi đọc sách viết chữ, ăn mặc đều không phải do Tú Xuân lo liệu, nàng vất vả khổ nhọc như thế nào chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy sao? Người ta nói công ơn dưỡng dục còn lớn hơn công ơn sinh thành, ngươi gọi nàng một tiếng nương cũng là phải nghĩa!" Trình Đại Phát tức giận đứng dậy, tay vỗ mạnh lên bàn phát ra một tiếng trầm thấp khiến mọi người ở đây đồng loạt giật mình, chỉ thẳng mặt hắn mắng: "Ta bỏ bạc ra cho ngươi ăn học không phải để ngươi trở về ăn nói vô lễ với trưởng bối như vậy, còn không mau xin lỗi nương ngươi!"Một nhà Trình Đại Tiền ngồi bên cạnh hóng chuyện, thấy bầu không khí căng thẳng giữa hai người, chẳng những không sợ hại mà còn thêm dầu vào lửa: "Thì đó, người ta không biết có khi còn tưởng trong sách lại dạy dỗ ra đám bất hiếu, vậy sau này còn có ai dám cho tôn tử đọc sách đây.""Phu quân, chàng không biết đó thôi, người ta bây giờ đã là cống sĩ, đương nhiên chướng mắt đám người thôn quê như chúng ta." Lý thị cũng là người chỉ sợ thiên hạ không loạn, vội vàng thêm vào.Bà ta sinh được một nhi tử, thế nhưng tên nhóc này lại được nuông chiều thành tính, bình thường đều lén ra ngoài cùng đám hồ bằng cẩu hữu phá phách khắp nơi căn bản không chịu ngồi yên đọc sách. Cho nên nhìn thấy hai nhi tử của đại phòng bên kia ngày ngày đều ôn luyện sách vở trong phòng, bà ta nhịn không được liền đố kỵ một phen, bởi vì "Song Tử" vài ba lần đều thi trượt trong lòng bà ta mới cân bằng một chút, không ngờ đảo mắt một cái hai tên đó từng bước thi đậu tú tài đến cống sĩ, Lý thị đã tức giận đến nghẹn một bụng khí. Lúc này Song Tử lại chọc giận cha hắn, Lý thị sao có thể bỏ qua cơ hội tốt chọc ngoáy một phen.Song Tử liếc nhìn bà ta một cái, lại quay đầu nhìn Trình Đại Phát nổi giận đùng đùng vẫn đang dùng ánh mắt trưởng bối cao thượng muốn đè ép hắn nghe lời bên kia, lạnh lùng lập lại câu nói kia: "Nương của con đã mất."Hắn thật sự lười tiếp tục cùng bọn họ diện kịch, mỗi lần nhìn thấy người một nhà này đều cảm thấy chán ghét vô cùng.Kì thực trong lòng Song Tử chỉ có lạnh lẽo cùng chán ghét, lại không có chút hận ý nào. Nói cho cùng hắn không phải là thân nhi tử của Trình Đại Phát, người nên thất vọng hay hận ông ta sớm đã không còn, hắn chỉ là một người xuyên vào thân thể này, nhận lấy thân phận xấu hổ bị bỏ rơi của nguyên thân, ngay từ đầu hắn sớm đã nhìn thấu thái độ của đám người Trình gia, chưa từng có hi vọng sao có thể thất vọng chứ?Huống hồ gì, kiếp trước hắn từ nhỏ đã có cha mẹ thương yêu, sau khi xuyên qua mặc dù Trình Đại Phát không quan tâm nhưng hắn may mắn thành thân với Nhân Mã, cũng được cha nương nàng thương yêu lo lắng như thân nhi tử, cho nên hắn không có gì phải đau khổ."Ngươi!" Trình Đại Phát tức giận muốn tìm đồ vật đánh hắn, Tiền thị vội vàng bước đến ngăn cản, tuy bà ta cũng bị Song Tử chọc tức, nhưng Tiền thị đã giả vờ nhiều năm, lúc này ở trước mặt nhiều người như vậy đương nhiên vẫn cố gắng ra vẻ rộng lượng không chấp nhặt tiểu bối không hiểu chuyện."Lão gia, ông đừng tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, Song Tử chỉ là trong lòng vẫn còn nhớ nhung nương, nếu hắn không muốn gọi thiếp cũng sẽ không để ý." Tiền thị nghiêng đầu để lộ đôi mắt hồng hồng, bộ dáng rưng rưng như sắp khóc: "Chỉ là trong lòng thiếp có chút không thoải mái, thiếp đã cố gắng nhiều như vậy cũng không phải vì muốn thay thế tỷ tỷ, thiếp chỉ muốn Song Tử chấp nhận thiếp cùng Song Nhân, sau này người một nhà chúng ta vui vẻ trải qua. Vậy mà..."Song Tử thật thật sự bị kỹ năng diễn xuất của bà ta làm cho ngây người, nếu không phải đã sớm biết người này chẳng phải loại người tốt lành gì, hắn có lẽ sẽ cảm thấy có lỗi. Thế nhưng đáng tiếc, Song Tử hắn sớm đã nhìn rõ bộ mặt thật của bà ta, hiển nhiên sẽ không bị lừa gạt, thậm chí hắn còn muốn vỗ tay khen hay. Chỉ có điều, hắn biết rõ Tiền thị cũng không phải đang diễn cho hắn nhìn, người bà ta muốn đả động chính là nam nhân bên cạnh.Quả nhiên, Trình Đại Phát thấy bà ta khóc tâm liền mềm nhũn, đau lòng dỗ dành, sau đó lại nghiêm mặt quay đầu nhìn hắn, lớn tiếng quát: "Ngươi cái đồ bất hiếu này, còn không mau đến đây nhận lỗi với nương ngươi. Có phải bây giờ thi đậu cống sĩ liền không xem ta với nương ngươi ra gì không? Ta thật muốn đến Giải gia hỏi xem Giải Phân Kì dạy dỗ nhi tử ta như thế nào để hắn trở về bất hiếu với cha nương như vậy!""Ngài đừng đến làm phiền nhạc phụ, việc này không liên quan đến ông ấy." Nghe ông ta nhắc đến Giải lão gia, Song Tử liền không vui nói: "Nhi tử không muốn chọc giận ngài, nhi tử chỉ đang nói thật. Nương của con đã mất nhiều năm, con chỉ có một mình bà ấy là nương, ngoại trừ bà ấy con sẽ không gọi bất kỳ ai khác là nương.""Ngươi, ngươi..." Trình Đại Phát dường như đã bị chọc tức, một tay bụm ngực, một tay chỉ vào mặt hắn, quát lớn: "Cút, ngươi mau cút cho ta, cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa. Thân phận ngươi cao quý, Trình gia chúng ta với không tới, ta cũng không có mặt mũi nhận mình là cha cống sĩ, cho nên sau này chúng ta sẽ không bao giờ làm phiền cống sĩ đại nhân!"Nghe ông ta nói vậy, Song Tử không lộ ra chút biểu cảm đứng dậy, chắp tay hướng ông ta bái một lạy, sau đó dứt khoát xoay người. Những người ở đây đều bị hành động của hắn làm cho kinh ngạc, Trình Đại Phát càng vì vậy mà tức đến khó thở, mặt đỏ tía tai.Song Tử lập tức nhấc chân rời đi, lúc bước khỏi cổng lớn Trình gia mới quay đầu nhìn lại căn nhà khang trang rộng lớn sau lưng, trong lòng nhịn không được cảm thấy có chút bất bình thay nguyên chủ. "Hắn" rõ ràng cũng là nhi tử ông ta, chẳng lẽ mất nương liền trở thành người ngoài?Song Tử lại nhớ đến khoảng thời gian vừa mới xuyên qua, thái độ đám người Trình gia như thế nào, mẫu tử Lý thị luôn âm thầm gây khó dễ cho hắn cùng với tên Trình Song Nhân một bên vừa trào phúng hắn, một bên xúi giục kẻ khác hãm hại phá hoại tiền đồ công danh của hắn, Song Tử liền không muốn dễ dàng bỏ qua như vậy.Tuy bình thường hắn rất dễ tính không muốn làm lớn chuyện nhưng như thế không chứng minh hắn thích chịu thiệt, người ta đã động tay lên đầu mà vẫn nhẫn nhịn cho qua. Nếu bọn họ đã thích diễn như thế, Song Tử hắn đương nhiên phải phụng bồi. Hắn không tin Trình đại ảnh đế hắn đây còn diễn không bằng đám người cổ đại này!Nghĩ vậy, Song Tử dứt khoát vén vạt áo vô cùng soái khí quỳ xuống, nháy mắt thay đổi sắc mặt, bộ dáng vô cùng đau lòng hướng Trình gia: "Nhi tử trước nay vẫn luôn lấy cha cùng gia gia làm mục tiêu, cho nên vẫn luôn chăm chỉ khổ học, không cầu quyền cao chức trọng, chỉ mong không làm hai người cùng nương trên trời thất vọng.""Lúc trước năm lần bảy lượt thi trượt, mặc dù bên ngoài cha không nói gì nhưng nhi tử biết cha nhất định rất thất vọng, cho nên mới buông bỏ nhi tử, đặt tất cả hi vọng lên người Song Nhân, vừa tìm lão sư tốt vừa cho đệ ấy đến thư viện học. Nếu không nhờ có phu nhân lên tiếng, bà ấy vì để nhi tử có thể tiếp tục đọc sách nên mới nhẫn tâm đưa nhi tử một mình đến nhà cũ ở, nhi tử cũng không có cách nào tiếp tục đọc sách, nhi tử thật lòng cảm kích phu nhân. Nhi tử không có tài năng gì, chỉ một lòng làm bạn với đèn sách, cho nên cho dù bị buộc thôi học nhi tử cũng không dám nản lòng.""Nhị đệ vốn từ nhỏ thiên tư đã hơn người, lại có thể đến thư viện đọc sách, nhất định sẽ thi đậu Trạng Nguyên, làm rạng rỡ thanh danh Trình gia ta. Nhi tử biết bản thân không bằng nhị đệ nhưng dẫu sao cũng là đại ca, không thể để một mình đệ ấy gánh vác trách nhiệm, như vậy thật không còn mặt mũi gặp cha cùng gia gia."Thời gian này Trình gia vẫn luôn là tiêu điểm trong những cuộc trà dư tửu hậu của mọi người, tuy đã phai nhạt đi rất nhiều nhưng vẫn có không ít người thường xuyên vô tình cố ý đi ngang qua. Lúc này Song Tử đột nhiên quỳ giữa cổng lớn Trình gia như vậy, chưa qua bao lâu đã tụ tập một nhóm người rảnh rỗi đến hóng chuyện.Kiếp trước Song Tử đóng qua không ít bộ phim, quỳ đến quỳ đi cũng không biết bao nhiêu lần, cho nên đối mặt với đông người quây xem như vậy cũng không cảm thấy gì. Nếu chỉ có chút vậy mà đã xấu hổ thì hắn cũng đã không thể lăn lộn trong nghiệp diễn lâu như vậy rồi.Ngược lại, dư quang liếc nhìn người xem càng lúc càng đông, Song Tử lập tức nâng cao giọng nhưng vẫn được cảm xúc đau khổ bi thương nói: "Chỉ là nhi tử như thế nào cũng không nghĩ đến bản thân ở bên ngoài liều mạng đọc sách thi cử, đậu được danh hiệu tốt muốn trở về báo tin vui, thê tử ở nhà lại bị ức hiếp mà không thể nói ra như vậy. ... Bà ấy là trưởng bối, nhi tử không thể bất kính. Chỉ có thể trách nhi tử vô năng không thể đòi lại công đạo cho thê tử, nhưng cũng không thể nhìn nàng tiếp tục chịu uất ức, vì vậy cho dù có mang tội danh bất hiếu nhi tử cũng muốn cùng cha phân gia, mang nàng rời đi.""Những tưởng cho dù chúng ta có phân gia nhưng vẫn là người một nhà, không ngờ nhị đệ... Nhi tử thật không rõ nhị đệ tại sao lại tuyệt tình như vậy, biết rõ khoa khảo đối với người là đại ca này rất trọng đại lại có thể... có thể cùng người khác hãm hại bôi xấu thanh danh của nhi tử."Nói đến đây Song Tử hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng nhóm người vội vàng từ bên trong chạy ra, biểu tình bi thương lại kiên định lớn tiếng nói: "Trình Song Nhân, đại ca chỉ muốn hỏi một câu, chúng ta là huynh đệ ruột thịt không oán không thù, tại sao đệ lại muốn bức ép ta đến chết mới bằng lòng?" "Ngươi câm miệng!" Trình Đại Phát vừa chạy tới cửa, nghe được câu cuối cùng của hắn, vốn lúc nãy đã bị hắn chọc cho tức giận một trận, lúc này càng cảm thấy khó thở: "Ngươi nói cho rõ ràng, đừng có vu oan cho nhị đệ ngươi, nếu không coi ta có đánh chết ngươi không!"Tiền thị vừa đỡ ông ta vừa suy tính trong lòng, mặc dù chính bà cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng hiển nhiên không thể để Trình Song Tử ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra, cho nên liền lên tiếng ngăn cản: "Song Tử, có chuyện gì chúng ta vào đã rồi hẵng nói được không, cha con sức khỏe không tốt không thể đứng lâu được, chúng ta vào trong từ từ nói. ""Đại tẩu, có chuyện gì mà không thể nói ở đây mà phải vào nhà nói chứ? Chẳng lẽ tẩu cũng biết gì sao?" Một nhà Trình Đại Tiền cũng đuổi theo tới, Lý thị vừa nghe đã ngửi thấy có chuyện vui đương nhiên không thể thuận theo Tiền thị, bà ta lập tức lên tiếng châm chọc khiêu khích."Ngươi!" Trong lòng Tiền thị vốn cảm thấy có chút bất an, lại bị Lý thị khiêu khích như vậy liền nổi giận, thế nhưng nhìn đến đám người xung quanh vẫn đang chờ xem chuyện cười của bọn họ chỉ có thể nén giận, quay đầu nhìn Song Tử muốn nhắc hắn nói năng cẩn thận: "Tính tình Song Nhân như thế nào chúng ta đều rõ, nó trước giờ vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, sẽ không làm chuyện xằng bậy. Ngươi đừng vì bị lão gia mắng mà hãm hại nhị đệ ngươi."Song Tử thật sự bị lời nói của bà ta chọc tức đến bật cười, hắn vội cúi đầu che giấu đè ép khóe miệng đang nâng lên. Bộ dạng hắn cúi đầu hít sâu một hơi rơi vào mắt mọi người, càng giống như hắn bị ức hiếp mà không dám nói, dáng vẻ vô cùng đáng thương, bọn họ đều thay đổi thái độ, quay sang chỉ trích Tiền thị cùng Trình gia. Lúc Trình Đại Phát bị đám người xung quanh chỉ trỏ đến mặt một trận xanh một trận trắng, Song Tử rốt cuộc cũng mở miệng. "Cha, phu nhân, nhi tử thân là huynh trưởng sao có thể vu oan cho nhị đệ. Nếu không phải lần này đệ ấy gây ra chuyện lớn như vậy, nhi tử còn muốn bao che cho đệ ấy, đáng tiếc..." Hắn vẫn thẳng lưng quỳ ở đó, tuy lúc nói chuyện đều phải ngửa đầu, nhưng biểu tình nghiêm nghị không e ngại đối diện với mọi người, môi mỏng mím chặt lộ vẻ kiên nghị khiến người xót xa, một lúc sau dường như đã quyết tâm mới từ từ mở miệng: "Nhị đệ ở huyện thành có kết giao với một sĩ tử tên Tống Ân, hai người bọn họ bởi vì kết quả thi không tốt muốn huyện thành tổ chức thi lại, nên đến huyện nha tố cáo nhạc phụ mua đề thi, vu cáo nhi tử gian lận không xứng với danh hiệu Giải Nguyên. Còn lôi kéo các thí sinh khác viết thư yêu cầu huyện nha bãi bỏ kết quả thi hương, sau đó để mọi người được thi lại."Mọi người ở đây đều bị câu nói của Song Tử làm cho ngây người, Trình Song Nhân vậy mà lại cấu kết cùng người khác hãm hại đại ca của mình, thật sự là chuyện xấu ngoài ý muốn mà. Nháy mắt không khí đều trở nên sôi trào, mọi người nhao nhao vểnh tai lên nghe chỉ sợ bỏ qua câu nào.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz