12 Chom Sao Thanh Xuan Cua Ai
Người ngủ nhiều là người mang tâm trạng. ***
Thời gian Bạch Dương truy cập mạng xã hội rất ít, hầu hết dùng chúng chỉ để nhắn tin lúc cần thiết. Số bạn bè trên facebook còn chưa tới ba trăm người, đoạn hội thoại nhiều nhất cũng chỉ với Song Tử, người miễn cưỡng xếp thứ hai thì có Nhân Mã. Bình thường cậu cũng không xem thông báo, cuối tuần rảnh rỗi mới lướt một lượt. Sau một hồi lướt thì thấy tài khoản tên Bình Bình gửi lời mời kết bạn từ một ngày trước, Bạch Dương không do dự bấm chấp nhận, nhưng hệ thống lại báo lỗi. Vào trang cá nhân Bình Bình xem, cậu chợt cười trừ với dòng tin người này đã gỡ lời mời. Gửi nhầm sao. Đôi mắt cậu đảo xuống. Bạn chung gồm Nhân Mã và Bảo Bình.Bạch Dương khẽ ồ lên. Nếu em ấy gửi nhầm thì mình gửi lại là được.[Bạch Dương] đã gửi một lời mời kết bạn....Tranh thủ sáng Chủ nhật rảnh rỗi, Xử Nữ kèm Song Ngư học mấy môn tự nhiên. Dù ban đầu buổi phụ đạo này là do con bé đề nghị, nhưng nó thực sự hối hận khi ngồi vào bàn khoảng vài phút. Con số con chữ chen nhau bay loạn trên trang giấy, đầu óc thì hoàn toàn trống rỗng. Trước áp lực của anh trai, Song Ngư ấp a ấp úng không đọc được công thức, lòng mắng thầm bản thân tự chui đầu vào rọ. Cứ tiếp tục như thế kiểu gì Xử Nữ cũng nghi ngờ nó đi học không đầy đủ. Bất quá anh ơi, em đi học chưa vắng buổi nào, chỉ là năm tiết lên lớp em chỉ ngoác mồm ra cười thôi."Vẫn không nhớ ra sao Ngư?" Xử Nữ âm trầm cắt ngang dòng suy nghĩ của con bé. Nó giật thót, lấp liếm cúi gằm mặt.Căn phòng lặng thinh đầy nắng vàng, song lại lạnh lẽo lạ lùng. Xử Nữ thở hắt, các ngón tay dài chuyển động đều dần dừng lại. Hắn quyết định đổi câu dễ hơn. Thanh âm trầm thấp ẩn nhẫn, tưởng chừng có thể bộc phá bất cứ lúc nào. Song Ngư hiểu rõ đây là cơ hội cuối, bản thân bấy giờ không khác gì con sâu đang bám víu chiếc lá, chỉ một ít gió cũng sẽ bị cuốn đi."Đồ thị dao động điều hoà của gia tốc theo li độ.""Là đoạn thẳng ạ.""Biên độ của dao động duy trì.""Không...thay đổi ạ."Nghe xong câu trả lời, hắn dừng lại, khuôn miệng nâng lên thành một đường thẳng. Hắn hơi gật gù, Song Ngư mới nhẹ nhõm, toàn thân bớt căng thẳng hẳn. May mắn các câu hỏi đều là kiến thức Bảo Nguyên giảng cho trước đó, nó mơ hồ đọc lại kí ức với độ chắc chắn không cao.Xử Nữ tiếp tục ôn tập cho em gái đến trưa, hắn vừa bước ra khỏi phòng, nó liền nằm bẹp xuống bàn. Cầm lấy điện thoại bật âm báo, một loạt tin nhắn từ nhóm lẫn cá nhân hiện đến. Tâm trí choáng ngợp những thắc mắc sâu xa, nó cảm giác có chuyện đang xảy ra. Quá nhác để đọc hết mấy ngàn tin, con bé bèn chọn đọc của một người bạn ít nhiều có vẻ "đáng tin" hơn thảy.[Thao.mai]: sao onl muộn thế hảaa
cũng biết lựa giờ ghê ha
[songngu.03]: hửm
có chuyện gì vậy
[Thao.mai]: m đọc mấy tin ở trên chưa á
[songngu.03]: mới đọc nè
tụi ban A đang tìm in4 t à
[songngu.03]: để làm gì cơ
[Thao.mai]: bà đi mà hỏi tụi nó
[Thao.mai]: hay là
m làm gì gây hấn
với bọn tự nhiên
[songngu.03]: không, không hề
tao có quen ai bên đó đâu
[Thao.mai]: cũng đúngQuả thật, Song Ngư không có bạn ở các lớp A và B. Nói chính xác hơn, nó cảm thấy không thích lắm đám bên tự nhiên. Nó không phủ nhận rằng bọn họ rất giỏi, học lực cũng nhỉnh hơn so với lớp nó và lớp C, song ở ban Tự nhiên phần chung khá khô khan, thậm chí là lập dị. Dãy phòng học thì luôn ồn ào hơn các khu còn lại, đám con trai thì hiếu chiến và lộn xộn, vài thành phần cứ giải lao là chạy sang lớp Xã hội trêu đùa tán tỉnh các bạn gái. Song Ngư không đánh đồng tất cả, chỉ là những hành động ấy đối với nó vô cùng phản cảm, chỉ một mực muốn tránh xa. Vì vậy ngoại trừ trong tiết, nó hiếm khi ngồi tại lớp, nó sẽ biến mất tăm ở đâu đó rồi trở về với một tay đầy đồ ăn vặt. Trường hợp có người ngoài đến tìm nó, khả năng cao sẽ không gặp, hoặc hi hữu có hôm nó nán lại. Mà gặp rồi cũng chẳng tốt lành gì, không có sự cố thì cũng ba mặt một lời phân bua lí lẽ, nó đã sớm chán ngấy. Nó biết lần được "truy lùng" này cũng không ngoại lệ, nói không bận tâm là nói dối, nhưng lại không tới mức quá quan tâm. Hiện tại sự việc chưa rõ ràng, bản thân gần đây lại theo hướng an phận, không buồn đoán già đoán non. Dẫu sao nó cũng không phải kiểu người sẽ để ý lời người khác, vấn đề không liên quan đến nó, nó chắc chắn bỏ qua.Song Ngư hạ quyết tâm nhắn thêm cho cái Thảo, đại ý muốn nhỏ cùng nhóm bạn đừng tiết lộ thông tin về nó, thuận tiện tỏ ra sợ sệt một chút. Câu từ chân thành hơi uỷ mị làm cái Thảo có cảm giác được trân trọng, lập tức mủi lòng tăng độ tin tưởng. Nhỏ có ngờ đâu người cách mình một cái màn hình từ đầu đến cuối biểu cảm vẫn nhàn nhạt, hoàn toàn một trời một vực cách nhắn tin. Nhanh chóng kết thúc đoạn hội thoại, con bé đứng dậy vươn vai. Bỗng, đôi mắt xinh đẹp bừng sáng, thay nét trầm tư bằng những tia cười vui vẻ, Song Ngư chạy ào xuống nhà dưới:"Mẹ ơi con học xong rồi, con phụ mẹ làm cơm trưa nhé!"Mẹ Ngư lập tức càu nhàu:"Con gái con đứa, đã dặn bao lần, đi đứng cho nghiêm trang vào. Già đầu rồi chứ nhỏ nhoi gì đâu.""Hì con xin lỗi, không có lần sau, không có lần sau."***...Chung cư Cây Sồi...Đã quá giờ trưa mà không thấy Kim Ngưu xuống ăn, Sư Tử bắt đầu lo lắng. Nhân Mã vừa dọn bàn vừa trấn an, liếng thoắng rằng sinh viên phải thức khuya dậy muộn mới là sinh viên. Còn chưa kịp cảm khái phát ngôn của mình, Sư Tử đã gõ đầu cô. Nhân Mã than đau oái oăm nhìn theo bóng lưng chị gái bỏ đi, quay sang tìm kiếm sự đồng tình của những người còn lại. Và không có gì lạ, cô bị tất cả ngó lơ.Sư Tử lên phòng kêu mãi Kim Ngưu vẫn không có động tĩnh, thở dài lẩm bẩm con bé ngủ say quá. Đôi đồng tử đen thu trọn hình ảnh cô gái ở trên giường, sự không nỡ ẩn hiện dưới hàng mi đang run run. Kim Ngưu nằm nghiêng hướng phía tường, một tay che đi nửa khuôn mặt khiến cô cũng không quan sát được nhiều, chỉ chắc chắn đầu mũi còn phập phồng. Thử lay lần nữa, Kim Ngưu hơi cựa quậy rồi lại thở đều. Bấy giờ, Sư Tử phân vân chia làm hai luồng suy nghĩ. Một muốn để em gái ngủ cho đủ giấc, em ấy có vẻ rất mệt; mặt khác thì sợ em đói, suốt mười mấy tiếng không có đồ ăn trong bụng. Hết cách, cô đóng cửa đi ra.Khi chỉ còn một mình, Kim Ngưu mới chậm chạp thức dậy. Cô không hề ngủ, ánh mắt sáng rực cực kì tỉnh táo. Hai ngày qua cô luôn tìm cách né tránh Sư Tử, tiềm thức ngổn ngang rối bời chưa bao giờ được nghỉ ngơi. Mọi ảo não đều dồn về một góc, ập lên tảng đá nặng nề trong lòng, thành công xê dịch chút ghen tuông cũ kĩ. Hoá ra trước giờ đều do cô cả nghĩ, áp đặt sự đố kỵ xấu xa lên chính chị gái ruột của mình. Cô tỏ ra thờ ơ khó xử với Sư Tử vì cô cho rằng chị ấy có tất cả, tại sao cô lại sinh ra sau, tại sao kết quả chỉ kém một tí cô liền bị đem ra so sánh. Cô không phải là bản sao! Cô nào muốn yêu một ai, người đó đều yêu chị mình cơ chứ! Cô hoàn toàn lép vế, cô hoàn toàn mù quáng trong thế giới riêng, chưa một lần xâu chuỗi vấn đề để nhìn thẳng vào Sư Tử. Để rồi trong khoảnh khắc chênh vênh nhất, cái sự thật cô cố bác bỏ đã phơi bày. Còn gì đớn đau bằng chị em chung nhà cùng có tình cảm với một người.Phải chi cô đang trong mộng, một cơn ác mộng hơi dài một chút nhưng ắt sẽ tàn. Phải chi không phải mỗi Sư Tử đơn phương, cô phần nào giảm thiểu cảm giác tội lỗi tai hại. Vốn dĩ nên vui vì bản thân có cơ hội theo đuổi người ta, cô tuyệt nhiên không có tâm tư cạnh tranh với người trong gia đình. Trớ trêu sao cứ là Hoàng Xử Nữ cơ chứ! Anh ta cũng chỉ là con người đủ mắt mũi tay chân thôi mà. Tại sao... Kim Ngưu ngồi dậy vươn tay tắt quạt, tầm nhìn nhất thời không biết đặt nơi đâu. Trong khoảnh khắc, những âm thanh gần bên tai trở nên văng vẳng, cơ hồ tách bạch một vùng chân không. Một lớp băng lớn phủ khắp cơ thể, để rồi nứt ra, cô hoà cùng mảnh vỡ vụn rơi xuống từ trên cao. Hộc hộc.Cô giật mình thở gấp. Cô đau đáu cảm giác khó chịu. Trong chính căn phòng của mình. Có thể đi đâu đây?Và liệu có thể trốn tránh mãi?Một buổi, hai buổi, cả đời có được không?Hôm nay lại là Chủ nhật, thư viện trường không mở cửa. Cô cần một nơi an tĩnh để sắp xếp lại tâm trí. Cũng là một nơi để cô phát tiết. Vậy có không? Giữa cái nắng rát da đâu đâu cũng đầy người này...Ôm cái bụng rỗng đến bếp, Kim Ngưu thấu rõ cơn mệt lả đang chạy khắp khớp xương, lần mò len lỏi qua từng thớ thịt, hoành hành tước đi sự minh mẫn cuối cùng. Chưa bao giờ cô kiệt quệ đến thế, rốt cục là do cơn đói đáng sợ hay trái tim nặng nề đáng sợ.Hoặc,Cũng có khi,Là cô đáng sợ.Căn bếp im ắng lờ mờ tối, Kim Ngưu cũng không buồn bật đèn. Không khí ảm đạm hiu hắt, thiếu đi sự ồn ào nháo nhào của mấy đứa em, quả thật có chút không quen. Đúng là cô có quan niệm ăn như nào cũng được, kể cả những bữa không đủ người trong gia đình. Nhưng trải rồi mới biết, hóa ra cô đã ngầm khắc ghi thói quen ăn cùng nhau từ lâu, cảm nhận hơi ấm tình thân trong đất trời xa lạ này.Ăn không có trật tự một chốc liền không muốn ăn nữa, cô bèn đậy phần còn lại mang đi cất. Quay người dọn bát đũa, một thân ảnh đã đứng trước bàn nhìn cô. Cô thoáng run run, đảo mắt hướng đồng hồ. Mới ba giờ thôi, cỡ này con nhỏ Bình còn phải ngủ đến tối cơ chứ? Mộng du sao?"Oà chị còn thừa đồ ăn hả, em đói." Cái miệng nhỏ vô cùng tự nhiên lên tiếng, còn chỉ chỉ trỏ trỏ giục Kim Ngưu bê đồ ăn lại.Kim Ngưu tay vừa làm theo vừa thắc mắc lý do, con bé rất bình thản kéo ghế đáp:"Ba tiếng rồi, cứ ba tiếng em phải ăn một lần." Thiên Bình gần như ôm trọn tô cơm "Chị, mở đèn đi. Ăn trong tối là học dốt đó."Kim Ngưu ậm ừ, phức tạp mím môi di chuyển. Thật may là Thiên Bình, cô thì thầm, cô thực sự không biết nên đối mặt với chị Sư Tử thế nào.Phải chờ bếp sáng lên, Thiên Bình mới bắt đầu ăn, nom khá vui vẻ. Cô hỏi chị mình đang đứng đực bên công tắc điện:"Sao chị ăn ít thế ạ?""Hả? Nhiều mà.""Không không, em chứng kiến phần cơm chị Tử để cho chị. Chị ăn còn chưa được một phần ba."Cứ nghe đến tên Sư Tử, Kim Ngưu bất giác rụt rè. Trầm ngâm không lên tiếng, cô quan sát em gái đang ăn ngon lành, chợt cảm thấy thèm thuồng. Cô từ từ ngồi đối diện Thiên Bình, dò hỏi:"Ngon lắm à?""Còn phải hỏi. Món thịt kho măng hết sảy của chị Tử." "Chị cũng ăn.""Ơ em tưởng chị ăn rồi, của em mà."Kim Ngưu bỏ mặc Thiên Bình đang phụng phịu, tranh ăn với con nhỏ. Ngon. Ngon lắm. Ngon hơn ăn một mình rất nhiều."Bình không lo ăn, chị ăn hết ráng chịu."Và thế là cả hai ăn không sót miếng nào, ăn xong còn tiếc nuối liếm mép, nhất là Thiên Bình, than trời than đất đói quá. Kim Ngưu bỏ mặc vờ không quan tâm, trực tiếp cầm đồ đi rửa. Tiếng nước róc rách đều đều, vang dội xung quanh."Chị Ngưu." Thiên Bình gọi nhỏ."Ơi.""Nếu một người chị quen sơ sơ kết bạn với chị, chị đồng ý không?""Em muốn thì đồng ý thôi. Thêm bạn thêm vui~.""Nhưng mà, lỡ người đó không biết em, người đó gửi lời mời dạo, chỉ mỗi em biết người ta thôi...""Em hỏi người ta chưa? Sao em biết người ta có biết em hay không.""Thì em đoán...""Em muốn nói chuyện với người ta không?""Cũng muốn, cũng không, kiểu em không tưởng tượng được em muốn nói gì, liệu em nên bắt đầu trước, liệu cả hai có thấy thoải mái. Em không tưởng tượng được.""Cô nương ơi là cô nương, cô không tưởng tượng được vì cô chưa hành động đấy." Kim Ngưu bất lực ngao ngán, "Cứ nghĩ ngợi không bước ra vùng an toàn thì không bao giờ thấy được kết quả đâu. Nếu em thực sự muốn xây dựng mối quan hệ này, thì cứ việc, đâu ai cấm em đâu. Chỉ khi em tiến tới mà người ta rút lui, thì bấy giờ là vấn đề ở họ, không phải ở em. Em đã làm tốt rồi, em đã chiều ý nguyện bản thân, không hề hối hận."Thiên Bình khá lung lay. Cô tự hỏi có phải cô đã quá lo xa, những phiền lòng cô để tâm, hoạ chăng với Bạch Dương nó còn không tồn tại. "Thiên Bình, đôi khi em thử hành động theo bản năng xem, em đừng áp đặt ý niệm nào hết. Những lúc đó chúng sẽ giết chết khát khao thực sự của em ngay từ trong suy nghĩ.""Thế, chị có bao giờ là chị, không phải nghĩ suy toan tính, vô thức nhỏ bé khi gặp một người nào đó chưa? Người mà cho chị cảm giác thoải mái bình yên nhất ấy? Trừ chị em chúng ta nha."Kim Ngưu khựng lại. Cô cúi đầu. Nhỏ bé sao? Ở bên Xử Nữ có. Nhưng không hề bình yên. Mà cực kì ngột ngạt khẩn trương."Không có..." Cô nhỏ giọng, ngập ngừng."Không có sao. Vậy thì người chị không cần nói người ta vẫn hiểu."Một bóng hình vụt qua tâm trí Kim Ngưu. Cự Giải. Nguyễn Cự Giải. Cô luôn trống rỗng trước cậu ta, không phải là cô không muốn giả vờ, mà là không thể giả vờ, không thể tiếp tục cợt nhả, cậu ta như nhìn thấu cô, cô chỉ chực oà lên giãi bày mọi tâm tư.Kim Ngưu lắc đầu:"Chưa gặp.""Đều chưa sao....Loại thứ hai thực ra em nghĩ khá khó gặp, hai người phải thân nhau lắm mới có thể sinh ra cảm giác như vậy. Trường hợp không thân quen đã hiểu nhau thì chỉ có tri kỉ thôi, là người rất đặc biệt, may mắn cực kỳ mới gặp được, chị có thấy vậy không?""Chắc thế." Cô cười trừ. Cô từng nghĩ Cự Giải phiền phức. Cô nông cạn hơn cả em gái rồi chăng. "Cơ mà em nói mấy này làm gì, em để ý anh nào rồi phải không.""Không, không phải. Truyện á. Em đọc truyện. Em muốn hỏi chị nó có thật không. Chứ em chưa gặp bao giờ!"Kim Ngưu phì cười:"Vậy chúc em sớm gặp được. Chị lên phòng ngủ tiếp đây. Cơm tối chị không ăn nhé."Bóng hình thoắt cái biến mất, Thiên Bình còn chưa kịp ú ớ gọi theo. Vấn đề này cô chỉ có thể chia sẻ với Kim Ngưu, ấy vậy mà con người vô tâm vô phế này không được tích sự gì! Biết vậy từ đầu cô hỏi Nhân Mã còn hơn, dẫu có đôi chút rắc rối nhưng thi thoảng chị ấy cũng khuyên ngầu lắm.........Kí túc xá nam, phòng 609...Song Tử ngủ từ tối hôm qua đến năm giờ chiều hôm sau, ngủ đến mức Bạch Dương tưởng anh đã ngưng thở, sắp sửa đi gọi cho trưởng kí túc."May quá anh còn sống!" Bạch Dương mừng rỡ khi thấy Song Tử ho sù sụ ngóc đầu dậy, một chân còn đang xỏ giày lập tức chạy ào lại vào phòng. "Mày trù anh mày chết à?" Song Tử dù còn mơ màng nhưng nghe rõ mồn một phát ngôn của người nào đó, tức giận đạp cho cậu ta một cú. "Còn nữa, ai cho đi giày trong phòng."Bạch Dương cười hề hề phân bua:"Tại em gọi mãi anh không dậy, nên em định gọi người sang giúp.""Chỉ ngủ nhiều hơn bình thường thôi mà, ngày chủ nhật mày cũng báo tao nữa." Song Tử vò vò mái tóc rối bù, hai con mắt vì ngủ nhiều mà sụp mí ti hí lại. Không những thế, khuôn mặt anh lơ ngơ còn hơi sưng, cổ áo xộc xệch lệch hẳn sang một bên vai, bộ dạng ngáp ngắn ngáp dài trông đờ đẫn không khác gì tên nghiện khiến Bạch Dương không khỏi bất giác che miệng cười."Cười cái gì, tối qua thức tới ba giờ sáng để làm xong bài nhóm đấy." Anh gườm gườm cậu, ngặt nỗi mắt bé tí chả thấy xảy ra thay đổi."Không phải...tại mặt anh giống cái bánh bao hấp bị lỗi." Lời vừa dứt, cậu mới thức thời lời nói của mình, nhanh chóng im bặt. Cậu lẳng lặng cởi giày, lon ton chạy lấy chổi, hì hục quét hết căn phòng. Song Tử hừ lạnh chán không muốn nói, gườm cậu thêm cái nữa, rồi cố chấp nằm lại lăn thêm vài vòng. Mấy ngày qua có đủ mọi vấn đề, nay nghỉ ngơi cho thoả cũng miễn cưỡng coi là xứng đáng. Dẫu sao bản thân ngủ chưa tới hai mươi giờ, chẳng bù được cơn thiếu ngủ bao nhiêu.Nằm chán chảy thây anh lại lôi điện thoại ra nghịch, chợn nghĩ không biết Ma Kết đang làm gì. Trùng hợp thanh tin nhắn hiện lên Ma Kết đang soạn tin, Song Tử khúc khích trông chờ.[DuongKet]: Cậu làm sai đôi chỗ rồi[GemSong]: Hi Kết[GemSong]: Ặc[GemSong]: Chỗ nào thế, không biết đâu
Còn chưa ăn gì não úng hết trơn[DuongKet]: Bảng số liệu 3.1 và 4,2, phân tích sai quy trình [GemSong]: :((((
Hình như mình bị nhầm số liệu, cũng dễ sửa (x) |Xoá|
Huhu phải như nào nhỉ[GemSong]: ước được Kết sửa bài chung
Ba phần đùa, bảy phần muốn gặp cô là thật. Anh cũng biết Ma Kết chắc chắn sẽ ngó lơ và đổi chủ đề, anh gần như có thể dự đoán được kết quả. Cô luôn từ chối anh, anh vẫn mặt dày mong kì tích sẽ xảy ra. Bên kia vẫn không trả lời, anh cũng không muốn làm khó cô, gõ câu 8 giờ tối tớ sẽ gửi lại bài.[DuongKet]: Được[GemSong]: Ok[GemSong]: Hả
Khoan, được cái gì cơ
Cậu bảo được câu trên hay câu dưới[DuongKet]: Đổi ý rồi, cậu tự sửa bài đi[GemSong]: Khong, khong, chưa tới 1ph
Cậu không được ăn gian
Lời đã nói không được nuốt
Sẽ là người xấu!!![DuongKet]: Cậu có nửa tiếng để ăn tối[GemSong]: Đã rõ! Song Tử nhắn xong cười vui sướng, tức tốc rời giường. Không ngừng thúc giục Bạch Dương nhanh nhanh ăn tối, anh hì hục dọn bát đũa, xới cơm cho cả hai. "Lẹ lên anh rửa chén nữa!"Bạch Dương đột nhiên bị hối, ù ù cạc cạc ăn mà không hiểu chuyện gì. Trái vẻ hối hả của hai nam sinh, phía đầu dây bên kia Ma Kết vẫn chưa rời thanh trò chuyện, trầm tư đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn đối thoại. Khi Song Tử gợi ý rủ cô đi học bài, cô hân hoan đến lạ. Cô hấp tấp đồng ý mà không nghĩ ngợi, còn sợ anh sẽ đổi ý. Cô muốn thể hiện anh thấy cô không ghét anh, cô đang cố mở lòng, cô không muốn anh rời đi, anh từ bỏ mình. Sự lạnh nhạt mấy ngày qua của anh đã đủ giày vò cô, cô không thể quen với việc mất một người quan tâm, trân quý mình hơn sinh mệnh. Cô ý thức được sợi dây buộc cả hai vô cùng mỏng manh, cô không muốn mối quan hệ này kết thúc. Cô tuyệt nhiên không chịu được cái cảnh anh dùng cách đối xử với cô lên người nào khác. Cho nên, dù anh không là của cô, cô cũng không muốn anh là của ai khác. Không một ai.Song Tử sang đón Ma Kết (cậu chàng đã mất kha khá thời gian để cô đồng ý đấy), cô ngồi mép về phía đuôi xe. Anh đùa cô rằng anh bị bệnh truyền nhiễm sao, Ma Kết chỉ bĩu môi lặng thinh. Thật ra cô cũng khổ sở giữ cân bằng lắm, gắt gao bám hai bên xe, chỉ mong mau mau đến nơi. Đường sá hiện tại đông đúc, kẹt xe liên tục, xe kia chen xe nọ, không thắng kịp sẽ va vào ngay. May là tay lái Song Tử chắc và ổn định, khả năng xử lý tình huống cũng tốt, Ma Kết không phải lo nhiều. Chỉ cho đến khúc lên cầu vượt, anh quay sang gọi cô."Bám chắc nhé, tớ không muốn lúc quay lại thì mất cậu đâu." Giọng anh dịu nhẹ pha chút dí dỏm, ánh mắt loé chút cưng chiều khi chỉnh gương chiếu hậu. Tim cô thoáng đập mạnh, nhất thời không biết đáp lời, trong đầu cứ văng vẳng thanh âm ấm áp của anh. Mình điên rồi sao? Đây là cảm giác bạn bè sẽ có sao?Anh vịn ga, cô cũng biết sợ mà nghe lời, nhích người lên trước, hai ngón tay bám vào vạt áo anh. Rồi cô tự trấn an: Bất đắc dĩ thôi, mình sợ té mà. Té đau lắm. Anh khẽ cười, gió luồng vào tóc anh."Kết này, chúng ta trông giống một đôi tình nhân ha."Ma Kết không do dự nhéo lưng anh một cái:"Cậu ăn nói cẩn thận.""Và giờ là đôi tình nhân giận nhau nhỉ?""Vũ Song Tử!" Cô nghiến răng, mà sao giọng điệu cứ như trách yêu ấy. Anh cười như được mùa, bầu trời không sao bao lấy cả hai, bao lấy cả dòng đường. Một ngày cuối tuần thật đẹp làm sao!
Thời gian Bạch Dương truy cập mạng xã hội rất ít, hầu hết dùng chúng chỉ để nhắn tin lúc cần thiết. Số bạn bè trên facebook còn chưa tới ba trăm người, đoạn hội thoại nhiều nhất cũng chỉ với Song Tử, người miễn cưỡng xếp thứ hai thì có Nhân Mã. Bình thường cậu cũng không xem thông báo, cuối tuần rảnh rỗi mới lướt một lượt. Sau một hồi lướt thì thấy tài khoản tên Bình Bình gửi lời mời kết bạn từ một ngày trước, Bạch Dương không do dự bấm chấp nhận, nhưng hệ thống lại báo lỗi. Vào trang cá nhân Bình Bình xem, cậu chợt cười trừ với dòng tin người này đã gỡ lời mời. Gửi nhầm sao. Đôi mắt cậu đảo xuống. Bạn chung gồm Nhân Mã và Bảo Bình.Bạch Dương khẽ ồ lên. Nếu em ấy gửi nhầm thì mình gửi lại là được.[Bạch Dương] đã gửi một lời mời kết bạn....Tranh thủ sáng Chủ nhật rảnh rỗi, Xử Nữ kèm Song Ngư học mấy môn tự nhiên. Dù ban đầu buổi phụ đạo này là do con bé đề nghị, nhưng nó thực sự hối hận khi ngồi vào bàn khoảng vài phút. Con số con chữ chen nhau bay loạn trên trang giấy, đầu óc thì hoàn toàn trống rỗng. Trước áp lực của anh trai, Song Ngư ấp a ấp úng không đọc được công thức, lòng mắng thầm bản thân tự chui đầu vào rọ. Cứ tiếp tục như thế kiểu gì Xử Nữ cũng nghi ngờ nó đi học không đầy đủ. Bất quá anh ơi, em đi học chưa vắng buổi nào, chỉ là năm tiết lên lớp em chỉ ngoác mồm ra cười thôi."Vẫn không nhớ ra sao Ngư?" Xử Nữ âm trầm cắt ngang dòng suy nghĩ của con bé. Nó giật thót, lấp liếm cúi gằm mặt.Căn phòng lặng thinh đầy nắng vàng, song lại lạnh lẽo lạ lùng. Xử Nữ thở hắt, các ngón tay dài chuyển động đều dần dừng lại. Hắn quyết định đổi câu dễ hơn. Thanh âm trầm thấp ẩn nhẫn, tưởng chừng có thể bộc phá bất cứ lúc nào. Song Ngư hiểu rõ đây là cơ hội cuối, bản thân bấy giờ không khác gì con sâu đang bám víu chiếc lá, chỉ một ít gió cũng sẽ bị cuốn đi."Đồ thị dao động điều hoà của gia tốc theo li độ.""Là đoạn thẳng ạ.""Biên độ của dao động duy trì.""Không...thay đổi ạ."Nghe xong câu trả lời, hắn dừng lại, khuôn miệng nâng lên thành một đường thẳng. Hắn hơi gật gù, Song Ngư mới nhẹ nhõm, toàn thân bớt căng thẳng hẳn. May mắn các câu hỏi đều là kiến thức Bảo Nguyên giảng cho trước đó, nó mơ hồ đọc lại kí ức với độ chắc chắn không cao.Xử Nữ tiếp tục ôn tập cho em gái đến trưa, hắn vừa bước ra khỏi phòng, nó liền nằm bẹp xuống bàn. Cầm lấy điện thoại bật âm báo, một loạt tin nhắn từ nhóm lẫn cá nhân hiện đến. Tâm trí choáng ngợp những thắc mắc sâu xa, nó cảm giác có chuyện đang xảy ra. Quá nhác để đọc hết mấy ngàn tin, con bé bèn chọn đọc của một người bạn ít nhiều có vẻ "đáng tin" hơn thảy.[Thao.mai]: sao onl muộn thế hảaa
cũng biết lựa giờ ghê ha
[songngu.03]: hửm
có chuyện gì vậy
[Thao.mai]: m đọc mấy tin ở trên chưa á
[songngu.03]: mới đọc nè
tụi ban A đang tìm in4 t à
[songngu.03]: để làm gì cơ
[Thao.mai]: bà đi mà hỏi tụi nó
[Thao.mai]: hay là
m làm gì gây hấn
với bọn tự nhiên
[songngu.03]: không, không hề
tao có quen ai bên đó đâu
[Thao.mai]: cũng đúngQuả thật, Song Ngư không có bạn ở các lớp A và B. Nói chính xác hơn, nó cảm thấy không thích lắm đám bên tự nhiên. Nó không phủ nhận rằng bọn họ rất giỏi, học lực cũng nhỉnh hơn so với lớp nó và lớp C, song ở ban Tự nhiên phần chung khá khô khan, thậm chí là lập dị. Dãy phòng học thì luôn ồn ào hơn các khu còn lại, đám con trai thì hiếu chiến và lộn xộn, vài thành phần cứ giải lao là chạy sang lớp Xã hội trêu đùa tán tỉnh các bạn gái. Song Ngư không đánh đồng tất cả, chỉ là những hành động ấy đối với nó vô cùng phản cảm, chỉ một mực muốn tránh xa. Vì vậy ngoại trừ trong tiết, nó hiếm khi ngồi tại lớp, nó sẽ biến mất tăm ở đâu đó rồi trở về với một tay đầy đồ ăn vặt. Trường hợp có người ngoài đến tìm nó, khả năng cao sẽ không gặp, hoặc hi hữu có hôm nó nán lại. Mà gặp rồi cũng chẳng tốt lành gì, không có sự cố thì cũng ba mặt một lời phân bua lí lẽ, nó đã sớm chán ngấy. Nó biết lần được "truy lùng" này cũng không ngoại lệ, nói không bận tâm là nói dối, nhưng lại không tới mức quá quan tâm. Hiện tại sự việc chưa rõ ràng, bản thân gần đây lại theo hướng an phận, không buồn đoán già đoán non. Dẫu sao nó cũng không phải kiểu người sẽ để ý lời người khác, vấn đề không liên quan đến nó, nó chắc chắn bỏ qua.Song Ngư hạ quyết tâm nhắn thêm cho cái Thảo, đại ý muốn nhỏ cùng nhóm bạn đừng tiết lộ thông tin về nó, thuận tiện tỏ ra sợ sệt một chút. Câu từ chân thành hơi uỷ mị làm cái Thảo có cảm giác được trân trọng, lập tức mủi lòng tăng độ tin tưởng. Nhỏ có ngờ đâu người cách mình một cái màn hình từ đầu đến cuối biểu cảm vẫn nhàn nhạt, hoàn toàn một trời một vực cách nhắn tin. Nhanh chóng kết thúc đoạn hội thoại, con bé đứng dậy vươn vai. Bỗng, đôi mắt xinh đẹp bừng sáng, thay nét trầm tư bằng những tia cười vui vẻ, Song Ngư chạy ào xuống nhà dưới:"Mẹ ơi con học xong rồi, con phụ mẹ làm cơm trưa nhé!"Mẹ Ngư lập tức càu nhàu:"Con gái con đứa, đã dặn bao lần, đi đứng cho nghiêm trang vào. Già đầu rồi chứ nhỏ nhoi gì đâu.""Hì con xin lỗi, không có lần sau, không có lần sau."***...Chung cư Cây Sồi...Đã quá giờ trưa mà không thấy Kim Ngưu xuống ăn, Sư Tử bắt đầu lo lắng. Nhân Mã vừa dọn bàn vừa trấn an, liếng thoắng rằng sinh viên phải thức khuya dậy muộn mới là sinh viên. Còn chưa kịp cảm khái phát ngôn của mình, Sư Tử đã gõ đầu cô. Nhân Mã than đau oái oăm nhìn theo bóng lưng chị gái bỏ đi, quay sang tìm kiếm sự đồng tình của những người còn lại. Và không có gì lạ, cô bị tất cả ngó lơ.Sư Tử lên phòng kêu mãi Kim Ngưu vẫn không có động tĩnh, thở dài lẩm bẩm con bé ngủ say quá. Đôi đồng tử đen thu trọn hình ảnh cô gái ở trên giường, sự không nỡ ẩn hiện dưới hàng mi đang run run. Kim Ngưu nằm nghiêng hướng phía tường, một tay che đi nửa khuôn mặt khiến cô cũng không quan sát được nhiều, chỉ chắc chắn đầu mũi còn phập phồng. Thử lay lần nữa, Kim Ngưu hơi cựa quậy rồi lại thở đều. Bấy giờ, Sư Tử phân vân chia làm hai luồng suy nghĩ. Một muốn để em gái ngủ cho đủ giấc, em ấy có vẻ rất mệt; mặt khác thì sợ em đói, suốt mười mấy tiếng không có đồ ăn trong bụng. Hết cách, cô đóng cửa đi ra.Khi chỉ còn một mình, Kim Ngưu mới chậm chạp thức dậy. Cô không hề ngủ, ánh mắt sáng rực cực kì tỉnh táo. Hai ngày qua cô luôn tìm cách né tránh Sư Tử, tiềm thức ngổn ngang rối bời chưa bao giờ được nghỉ ngơi. Mọi ảo não đều dồn về một góc, ập lên tảng đá nặng nề trong lòng, thành công xê dịch chút ghen tuông cũ kĩ. Hoá ra trước giờ đều do cô cả nghĩ, áp đặt sự đố kỵ xấu xa lên chính chị gái ruột của mình. Cô tỏ ra thờ ơ khó xử với Sư Tử vì cô cho rằng chị ấy có tất cả, tại sao cô lại sinh ra sau, tại sao kết quả chỉ kém một tí cô liền bị đem ra so sánh. Cô không phải là bản sao! Cô nào muốn yêu một ai, người đó đều yêu chị mình cơ chứ! Cô hoàn toàn lép vế, cô hoàn toàn mù quáng trong thế giới riêng, chưa một lần xâu chuỗi vấn đề để nhìn thẳng vào Sư Tử. Để rồi trong khoảnh khắc chênh vênh nhất, cái sự thật cô cố bác bỏ đã phơi bày. Còn gì đớn đau bằng chị em chung nhà cùng có tình cảm với một người.Phải chi cô đang trong mộng, một cơn ác mộng hơi dài một chút nhưng ắt sẽ tàn. Phải chi không phải mỗi Sư Tử đơn phương, cô phần nào giảm thiểu cảm giác tội lỗi tai hại. Vốn dĩ nên vui vì bản thân có cơ hội theo đuổi người ta, cô tuyệt nhiên không có tâm tư cạnh tranh với người trong gia đình. Trớ trêu sao cứ là Hoàng Xử Nữ cơ chứ! Anh ta cũng chỉ là con người đủ mắt mũi tay chân thôi mà. Tại sao... Kim Ngưu ngồi dậy vươn tay tắt quạt, tầm nhìn nhất thời không biết đặt nơi đâu. Trong khoảnh khắc, những âm thanh gần bên tai trở nên văng vẳng, cơ hồ tách bạch một vùng chân không. Một lớp băng lớn phủ khắp cơ thể, để rồi nứt ra, cô hoà cùng mảnh vỡ vụn rơi xuống từ trên cao. Hộc hộc.Cô giật mình thở gấp. Cô đau đáu cảm giác khó chịu. Trong chính căn phòng của mình. Có thể đi đâu đây?Và liệu có thể trốn tránh mãi?Một buổi, hai buổi, cả đời có được không?Hôm nay lại là Chủ nhật, thư viện trường không mở cửa. Cô cần một nơi an tĩnh để sắp xếp lại tâm trí. Cũng là một nơi để cô phát tiết. Vậy có không? Giữa cái nắng rát da đâu đâu cũng đầy người này...Ôm cái bụng rỗng đến bếp, Kim Ngưu thấu rõ cơn mệt lả đang chạy khắp khớp xương, lần mò len lỏi qua từng thớ thịt, hoành hành tước đi sự minh mẫn cuối cùng. Chưa bao giờ cô kiệt quệ đến thế, rốt cục là do cơn đói đáng sợ hay trái tim nặng nề đáng sợ.Hoặc,Cũng có khi,Là cô đáng sợ.Căn bếp im ắng lờ mờ tối, Kim Ngưu cũng không buồn bật đèn. Không khí ảm đạm hiu hắt, thiếu đi sự ồn ào nháo nhào của mấy đứa em, quả thật có chút không quen. Đúng là cô có quan niệm ăn như nào cũng được, kể cả những bữa không đủ người trong gia đình. Nhưng trải rồi mới biết, hóa ra cô đã ngầm khắc ghi thói quen ăn cùng nhau từ lâu, cảm nhận hơi ấm tình thân trong đất trời xa lạ này.Ăn không có trật tự một chốc liền không muốn ăn nữa, cô bèn đậy phần còn lại mang đi cất. Quay người dọn bát đũa, một thân ảnh đã đứng trước bàn nhìn cô. Cô thoáng run run, đảo mắt hướng đồng hồ. Mới ba giờ thôi, cỡ này con nhỏ Bình còn phải ngủ đến tối cơ chứ? Mộng du sao?"Oà chị còn thừa đồ ăn hả, em đói." Cái miệng nhỏ vô cùng tự nhiên lên tiếng, còn chỉ chỉ trỏ trỏ giục Kim Ngưu bê đồ ăn lại.Kim Ngưu tay vừa làm theo vừa thắc mắc lý do, con bé rất bình thản kéo ghế đáp:"Ba tiếng rồi, cứ ba tiếng em phải ăn một lần." Thiên Bình gần như ôm trọn tô cơm "Chị, mở đèn đi. Ăn trong tối là học dốt đó."Kim Ngưu ậm ừ, phức tạp mím môi di chuyển. Thật may là Thiên Bình, cô thì thầm, cô thực sự không biết nên đối mặt với chị Sư Tử thế nào.Phải chờ bếp sáng lên, Thiên Bình mới bắt đầu ăn, nom khá vui vẻ. Cô hỏi chị mình đang đứng đực bên công tắc điện:"Sao chị ăn ít thế ạ?""Hả? Nhiều mà.""Không không, em chứng kiến phần cơm chị Tử để cho chị. Chị ăn còn chưa được một phần ba."Cứ nghe đến tên Sư Tử, Kim Ngưu bất giác rụt rè. Trầm ngâm không lên tiếng, cô quan sát em gái đang ăn ngon lành, chợt cảm thấy thèm thuồng. Cô từ từ ngồi đối diện Thiên Bình, dò hỏi:"Ngon lắm à?""Còn phải hỏi. Món thịt kho măng hết sảy của chị Tử." "Chị cũng ăn.""Ơ em tưởng chị ăn rồi, của em mà."Kim Ngưu bỏ mặc Thiên Bình đang phụng phịu, tranh ăn với con nhỏ. Ngon. Ngon lắm. Ngon hơn ăn một mình rất nhiều."Bình không lo ăn, chị ăn hết ráng chịu."Và thế là cả hai ăn không sót miếng nào, ăn xong còn tiếc nuối liếm mép, nhất là Thiên Bình, than trời than đất đói quá. Kim Ngưu bỏ mặc vờ không quan tâm, trực tiếp cầm đồ đi rửa. Tiếng nước róc rách đều đều, vang dội xung quanh."Chị Ngưu." Thiên Bình gọi nhỏ."Ơi.""Nếu một người chị quen sơ sơ kết bạn với chị, chị đồng ý không?""Em muốn thì đồng ý thôi. Thêm bạn thêm vui~.""Nhưng mà, lỡ người đó không biết em, người đó gửi lời mời dạo, chỉ mỗi em biết người ta thôi...""Em hỏi người ta chưa? Sao em biết người ta có biết em hay không.""Thì em đoán...""Em muốn nói chuyện với người ta không?""Cũng muốn, cũng không, kiểu em không tưởng tượng được em muốn nói gì, liệu em nên bắt đầu trước, liệu cả hai có thấy thoải mái. Em không tưởng tượng được.""Cô nương ơi là cô nương, cô không tưởng tượng được vì cô chưa hành động đấy." Kim Ngưu bất lực ngao ngán, "Cứ nghĩ ngợi không bước ra vùng an toàn thì không bao giờ thấy được kết quả đâu. Nếu em thực sự muốn xây dựng mối quan hệ này, thì cứ việc, đâu ai cấm em đâu. Chỉ khi em tiến tới mà người ta rút lui, thì bấy giờ là vấn đề ở họ, không phải ở em. Em đã làm tốt rồi, em đã chiều ý nguyện bản thân, không hề hối hận."Thiên Bình khá lung lay. Cô tự hỏi có phải cô đã quá lo xa, những phiền lòng cô để tâm, hoạ chăng với Bạch Dương nó còn không tồn tại. "Thiên Bình, đôi khi em thử hành động theo bản năng xem, em đừng áp đặt ý niệm nào hết. Những lúc đó chúng sẽ giết chết khát khao thực sự của em ngay từ trong suy nghĩ.""Thế, chị có bao giờ là chị, không phải nghĩ suy toan tính, vô thức nhỏ bé khi gặp một người nào đó chưa? Người mà cho chị cảm giác thoải mái bình yên nhất ấy? Trừ chị em chúng ta nha."Kim Ngưu khựng lại. Cô cúi đầu. Nhỏ bé sao? Ở bên Xử Nữ có. Nhưng không hề bình yên. Mà cực kì ngột ngạt khẩn trương."Không có..." Cô nhỏ giọng, ngập ngừng."Không có sao. Vậy thì người chị không cần nói người ta vẫn hiểu."Một bóng hình vụt qua tâm trí Kim Ngưu. Cự Giải. Nguyễn Cự Giải. Cô luôn trống rỗng trước cậu ta, không phải là cô không muốn giả vờ, mà là không thể giả vờ, không thể tiếp tục cợt nhả, cậu ta như nhìn thấu cô, cô chỉ chực oà lên giãi bày mọi tâm tư.Kim Ngưu lắc đầu:"Chưa gặp.""Đều chưa sao....Loại thứ hai thực ra em nghĩ khá khó gặp, hai người phải thân nhau lắm mới có thể sinh ra cảm giác như vậy. Trường hợp không thân quen đã hiểu nhau thì chỉ có tri kỉ thôi, là người rất đặc biệt, may mắn cực kỳ mới gặp được, chị có thấy vậy không?""Chắc thế." Cô cười trừ. Cô từng nghĩ Cự Giải phiền phức. Cô nông cạn hơn cả em gái rồi chăng. "Cơ mà em nói mấy này làm gì, em để ý anh nào rồi phải không.""Không, không phải. Truyện á. Em đọc truyện. Em muốn hỏi chị nó có thật không. Chứ em chưa gặp bao giờ!"Kim Ngưu phì cười:"Vậy chúc em sớm gặp được. Chị lên phòng ngủ tiếp đây. Cơm tối chị không ăn nhé."Bóng hình thoắt cái biến mất, Thiên Bình còn chưa kịp ú ớ gọi theo. Vấn đề này cô chỉ có thể chia sẻ với Kim Ngưu, ấy vậy mà con người vô tâm vô phế này không được tích sự gì! Biết vậy từ đầu cô hỏi Nhân Mã còn hơn, dẫu có đôi chút rắc rối nhưng thi thoảng chị ấy cũng khuyên ngầu lắm.........Kí túc xá nam, phòng 609...Song Tử ngủ từ tối hôm qua đến năm giờ chiều hôm sau, ngủ đến mức Bạch Dương tưởng anh đã ngưng thở, sắp sửa đi gọi cho trưởng kí túc."May quá anh còn sống!" Bạch Dương mừng rỡ khi thấy Song Tử ho sù sụ ngóc đầu dậy, một chân còn đang xỏ giày lập tức chạy ào lại vào phòng. "Mày trù anh mày chết à?" Song Tử dù còn mơ màng nhưng nghe rõ mồn một phát ngôn của người nào đó, tức giận đạp cho cậu ta một cú. "Còn nữa, ai cho đi giày trong phòng."Bạch Dương cười hề hề phân bua:"Tại em gọi mãi anh không dậy, nên em định gọi người sang giúp.""Chỉ ngủ nhiều hơn bình thường thôi mà, ngày chủ nhật mày cũng báo tao nữa." Song Tử vò vò mái tóc rối bù, hai con mắt vì ngủ nhiều mà sụp mí ti hí lại. Không những thế, khuôn mặt anh lơ ngơ còn hơi sưng, cổ áo xộc xệch lệch hẳn sang một bên vai, bộ dạng ngáp ngắn ngáp dài trông đờ đẫn không khác gì tên nghiện khiến Bạch Dương không khỏi bất giác che miệng cười."Cười cái gì, tối qua thức tới ba giờ sáng để làm xong bài nhóm đấy." Anh gườm gườm cậu, ngặt nỗi mắt bé tí chả thấy xảy ra thay đổi."Không phải...tại mặt anh giống cái bánh bao hấp bị lỗi." Lời vừa dứt, cậu mới thức thời lời nói của mình, nhanh chóng im bặt. Cậu lẳng lặng cởi giày, lon ton chạy lấy chổi, hì hục quét hết căn phòng. Song Tử hừ lạnh chán không muốn nói, gườm cậu thêm cái nữa, rồi cố chấp nằm lại lăn thêm vài vòng. Mấy ngày qua có đủ mọi vấn đề, nay nghỉ ngơi cho thoả cũng miễn cưỡng coi là xứng đáng. Dẫu sao bản thân ngủ chưa tới hai mươi giờ, chẳng bù được cơn thiếu ngủ bao nhiêu.Nằm chán chảy thây anh lại lôi điện thoại ra nghịch, chợn nghĩ không biết Ma Kết đang làm gì. Trùng hợp thanh tin nhắn hiện lên Ma Kết đang soạn tin, Song Tử khúc khích trông chờ.[DuongKet]: Cậu làm sai đôi chỗ rồi[GemSong]: Hi Kết[GemSong]: Ặc[GemSong]: Chỗ nào thế, không biết đâu
Còn chưa ăn gì não úng hết trơn[DuongKet]: Bảng số liệu 3.1 và 4,2, phân tích sai quy trình [GemSong]: :((((
Hình như mình bị nhầm số liệu, cũng dễ sửa (x) |Xoá|
Huhu phải như nào nhỉ[GemSong]: ước được Kết sửa bài chung
Ba phần đùa, bảy phần muốn gặp cô là thật. Anh cũng biết Ma Kết chắc chắn sẽ ngó lơ và đổi chủ đề, anh gần như có thể dự đoán được kết quả. Cô luôn từ chối anh, anh vẫn mặt dày mong kì tích sẽ xảy ra. Bên kia vẫn không trả lời, anh cũng không muốn làm khó cô, gõ câu 8 giờ tối tớ sẽ gửi lại bài.[DuongKet]: Được[GemSong]: Ok[GemSong]: Hả
Khoan, được cái gì cơ
Cậu bảo được câu trên hay câu dưới[DuongKet]: Đổi ý rồi, cậu tự sửa bài đi[GemSong]: Khong, khong, chưa tới 1ph
Cậu không được ăn gian
Lời đã nói không được nuốt
Sẽ là người xấu!!![DuongKet]: Cậu có nửa tiếng để ăn tối[GemSong]: Đã rõ! Song Tử nhắn xong cười vui sướng, tức tốc rời giường. Không ngừng thúc giục Bạch Dương nhanh nhanh ăn tối, anh hì hục dọn bát đũa, xới cơm cho cả hai. "Lẹ lên anh rửa chén nữa!"Bạch Dương đột nhiên bị hối, ù ù cạc cạc ăn mà không hiểu chuyện gì. Trái vẻ hối hả của hai nam sinh, phía đầu dây bên kia Ma Kết vẫn chưa rời thanh trò chuyện, trầm tư đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn đối thoại. Khi Song Tử gợi ý rủ cô đi học bài, cô hân hoan đến lạ. Cô hấp tấp đồng ý mà không nghĩ ngợi, còn sợ anh sẽ đổi ý. Cô muốn thể hiện anh thấy cô không ghét anh, cô đang cố mở lòng, cô không muốn anh rời đi, anh từ bỏ mình. Sự lạnh nhạt mấy ngày qua của anh đã đủ giày vò cô, cô không thể quen với việc mất một người quan tâm, trân quý mình hơn sinh mệnh. Cô ý thức được sợi dây buộc cả hai vô cùng mỏng manh, cô không muốn mối quan hệ này kết thúc. Cô tuyệt nhiên không chịu được cái cảnh anh dùng cách đối xử với cô lên người nào khác. Cho nên, dù anh không là của cô, cô cũng không muốn anh là của ai khác. Không một ai.Song Tử sang đón Ma Kết (cậu chàng đã mất kha khá thời gian để cô đồng ý đấy), cô ngồi mép về phía đuôi xe. Anh đùa cô rằng anh bị bệnh truyền nhiễm sao, Ma Kết chỉ bĩu môi lặng thinh. Thật ra cô cũng khổ sở giữ cân bằng lắm, gắt gao bám hai bên xe, chỉ mong mau mau đến nơi. Đường sá hiện tại đông đúc, kẹt xe liên tục, xe kia chen xe nọ, không thắng kịp sẽ va vào ngay. May là tay lái Song Tử chắc và ổn định, khả năng xử lý tình huống cũng tốt, Ma Kết không phải lo nhiều. Chỉ cho đến khúc lên cầu vượt, anh quay sang gọi cô."Bám chắc nhé, tớ không muốn lúc quay lại thì mất cậu đâu." Giọng anh dịu nhẹ pha chút dí dỏm, ánh mắt loé chút cưng chiều khi chỉnh gương chiếu hậu. Tim cô thoáng đập mạnh, nhất thời không biết đáp lời, trong đầu cứ văng vẳng thanh âm ấm áp của anh. Mình điên rồi sao? Đây là cảm giác bạn bè sẽ có sao?Anh vịn ga, cô cũng biết sợ mà nghe lời, nhích người lên trước, hai ngón tay bám vào vạt áo anh. Rồi cô tự trấn an: Bất đắc dĩ thôi, mình sợ té mà. Té đau lắm. Anh khẽ cười, gió luồng vào tóc anh."Kết này, chúng ta trông giống một đôi tình nhân ha."Ma Kết không do dự nhéo lưng anh một cái:"Cậu ăn nói cẩn thận.""Và giờ là đôi tình nhân giận nhau nhỉ?""Vũ Song Tử!" Cô nghiến răng, mà sao giọng điệu cứ như trách yêu ấy. Anh cười như được mùa, bầu trời không sao bao lấy cả hai, bao lấy cả dòng đường. Một ngày cuối tuần thật đẹp làm sao!
16:35
T.
Mình tưởng rằng mình học đại học thì tư liệu viết sẽ phong phú hơn, nhưng năm hai rồi mình thấy mình còn thảm hơn khi học cấp ba nữa :;::
Mình dần mất đi sự tưởng tượng mình từng có rồiii tr oiii huhu :((((
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz